Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 17: Chương 17






Thật tuyệt, ca ca sẽ không vì thích người khác mà không còn yêu thương A Lâm nữa.

"Vậy được." Tần Thời bị đệ đệ chọc cười, nhưng không khỏi đắc ý nghĩ – người hắn thích đương nhiên là tốt nhất.

“Vậy thì nhanh lên, đệ dẫn huynh đi hái hoa!”

Nhìn hắn còn đang suy nghĩ chuyện này, Tần Thời cười lớn: "Được, vậy phiền Tần thiếu gia dẫn đường."

Tần thiếu gia-nghe được cái cách gọi này Tần Lầm cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại không khỏi nhếch mép cười.

Ca ca là người yêu hắn nhất trên đời, chỉ cần ca ca ngươi muốn, hắn sẽ giúp huynh ấy có được, bất kể dùng phương pháp nào.

***

Trong khi Tần Thời đang bận rộn ở bên ngoài thì A Nồng đang nghịch cành hoa mai mà Dư Yên Nhiên mang về cho nàng.

Những bông hoa mai đỏ mong manh và độc đáo như ngọn lửa, nở rộ kiêu hãnh và ngang nhiên giữa những cành hoa màu nâu, tràn đầy sức sống và tỏa hương thơm thoang thoảng, khiến người nhìn thấy vui vẻ.

"Cô có thể giúp ta tìm một chiếc bình được không?"



Người thiếu nữ tay cầm hoa, mái tóc đen hơi buông xõa, nghiêng đầu mỉm cười, dáng vẻ như một bức tranh vô song, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Dư Yên Nhiên ngơ ngác nhìn nàng, sau đó đột nhiên ôm ngực mình một lúc, thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu ngày nào cô cũng cười với ta như thế này, đừng nói đến một chiếc bình, thậm chí cả một bình hoa hay cả rừng hoa mận ta cũng hái xuống cho cô. 

Nụ cười của nàng đẹp đến mức là dù là một cô nương như Yên Nhiên cũng xiêu lòng chứ đừng nói đến A Thời ca ca.




Dư Yên Nhiên nghĩ nghĩ, lại liếc nhìn A Nồng, thấy nàng đang lấy tay áo che miệng cười vì lời nói của mình, nụ cười trên đôi mày lạnh lùng thường ngày của nàng giống như ánh nắng xuyên qua mây trong mùa đông lạnh giá, lạnh lẽo và dịu dàng, giống như trong mơ, Dư Yên Nhiên thậm chí còn cảm thấy bản thân không còn một chút hy vọng nào nữa cả- sau khi nhìn thấy tiên nữ từ trên trời rơi xuống, ai có thể nhìn một bông hoa dại nhỏ bên đường như mình đây?

Tương lai thật đáng lo ngại!

Dù nghĩ như vậy nhưng Dư Yên Nhiên lại không hề ghen tị với A Nồng, có thể là do khoảng cách giữa hai người quá lớn, cho nên không thể so sánh được, hoặc có thể là do hai người đã trở thành bạn thân sau khi ở bên nhau mấy ngày nay, bây giờ Dư Yên Nhiên chỉ có lòng ghen tị và ngưỡng mộ, không có suy nghĩ nào khác.


"Nếu như cô là nam nhân thì nhất định sẽ là một kẻ phong lưu, không biết cô sẽ thu phục được bao nhiêu cô nương bằng cái miệng ngọt ngào của mình." A Nồng chỉ cười một lúc rồi dừng lại, chỉ là khi thấy sự đáng yêu của Dư Yên Nhiên nàng chợt muốn quên đi viễn cảnh trong giấc mơ của mình cho nên mới mở miệng nói đùa vài câu.

Dư Yên Nhiên không ngờ A Nồng vẫn còn nói đùa, nàng sửng sốt một lát rồi cười lớn: "Haha, có thật không? Vậy nếu một ngày nào đó ta thật sự trở thành nam nhân, ta sẽ là người đầu tiên trêu ghẹo cô...!.”

Ngoài cửa mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn định xong, Tần Thời đang muốn đem bồn tắm chuyển vào trong nhà: "..."

Nha đầu chết tiệt, nàng đang trêu chọc A Nồng đấy à? Ừm? !

“Ca?” Tần Lâm ở một bên ôm giỏ hoa nhỏ nghiêng đầu liếc nhìn ca ca đột nhiên sắc mặt âm trầm.

“…Không sao, cứ vào đi.” Tần Thời nheo mắt, lẩm bẩm một mình, sau đó chuyển bồn tắm vào trong nhà, tìm một chỗ thích hợp để đặt xuống.

Nghe thấy động tĩnh Dư Yên Nhiên quay đầu lại, sửng sốt: "Cái này, cái này, cái này -"

"Bồn tắm." Tần Lâm nhẹ nhàng trả lời, sau đó chạy đến trước mặt A Nồng với giỏ hoa nhỏ trên tay, đưa giỏ đầy cánh hoa mỏng cho nàng, đôi mắt sáng hắn lên, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cười nói: “Đệ đưa cho tỷ tỷ, nếu không đủ thì đệ sẽ nhờ ngươi ta hái lại”.

A Nồng kinh ngạc nhìn bồn tắm lớn, nghe Tần Lâm nói mới tỉnh táo lại, nhìn thiếu niên có đôi mắt đẹp như ngọc: “Bông hoa này…”

“Dùng để tắm.




Yên Nhiên tỷ tỷ nói được, mùi thơm quá."

A Nồng giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn bồn tắm, Tần Thời đi ra ngoài lấy nước nóng, Dư Yên Nhiên nằm ở bên cạnh bồn tắm tò mò nhìn vào trong - bình thường nàng ấy tắm trực tiếp, không bao giờ dùng tới bồn tắm nên nhìn thấy thứ này cảm giác rất mới mẻ.

A Nồng nhất thời ngơ ra, nàng cố gắng đè nén sự ngạc nhiên và vui mừng, tò mò hỏi: "Bồn tắm này từ đâu có vậy?"

Lông mi dài của Tần Lâm rung lên, nhẹ giọng đáp: “Ca ca đệ làm, huynh ấy nói chân tỷ đang bị thương, dùng cái này để tắm sẽ thoải mái hơn.”

A Nồng nghe vậy thì kinh ngạc, tuy không hiểu nghề mộc nhưng nàng cũng biết rằng chỉ trong hai ba ngày mới làm được một bồn tắm lớn như vậy không phải dễ dàng.

Đang ngơ ngác thì Tần Thời quay lại mang theo hai thùng nước nóng.

“Mấy hôm trước khi ta dọn dẹp nhà kho có phát hiện còn sót lại một ít gỗ xây nhà.




Mấy hôm nay thời tiết xấu, ta không có việc gì làm nên ta thử làm món này, nàng hãy sử dụng nó trước, sau đó nếu có gì sai sót, hãy nói với ta và ta sẽ sửa nó sau.”

A Nồng quay đầu nhìn chàng trai đang đổ nước vào bồn.



Tiếng nước ào ạt, hơi nóng mơ hồ bốc lên như khói, khiến lông mày của người đàn ông có râu thô kệch cứng rắn trở nên mềm mại đi, cả người cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.



Động tác của người ấy rất gọn gàng, tay xắn lên để lộ cơ bắp rắn chắc trông rất mạnh mẽ.

Không hiểu sao A Nồng chợt cảm thấy có chút tò mò về ngoại hình bị bộ râu kia che giấu- Tần đại nương và A Lâm đều xinh đẹp, Tần Thời không giống họ mấy ngoại trừ đôi mắt, vậy thì không biết dung mạo thật của hắn ta sẽ như thế nào ?  

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu nàng, A Nồng cũng không có suy nghĩ sâu xa vì Tần Thời đã rót xong nước nóng rồi.

"Không đủ nước thì cứ nói, bên ngoài còn có." hắn ta ngẩng đầu cười, giọng nói có chút trầm nhưng lại dễ chịu.

"Ừ...!cảm ơn." A Nồng hơi giật mình, nhưng nghĩ đến cuối cùng mình cũng có thể tắm rửa thoải mái, nàng cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn đối với Tần Thời, trong lòng lại càng tăng thêm sự kính trọng với người đàn ông có thân phận bí mật kia, Tần Thời nàng không cười mà khóe môi bất giác nhếch lên, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ cười thật sâu và nghĩ: Nàng thật sự rất thích.

"Ơ?A Thời ca ca đây là cái gì vậy?" Tiếng hét của Dư Yên Nhiên khiến hai người tỉnh táo lại.



A Nồng ngẩng đầu lên và phát hiện trong tay nàng đang cầm một vật thể màu gỗ, hình như là...

“Vịt, vịt,” Tần Lâm ngượng ngùng giải thích: “Tỷ có thể tắm và chơi với nó.”