Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 44: Chương 44






Tần Lâm chớp mắt nước mắt: “Đệ, đệ không hiểu…”

“Nói một cách đơn giản, ý A Lâm chỉ vì muốn cho mẫu thân và ca ca vui lòng là tốt, chỉ là đệ đã dùng sai phương pháp.” Tần Thời kiên nhẫn giải thích: “Nếu đệ làm tổn thương cơ thể mình như thế này, sẽ khiến cho mẫu thân, ca ca và sư phụ phiền lòng,còn về A Nồng tỷ...!nếu như đệ bệnh suốt đời, có thể giữ nàng mãi mãi được không?"

Tần Lâm sửng sốt một lát, sau đó lắc đầu, rưng rưng nước mắt.

"Nếu không thể thì làm như vậy để làm gì? Ngoài việc khiến bản thân khó chịu, khiến chúng ta lo lắng và miễn cưỡng giữ nàng ấy thêm ba đến năm ngày nữa, còn có lợi ích gì khác không?"

Tần Lâm ngơ ngác nghe, sau đó đột nhiên cúi đầu suy tư một hồi.

"Điều quan trọng nhất là, dù ta có thích A Nồng tỷ tỷ đến đâu thì cũng không muốn đệ đánh đổi sức khỏe của mình để giữ nàng ấy lại.



Đệ là người đệ đệ duy nhất của ta.



Nếu cái giá phải trả để giữ được tỷ ấy chính là khiến đệ đau khổ thì ta thà để nàng đi còn hơn.



Đệ có hiểu không? Tần Thời nhéo mặt A Lâm nói, "Hơn nữa, ca ca đệ mạnh như vậy, tại sao lại cần sự giúp đỡ của đệ chứ? Sau này không bao giờ được làm điều này nữa, có nhớ không?"

Tần Lâm chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, đang định gật đầu thì thấy ca ca mình đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

“Ca ca?"



Do quá tập trung vào cậu bé đến nỗi không để ý đến thế giới bên ngoài…

Tần Thời cười khổ trong lòng, quay lại nhìn đệ đệ mình: "Là đàn ông khi phạm sai lầm nhất định phải dũng cảm gánh chịu hậu quả.



A Lâm biết phải làm sao đúng không?"


Tần Lâm sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Nồng, tỷ tỷ?!"

Cậu bé trong phòng nghe có vẻ hoảng hốt, rõ ràng là sợ hãi, A Nồng im lặng hồi lâu, cuối cùng mới mở cửa bước vào.

Mấy ngày nay Tần Lâm gắn bó rất thân thiết với nàng, nhất là sau khi cậu lại lên cơn sốt, tỉnh dậy thấy nàng không có ở bên cạnh sẽ nháo lên.



Chỉ là nàng ngồi đó chán quá nên đi may vá giết thời gian, không ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai huynh đệ họ.

“Ta tới lấy kim chỉ, nhưng vội quá nên quên mang về rồi.” Gió đêm giật mình, ngọn nến lung linh nhảy múa, A Nồng chậm rãi bước về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.


“Tỷ, tỷ…” Tần Lâm ngơ ngác nhìn nàng, nước mắt lại rơi đầy hoảng sợ: “Đệ xin, xin lỗi.”

Cậu bé với nước da tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, trông vô cùng đáng thương, A Nồng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nói: “Bệnh còn chưa khỏi, đệ hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Tần Lâm sửng sốt, không ngờ nàng lại phản ứng như vậy.

“Tỷ, đừng tức giận, đệ, đệ biết, đệ biết sai rồi…” Một lúc sau, A Lâm nhoài ra khỏi vòng tay Tần Thời, rụt rè kéo góc quần áo của nàng.

A Nồng hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cậu: “Đệ thực sự biết mình sai sao?”

Giọng điệu của nàng rất dịu dàng, không khác gì ngày thường, nhưng ánh mắt lại có chút bất đắc dĩ, mắt Tần Lâm ngấn nước, nặng nề gật đầu: "Thật!"

Sợ nàng không tin, cậu vội nói thêm: “Ai nói dối là cún.”

A Nồng muốn cười, thở dài một tiếng, sau một lúc mới nói: "Đã như vậy thì ta tin đệ, nhưng sau này đệ không được làm như vậy nữa đâu đấy?"

“Ừm!” Tần Lâm lập tức gật đầu, một lúc sau mới xác nhận hỏi: “Vậy tỷ, tỷ còn, còn giận đệ hay không?”

A Nồng nhìn đôi mắt ướt át đầy bất an của cậu, cuối cùng đưa tay xoa cái đầu nhỏ A Lâm: “Chỉ cần bây giờ đệ đi ngủ, uống thuốc đầy đủ để cơ thể khỏe mạnh, ta sẽ không tức giận.”

Nàng vẫn bằng lòng đến gần cậu, điều này khiến Tần Lâm hoàn toàn yên tâm, cậu bé mỉm cười vui vẻ, nhanh chóng trèo xuống khỏi lòng Tần Thời, leo lên giường, nhắm chặt mắt lại: “Đệ, đệ sẽ, sẽ ngủ ngay.” !"

***

Vốn đã bị bệnh, sau bao rắc rối này, Tần Lâm rất nhanh liền ngủ thiếp đi.


Nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của cậu, trong lòng A Nồng cảm thấy mềm mại, nhưng nghĩ đến việc cậu làm như vậy để giữ nàng lại, A Nồng lại càng cảm thấy bất lực.

Nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút ghen tị.



Dù sử dụng phương pháp sai nhưng đứa trẻ này hết lòng yêu thương ca ca và mẫu thân mình.



Vì làm cho bọn họ vui vẻ, cậu đã chịu đựng bệnh tật và thuốc đáng, cậu đã chịu đựng nhiều ngày như vậy...

Tần Thời và Tần đại nương đều hạnh phúc.

Giống kiểu hạnh phúc mà trước đó của nàng khi được mẫu than, tổ phụ cùng tổ mẫu yêu thương hết mực.

.“Xin lỗi nàng vì những chuyện mà A Lâm đã gây ra.” Tần Thời đang trầm mặc một lúc đột nhiên thấp giọng nói.

A Nồng định thần lại, lắc đầu tỏ ý không sao, đồng thời làm động tác “ra ngoài nói chuyện” với hắn.

Biết nàng sợ đánh thức đệ đệ cho nên Tần Thời gật đầu, đứng dậy theo nàng đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài đã khuya, sao trăng mờ mịt, gió gào thét, lạnh lẽo vô cùng.


"Sáng mai ta sẽ đi sớm.



Bây giờ có lẽ là..." vừa bước ra ngoài, A Nồng đã dừng lại và nói: "Ta muốn chính thức nói lời từ biệt với ngươi."

Tần Thời nghiêng người, dùng thân hình cao lớn của mình che gió đêm cho nàng, một lúc sau mới nói: "Thật sự nàng không ở lại thêm mấy ngày nữa sao?"

A Nồng kiên quyết lắc đầu: “Không, ta định ngày mai sẽ rời đi, nhưng bên A Lâm…”

Tần Thời dừng một chút, nói: "Ta sẽ nói cho nó biết, nàng yên tâm."

"Được." A Nồng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, một lúc sau mới cúi người xuống, trịnh trọng chào hắn: "Cảm ơn ngươi mấy ngày nay."


Tần Thời giơ tay định đỡ nàng, nhưng A Nồng đã nhanh chóng đứng dậy trước khi hắn kịp đỡ.





Thấy nàng như vậy Tần Thời có chút hơi buồn cười nhưng lại cảm thấy bất lực, sau một lúc lâu mới thở dài: "Không có gì, nhưng thật sự không cần ta tiễn nàng sao?"

Trong giọng nói trầm thấp của hắn có chút chờ đợi, nghĩ đến những lời vừa nghe được ngoài cửa, trên mặt A Nồng không hiểu sao lại có cảm giác ấm áp, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ nhanh chóng gật đầu nói: “Không cần.



Ta đã nhờ Dư cô nương tìm được xe ngựa và người hộ tống cho ta rồi."

Tần Thời trầm mặc một lát, gật đầu: "Được, vậy ta không giữ nàng nữa, nàng nên cẩn thận một chút."

"Ừm.



Vậy ta về trước nhé..."

“Chờ một chút.” Thân hình cao lớn của hắn đột nhiên tiến lên một bước, A Nồng còn chưa kịp phản ứng thì trong tay đã có thứ gì đó.



Lúc cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy một túi tiền đơn giản màu xanh lam,nó có vẻ rất nặng và rõ ràng chứa đầy tiền.