Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 20




Trong lòng Cung Dĩ Mạt rất rõ ràng, nếu Cung Quyết có thể nhìn thấy Hoàng Đế, mà Hoàng Đế lại nhanh như vậy chạy đến này, có thể khẳng định hắn sẽ không lấy mạng của nàng, nếu đã như vậy, không bằng nàng đánh phủ đầu, đòi hỏi một ít lợi lộc đâu. Vì thế, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía sau Cung Quyết.

"Tránh ra!"

Mà thân ảnh nhỏ bé đầy máu của Cung Quyết, lại cường ngạnh chưa từng có đứng chắn trước mặt nàng, một ngón tay cũng không động.

"Hoàng tỷ, ta sẽ không rời đi!"

Giữa màn đêm lạnh băng băng, hành động của Cung Quyết làm cho cả thể xác và tinh thần Cung Dĩ Mạt vốn dĩ đã mệt mỏi đến rã rời không tiếng động liền hơi hơi ấm áp lại cảm động, khóe miệng giật giật, nhất thời không nói nên lời.

Đang lúc Cung Dĩ Mạt nghĩ muốn bỏ qua Cung Dĩ Mạt đứng một bên, Hoàng Hầu gầm lên một tiếng:

"Người đâu, mau đem Thất Công Chúa bắt lại! Ngự tiền gϊếŧ người, chính là tử tội! Liền bắt không tha!" Cung Dĩ Mạt hóa ra đứng hàng thứ bảy, đây là lần đầu tiên nàng biết đến.

Cung Quyết nghe vậy, hai mắt tối tăm nhìn về phía Hoàng Hậu, đúng lúc đó Liễu Hiền phi ở trong lồng ngực của Hoàng Đế day day trán, nhu nhu nhược nhược nói. "Đêm nay vốn là ngày đại hỉ, Cửu điện hạ lại tàn sát thị vệ làm nội cung máu chảy thành sông, thật là đại hung vô cát a."

Lập tức trong đám đại thần phát ra thanh âm.

"Hoàng tử phạm tội xử như thứ dân, nếu không nghiêm trị, sẽ khó làm lòng người tin phục."



"Tuổi còn nhỏ mà võ công cao cường như thế, thập phần khả nghi......"

"Tàn nhẫn độc ác như vậy, lúc này không trừ, tương lai tất nguy hại xã tắc!"

......

Phía sau Hoàng Đế gần hai mươi mấy người, lúc này ngươi một câu ta một câu bàn tán nghị luận,nhất định muốn đem những tội lỗi nghiêm trọng nhất ném lên người hai tiểu hài tử!

Cung Quyết nghe những lời né tránh lại độc ác đó, thân mình đều tức giận đến run rẩy! Rõ ràng hai người bọn họ chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, lại có nhiều người hận không thể dồn bọn họ vào chỗ chết, vĩnh viễn không thể xoay người như vậy! Vì cái gì!

Hắn phẫn nộ đến bật cười, một đôi mắt nhìn chằm chằm từng gương mặt đứng đối diện, chặt chẽ ghi tạc trong lòng! Tất cả những người đang muốn ám sát hắn, hay đang ác ý hãm hại, tất cả những người muốn tổn thương Hoàng tỷ! Tất cả mọi người! Hắn nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào!

Kể cả trời đất này!

Trời đất này, căn bản không hề ấm áp tốt đẹp như lời Hoàng tỷ nói với hắn, nó dơ bẩn và hỗn loạn! Chỉ có gϊếŧ chóc! Chỉ có thể lấy máu tươi có thể rửa sạch!

Cả người Cung Quyết điên cuống muốn bùng nổ, sát khí ẩn ẩn trong lòng giống như dung nham nóng bỏng sôi trào, thế nhưng sau hết thảy, tất cả độc ác của hắn chỉ trong khoảnh khắc Cung Dĩ Mạt lôi kéo tay áo lại tan thành mây khói. Lúc này, Cung Thịnh mới chậm rãi mở miệng, quả nhiên, không còn một người nào dám làm chủ kêu gào.

"Chưởng sự lãnh cung đâu?"

Hứa ma ma trong lòng biết đại họa rơi xuống đầu, bay nhanh tới quỳ rạp xuống trước mặt Cung Thịnh.Hắn liền không thèm liếc mắt nhìn đến bà ta một lần đã hạ lệnh.

"Hài tử của trẫm, vô cớ bị hành thích. Nhưng ngươi phụ trách trông nom lãnh cung, thế nhưng lại bất tài vô dụng. Người đâu, lôi ra đánh chết cho ta!"

Thanh âm trầm thấp vừa rơi xuống, lập tức liền có hai thị vệ tiến đến bị miệng Hứa mama, ở ngay trước mặt mọi người, lập tức hành hình. Hứa mama cả người bị trói chặt vào chiếc ghế mà thị vệ vừa đem tới, rất nhanh, từng gậy từng gậy liên tục vụt xuống, chẳng mấy chốc máu tươi đầm đìa. Đến khi dừng lại, Hứa mama vốn dĩ một người nguyên vẹn, khỏe mạnh hồng hào lập tức liền máu thịt lẫn lộn, hai mắt mở to trợn trắng, khóe môi lắp bắp không ra tiếng, phát ra vài tiếng hừ hừ như không cam lòng rồi tắt thở!

Một màn này làm lòng người run sợ, căn bản không thể đoán ra nhất cử nhất động của Hoàng Đế là mang ý tứ gì, ba bốn mươi người còn đang hăng say bình phẩm liền lặng ngắt như tờ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kể cả Liễu Hiền phi vẫn đang dựa trong lòng Hoàng Đế cũng cứng đờ người, không dám nói gì nữa.

" Hai người các ngươi......"

Không biết vì lý do gì, Cung Thịnh liền phát hiện, ánh mắt nghiêm khắc và khốc liệt của hắn dù làm cho đám đại thần sợ đến xanh mắt, nhưng đối diện với hai mắt trong veo lại cố ý giảo hoạt của tiểu nữ hài kia liền có vài phần yếu thế hơn.

Hắn một lần trừng lớn hai mắt, cố ý khuếch đại khí thế bản thân!

"Hai người các ngươi, một ngự tiền gϊếŧ người, chính là tử tội! Một vô lệnh cường tiến cấm cung, cũng là tử tội! Các ngươi còn gì để nói!"

Nghe vậy, Cung Quyết tức giận ngập trời, tựa hồ muốn bạo phát, hắn có thế chịu được nhân sinh vô tình, nhưng quyết không cho phép Hoàng tỷ phải chịu một chút tổn thương nào hết! Thấy Cung Quyết sắp bùng nổ, Cung Dĩ Mạt cả kinh, vội vàng trở tay lôi kéo, một tay đem thân mình nho nhỏ của Cung Quyết gắt gao ấn vào lồng ngực, mới ngẩng đầu hướng về phía Đế Vương cười nói.

"Phụ hoàng nói lời này thật sai rồi. Trong thiên hạ này,Phụ hoàng uy danh hiển hách, võ nghệ của ngài cao cường nhất thiên hạ, chấn danh thiên hạ! Thân là nữ nhi của Phụ hoàng, khi ngoại địch tới ám hại, ta trước không nhu nhược, sau không trốn tránh, mà tự tay gϊếŧ chết đối phương! Không làm tổn hại uy danh một đời của Phụ hoàng! Có gì là sai?"

Ánh mắt nàng đường hoàng, sắc bén đảo quanh đám người phía sau.

"Cái gọi là vô lệnh cường tiến cấm cung......" Cung Dĩ Mạt hơi dừng lại, đột nhiên gập người ho ra một búng máu! Cánh tay đang ôm Cung Quyết cả người cứng đờ ghì càng thêm chặt!

Một lát sau, nàng mới ổn định thân mình, lại ngước mắt cười nói. "Có người ở dưới mí mắt ngài sát hại nhi nữ của ngài, coi hoàng quyền cùng vị thế của ngài không đặt vào trong mắt, nữ nhi không đành lòng nhìn Phụ hoàng bị kẻ gian che dấu, liền liều chết yết kiến, lại có gì sai đâu?"

Cung Thịnh bị nàng nhanh mồm dẻo miệng đáp trả, vừa định phản bác, lại nhìn trước mắt hai tiểu hài tử cả người đầy máu đang dựa vào nhau, cố gắng cùng hắn nói lý, ngữ khí của hắn....liền không cách nào nghiêm khắc nổi.

"Hóa ra là thế, nếu vậy, ngươi nói xem, trẫm nên xử lý như thế nào đây?"

Hắn, địa vị chí tôn, lúc này thế nhưng lại đi hỏi ý kiến của một tiểu nữ hài.

Cung Dĩ Mạt hai mắt sâu thẳm nhìn qua, thanh âm khẽ chuyển, vốn dĩ đang kiêu ngạo khí phách liền biến thành nhẹ nhàng, cố ý lấy lòng.

"Ta cho rằng, Phụ hoàng nên ban thưởng cho ta mới phải !"

Lời nói của nàng làm những người có mặt hoảng hốt một trận, nhưng Cung Dĩ Mạt không sợ, nàng đang đánh cuộc! Đánh cuộc Hoàng Đế chỉ đang gϊếŧ gà dọa khỉ! Đánh cuộc Hoàng Đế đang đồng tình với nàng, đang đứng về phía nàng!

Mà tiểu Cung Quyết đang bị nàng ghì chặt lấy, lúc này, toàn bộ mắt, mũi, miệng đều đặt trên bả vai nhỏ bé đang chảy máu của Cung Dĩ Mạt, mùi máu tanh tràn ngập...... Nàng hình như không cảm thấy đau, đặt toàn tâm toàn ý vào cơ hội sống còn mỏng manh duy nhất của bọn họ, giành giật từng chút từng chút tương lai của hai người, mà kể từ lúc Cung Quyết nếm được vị tanh ngọt của máu nàng chảy vào bên miệng, hắn lần đầu tiên khóc không ra tiếng!

Trước khi mẫu phi qua đời, Cung Quyết còn nhỏ chưa từng phải chịu ấm ức mà bật khóc, bị biếm vào lãnh cung, chịu cảnh ngộ từ trên trời rơi xuống, chịu đủ mọi khi dễ, hắn cũng không rơi một giọt lệ. Hắn luôn nhớ rõ bản thân mình chính là Hoàng tử, nhất định phải có thể diện và tôn nghiêm của Hoàng gia, tuyệt không chịu nhu nhược hèn yếu để khóc lóc! Thế nhưng hiện tại, hắn đường đường là một Hoàng tử, khi được bảo hộ chặt chẽ trong lồng ngực của Hoàng tỷ chỉ lớn hơn hắn có một tuổi, hắn bật khóc, hắn chính là nhỏ yếu, vô dụng như vậy! Những gì hắn có, hắn mang đến, đều chỉ là tai họa, gϊếŧ chóc bất ngờ!

Hoàng tỷ luôn nói hắn còn nhỏ, luôn luôn che chở, bảo hộ hắn, không oán không hờn, lại quên rằng chính nàng cũng vẫn còn là một tiểu hài tử đi! Chảy nhiều máu như vậy, ướt cả vạt áo hắn, nàng làm sao sẽ không đau? Làm sao để có thể không đau đây?

Thấy Cung Thịnh không nói gì, Hoàng Hậu nóng nảy. "Quả thực là cưỡng tình đoạt lí! Bệ hạ, nếu là thật sự tha cho nàng, sau này, khó có thể lấy vương pháp tin phục lòng người!"

Lời nàng nói đúng trọng tâm, lại lần nữa làm Cung Thịnh nhíu mày.

Lúc này, Cung Dĩ Mạt đã cảm thấy tầm mắt mơ hồ, cả đầu tê dại, cả người dần trở nên ra rời rệu rã, nàng biết đây là dấu hiệu mất máu quá nhiều, nhưng vẫn cường thế cười nhạo nói.

"Vương pháp? Phụ hoàng...... Ngài chính là vương pháp a!"

Lời nói thản nhiên, kiêu ngạo không có đại thần nào dám phản bác, Cung Dĩ Mạt nói tiếp, nàng nhìn Cung Thịnh, biểu tình nghiêm túc cùng kiên định.

"Ngài là chủ nhân của Vương triều phồn vinh nhất, Ngài là người cao quý nhất, nắm trong tay quyền lực vô biên cùng sinh mệnh của tất cả con dân dưới gầm trời này. Ngài lập ra vương pháp chính là dùng để cai trị những kẻ khác! Nếu vương pháp này còn bao gồm cả Ngài, liền có thể nói, địa vị Hoàng Đế cùng thứ dân có gì khác nhau đâu? Người đề ra vương pháp, vốn đã là cao hơn vương pháp, hành động của Ngài, ý chí của Ngài cho dù là vượt qua lẽ thường, trái lại ý trời, chỉ sinh nói tử, chỉ thiên nói địa, cải trắng thay đen, ai sẽ chống lại, có ai dám chống lại đây! Ngài chính là người tùy tâm sở dục nhất thiên hạ này!"

P/s: Tùy tâm sở dục: câu này rất hay xuất hiện trong các truyện mang thể loại cổ trang, chắc mọi người cũng quen rồi, nhưng đề phòng có bạn mới đọc, Umi vẫn giải thích nha.

Tùy tâm sở dục: muốn gì được nấy.

Một câu nói làm kinh hãi thế tục!

Nàng khẩu khí thật lớn, lúc sau lại suy yếu, ủy khuất nói một câu.

" Phụ hoàng, Ngài nói đi, hiện tại, Ngài có nguyện ý ban thưởng cho ta hay không?"