Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 24




" Vốn dĩ Phụ hoàng còn tưởng rằng ta hoàn toàn không biết gì cả, còn dò hỏi ta một lúc, thập phần kinh ngạc, liền ban thưởng cho ta không ít đồ, đợt lát nữa, đệ sẽ chuyển đến cho tỷ!"

Cung Dĩ Mạt cười cười. "Tiểu tử thối hóa ra cũng có lương tâm, còn biết nhớ đến tỷ tỷ này, nhưng mà, nếu là phần thưởng của đệ, đại tỷ ta cũng không nên chiếm đâu...... Nhưng mà, đệ còn nhớ lời ta dặn không?"

Nàng vẫn luôn nhắc Cung Quyết lúc cánh còn chưa cứng cáp đừng vội thể hiện, tạm thời giấu tài, làm một người thô tục, không tâm cơ. Cung Quyết gật đầu.

"Đệ nhớ mà, đệ chỉ trả lời những gì được hỏi thôi, hơn nữa cũng kiềm chế chỉ nói sơ sơ, coi như có hiểu, mà không sâu sắc."

Chỉ có tầm tầm bậc trung mới là bình thường nhất, quá ưu tú hoặc là quá không ưu tú đều hấp dẫn tầm mắt người khác. Giấu lá thì giấu trong rừng, hắn hiện tại vẫn chưa đủ cường đại để tự bảo vệ bản thân, chỉ có thể tìm cách như vậy.

Cung Quyết thoáng yên lặng, đúng lúc này, đầu ngón tay của Cung Dĩ Mạt lại lướt qua điểm nho nhỏ trước ngực hắn, da đầu run lên, ý niệm trong đầu đột ngột xông ra ập tới, khiến mặt hắn nóng bừng, tựa hồ có thể chiên trứng được nha!

" H...Hoàng tỷ, cái này, cái này ta có tự mình bôi được."

Dứt lời, lập tức cướp lấy cái bình thuốc, ai ngờ, Cung Dĩ Mạt lại nổi tính trêu người, giơ cao bình thuốc, trên mặt nở nụ cười gian tà xấu xa.

"Hóa ra, điện hạ nhà chúng ta lại ngây thơ như vậy nha, ai da, nhưng mà không ổn rồi, nam tử ngây thơ quá sẽ rất dễ bị nữ nhân khác câu được nha, xem ra ta phải huấn luyện đệ thêm mới được!"

Sau đó không thèm để ý đến thân thế cứng đờ của hắn, tiếp tục bôi thuốc.

Cũng không biết nàng cố ý hay không, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bụng hắn, hắn khẩn trương hít sâu, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều nóng bỏng, mà hắn lại không dám phản kháng, Hoàng tỷ luôn luôn nghĩ gì làm nấy, lại có tính trẻ con, hắn càng vùng vẫy, nàng lại càng thích thú mà đùa dai, hẵn nghĩ liền bất đắc dĩ nhụt chí!

Hắn khẽ ngửa đầu, cố gắng nhẫn nhịn, nhìn đôi môi khẩn trương mấp máp cùng đôi mắt to đen kia đang né tránh, Cung Dĩ Mạt chợt cảm giác mình giống như sài lang hổ báo đang ức hiếp mỹ nhân nhà lành, lại tự khống chế thích thú, ngăn cản mình sẽ thực sự biến thành sài lang hổ báo vì mỹ nhân thì không ổn đâu!

P/s: đừng ai ý kiến từ "mỹ nhân" của mình nha, con "giai" đẹp thì vẫn là mỹ NHÂN mà phải hơm (๑✧∀✧๑)

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tay nàng vẫn không nhịn được nghịch ngợm, chỗ này sờ mó, chỗ kia véo véo, thập phần vừa lòng. " Không hổ là tiểu hài tử do ta nuôi lớn, nhìn cơ thể cân đối, rắn chắc này mà xem này! Về sau, nếu có nữ nhân nào tới gần, đệ nhớ phải cảnh giác tự bảo vệ bản thân, đừng để người ta ăn vụng đậu hũ nha!"

Đột nhiên Cung Quyết bắt lấy tay nàng, ánh mắt nóng bỏng mà ẩn nhẫn, đánh gãy lời của Cung Dĩ Mạt! Bị ánh mắt mãnh liệt của hắn nhìn chằm chằm, nàng có chút không hiểu nổi, lúc này bọn họ hai người mắt đối mắt, thân cận dựa sát, không khí xung quang mơ hồ nóng dần lên.

"Không có nữ nhân nào khác."

"....Hả?!"

Cung Quyết bình tĩnh nhìn nàng, kéo tay nàng chậm rãi đặt vào trong ngực, thong thả mở miệng.

" Đệ sẽ không có nữ nhân nào khác, chỉ có một mình Hoàng tỷ mới có thể tới gần đệ, ngoài ra, sẽ không có bất kỳ ai khác nữa."

Cung Dĩ Mạt bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ rồi, nhanh chóng rụt tay lại, lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn mình, trong trẻo mà nghiêm túc.

Giờ khắc này, nàng không có biện pháp xem hắn là một đứa trẻ, hóa ra, không biết từ lúc nào, hắn đã dần trưởng thành, khi nghiêm túc và chuyên chú, trở thành một nam tử làm người người tin phục!

Cung Quyết là một nam tử?

Cung Dĩ Mạt tưởng tưởng đến hình ảnh này liền vội vàng phỉ nhổ chính mình, hàm hồ nói.

"Nói lung tung cái gì! Sau này đệ còn phải cưới thê tử nữa đấy! Đến thê tử của chính mình cũng không cho chạm vào, tính sinh hài tử thế nào hả? Cho cò con đem tới? Hay nhặt gầm cầu đây?"

Nói rồi lại hối hận, nàng cảm thấy mình đúng là hoang đường, hiện giờ Cung Quyết mới chín tuổi, sinh con đẻ cái là gì, có nói hắn cũng không hiểu đâu!

Lại quên mất ở thời đại này, chín tuổi, đã coi như trưởng thành.

Cổ đại, hài tử trưởng thành sớm, mười bốn tuổi cưới vợ, cũng chẳng sợ mười hai tuổi đã sinh con đâu. Cung Quyết vẫn luôn dùng tiêu chuẩn của tương lai mà sống, cho nên vẫn luôn coi hắn chỉ là hài tử.

Thấy Hoàng tỷ rõ ràng né tránh, Cung Quyết cũng cảm thấy vừa rồi đã dọa sợ nàng, hắn nhắm mắt, đến khi mở mắt lại trở về bộ dáng thường này, lãnh đạm lại có chút thẹn thùng, khiến không người nào biết ý nghĩ thực sự của hắn.

Hắn thấp giọng nói. "Không có hài tử cũng không sao cả, đối với ta, Hoàng tỷ là người tốt nhất, ta chỉ cần một mình Hoàng tỷ là đủ rồi."

Hài tử ngoan hiểu chuyện a!

Cung Dĩ Mạt đem chút cảm xúc quá không thích hợp ném vèo ra sau ót, trong lòng hạ quyết tâm, một đời này, nàng nhất định phải tìm cho Cung Quyết một cô nương tốt! Tô Diệu Lan, Tô giả tạo cái gì gì, nhanh chóng lăn ra xa cho ta!

Nhoáng lên đã qua một tháng, thương thế Cung Quyết đã gần như lành lặn.

Hắn cuối cùng cũng được gặp qua hết tất cả các Hoàng huynh đệ tỷ muội, tổng cộng gần ba mươi chín người, người lớn nhất đã hai mươi hai, đã dọn ra phủ đệ bên ngoài, người nhỏ nhất vẫn còn nằm ngửa quấn tã đi.

Cung Dĩ Mạt được sủng ái, đối với tất cả đồ tốt Hoàng Đế ban thưởng nhiều như nước chảy vào điện Thái Hòa, đều bị Cung Dĩ Mạt thập phần kiêu ngạo vơ vét mang về điện Thái Cực của nàng, Hoàng Đế lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua, làm người ta không dám ý kiến gì.

Cho nên, Cung Quyết có thể bị người ta khinh thường, có thể bị ghen ghét, nhưng hắn chưa từng bị ai kiêng kị điều gì.

Làm đương sự, Cung Quyết có thể cảm nhận được sự hâm mộ của các huynh đệ tỷ muội khác đối với mình. Hoàng Đế có quá nhiều hài tử, mà sủng ái thì không được bao nhiêu người, cho nên hết thảy đều khao khát tình thương của cha, bọn họ không dám làm khó Cung Dĩ Mạt quang minh chính đại lười biếng trốn học, nhưng lại dám cấp cho Cung Quyết một cái sắc mặt đi.

Mà Cung Quyết lớn lên trong lãnh cung, đối nhân xử thế không thể nói là quá thành thục, đành phải nghe theo mệnh lệnh tối cao của Hoàng tỷ, bỏ mặc tất cả ánh mắt của người ngoài, trước khi hắn trưởng thành, hết thảy đều do nàng bảo hộ cùng gánh vác.

Cung Quyết bất đắc dĩ, đôi khi cũng cảm thấy nghẹn khuất, nhưng lại ấm áp hơn cả, hắn coi Hoàng tỷ là duy nhất, Hoàng tỷ làm sao sẽ không coi hắn là duy nhất của nàng đâu?