Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 12: Kế bên.




Cảm giác giống như đang đứng trên mỏm núi ở đảo Đa Bình... Thật thân thuộc.

Hạ Nhiên đứng lặng hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.

Lúc này cô mới có tâm trạng quan sát cẩn thận tất cả mọi thứ trước mặt.

Thì ra bức tường bằng kính trước mặt không chỉ là một bức tường thôi... Mà nó còn có thể mở ra.

Cửa này cũng phải mở hoặc đóng bằng dấu vân tay.

Tích...

Âm thanh không lớn này vang lên, nữa mặt tấm kính cũng trượt qua một bên, mở rộng chào đón Hạ Nhiên đến với bên ngoài.

Bên ngoài là một ban công rộng chừng một mét, dài bằng hai phần ba chiều rộng của căn phòng cô đang ở. Một bức tường không biết là bằng chất liệu gì che chắn ban công của cô với ban công phòng bên phải. Hai bên không thể thấy nhau, không thể làm phiền nhau, thật chu đáo.

Nhưng phía bên trái... Thời điểm cô đi tìm phòng đã nhận ra, phòng cô là phòng cuối cùng của lầu ba nằm phía bên trái tòa nhà, cũng là lầu cao nhất.

Mà bên trái tòa nhà này là một tòa nhà khác.

Hiện tại đứng ở đây, Hạ Nhiên có thể khẳng định tòa nhà bên kia cũng là một tòa ký túc xá cho sinh viên. Bởi vì cô nhìn thấy ban công giống hệt phòng cô của căn phòng cuối cùng bên phải tòa nhà bên cạnh.

Có một điều mà cô thắc mắc là... Tại sao nhà trường không làm một tấm ngăn giữa hai tòa nhà, giống như tấm ngăn bên phải cô đây... Dù hai tòa nhà có một khoảng cách chừng ba mét, thế nhưng một dị năng giả như cô... Nhảy phát là qua rồi...

Nếu cô có thể nhảy... Vậy người bên kia chắc cũng không thấy khó đâu nhỉ?

Hay nhà trường cho rằng, khoảng cách này đủ an toàn?

Không thể nào!

Cách nghĩ này quá mức ngây thơ, không hề ăn nhập gì với những thứ đang hiện hữu ở nơi này.

Hạ Nhiên nghĩ mãi mà không hiểu được. Vậy nên cô không nghĩ nữa. Cô lại nghĩ khác đi. Dù đối phương nhảy qua được, cũng không vào được phòng, hết phim.

Nghĩ tốt rồi, Hạ Nhiên lại bắt đầu đưa mắt nhìn ra khoảng không gian bên ngoài ban công.



Rồi cô nhìn thấy... Tòa nhà này không phải là khoảng cách cuối cùng giữa trong và ngoài đỉnh núi, mà ở giữa nó còn có một bức tường đất thật bình thường. Bức tường đất này lại thêm một tấm màn trong suốt bao bộc cả ngôi trường vào trong rồi phía ngoài mới là vực sâu vạn trượng, biển rộng trời cao.

Nói cũng đúng... Không khí bên trong và bên ngoài thời điểm cô bước vào trường đã cảm nhận được. Tấm màn trong suốt kia chính là bảo vệ cuối cùng của nơi này.

Bức tường đất này chỉ cao chừng bốn mét, che đến một nữa lầu hai tòa nhà thôi còn khó chứ nói chi là che nổi lầu ba. Thế nên tầm mắt của Hạ Nhiên mới nhìn được ra bên ngoài thế này.

Cô bỗng cảm thấy... Thật may mắn quá.

May mắn cô ở tầng ba.

Đứng ở nơi này, cô cảm giác cả người như được gió bao bộc lấy, thân thiết dị thường.

Gió như muốn nâng cô lên, mang cô đến với bầu trời, tự do, không ràng buộc.

Hạ Nhiên nén lại xúc động này, đứng nhìn hoàng hôn đang buông xuống trước mặt một lúc rồi mới trở lại phòng.

Thời điểm Hạ Nhiên đi vào, đóng cửa, cửa ban công phòng bên trái mở ra, người cao trai cao lớn với mái tóc màu nâu hơi xoăn bước ra ngoài.

Ricard vừa ra đã theo bản năng nhìn qua bên phải.

Dựa vào khí lưu còn sót lại trong không khí, anh khẳng định bạn học kế bên vừa xuất hiện trên ban công, và mới đi vào.

Bởi vì biết nhiều hơn chút, Ricard mới so với Hạ Nhiên nghi hoặc hơn tại sao giữa hai ban công không hề có vách ngăn.

Tòa nhà của anh là cho nam sinh, tòa nhà bên cạnh là của nữ sinh.

Trường học tin tưởng vào nhân cách làm người của sinh viên trường họ lắm hay sao?

Ricard nhịn không được cười.

Không biết họ nghĩ sao, bản thân anh tự nhận anh không phải chính nhân quân tử đâu, thật sự.

Bức tường bằng kính này rất dày, còn là loại kính một mặt, người ngoài không thể nhìn được bên trong. Dù không phải chính nhân quân tử, thế nhưng anh cũng không có đi làm cái việc đáng xấu hổ như đi rình coi bạn học nữ phòng bên. Chưa nói đối phương đáng cho anh nhìn không, hiện tại đang là ban ngày ban mặt, lỡ đối phương không có kéo rèn, anh vừa xuất hiện người bên trong đã thấy anh, còn chẳng biết sẽ là cái kết quả gì nữa.

Hạ Nhiên đang khám phá phòng không biết bạn học phòng bên trái vừa có ý nghĩ không chính nhân quân tử. Cô nhìn xem khắp một lượt căn phòng, phát hiện trong phòng không thiếu một cái gì ngoài quần áo của cá nhân của mỗi người. Đến cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm, vân vân và mây mây đều có hết. Máy giặt, bột giặt, dép đi trong nhà... Chăn nệm đầy đủ... Tất cả đồ dùng sinh hoạt đều được đặt trong một ngăn tủ bên dưới tủ quần áo trống không. Trong phòng còn có một cái máy quét nhà nữa... Hiện đại quá mức rồi...

Hoàn cảnh tốt nhất, còn không cần đóng một khoảng học phí nào...



Cái cô cần mang ra để đổi những thứ này... Là dị năng của cô đi?

Cô nhớ thời gian chính thức bắt đầu chương trình học là ba ngày sau. Vậy để ba ngày nữa đi... Đến lúc đó, cái gì nên biết nhất định cô sẽ biết. Hiện tại cô chẳng muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn đi tắm, sau đó ngủ một giấc.

Những ngày này cô thật sự rất mệt mỏi. Mệt trên thân thể, còn đau đớn trong trái tim, cả những thay đổi trong hiện tại đều đẩy cô đến bờ vực gục ngã.

Hạ Nhiên không nghĩ nữa, cô lấy ra một bộ quần áo thoải mái từ trong balo chẳng có mấy thứ, cũng chẳng vội sắp xếp mà đi vào phòng tắm.

Thời điểm cô bước vào phòng tắm, cô cũng bị nơi này làm cho choáng ngộp.

Phòng tắm chiếm một góc phòng, cô cũng lờ mờ nhận ra nó không hề nhỏ, nhưng cô không ngờ nó lại tiện nghi như vậy... Như cái cách mà nơi này đang thể hiện... Rằng nó nên như vậy...

"Ha... Hạ Nhiên a Hạ Nhiên, mày đúng là đồ nhà quê. Nếu không có thời gian thích ứng, cái sự quê mùa này chắc khó mà xóa bỏ được..."

Hạ Nhiên tự giễu.

Không nghĩ ngợi nữa, Hạ Nhiên bắt đầu nhìn xem những thứ trong phòng nên sử dụng thế nào. Hy vọng không phải là những thứ quá mức hiện đại...

May mắn cho Hạ Nhiên, chúng tuy thật sang trọng nhưng đều có thể thao tác bằng tay.

Cô mở nước bồn tắm lớn, lần mờ chỉnh nhiệt của nó. Khi chạm vào dòng nước đã xả ra, cô thở phào.

Cởi quần áo, cô cẩn thận bước vào bồn tắm.

Lần đầu tiên tắm bồn... Thật là một trải nghiệm sung sướng đến mức muốn bay lên.

Hạ Nhiên thả mình nằm trong nước, nhắm mắt lại.

Bà ngoại... Cha mẹ... Con nhất định sẽ sống tốt, nhất định trân trọng cơ hội sống lại này. Có lẽ tương lai sẽ không tốt đẹp như con nghĩ, thế nhưng con sẽ cố gắng sống sót. Con hứa với mọi người sẽ không vì trả thù mà liều mạng. Nhất định... Nhất định...

Bên kia, Ricard nằm trên giường, một tay đặt trên bụng, một tay gác trên trán, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Ánh hoàng hôn chiếu đến trên mặt hắn lại nhuộm lên một màu sắc có phần thâm thiển.

"Amou, tuy có lẽ cả đời này con cũng không cần thực hiện ước định của ông nội con năm đó, thế nhưng con vẫn nên biết cái ước định này là thế nào... Amou, lời hứa vẫn là lời hứa. Nếu sau này con có nhìn thấy đứa nhỏ kia, nhất định phải giúp đỡ nó một chút, cho nó một đời sung túc. Hạnh phúc là của con, con vẫn là người bảo vệ của gia tộc De Chevalier."