Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 24: Ám sát.




Đường Hinh ý vị thâm trường đảo qua đám đông khi nghe tới hai chữ sống sót thì trở nên lộn xộn.

Có điều người ở đây trải qua ba ngày thích ứng, cũng là nhanh chóng nghĩ thông. Dù vẫn có người sắc mặt không tốt, nhưng không có ai nói những câu không có não, thể hiện cái ngu của mình trước mặt mọi người.

Dựa vào cấp bậc của nhiệm vụ đã nói rõ tất cả rồi, chỉ là họ chưa kịp nhận ra hoặc nghĩ đến thôi.

"Mỗi một tuần các anh chị định kỳ học một ngày tri thức cùng với tôi. Năm ngày còn lại huấn luyện dị năng. Ngày cuối cùng là ngày nghỉ."

Rất nhân đạo.

"Hình như tôi đã bỏ sót chỗ nào rồi đúng không? Có ai nhắc thử tôi không?"

Bỗng nhiên Đường Hinh lên tiếng hỏi, biểu tình không chút giả dối khiến phòng người lập tức tập trung suy nghĩ cẩn thận. Họ không phải vì lấy lòng một giảng viên mà là vì sợ bản thân biết thiếu một cái gì đó, sẽ ảnh hưởng quá trình sau này.

"Ngài còn chưa nói thành tích thế nào chúng tôi mới được tốt nghiệp."

Ricard giọng điệu hờ hững, âm thanh rõ ràng vang lên trong giảng đường.

"A!"

Đường Hinh sực tỉnh, cười cười nhìn người con trai dáng vẻ xuất chúng, trí tuệ có lẽ cũng xuất chúng trong đám người, trong mắt lại thêm chút ưu ái.

"Thành tích thế nào mới được tốt nghiệp?"

"Dựa vào cấp bậc nhiệm vụ, thành tích cao nhất để tốt nghiệp là năm nhiệm vụ cực khó tương đương với năm năm học tập tại đây."

"Đó là thành tích xuất sắc. Thành tích tốt là bốn nhiệm vụ cực khó. Thành tích khá là ba, thành tích trung bình là hai."

Đường Hinh vừa nói vừa vươn tay ra đếm.

"Chúng tôi có thể quy đổi cấp bậc cực khó thành cấp bậc dễ hơn để hoàn thành hay không?"

Ricard lại tiếp tục hỏi.

Cả giảng đường bỗng chốc thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe.

"Có thể."

Nhưng chưa đợi đám người thở phào, bà lại nói tiếp: "Nhưng cũng có giới hạn cuối. Mỗi học viên bắt buộc phải hoàn thành một nhiệm vụ cực khó, một nhiệm vụ khó, một nhiệm vụ trung bình, còn lại đều có thể tùy ý các anh chị."

Sắc mặt đám người lập tức trầm xuống, thế nhưng không quá mức khó chấp nhận.

Đường Hinh lại cười cười đầy ẩn ý nhìn bọn họ. Một số người nhìn thấy biểu tình này của bà thì cảnh giác lên, nhận ra sự việc không hề đơn giản như vậy, bên trong nhất định có trá.

"Có phải chúng tôi chỉ có ba tháng để làm nhiệm vụ?"



Lagan bất ngờ hỏi.

"Người trẻ tuổi nhạy bén lắm."

Đường Hinh tán thưởng.

"Đúng vậy. Một năm các anh chị chỉ có ba tháng để làm nhiệm vụ, thời gian chính là thứ sẽ cản trợ việc hoàn thành nhiệm vụ mỗi năm của anh chị. Nếu trong vòng ba tháng không thể hoàn thành hạng mức được giao, năm sau cộng dồn, tiếp tục cộng dồn cho đến khi hoàn thành đủ mới được tốt nghiệp. Và mỗi năm chỉ có ba tháng thôi, các anh chị không thể dùng thời gian trong năm còn lại để hoàn thành nhiệm vụ."

Bà tiếp tục nói, đặc biệt nhấn mạnh ba tháng kia, không cho họ một cơ hội ảo tưởng nào về việc hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn mà bỏ bê việc học trong thời gian còn lại.

Điều này chứng tỏ, ba tháng không hề là đủ nếu họ tốn quá nhiều thời gian cho nhiệm vụ dễ. Đồng nghĩa, nhiệm vụ dễ sẽ kéo chân họ, chôn họ ở nơi này thật lâu.

"Trừ thành tích kém, những thành tích khác có phải có ảnh hưởng đến tương lai sau khi ra trường hay không?"

Hạ Nhiên giữa tiếng bàn tán cất giọng hỏi. Lời của cô không thu hút quá nhiều người, nhưng vẫn rơi vào tai Đường Hinh.

"Đương nhiên, nếu không chúng tôi đã không cần phân chia thành tích. Nó sẽ quyết định cấp bậc của các anh chị trong tổ chức, chính là ảnh hưởng đến nhiệm vụ anh chị có thể hoàn thành trong tương lai."

"Điều này nghe thì có vẻ chẳng quan trọng lắm, thế nhưng sau này anh chị nhất định sẽ hiểu."

Đường Hinh nói không hết còn cười ẩn ý nhìn họ, khiến cho đám người phải cúi đầu suy tư.

"Vậy chúng ta..."

Phốc vụt!

"Hạ Nhiên!"

Ricard là người đầu tiên nhận ra khí lưu khác thường xung quanh thay đổi. Vừa quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy ba viên đạn xuyên qua tấm màn trong suốt phóng về phía cô gái nhỏ với tốc độ kinh người, khiến sắc mặt hắn hoảng sợ hét lên.

Cả giảng đường giật bắn mình, nhao nhao nhìn về phía bên này.

Biến cố xảy ra cực nhanh, ở lúc Đường Hinh chuẩn bị giảng bài khiến cho tất cả đều trở tay không kịp.

Cả Lagan ở gần Hạ Nhiên nhất cũng không thể lập tức làm ra phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba viên đạn không biết dùng biện pháp gì xuyên qua màn chắn kia một cách không có tiếng động dần tiếp cận Hạ Nhiên.

Trong giảng đường chỉ có một người sắc mặt bình tĩnh nhất, nếu không tính sát khí cùng đắc ý trong mắt cô ta.

Hạ Nhiên dù được Ricard nhắc nhở nhưng cô cũng chỉ kịp quay đầu nhìn anh ý hỏi. Đến lúc nhận ra khác thường sau lưng đã thì ba viên đạn kia chỉ cách cô không đến một cách tay.

Thời điểm này mọi thứ giống như bị tua chậm, thật chậm nhưng không thể khiến cho sự việc thay đổi mà diễn ra, khiến người bất lực, tuyệt vọng, giận dữ... Còn có hả hê, đắc trí.

Chẳng ai nghĩ vào ngày đầu tiên lên lớp, nguy hiểm lại xuất hiện. Màn chắn vốn được họ nghĩ là sẽ đảm bảo an toàn cho họ lại mất hiệu lực vào lúc này.



Rầm! Ầm! Ầm!

Ba tiếng nổ lớn vang lên chấn động lòng người.

Cũng khiến họ nhìn thấy bên ngoài màn chắn có vài người mặc trang phục màu đen rơi xuống, biến mất khỏi tầm mắt họ.

Rõ ràng không ai có thời gian nhận ra sự xuất hiện của họ. Mà lúc tiếng nổ vang lên, họ cũng chỉ kịp nhìn thấy người rơi xuống.

Tất cả đều diễn ra thật nhanh.

Không ai nhìn rõ được tình hình.

Trừ vài người cách Hạ Nhiên gần nhất.

Đường Hinh đứng trên bục giảng thấy rõ rành rành ba viên đạn kia cách cô gái nhỏ một gang tay thì ngừng lại, sau đó lấy một hình thức cực kỳ ảo dịu lộn ngược về sau, xuyên qua màn chắn đánh thẳng lên người ba tên áo đen. Tiếng nổ là lúc viên đạn tiếp xúc với họ mà phát ra.

Mà thứ đang tác động lên những viên đạn kia chính là... Một cơn gió. Những viên đạn tựa như những chiếc lá cuối thu bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng tiêu sái nhưng không hề chậm chút nào. Nếu không phải không lường trước được sự tình sẽ như thế thì ba tên áo đen kia cũng chưa chắc không né kịp.

Có điều dưới cặp mắt sắc bén của Ricard, anh thấy rõ, ba viên đạn kia không hề tiếp xúc với thân thể ba người áo đen mà là ở khoảng không cách họ một gang tay thì phát nổ.

Kình khí phát ra từ vụ nổ đã đánh bay ba người kia đi.

Đúng vậy, chỉ là đánh bay chứ không hạ sát thủ.

Cỏ xanh không diệt tận gốc, ắc sẽ lại sinh sôi.

Quả nhiên.

Ba người áo đen kia lại bay lên, cùng hai người nữa dồn dập chỉa súng về phía Hạ Nhiên, bóp còi.

Không có thanh âm.

Không biết là do màn chắn hay vốn dĩ đã không có, nhưng năm viên đạn đã bay ra.

Hạ Nhiên thời điểm ba viên đạn phát nổ đã đứng lên, hiện tại lại thấy đến năm viên, trên mặt cô cũng chẳng có chút biểu tình nào.

"Hạ Nhiên!"

Ricard hét lên định lao tới.

"Ricard anh đi làm gì, nguy hiểm lắm. Anh mặc kệ cô ta! Vừa đến trường đã bị truy sát, cô ta không phải người tốt lành đâu!"

Emily ở bên cạnh lập tức kéo anh lại, vừa tỏ thái độ không ưa thích đối với Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên thấy rõ, thời điểm nói lời này, ánh mắt cô gái kia đặc biệt dữ tợn, giống như hận không thể cho cô chết đi.