Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 97: Gen trội




"Hứa Thiên cậu biết chuyện gì không?"

"Nghe Như Lan nói mẹ chị dâu kể là hai người đó giận nhau."

Hứa Thiên kể lại chuyện Thiên Ý, Lập Hoành cả Nam Hành cũng chồm người ngồi dậy nghe. "Lão đại lúc ở bên Mỹ từng bị người ta chuốc thuốc xong đưa lên giường, không có xảy ra chuyện gì nhưng mà cũng bị chụp lại, hôm nay ở khu thể thao lão đại chị dâu gặp người phụ nữ đó, con ả đó không biết tốt xấu đưa ảnh chụp cho chị dâu xem, mấy người biết sau đó thế nào không?"

Ba người tụm lại nghe say mê, nghe thế Thiên Ý giành nói trước. "Sau đó thế nào vậy anh?"

"Sau đó hai người cùng về Lâm gia nhưng đến trước cổng chị dâu bước xuống đóng luôn cửa lớn nhốt lão đại bên ngoài."

"Wow"

Lão đại cao cao tại thượng quyền lực ngút trời cũng có ngày này hay sao chứ, đúng là dọa người.

"Chưa hết chưa hết, sau đó chị dâu chặn luôn số điện thoại của lão đại, bao nhiêu đó chưa là gì mà khiến lão đại phát điên đâu." Đôi lông mày rậm của Hứa Thiên nhướng lên thu hút, cả ba người cũng muốn nín thở nghe theo, ngồi bình thường mệt quá bọn họ ngồi chồm hổm xuống đất tám chuyện luôn cho thoải mái.

"Quan trọng chính là chị dâu không ăn buổi tối luôn, chị dâu đang mang thai mà, Lâm phu nhân biết chuyện cũng phát bực mà Hàn phu nhân càng tức tối hơn điện thoại mắng lão đại, còn một tin xốp dẻo nữa đây."

Nam Hành ngồi phát đau cái tên khốn này còn lề mề "Con mẹ nó nói nhanh lên, đau."

"Không nghe thì cút" Lão tử biết chuyện lão tử có quyền.

"Hàn tổng nghe thế quá đúng ý, đàn ông lúc buồn là dễ xiêu lòng nhất, gọi điện thoại cho cô gái nào đó, cái gì mà Jec gì đó mệt quá bỏ đi, cô ta đến thẳng Hàn thị tìm luôn, nhà họ Lâm còn chưa nghe tin, nếu chị dâu nghe được..."

Mọi người sợ phát ra tiếng động lớn quá bên ngoài sẽ nghe được lấy tai tự bịt kín miệng mình, ôi trời đất ơi lão đại gặp kiếp nạn lớn rồi.

"Ầm"

Cánh cửa phòng bị một lực đạo vô cùng tàn nhẫn đạp từ bên ngoài bản lề bị sứt ra cánh cửa không chịu được nổi đau trần thế chính thức đổ ngã, trên cửa gỗ lúng vào in hình một dấu chân trên đó.

"Nói cái gì?"

Tiếng nói âm trầm như địa ngục của người đàn ông vang vào tai bốn người đang ngồi xổm dưới đất nhiều chuyện, kẻ đầu xỏ là Hứa Thiên túa mồ hôi ra như mưa giả vờ bất động, Nam Hành gặp lão đại, nỗi đau ở lưng và mông như khuếch đại gấp mười lần, thật sự rất muốn khóc. Thiên Ý biết lão đại sẽ không đánh mình nhưng mà vẫn sợ lắm kéo kéo góc áo Lập Hoành, sao tên này còn nhìn đông nhìn tây vậy. "

Làm gì vậy?" Cô hỏi lí nhí

"Tìm chỗ nào tự tử êm một chút."

Thiên Ý: "..."

"Hứa Thiên lại đây."

Hàn Phong mặt không đổi sắc, sát khí không trùng xuống ra lệnh.

"Dạ...dạ"

Xem ra việc đứng lên còn khó khăn nặng nề hơn cả bệnh nhân bị liệt, khó khăn lắm mới đứng lên được lại phải nhích từng bước nặng ngàn cân tiến lên.

"Nhanh lên" Anh thật sự không còn kiên nhẫn nữa.

"Dạ." Hứa Thiên nhào một cú đầu gối trước từ bên

này bay thẳng đến bên kia chính xác không sai lệch quỳ xuống trước mặt Hàn Phong.

"Cậu nói ai đến Hàn thị tìm tôi." Hàn Phong từng chữ từng chữ một hỏi anh ta.

"Dạ...là cô gái...Cái cô mà Hàn tổng giới thiệu cho anh xem mắt." Hứa Thiên tự trấn an bản thân, sàn này phẳng không góc cạnh như bậc thang, rớt xuống có thể bảo toàn được xương chậu, không sao hết may quá.

"Đem cô ta đến chỗ Hắc Hắc."

"Dạ?" Đem cô lôi đến chỗ Hắc Hắc sao, chuyện lớn rồi.

"Cậu nghe không hiểu." Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt Hứa Thiên, chùn người xuống phả sát khí quanh thân Hứa Thiên.

"Dạ hiểu hiểu, hiểu, em đi ngay đây." Hứa Thiên chạy qua dắt tay Thiên Ý chạy như bay ra khỏi phòng, thành công thoát nạn. Ánh mắt Hàn Phong chuyển sang nhìn Nam Hành, Lập Hoành cũng nhìn sang chỉ thấy cậu ta cúi gặp mặt xuống dường như muốn dán mũi dính vào ngực mình, buồn cười, anh cất bước ra khỏi phòng.

"Nè, nè, đi rồi." Lập Hoành khều khều tay anh.

"Cậu xem dùm tôi cổ bẻ lên được không?"

"Cậu..."

______________

"Anh hai, đánh ngất hay hạ thuốc cô ta vậy.?" Thiên Ý cất chân nhỏ chạy theo anh hai hỏi lí nhí.

"Đánh ngất đi, đánh thoải mái, chuốc làm gì cho tốn kém." Tại con mẹ đó mà mình muốn dâng cái mông cho đất mẹ luôn rồi.

"Vậy em đi đánh chết cô ta." Hứa Thiên muốn té xỉu tại chỗ với con bé này luôn.

"Ui trời con bé này, đánh ngất được rồi nghe không, muốn quá thì đạp thêm vài cái cũng được, đừng có giết, tội lỗi." Anh chắp hai tay lại làm bộ dáng bái Phật.

"Anh mà cũng sợ tội." Thiên Ý hừ mũi kinh thường.

"Kệ anh, nhưng mà bắt cô ta chắc Hàn tổng và lão đại sẽ có biến động lớn đó."

"Em mặc kệ, có sao đâu chứ, dù sao ông ta cũng không thể cản được một bàn chân của chúng ta."

Hứa Thiên cảm thấy đúng nên gật đầu phụ họa, quay sang nói nhỏ với em gái.

"Cùng một gen mà sao khác nhau quá, xem ra gen của mẹ lão đại đúng là mạnh bất bại."

"Anh bị điên sao, điều đó là đương nhiên rồi, nếu Hàn phu nhân xuất thân tốt một chút không chừng Hàn tổng không có cửa luôn ấy chứ."

"Ừ ha, nhưng mà anh cảm thấy bản thân rất tốt, con của anh và Như Lan sau này cứ lấy gen anh là chủ yếu đi."

Thiên Ý đạp anh một cái. " Anh mơ đi, giống chị dâu thì xinh đẹp nhu mì, giống anh có nước bán lúa giống."

"Cái gì mà bán lúa giống, em nhỏ hơn anh quá nên chưa thấy được bộ dạng đẹp trai xuất chúng lúc nhỏ của anh đó thôi."

"Ọe, lúc nhỏ anh đen thui, xấu muốn chết, đừng đừng đừng."

"Cái con nhỏ này, đứng lại cho anh."

_________

Bão quài luôn ta, cho xin lại like, cmt vs vote đi các bạn yêu.