Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 39: Đưa đồ ăn




"Cậu... Là ai?"

Người lính cầm súng lục nghe thấy âm thanh thì quay lại thì Dư Huy một thân áo quần thể thao sạch sẽ cách bọn họ một khoảng nhìn bọn họ.

Người lính cầm súng lục tên Lâm Triết cảnh giác nhìn anh. Lâm Triết đã biết có người bám theo, nhưng vẫn giữ một khoảng cách xa với đám người Lâm Triết. (2)

Giờ người này tự nhiên xuất hiện, một thân thoải mái khuôn mặt hồng hào. Bọn người Lâm Triết từ lúc bùng nồ dịch bệnh đã phải chạy đôn chạy đáo cứu người, ăn uống cũng rất là qua loa nên bọn họ cũng không khác gì đám người sống có làn da vàng vọt kia.

"Anh đoán xem."

Dư Huy mỉm cười nhìn mấy người lính này. Vu Thần lúc này cũng đã tới gần Dư Huy, đứng phía sau anh. Tư thế gần như là bảo hộ an toàn cho bạn đời của mình, nếu có nguy hiểm thì hắn có thể ôm anh lên chạy nhanh gọn lẹ.

Xe thì Vu Thần đã giấu vào một tòà nhà gần đó, không có tang thi nào. Khu chung cư này nằm ở gần ngã tư, lúc nãy Dư Huy bảo Vu Thần đừng lộ mặt nên những người lính không biết người bám theo ở đâu.

Người lính không biết nói gì nữa mà im lặng. Mấy người dân kia nhìn thấy bọn Dư Huy và Vu Thần nhìn trông giống như được ăn no uống kỹ nên sắc mặt hồng hào.

Bọn người kia muốn hỏi có phải Dư Huy và Vu Thần có đồ ăn hay không. Nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi thì Dư Huy đã lên tiếng bịt mồm bọn người này lại.

"Tôi có một chút thức ăn cùng nước uống. Có thể đưa cho các người. Nhưng không phải đưa miễn phí."

Dư Huy giữ vẻ mặt vô cảm mà nói. Lời nói của anh làm bọn người kia phát cuồng. Đồ ăn!!! Hai chữ đồ ăn này làm bọn họ cảm thấy mình như người đi trong sa mạc nhìn thấy được nước uống vậy.

"Điều kiện gì?"

Lâm Triết thắc mắc hỏi hai người. Hắn hiện tại vẫn chưa biết người này là người đã cứu bọn hắn. Nên vẫn giữ theo một vẻ cảnh giác với người mới đến này.

"Tất nhiên là hỏi chút tin tức thôi nên không cần đề phòng đâu."



Dư Huy thân thiện ra mặt, nụ cười tươi trên mặt tiêu chuẩn của nụ cười công nghiệp. Lâm Triết đang muốn phân tích có bao nhiêu là thật trong câu nói của anh thì Dư Huy đã lấy từ trong balo ra bánh mì và nước.

"Sao nào. Có đáng để tin không. Chúng tôi cũng chỉ có hai người thôi."

Lâm Triết nhìn hai người, bỏ qua Dư Huy tầm thường phía trước thì người đằng sau anh mới đáng chú ý. Thân cao lực lưỡng, mái tóc trắng khác biệt, nhan sắc này phải gọi là cực phẩm. Nhưng người này luôn tỏ ra một địch ý khá rõ ràng với bọn họ.

"Được. Chúng tôi đồng ý với cậu. Cậu muốn biết gì có thể hỏi tôi."

Dư Huy đạt được điều mình muốn thì vui vẻ ném hai cái balo chứa đầy thức ăn và nước uống cho Lâm Triết. Tri kỉ thay trong đó còn có một hộp sữa bột cho trẻ sơ sinh.

Lâm Triết nhận lấy balo, phân phát thức ăn cho đám người. Người sống cũng không có nhiều, chỉ có khoảng 12 người. Nam nữ già trẻ gì có đủ cả, mỗi người một suy nghĩ.

Một thiếu nữ trong đó nhận được bánh mì và nước liền nhìn về phía Vu Thần phía sau Dư Huy. Người đàn ông này phải gọi là cực phẩm, đã vậy còn có đồ ăn nước uống chỉ để hỏi tin tức.

Cô ả liếc nhìn bạn trai vô dụng của mình. Tên này trông cũng bình thường, được cái nhà giàu. Nhưng bây giờ giàu có ích gì, nếu không phải vì tiền của hắn thì ả ta chả chấp nhận lời tỏ tình.

Ánh mắt trắng trợn chứa đầy dã tâm phóng về phía Vu Thần, nhưng bị hắn bắt được liếc lại một cái. Cô ả liền vui mừng, cứ như tưởng được chú ý tới.

Cô ả hơi khác với những người khác vì còn giữ được vẻ xinh đẹp của thiếu nữ chứ không tiều tụy thiếu ăn như những người khác.

Nhưng ánh mắt của Vu Thần lại rất lạnh lẽo. Màu xám bạc như lông của sói xám xinh đẹp, nhưng bên trong đôi mắt đó là chết chóc và lạnh lẽo. Cả cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, phía sau người cũng bị mồ hôi chảy cho ướt áo.

Vu Thần hắn đã từng giết rất nhiều người. Con số có thể lên đến hàng trăm người. Sát ý của hắn rất mạnh, có thể khiến cho kẻ khác nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng lạnh run đầy sợ hãi.

Tâm tư mới nổi đã bị dập tắt. Cô ả không dám tiếp cận hắn, cô ả tin chắc nếu mình tiếp cận sẽ chết. Chết không toàn thây.