Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 37: Muốn hạnh phúc không dễ dàng




Lương Khuê từ sân bay về đến nhà, không ngờ trùng hợp như vậy, dì út của hắn vừa vặn đến nhà làm khách.

“Dì út, dì cũng ở đây sao.” nụ cười của Lương Khuê bí mật mang theo rất nhiều tâm tình phức tạp, hắn lập tức cúi đầu, không có ý định trực tiếp nói vấn đề này với dì út. Nguyên nhân Tần Việt chuyển trường bị dì út và dượng giấu diếm triệt để, cả nhà bọn họ và thân thích cũng không muốn nói, Lương Khuê tự nhiên cũng không chủ động lôi ra hỏi.

Phụ nhân[1] vẫn mang bộ dáng vui vẻ nói:“Tiểu Thụy hôm nay trở về rồi sao ?? Mẹ con vừa rồi còn oán giận con không có lương tâm, có bạn quên mẹ, đoán con tối thiểu sẽ kéo thêm năm sáu ngày mới chịu về nhà.”

[1] Phụ nhân ý chỉ người đàn bà đã có chồng

“Con sao lại không có lương tâm, mẹ! Con cũng nhớ mẹ mà, ha ha.” Lương Khuê dắt giọng hô to vào phòng khách. Lương mụ mụ trong bếp cắt hoa quả lập tức vui rạo rực chạy ra:“Coi như thằng oắt nhà con có lương tâm!”

“Đó là đương nhiên, mẹ, con mang táo đỏ từ thành phố C về cho mẹ nè, cái loại lần trước mẹ nói ăn ngon ấy.”

Thấy con trai tri kỷ như vậy, Lương mụ mụ cầm táo đỏ mặt mày hớn hở nói: “ Sao không nói cho mẹ biết sớm chút, mẹ sẽ mua món ăn con thích về. Được rồi, may mà hôm nay dì út con tới, trong nhà chuẩn bị không ít món, mẹ gọi điện thoại cho cha con, thúc ổng tan ca trở về. Còn ông bà nội con đang ở chỗ chú hai bên kia, mẹ sẽ kêu họ mua thêm.”

“Con đi gọi điện thoại, mẹ cùng dì út nói chuyện đi.”

“Vậy cũng được.” Lương mụ mụ bưng hoa quả ngồi trở lại sofa, chợt nhớ tới cái gì vội hỏi:“Con trai à, sao chỉ có một mình con, Việt Việt về chưa? Gọi Việt Việt cùng đến ăn cơm. Liên Chi, gọi em rể và Việt Việt luôn, cơm tối ăn ngay nhà chị là được .”

Lương Khuê dừng lại, tận lực lờ đi nói:“Việt Việt không về, còn đang ở trường.”

“Cái gì, sao một mình con chạy về !”

“Mẹ, cái này không thể trách con, con muốn cùng Việt Việt về luôn, nhưng Việt Việt lề mà lề mề không rõ làm gì. Hôm nay không phải vội, mấy ngày nữa nó không thể không về, cũng sắp tết rồi, sao có thể không trở lại chứ. Đến lúc đó mẹ lại mời gia đìnhViệt Việt tới ăn cơm cũng không muộn.”

Lương mụ mụ tiếc hận không thôi, nhìn về phía em mình:“Liên Chi, em gọi điện thúc Việt Việt nhanh chóng về nhà, chị thấy nó nhất định chơi ở trường đã quá, năm mới cũng không muốn ở nhà.”

“Dạ, chờ nó có thành tích sẽ trở về.” Dì út không yên lòng miễn cưỡng cười.

Tô Nham là người không nói nhiều lắm, Tần Việt bình thường rất nhiều chuyện, nhưng khi cậu chui rúc trong nhà trở nên vô cùng câm lặng. Mỗi ngày trừ giờ ăn cơm chỉ cùng Tô Nham nói hai câu, thời gian khác đều ở trong phòng ngắm nghía điện thoại và máy tính, hoặc là ngủ lu bù không tỉnh.

Tô Nham biết cậu đang rầu rĩ cái gì, nhưng y chỉ có thể giả bộ như không biết. Y còn biết, Tần Việt sẽ không sầu quá lâu, cha mẹ mà cậu yêu thương không phải không thương cậu. Nhẫn tâm không cho con trai về nhà ăn tết, thống khổ đâu chỉ mình Tần Việt.

Lúc phát phiếu điểm, hai người cùng nhau đến trường. Hội phụ huynh lần này, phụ huynh không đến dự họp cũng có Tần Việt.

Hai người ngồi cùng một bàn phía sau, chờ thầy đọc đến tên của mình.

Thầy Mã đọc đến:“Đứng đầu lớp, em Tiết Thủ Nhân.”

Các học sinh cả kinh, đều nhìn về phía Tô Nham.

Tô Nham cũng không kinh ngạc _ y tính trước lần này lấy không được hạng nhất, kết quả như y đoán bởi vì viết ngữ văn, y chỉ được 20 điểm…… Y vốn tưởng chỉ có 0 điểm, có thể đạt 20 coi như không tệ.

Trừ ngữ văn ra, các môn khác kỳ thật không chêch lệch bao nhiêu với những người khác trong lớp. Số học, Anh văn, hóa học vật lý vvv đều có tỷ lệ thi đạt điểm tối đa rất lớn, trong trường học sinh ban khoa học tự nhiên rất nhiều người lợi hại, mỗi lần chênh lệch giữa hạng nhất và hạng hai, hầu như là do ngữ văn và Anh văn. Hai môn này không là môn chuyên của khoa học tự nhiên, nhưng Anh văn khó mà đánh bại được Tô Nham. Tô Nham Anh văn cấp sáu cũng qua, thi Anh văn không có khó khăn, nhưng ngữ văn thì rất khó nói.

Viết văn 60 điểm, y chỉ có 20 điểm, bị mất 40 điểm. Bốn mươi điểm _ một con số khổng lồ. Nếu muốn hạng nhất, viết văn y phải hơn 50 mới được.

Vừa thấy đề văn cuộc thi lần này, Tô Nham đã biết xong đời rồi.

Đề là “Muốn hạnh phúc không dễ dàng”, không phải đề quá khó, rất thích hợp để trữ tình, nhưng chờ Tô Nham quấn quýt nên viết thế nào, thời gian đã không đủ, y viết qua loa kết thúc tùy ý, viết cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng giờ phút này y nhìn bài thi, không biết giáo viên nào chấm bài văn này, còn phán thêm một câu “Nhận xét đừng quá hiện thực, quá tiêu cực”.

“20 điểm viết văn? Khó trách cậu bị hất xuống ngai vàng hạng nhất.” Tần Việt kinh hô một tiếng, tiếc hận không thôi.

Một tiếng thở dài khẽ vang, Tần Việt trừng to mắt nhìn y. Thầy giáo và học sinh đang ngồi đều nhìn Tô Nham xé nát bài thi ngữ văn, xé thành vô số mảnh nhỏ, nát tới mức không cách nào chắp lại.

Thầy Mã trong lòng lo lắng không thôi, y và học sinh khác đều suy nghĩ như nhau, cho rằng Tô Nham là vì không đạt được hạng nhất nên xé bài thi. Dù sao Tô Nham luôn đứng nhất, đột nhiên bị kéo xuống thì đả kích biết chừng nào.

Sau đó họp trong phòng đa truyền thông, Tô Nham chỉ lấy được hạng tư toàn khối. Bài thi Anh văn lần này rất đơn giản, ưu thế Tô Nham biến nhỏ, cơ bản chỉ hơn mấy học sinh khá giỏi vài phần mà thôi, ngược lại bài văn 20 điểm của y khiến thứ hạng bị tuột lại thật xa.

Càng làm Thầy Mã phát sầu chính là Lương Khuê. Tô Nham thi thất bại là vì viết văn, viết văn nha, có đôi khi thực sự phải nhờ may mắn. Nhưng điểm những môn khác của Tô Nham không rơi xuống chút nào. Thầy Mã cũng không quá lo thành tích sau này của Tô Nham.

Nhưng Lương Khuê mới là lạ. Hắn chỉ thi hạng bảy toàn lớp, thứ tự rơi trầm trọng, mấy giáo viên khác ồn ào tiếc nuối. Rất nhiều câu hỏi Lương Khuê căn bản không nên sai, nhưng Lương Khuê hình như rất qua loa, bị mất một đống điểm oan uổng làm cho các giáo viên bóp cổ tay không thôi.

Áp lực đổ lên người thầy Mã tăng mạnh. Tuy hạng nhất vẫn là lớp mình nhưng thành tích tổng thể không quá lý tưởng, mấy học sinh được xem trọng toàn bộ xuống dốc. Hội nghị vừa kết thúc, thầy Mã nhịn không được gọi Tô Nham lại.

“Tô Nham, chúng ta đi nói chuyện.”

Tô Nham đoán chuyện gì xảy ra, bảo Tần Việt chờ y bên ngoài. Y đi vào phòng làm việc của giáo viên nghe dạy bảo.

Thầy Mã không muốn giáo huấn Tô Nham. Tô Nham là học sinh xuất sắc học giỏi nhiều mặt, thành tích cao tác phong tốt, ông dạy Tô Nham hai năm, hiểu rõ y là dạng học sinh gì. Tô Nham cái gì cũng tốt, chỉ là không có phúc khí. Một cậu bé thật ngoan thật giỏi, lại không được cha mẹ đặt trong lòng. Tương lai cho dù thi đại học điểm không vừa ý, cũng sẽ có nền tảng ổn định bước vào con đường đại học, nếu như phát huy bình thường, Thanh Hoa Bắc Đại là nhất định. Học tốt đại học thì tiền đồ hơn một nửa, nếu là cha mẹ nhà người ta sớm đã vui mừng thế nào rồi, nhưng cha Tô Nham lại chẳng bao giờ quan tâm đến con mình.

Thầy làm chủ nhiệm lớp, trong lòng thật sự quan tâm Tô Nham, không chỉ một lần gọi điện thoại cho ông Tô, thậm chí dùng giọng điệu nịnh nọt cầu xin ông Tô đến trường thăm Tô Nham, nhưng ông Tô kia luôn nói bề bộn, sau đó lễ phép cự tuyệt. Có lần Ông Tô không nhịn được, giễu cợt một câu: tốt nghiệp Thanh Hoa Bắc Đại thì thế nào, tôi học đến cao trung, nhưng bằng bản lĩnh của chính mình gầy dựng tiền đồ tương đương thôi. Hiện tại sinh viên khắp nơi đều có, đáng khoe khoang sao? Nhưng thầy giúp tôi chuyển lời cho Nham Nham, ráng học giỏi cũng là một con đường, nếu thiếu tiền cứ nói cho tôi biết.

Cú điện thoại kia làm thầy Mã được bao ăn một bụng lửa giận, có người làm cha nói như vậy với con sao? còn nói sinh viên không đáng tiền, cho dù thật không đáng giá, cũng không nên nói lúc đang nghe giáo viên kể chuyện con mình nhiều lần đứng đầu cả khối. Làm cha, ông ta không cảm thấy hài lòng? không vui mừng? không phải nên rất đắc ý vì có một người con giỏi giang như vậy sao?

Mặc dù rất ghét ông Tô, nhưng trước lúc họp hội phụ huynh thầy Mã vẫn bấm điện thoại cho ông. Đáng tiếc ông Tô đầu kia vừa nghe ‘Tôi là chủ nhiệm lớp Tô Nham……’, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại, đối phương cả nói cũng không cho thầy nói. Thầy là một người đàn ông sắp bước qua tuổi bốn mươi, cầm điện thoại đang tít tít tít, ngây ngốc rất lâu, bên ngoài gió lạnh thổi qua, thầy trầm thấp mắng một câu:“Chết tiệt”

“Tô Nham, biết thầy vì sao tìm em tới không?” Thầy Mã dịu dàng mở miệng, để Tô Nham ngồi xuống.

“Em không thi tốt, lần sau em sẽ cố gắng.”

Thầy Mã vui mừng vô cùng, lại bất đắc dĩ thở dài:“Thành tích của em thầy cũng không lo lắng, hôm nay chúng ta không nói thành tích, chỉ cùng tâm sự thôi. Em thử nói cảm nhận của em tại ngôi trường này xem, bình thường chơi những thứ gì, có bạn bè nào, ha ha, đã lâu thầy không cùng người tuổi trẻ mở rộng cửa lòng nói chuyện phiếm, thực hoài niệm.”

“……” Tô Nham không hiểu nhìn thầy Mã, trong lòng dở khóc dở cười.

“Trường học rất tốt, cuộc sống rất có quy luật, có đôi khi cảm thấy mệt mỏi nhưng trong lòng rất phong phú, không khí rất tốt, em thích trường học.”

Thầy Mã kinh ngạc sau đó gật đầu lia lịa:“Phần lớn học sinh đều chán ghét trường học, cảm giác mình như ngồi tù, bị quản thúc bị áp bức, khát vọng nơi phồn hoa bên ngoài. Nhưng người làm thầy như thầy, cũng vì thích trường học…… nên mới làm giáo viên, em tin không?”

Tô Nham mỉm cười:“Em tin, trường học rất tuyệt.”

“Đúng vậy, trường học rất tuyệt. Trước kia thầy cũng chán ghét trường học, về sau đi vào xã hội mới cảm nhận được cái tốt của trường, cho dù mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ học tập, so với bên ngoài cũng tốt hơn nhiều. Huống chi, thời học sinh còn có thật nhiều kí ức làm người ta thoải mái, rất nhiều bạn bè khó quên. Tốt không phải trường học, mà là tuổi trẻ của ngày xưa.” Thầy Mã cảm thán không thôi, nhịn không được lấy tay sờ soạng tóc mình _ thầy mới trung niên, nhưng đã có một chút tóc bạc.

“Em cùng mấy bạn Lương Khuê, Lâm Cường, Tần Việt là bằng hữu?”

“Dạ, còn có Trần Yến.”

Thầy Mã mỉm cười gật đầu:“Không sai, có bạn là chuyện tốt. Bạn bè lúc này đáng giá, có lẽ sau này rốt cuộc sẽ không gặp được bạn bè đơn thuần tốt với em, cho dù đại học cũng khó nói, đó là hình thức ban đầu của xã hội, không thể so với cao trung.”

“Em cũng cảm thấy vậy.” Tô Nham phụ họa.

“Năm mới em chuẩn bị như thế nào? Nếu không…… Đến nhà thầy không?” ngữ khí thầy Mã rất do dự, cũng không phải không thích chiêu đãi Tô Nham, mà là sợ đề nghị của mình làm xúc động điều gì trong lòng Tô Nham.

May mà Tô Nham vẫn như trước, Tô Nham lắc đầu:“Không cần, em chuẩn bị đi thành phố A tìm cha.”

Thầy Mã cả kinh:“Thật sự?”

“Dạ, chính phủ đã có người đến cư xá thông báo, phỏng chừng không bao lâu sẽ thông báo kĩ hơn, ký tên vào giấy quy hoạch là chuyện lớn mà.”

“Đúng đúng, em, em đi tìm cha cũng tốt.” Thầy Mã thiệt tình nói _ chắc con trai tìm tới cửa không bị đuổi ra đâu? Ngẫm lại ông Tô tuy luôn luôn bận việc, nhưng không đến mức nhẫn tâm như vậy đâu.

Buổi chiều ngày nọ, Tần Việt một mực buồn bã ỉu xìu đột nhiên nhận được điện thoại trong nhà. Tần Việt như con cá chép lăn một cái bật dậy, khẩn trương hô một tiếng:“Mẹ……”

Tô Nham vừa ăn mì vừa vảnh tai nghe lén.

“Hừ, vốn muốn để cậu ở ngoài nghĩ thông suốt rồi trở về, mà thôi quên đi, lập tức về ăn tết, cậu không trở lại các thân thích sẽ lấy làm lạ. Lấy phiếu điểm chưa?”

Tần Việt cẩn thận lên tiếng:“Dạ, lấy rồi ạ.”

“Vậy tranh thủ về, tôi đến sân bay đón cậu, cậu đừng nghĩ nhân cơ hội chạy loạn.”

“Dạ…… Con…con sẽ mua vé máy bay ngay bây giờ.”

Tần Việt cúp điện thoại trở về phòng, vội vàng thu thập quần áo và tiền : “ Tô Nham, tớ về nhà, sang năm gặp.”

Cậu khẩn trương đến lảo đảo, xuống lầu kém chút nữa đã ngã bịch. Một mạch chạy tới sân bay mua một vé máy bay chuyến sau, hai giờ mới có thể lên, tâm tình sốt ruột của Tần Việt bình tĩnh lại. Nhìn sân bay người đến người đi, Tần Việt ôm hành lý lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.

“Không ăn ít đồ sao?” Tô Nham đưa cho cậu một gói thịt bò khô.

Tần Việt kinh ngạc ngẩng đầu:“Sao cậu ở đây?”

Tô Nham chỉa chỉa túi của mình:“Tớ cũng đi thành phố A, cùng chuyến bay với cậu.”

“Cậu đi tìm anh họ ngốc sao?” Tần Việt thốt ra.

Tô Nham bật cười:“Tớ tìm cậu ấy làm gì, tớ đi tìm cha, ổng ở thành phố A.”

“A a, ra là vậy, thật tốt quá, chúng ta có thể cùng đi. Cha cậu ở vùng nào của thành phố A, nếu cậu chưa quen tớ dẫn đường cho cậu.”

“Đến lúc đó rồi coi.”

Hai người làm bạn, giết thời gian trên máy bay.

Ngoài sân bay thành phố A, Tần Việt liếc một cái liền trông thấy xe nhà mình. Cậu còn chưa đi qua, ba mẹ trong xe đã xuống, hai cặp mắt đồng loạt chằm chằm vào Tô Nham, ánh mắt xem kỹ mà không thiện như vậy làm Tần Việt cúi thấp đầu xuống.

Tô Nham chủ động nói:“Chào chú chào dì, con là Tô Nham, bạn học của Tần Việt và Lương Khuê.”

“Bạn học?” Tần ba ba nhắc lại.

“Là lớp trưởng của chúng con, hạng nhất cả khối, bạn tốt của anh họ, hai người bọn họ quen thuộc.” Tần Việt cố ý vứt quan hệ qua một bên.

“A, lớp trưởng à, Tô Nham hả, cậu tới thành phố A du lịch sao? Không bằng ở nhà của chúng tôi, ở cùng Việt Việt, có bạn càng náo nhiệt hơn.”

“Cám ơn ý tốt của chú, cha con đang chờ, con không quấy rầy. Con đón xe đi trước đây, Tần Việt bye bye.”

“Còn đón xe làm gì, tôi có xe sẵn tiễn cậu đi qua, cậu nói địa chỉ đi, tôi tiễn cậu.”

“Không cần không cần, đón xe tiện hơn, không làm phiền chú đâu ạ.”

Tô Nham xoay người đi xa, cũng không quay đầu lại.

“Lên xe.” Tô Nham vừa đi, sắc mặt vợ chồng Tần gia lập tức trở nên vô cùng lãnh đạm.

Tần Việt yên lặng lên xe.

“Thi hạng mấy?”

“Cũng vậy thôi.”

Tần phụ cười nhạo một tiếng: “Học cũng vô dụng, nuôi không mày, lãng phí lương thực của tao quá.”

Tần Việt mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu khát vọng tết có thể về nhà, cũng biết về nhà không nhất định có quả ngon để ăn. Nhưng mà, cậu vẫn mong như vậy. Ba mẹ đã từng nâng cậu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ để ý thành tích của cậu tốt không, chỉ cần thân thể cậu khỏe mạnh tâm tình khoái hoạt thì không còn yêu cầu gì. Trước kia, ba cậu luôn nói: thằng nhãi con nhà ta không phải nhân tài ăn học, ba cho con vui vẻ, qua vài năm ném qua nước ngoài đi học thêm chút kiến thức, trở về theo ba lăn lộn cũng không lo gì.

Tần Việt thừa nhận, cậu bị ba mẹ làm hư. Quần áo đến mặc cơm đến há mồn, trôi qua mỹ mãn hạnh phúc như hoàng tử. Mặc kệ làm sai cái gì, ba mẹ nhất định sẽ bỏ qua.

Cậu không nghiêm túc học tập, cậu thích ngủ nướng, cậu cũng từng ức hiếp học sinh khác, cậu dùng tiền theo đuổi thần tượng, cậu mặc đẹp ăn ngon, cậu cũng là một học sinh xấu, nhưng ba cũng không so đo những chuyện này.

Nhưng cậu không ngờ tới, ngày ba mẹ thay đổi khuôn mặt, đáy lòng cậu lại thống khổ mà sợ hãi như vậy. Cậu thậm chí khờ dại suy nghĩ, ba mẹ thương cậu như vậy, có lẽ sẽ chấp nhận cậu và Quan Văn, cậu nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ chọn ngày nào nói cho ba mẹ sự thật. Nhưng khi mẹ bất ngờ trông thấy bọn họ hôn môi trong nhà, từ đó cuốn theo tất cả đều là bão táp. Những ảo tưởng ngây thơ của cậu đã vỡ tan sạch sẽ trước nắm tay cứng rắn của ba, tiếng mắng điên cuồng của mẹ.

Cậu chợt bừng tỉnh, hóa ra yêu Quan Văn là tội lỗi cả ba mẹ cũng không thể tiếp nhận.

Tần Việt về nhà, bị khóa trong phòng, cả cửa sổ cũng không được mở.

Quan Văn mỗi ngày nhìn cửa sổ đóng chặt cách vách, thuốc một điếu tiếp một điếu, ngẫu nhiên cha mẹ về nhà, lại bị cha ra sức đánh một trận. Tiếng mắng từ Quan gia truyền đến Tần gia, nhà ai cũng đừng nghĩ sống khá giả.

Tần Việt ngủ trên giường, nỗi thống khổ xoáy sâu vào thân thể.

Trên con đường cuối năm dòng người không ngớt, gió lạnh không ngăn được sự nhiệt tình và mong chờ ăn tết của nhân dân Trung quốc.

Tô Nham đứng trước một cửa hàng trong phố thương mại, xuyên qua cặp mắt kính tìm kiếm điều gì đó.

Y mặc một chiếc áo gió ngắn màu đen để lộ khí chất thành thục rõ ràng, đeo cặp kính mát rất hợp mode màu trà, hai tay đút vào túi quần, lẳng lặng đứng trong làn gió. Thân hình cao ngất cân xứng, rất dễ làm người ta tưởng lầm là người mẫu.

Y nhìn đồng hồ một cái, đã hai giờ chiều.

Ngẩng đầu nhìn về hướng cổng bãi đỗ xe, có một nhà ba người cười cười nói nói đi tới cửa hàng bên này.

Cặp vợ chồng trung niên, cùng một cô gái cũng ăn mặc sành điệu như Tô Nham.

Cô ta rất béo, nhưng ăn mặc đều là hàng hiệu đắt tiền.Cô thân mật kéo cánh tay người phụ nữ, vừa đi vừa làm nũng đang nói gì đó, thỉnh thoảng uốn a uốn éo, mất hứng vểnh miệng lên phàn nàn một chút.

Người phụ nữ cười đáp lời cùng cô, người đàn ông một mực bảo trì nụ cười, ngẩng cao đầu, nhìn không chớp mắt đi về phía trước.

Đó là một khuôn mặt rất giống Tô Nham, dù là một người đàn ông bốn mươi nhưng vẫn như một mỹ nam trẻ tuổi.

Gia đình nọ vào cửa hàng, Tô Nham đi theo phía sau.

“Mẹ, con mặc cái này có đẹp không?” cô gái mặc thử quần áo suốt, luôn hỏi vấn đề này mãi.

“Không tồi.”

“Trông có béo không?” cô gái lo lắng hỏi.

“Một chút cũng không béo, có vẻ gầy nhiều, rất phù hợp, rất đẹp.” người đàn ông xen vào.

Cô gái sắc mặt sa sầm, tức giận không thôi rống ông:“Tôi cũng không hỏi ông! Có phiền không vậy!”

“Con bé chết tiệt sao nói với ba ba vậy hả?” người phụ nữ rống cô.

Cô gái đỏ mắt ủy khuất nói:“Con không thèm gọi ổng là ba ba……”

“Thiệt là, con đừng quá tùy hứng. xin lỗi ba ba mau, chớ chọc mẹ giận nha.” Người đàn bà bật hơi mắng.

“Không cần không cần, con nít thôi mà, bỏ qua đi, anh sẽ không để ý.” Người đàn ông cười ha hả hoà giải.

Người đàn bà bất đắc dĩ nói:“Anh chiều con bé quá, làm nó chẳng sợ anh chút nào, ai, đứa nhỏ này sau này làm sao bây giờ.”

“Con gái mà, tùy hứng một chút sợ cái gì, con gái vốn nên nuông chiều. Nếu con trai không nghe lời nên đánh một trận.”

Người đàn bà mặt lạnh:“Đừng rẽ sang nhắc tới con anh nữa, em cũng không phải hà khắc với anh, không cho anh gặp con trai. Anh nhớ nó như vậy, đại khái có thể trở về cha con đoàn viên, hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau quen rồi, không có anh bên cạnh năm này cũng có thể qua.”

Người đàn ông dở khóc dở cười, lập tức nói tốt: “Em nghĩ người nào vậy, anh không nghĩ quá nhiều, không phải mua quần áo sao? Mua a mua a, tranh thủ thời gian mua, buổi tối chúng ta về nhà ăn lẩu thịt dê.”

Người đàn ông đẩy bà đi lên phía trước, Tô Nham trong đám người chen chúc đối diện đi tới phía bọn họ, càng đi càng gần, lập tức chậm rãi lướt qua người đàn ông nọ, dần xa dần.

Mí mắt người đàn ông nhảy dựng, kinh ngạc quay đầu lại. Trong đám người hối hả, thân hình bắt mắt của Tô Nham vẫn có thể thấy được, chỉ là khoảng cách quá xa, ông thủy chung không cách nào nhận ra rốt cục có phải con ông hay không.

Trong lòng ông cảm thấy không phải, con của hắn hẳn là ở thành phố C, không có khả năng tìm đến đây.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô gái mập mạp trắng trẻo nọ, thầm nghĩ về nhà sẽ gọi điện thoại cho con trai.

Tô Nham trực tiếp rời khỏi cửa hàng, bước vào con đường gió lạnh thổi mạnh, trong lúc nhất thời… chẳng biết nên đi con đường nào.

Y nhìn quảng cáo quen thuộc con đường quen thuộc trước mắt, hết thảy tựa như chồng lên Tô Nham đã chết vào đời trước.

Tô Nham kia, từ thành phố C thật xa tìm cha, nhưng vẫn không dám đến nhà thăm.

Tô Nham kia, mang theo một gói đậu phộng dung đầy từ thành phố C đứng trong gió lạnh ngây ngốc chờ đợi trước cửa hàng.

Từ tám giờ sáng đợi đến hai giờ chiều, trông thấy gia đình nọ đi tới trước mặt, trông thấy tầm mắt của cha căn bản không có y.

Dù chỉ một cái liếc mắt, y có thể đi qua hô một tiếng cha.

Nhưng chỉ một cái liếc cũng không có, y ngây ngốc nhìn một nhà ba người bước vào cửa hàng, sau đó làm cách nào trở về thành phố C, đã không nhớ rõ.