Trần Oản Oản bị nghẹn nửa ngày không nói được, đại khái nhìn ra côxấu hổ, nam sinh khác liền ồn ào lôi kéo cô làm quen, cười cười nói nói, không khí nhanh chóng liền hòa hoãn.
Nhóm người chơi mấy giờ vôcùng náo nhiệt, mắt thấy đã chạng vạng tối nên nghĩ đến việc ăn cơm tối, Cao Tử Huy lập tức nói: “Mọi người muốn đi đâu ăn? Hay là quán Tử ĐằngHoa được chứ?”
“Được a, tiệm đó mắc thì mắc, nhưng mùi vị thật thơm, cả hoa quả thịt nguội đều ngon hơn bình thường.”
“Vậy còn nói gì nữa, GO!”
“Nữ sinh có xe đi trước, có thể nhét mấy người thì nhét, những người khác chờ tôi gọi xe buýt tới .”
Lương Khuê chủ động nhấc tay: “Chúng ta có chiếc xe, Trần Yến cùng đi? Còn mấy nữ sinh đi lên luôn.”
Nữ sinh ban Khoa học tự nhiên vốn rất ít, tăng thêm Trần Yến ngoại ban,đến chỉ mười người. Trần Yến cười đi tới, Trần Oản Oản phất tay: “LươngKhuê, tôi cũng ngồi xe anh.”
Lương Khuê gật gật đầu cùng Tô Nham đến bãi đỗ xe trước, mấy nữ sinh líu ríu theo phía sau cười cười nói nói.
Chiếc xe này là cho hai người bọn họTrương Vĩ mượn, Lương Khuê hiện nay phục vụ lái xe.
Hai người xa xa đã trông thấy chiếc Range roverquen quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy phi thường không đúng, Lương Khuê lập tức tiếnlên xem xét: “Shit!”
“Như thế nào?” mắt Tô Nham rơi lên thân xe, lập tức biến sắc.
“Xước rất nhiều.”
“Bên kia cũng có…”
Mọi người đi quanh xe vài vòng, phát hiện trừ nắp đầu xe, nơi khác đều bịchà, vài dấu X thật to, chói mắt như giấy niêm phong, không cách nào bỏqua. Sơn xe tuyệt đẹp đều bị phá hủy, quả thực hoàn toàn thay đổi.
Trần Oản Oản kinh ngạc xong, sắc mặt biến hóa khó coi, Lương Khuê một bênkiểm tra một bên chửi ầm lên, cái gì thô tục đều mắng ra. Xe bị phá quákinh khủng! Hơn nữa quan trọng nhất là chiếc xe này không phải của hắn,là người khác mượn cho họ, làm sao ăn nói với chủ xe đây.
Tô Nham mặt sa sầm dò xét nửa ngày, lúc này gọi bảo an bãi đỗ xe tới.
“Xe của chúng tôi đậu trong này có trả tiền, các người giải thích thế nàođây? Xe bị phá thành như vậy, các người không ai phát hiện sao? Tôi giờbáo cảnh sát, hy vọng các người phối hợp điều tra máy quay giám sát.”
Bảo an mờ mịt quá hoảng sợ, thấy chiếc xe tàn phá thành thế này mặt càngtái nhợt, lúc này cũng không cãi lại, lập tức gọi một cú điện thoại.
Cảnh sát cùng bộ quản lí an toàn sảnh giải trí này hầu như liền chạy đếnhiện trường, thấy chiếc xe này cũng không phải hàng dễ bàn, Range rovervượt địa hình, hơn nữa là chiếc mới nhất, giá cả khỏi nói. Kéo đi toànbộ chỉnh chu vẻ ngoài thôi cũng phải hơn vạn, hơn nữa còn không biết cólàm hỏng nơi khác hay không.
Cảnh sát đi lên thí nghiệm một phen,phát hiện trừ bị hư bề ngoài, công năng khác đều hoàn hảo. Vài cảnh sáttìm Tô Nham cùng Lương Khuê làm bản ghi chép, bộ quản lí an toàn điềutra máy ghi hình giám sát, rất đáng tiếc kẻ gây án rất cẩn thận, từ đầutới đuôi chỉ quay lại được nửa người gã, không nhìn tới đầu. Sự tình dođó mắc cạn, nhất thời bán hội tra không ra hung phạm, cảnh sát bảo bọnhọ trở về chờ tin tức. Có thể chờ đến ngày phá án không cũng không biết.
Mấy người đi ra từ cục cảnh sát, Lương Khuê chưa từ bỏ ý định, sau khi đemxe đưa đi sửa chữa, lúc này lại chạy về khu giải trí tìm bộ quản lí antoàn, điều tra máy ghi hình xong, Lương Khuê ghi chép lại hai chiếc xeđỗ sát bọn họ, bên trái là một chiếc Shanghai Volkswagen, bên phải mộtchiếc Porsche, Lương Khuê ghi hết bảng số xe, lúc này mới tiến đến nhàhàng ăn cơm tối.
“Nếu bảo an không chú ý đến kẻ khả nghi, vậyngười gây ra có khả năng lớn cũng là chủ đỗ xe, dù sao bãi đỗ xe lớn như vậy, đèn lại mờ, tránh khỏi quản chế gây án cũng không khó. Hai chiếcxe kế bên chúng ta hiềm nghi rất lớn, cậu không phát hiện lúc chúng tađến hiện trường, hai chiếc đều biến mất, chúng đi trước chúng ta, hiềmnghi này càng lớn. Ghi nhớ bảng số xe trở lại dò tra, hừ, thật là tàmôn, ông đây hôm nay mới đến Thành phố C, bị phiền toái quấn thân nhanhnhư vậy. Không biết là tìm tớ hả giận, hay là kẻ thù của Trương Vĩ? Nếulà tìm tớ thì thật âm hồn mà, làm sao gã biết chúng ta mượn chiếc Rangerover này?”
Tô Nham cười khẽ: “Có lẽ hung thủ ngay tại phụ cận.”
“Có ý gì?”
“Biết chúng ta mượn Range rover cũng không khó, buổi sáng chúng ta lái xe đikhách sạn, chỗ đó nhiều người nhiều miệng, người hữu tâm chú ý cũngkhông khó. Hơn nữa xe đậu suốt một buổi chiều ở khu giải trí. Thời giandài như vậy, có thể phát sinh rất nhiều chuyện.”
Hai người ngồi ởhàng trước thảo luận, Trần Oản Oản im lặng xanh cả mặt, do dự nhiều lầnmuốn gọi điện thoại, cuối cùng vẫn im lặng.
Trong phòng, món ăn Cao Tử Huy chọn còn chưa dọn lên, Trương Vĩ nhận được điện thoại vội vàng đẩy cửa vào: “Chuyện gì xảy ra?”
Lương Khuê hai người vội càng đứng dậy, áy náy không thôi nói: “Thật sự ngạiquá, sơn của chiếc Range rover anh cho chúng tôi mượn tiêu rồi, tôi đưađi sửa, thời gian ngắn khẳng định không mang về được.”
Trương Vĩ nhíu mày: “Đừng vội xin lỗi, xe là của tôi, kẻ gây rối là nhằm vào tôi?”
Quả thực, tỷ lệ nhằm vào Trương Vĩ càng lớn, dù sao xe kia vẫn hắn đangdùng. Nhưng nào có trùng hợp như vậy, Tô Nham mượn liền xảy ra chuyện.
Lương Khuê đưa bảng số xe ghi lại cho Trương Vĩ: “Đây là tôi ghi lại.”
Trương Vĩ lạnh lùng nói: “Nhìn có vài phần quen mắt, tôi đi tra. Các cậu yêntâm ăn cơm đi, bữa này coi như tôi mời. Quản lí Vương , đi chào hỏikhách khứa đi.”
Trương Vĩ cầm tờ giấy đi nhanh như sao xẹt, thầnsắc có vài phần phẫn nộ cùng sốt ruột, hắn cũng sợ là nhằm vào hắn, nếuquả thật như thế, con trai cùng vợ của hắn sẽ rất nguy hiểm. Mấy năm này quán Tử Đằng Hoa dựa vào món ngon mỹ vị từng bước thăng cao, không biết bao nhiêu đối đầu theo dõi hắn, may mà hắn có đủ chỗ dựa cứng rắn, chotới nay xem như rất thuận lợi.
Lời Trương Vĩ nói tất cả mọi ngườiđều nghe thấy, Cao Tử Huy lúc này cười ha hả đập vai: “Thật tốt quá, thì ra cả ông chủ các cậu cũng quen, hôm nay tớ có thể bớt một khoản tiền,không tệ không tệ. Sao không nói sớm với tớ, tớ kết hôn mời rượu còn cóthể giảm giá.”
Tô Nham bật cười: “Chờ con cậu đầy tháng, có thể giảm cho cậu.”
“Lời này nhất định phải giữ đó!”
“Tô Nham là ông chủ nhà hàng này sao? Không thì phiếu giảm giá cũng cho tớmột tấm, ba mẹ tớ nói trong này ăn ngon, hơn nữa dinh dưỡng, nhưng giácả rất cao, thường rất xa xỉ, làm thẻ hội viên rất khó. Không ngờ TôNham cậu chỉ cần gật đầu, đã có thể giup lấy một tấm rồi, nếu không chođồng học chúng ta mỗi người một tấm? Tất cả mọi người là người Thành phố C, sau này kết hôn mở việc vui đều có thể có ưu đãi.” Trần Oản Oản cười tủm tỉm nhìn Tô Nham, ngữ khí rất thành khẩn hâm mộ. (châm chọc gớmnhễ)
Tô Nham mỉm cười, đang muốn mở miệng nói, quản lí Vương chờmột bên đột nhiên tiến lên, cầm một quyển tập đưa cho Trần Oản Oản: “Vịnữ sĩ này, nếu muốn làm thẻ hội viên thỉnh cẩn thận xem qua, các vị đãlà bạn của Ông Tô, mở thẻ hội viên có thể có 0,7 ưu đãi, có được thẻ hội viên sau này bất luận tiêu phí gì đều có thể có 0,8 ưu đãi, ngày lễngày tết còn có thể được tặng quà điểm tâm sinh dưỡng, mỗi sinh nhật hội viên có thể có được hoa quả bánh ngọt sang trọng bổ dưỡng, món ăn mớimỗi một quý được nếm thử miễn phí đầu tiên, người già hơn sáu mươi tuổicùng trẻ em dưới mười tuổi kể cả phụ nữ có thai, mỗi tháng có thể hưởngthụ nửa giá tiêu phí một lần, hội viên còn có thể…”
Trần Oản Oảncầm quyển sổ nhỏ xinh đẹp có thể nói là bị ép cầm, nghe vị quản lí tuổitrẻ này thao thao bất tuyệt giải thích, nhất thời không phản bác được.Tùy ý mở ra liếc mắt những điều cần rõ chi chít trên thẻ nhập hội viên,rậm rạp chằng chịt một đống chữ hán biểu đạt một ý, muốn nhập hội viên,cần một chi phí tích lũy siêu cấp kếch xù, cho dù dùng gia cảnh của cômà nói, tuyệt đối là xa xỉ quá độ.
Tiệc cưới của Cao Tử Huy khoảng ba nghìn một bàn, trong mắt sinh viên bọn họ đó là tiệc rượu giá trêntrời, nhưng ba nghìn một bàn tại quán ăn này chỉ là loại trung kém màthôi.
Tiền là đồ tốt, không ai không thích nó, không cần nó.
Trong tay có tiền, lo gì ăn một bữa cơm còn xấu hổ khó khăn?
Trong tay có tiền, thanh xuân cũng có thể lưu lại nhiều hơn người khác, xemnhững mỹ nữ minh tinh kia, năm sáu chục tuổi còn có thể đấu mị lực vớingười tuổi trẻ hai mươi ba mươi, nhưng điều này đều cần rất nhiều tiền.
Bạn bè đang ngồi cũng nghe ra Trần Oản Oản không có ý tốt lành gì, thẻ hộiviên tuy tốt, nhưng cái giá để có được quá lớn. Cho dù Tô Nham là ôngchủ, cũng không thể miễn phí tặng vài chục tấm. Huống chi Tô Nham sao có thể là ông chủ.
Tô Nham quả nhiên nói: “Tôi đương nhiên khôngphải ông chủ. Thẻ hội viên tôi không cách nào tặng, nhưng sau này mọingười kết hôn sanh con mở việc vui gì, nếu muốn chọn nhà hàng này, cóthể gọi điện cho tôi, tôi nhờ Trương ông chủ giảm giá cho mọi người, cái này tôi làm được.”
Lúc này có người vỗ tay nói tốt như vậy là đủ rồi.
Quản lí kia còn đang lải nhải đẩy mạnh tiêu thụ với Trần Oản Oản, không biết là thật tâm muốn làm việc, hay bị mỹ nữ mê hoặc, tóm lại nhất thời bánhội không tính im miệng.
Tô Nham cùng Lương Khuê buồn cười khôngthôi, thẳng đến thức ăn lên bàn, đoàn người ừng ực bắt đầu ăn, quản lílúc này mới tiếc hận thối lui, Trần Oản Oản xị mặt thở phào, nam sinhbên cạnh ân cần dâng quả táo cùng dưa hấu cắt thành miếng lên, Trần OảnOản lúc này mới nở nụ cười.
Rau xanh cùng hoa quả không đến vàiphút chỉ còn lại chén đĩa không, mọi người lúc này vẫn chưa thỏa mãn điđến nhấm nháp món mặn.
Lương Khuê gặm miếng thịt heo nói: “Ngàymai chúng ta đến nhà cậu? Nhà này cậu tùy tiện sửa một chút có thể chothuê, trống cũng là trống, không ai ở hư nhanh hơn đấy.”
Tô Nham gật đầu: “Ừ, ngày mai tớ an bài.”
Hai người đang nói, một nhân viên nữ mang hai cậu bé giao hoa tươi đi đến.
“Vị nào là tiểu thư Trần Oản Oản? Có một quý ông kính tặng cho cô một tìnhyêu trường trường cửu cửu đây.” Cậu bé kia ôm hoa hồng đi về hướng TrầnOản Oản hạc giữa bầy gà.
Những bạn học khác lập tức vỗ tay ồn ào, nhao nhao nói: “Ai tặng? Thật lãng phí.”
“Là bạn trai sao?”
“Mang đến để cho chúng ta nhìn xem a.”
Trần Oản Oản mỉm cười nhận hoa, mắt nhìn lời nhắn, thần sắc vô kinh vô hỉ,biểu hiện quá mức bình thản. Mọi người đành đặt lòng hiếu kỳ vào trênngười giao hoa còn lại.
Người kia nói: “Hoa tặng cho ngài Tô Nham.”
Tô Nham nhíu mày: “Lấy tới.”
Lương Khuê đoạt lấy hoa hồng trước y một bước, thế nhưng lục lọi đến hoa tươi bấy nhầy cũng không tìm thấy đôi câu vài lời.
“Hoa ai đặt?”
Người gioa hoa lắc đầu: “Không biết, ông chủ chúng em không nói, chỉ cho địa chỉ ở đây cùng tên của Ông Tô.”
“Hai người các em là cùng một hàng bán hoa” Tô Nham chỉ vào cậu và cậu bé tặng hoa của Trần Oản Oản.
Hai người lắc đầu: “Chúng em không phải một tiệm.”
“Ha ha, lớp trưởng thật quá mị lực! Nhất định là cô nàng nào nhìn trúng cậu!”
“Có thể bạn gái cậu vụng trộm theo tới cho cậu một bất ngờ hay không?”
“Muốn gọi điện thoại hỏi một chút không.”
Tô Nham lắc đầu: “Y sẽ không.”
Tô Nham nghĩ như thế nào đều nghĩ không ra có người nào tặng hoa cho y, Lương Khuê càng không nghĩ ra hơn y.
Hai người ở lại nhà Trương Vĩ, Trương Vĩ tra xét một ngày, tra được chủ xelại tra không ra hung thủ, chủ hai chiếc xe kia đều không đáng nghi. Vừa vặn cha mẹ hắn gọi điện nói nhớ thương cháu gái cháu trai quá, TrươngVĩ dứt khoát đặt vé máy bay, đóng gói đem vợ con toàn bộ đưa đi nướcngoài.
Xa cách hai năm, Tô Nham trở lại lấy được nhà mới sau quyhoạch. Nhà cửa y một mực không trở về quản lý, chỉ là một bán thành phẩm đơn sơ, tìm Cao Tử Huy an bài tốt chuyện lắp đặt thiết bị xong, haingười hẹn Lâm Cường cùng Trần Yến đi ra chơi, dạo chơi nơi Đô thị phồnHoa lạ lẫm một lần, rồi đến Lê Hoa cao trung mới xây một chuyến. Chỗ bọn họ cảm thấy buồn tẻ nhất trước kia, sớm đã bị bao phủ dưới bánh xe thời đại, Lê Hoa cao trung ghi lại thanh xuân của họ, rốt cuộc không tìmthấy được nữa.
Khi họ đứng trước cửa cao trung mới tinh lạ lẫm, thời khắc này, trong nội tâm có vài phần mờ mịt cùng trống vắng.
Khi họ mất phương hướng trên con đường cố hương của mình, mới sâu sắc cảm giác biến hóa không chỉ là có cao trung nọ.
Màn đêm buông xuống, bốn người đi vào khu mỹ thực đường dành riêng cho người đi bộ, lấy một phần thức ăn, ăn rất đã ghiền.
Trần Yến chỉ vào cuối đường dành riêng cho người đi bộ nói: “Càng đi về phía trước chính là sạp nhà tớ. Nhà chúng tớ thuê một tiệm tạp hóa trongnày, ba mẹ làm đồ xào, em trai bán gà rán, em gái phụ bếp.”
Tô Nham sớm nghe nói chuyện này, chỉ quan tâm nói: “Sinh ý thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, ba mẹ tớ tuy trình độ không cao, nhưng mẹ tớ trước kialàm bảo mẫu cho người ta, tay nghề cũng không tệ lắm. Em trai em gái tớhọc hành không giỏi, nhưng là rất nghe lời, đều chịu khó.”
Tô Nham gật gật đầu, Lương Khuê lại hỏi: “Nhà các cậu hiện tại có nhà ở không?” Hắn nhớ rõ nhà Trần Yến chịu ra giá bán, hiện tại giá nhà lại tăng thêm vài lần.
Trần Yến thần sắc ảm đạm: “Không có. Trước kia nếu không bán, hiện tại có thể thật tốt… Nhưng cũng không có cách nào, nếu khôngbán theo giá tiền, hiện tại nhà tớ cũng không làm ăn được. Nhưng bây giờ nhà ở đột nhiên rất mắc, muốn mua lại mua không nổi, sau này em trai tớ kết hôn còn không biết thế nào, hiện tại cả nhà đều ở nhà thuê, tiềnthuê cũng tăng gấp bội…”
Lương Khuê biểu lộ bộ dạng quả thế mà, Tô Nham trừng hắn. Lương Khuê sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác: “Trần Yếncũng có phúc khí, xem xem Lâm Cường nhà cậu coi, đây chính là thiếu giađại học A tương lai, có xe có phòng, sau này cậu gả đi còn sầu cái gì,ha ha.”
Trần Yến hung hăng trừng hắn, sắc mặt đỏ bừng.
LâmCường lúng túng nói: “Cậu đừng luôn trêu ghẹo tớ, tớ sẽ nghĩ cậu đangcười nhạo tớ, hừ, cậu có thể nói, nhà tớ chính là bộc phát giàu. Nếukhông quy hoạch, ba tớ cả đời kiếm không được một trăm vạn.”
Lờinày là thật, nhà Lâm Cường trước kia là gia đình công nhân bình thường,quy hoạch hủy ba phòng nhỏ, hơn nữa vị trí tốt nhất, về sau cha mẹ hắnlàm đầu tư, lại dùng tiền sớm mua thêm hai cái nhà, hiện tại giá cả tăng trưởng, trực tiếp giàu.
Đến tiệm tạp hóa, Trần Yến cười chạy tớichào hỏi cùng ba mẹ, cô chú bận bịu đầu đầy mồ hôi nhiệt tình nói: “Sớmnói bạn Yến Tử nhà ta muốn tới, các con tùy tiện tìm chỗ trống ngồi, dìlấy vài món ăn cho các con, không, uống chén canh trước, nếm thử canhrong biển dì nấu, tay nghề của dì coi như cũng tạm.”
Cha mẹ TrầnYến bề bộn đi thu xếp, trong quán nhỏ còn có rất nhiều khách ăn cơm,sinh ý đường dành riêng cho người đi bộ đều rất không tồi.
Em trai em gái Trần Yến không nói lời nào, liền hướng về phía bọn họ mỉm cười,sau đó giữ yên lặng rán một ít gà bưng lên, có phần ngại ngùng nói: “Các anh nếm thử cái này… Gà đó ạ…”
Lương Khuê không khỏi cười em trai cô: “Em cậu ngại ngùng như vậy, sẽ có hại đến việc buôn bán nha.”
Em Trần xấu hổ đỏ mặt, Trần Yến cười giải thích: “Lương Khuê cậu đừng cười em tớ, bình thường nó cũng không tệ lắm, nhưng nó lại sợ hai người cáccậu.”
Lương Khuê nghe vậy hiếu kỳ : “Tớ cùng Tô Nham rất có uy nghiêm?”
Tô Nham mừng rỡ, Lâm Cường cười nhạo: “Bởi vì các cậu là sinh viên Đại học A!”
“A? Đây là vì sao ”
Mẹ Trần Yến lớn giọng cười nói: “Tiểu tử ngốc nhà dì trời sinh là học sinh dốt, sợ nhất chính là thầy giáo. Nó vừa nghe các con gì mà Đại học A,thủ khoa, nói là còn lợi hại hơn so với giáo viên ở trường, đều là thiên tài, Đại Học Giả. Nó không phải sợ, chính là hâm mộ, đặc biệt sùngbái.”
“Phụt ha ha, thì ra là thế.”
Lâm Cường nói: “Tớ lần đầu tiên tới nó cũng như thế này, về sau quen rồi thì luôn hỏi tớ chuyện trong đại học, ha ha.”
Em Trần ho nhẹ: “Em thi không đậu, thi rớt đại học nổi tiếng, cho nên rất hiếu kì chuyện trong đó.”
“Vì sao không đi học tiếp?”
Trần Yến thở dài: “Thành tích của nó nhiều lắm là cao đẳng mà thôi, học không vào được, không có biện pháp.”
Trần ba ba cười nói: “Nhà chúng ta đều không học được, chỉ có Yến Tử mạnh chút, ha ha, ra một cái sinh viên chú cũng thỏa mãn !”
Tô Nham nhanh chóng ăn xong một bao gà, liếm láp đầu lưỡi khen: “Rán gà ăn rất ngon , tay nghề không sai.”
Hiện tại miệng người bắt bẻ, lựa chọn cũng nhiều, thật không có chút taynghề, dù vị trí tốt cũng không giữ được. Nhà Trần Yến mặc dù không cónhà ở, nhưng sinh ý này duy trì liên tục, về sau nhất định sẽ kiếm đượccái khác.
Ngày nghỉ 1 tháng 5 vui vẻ rất nhanh chấm dứt, bốn người trở về cuộc sống đại học lần nữa.
Theo thời gian trôi qua, chuyện xe, chuyện hoa tươi, đều bị hai người khôngđể tâm đến, bọn họ ở Thành phố A xa xa, có quá nhiều chuyện phải bậnrộn.
Năm hai kết thúc mỹ mãn, nghênh đón mùa hè khốc nhiệt.
Tô Nham đến Mỹ thăm Tần Việt lần nữa, Lương Khuê lần này không vội nhậncông trình kiếm tiền, mà là theo chân một giáo sư mang nghiên cứu sinhbôn ba học tập khắp nơi.
Trước nghỉ hè, khoản tiền công trình TôNham cùng Tô An Bình hợp tác toàn bộ đều tính kĩ, hai người hợp tác đếnđây kết thúc, Nghiêm Tiểu Mễ mời hai người đi ăn cơm chúc mừng, LươngKhuê luôn miệng từ chối, sau đó, Tô An Bình không còn đi tìm Lương Khuênữa.
Mùa hè nóng bức, làm người ta dễ sinh buồn ngủ.
Tô Nham canh giữ trong phòng bệnh, khi nào thì ngủ, khi nào thì tỉnh, y có điểm mơ hồ. Tần Việt trên giường vẫn như vậy, mặt trời ngoài cửa sổ cũngnóng bỏng như trước.
Điện thoại của y đột nhiên vang lên.
“Đừng nghe!”