Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Chương 42: Vịt con xấu xí ly biệt




Dù mệt nhọc cả đêm, Sở Giang Đông nằm ở bên cạnh Ngô Nông, trong lòng vẫn không ngừng tự nói với mình không thể ngủ , nhưng vẫn là tham luyến ấm áp trong ngực vịt con, cũng đi theo mơ mơ màng màng ngủ. Mà vừa cảm giác ngủ liền ngủ đến ngày hôm sau sắc trời sáng choang, Tử Vi dậy sớm mang theo nhị nữ trước chạy tới phòng Sở Giang Thiên gọi hắn rời giường, nhưng là lại ngoài ý muốn phát hiện Sở Giang Đông không ở trong phòng.

Nghe được Sở Giang Thiên nói anh trai mình ở trong phòng Ngô Nông, Tử Vi nha đầu ngốc này cũng không có nghĩ nhiều, tùy tiện lạch cạch lạch cạch chạy tới cửa phòng Ngô Nông, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không đánh một cái liền một phen kéo ra cửa phòng ── cô cùng Ngô Nông từ nhỏ đến lớn, sớm không gò bó, cũng không có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân gì, cho nên cũng không có gõ cửa, trực tiếp đi vào.

Trương Tuyết Kỳ, Lưu Vũ Đình đi theo phía sau cô ngăn cản không kịp, chỉ có thể chỉ ngây ngốc nhìn cô xông đi vào. Cửa vừa mở ra, mùi tanh cùng nhiệt khí hỗn loạn đã qua đêm truyền ra, Trương Tuyết Kỳ cùng Lưu Vũ Đình liếc nhau, trong lòng tự nhiên liền hiểu đây là hương vị gì.

Tử Vi ngây thơ trong trắng giống như tờ giấy, chính là kỳ quái nhún nhún cái mũi ngửi vài cái, thì thào tự nói: “Chẳng lẽ ngày hôm qua bọn họ ăn cá khô ở trong phòng” sau đó vui vẻ kêu lên: “Rời giường, Tiểu Nông, Sở đại ca!”

Sở Giang Đông dù sao ngủ tỉnh, một chút đã bị Tử Vi lớn giọng đánh thức, y xoa bóp cái trán, vừa định đứng dậy, chợt nhớ tới đến hạ thân mình cùng Ngô Nông chính là trơn cái gì cũng không mặc! Sở Giang Đông biểu tình cứng đờ, chính là cùng Tử Vi điểm đầu nói sớm.

Tử Vi dù sao không có tâm kế gì, chỉ cho là quan hệ hai người rất thân mật thôi, sau khi đánh thức hai người liền kéo Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình nhanh chóng ly khai, muốn thừa dịp thời gian cuối cùng này nói một ít lời trong lòng con gái.

Sau khi cô đi Ngô Nông mới từ trong chăn chui ra, trên thân hắn tuy rằng hoàn hảo mặc áo ngủ, nhưng là ngày hôm qua cúc áo đều bị con thiên nga đen cởi ra , hiện tại bất quá là phanh ra bắt tại trên người, mà trước ngực trần trụi của hắn, còn có dấu đỏ nhỏ mà hôm qua Sở Giang Đông mút ra. Hắn hiển nhiên không thể cùng Tử Vi chào hỏi, chỉ có thể giả bộ ngủ uốn tại trong chăn.

Sau khi Ngô Nông đứng dậy nhìn thấy Sở Giang Đông ngồi ở một bên hướng hắn cười, trên mặt liền đỏ ── đời trước hắn đã bị Sở Giang Đông làm cho mê mẩn đầu óc choáng váng, sao hiện tại đều 28 còn bị y sát đến a! “Làm sao, chưa thấy qua trai đẹp a!” Ngô Nông cố ý thô lỗ nói, rồi mới đẩy ra Sở Giang Đông, một bàn tay che vịt con phía trước, một bàn tay che bụi hoa cúc phía sau, rồi mới nhanh chóng xông về tủ quần áo, bất quá lộ trình ngắn ngủn vài giây, ở dưới cái nhìn chăm chú của Sở Giang Đông hắn cảm thấy toàn thân đều phải thiêu cháy. Hắn vội vàng lấy ra một cái quần lót mặc vào trên mông đít nhỏ, ngăn cản ánh mắt không ý tốt của Sở Giang Đông, lúc này mới hơi chút có điểm cảm giác an toàn.

“Vịt con, ích kỷ như thế a? Anh cũng không có quần lót mặc a.” Sở Giang Đông tiếp tục cười tủm tỉm.

Ngô Nông bĩu môi, nghĩ nghĩ hai cái quần lót bị tùy tay nhét vào dưới gối đầu, lại nghĩ đến tối hôm qua tại sao lại cởi quần lót. . . . . Wey wey Wey, dừng lại, không cần nghĩ nhiều hơn nữa!

Ngô Nông quay quay xoay xoay ở trong tủ treo quần áo lật ra nửa ngày, cuối cùng tìm ra một cái quần lót trắng nhất sạch sẽ nhất thơm nhất, đen mặt ném tới trên người Sở Giang Đông. Sở Giang Đông sau khi tiếp nhận hào phóng xuống giường, kéo căng quần lót mặc vào người.

Thấy y nửa ngày không nói chuyện, Ngô Nông có chút mất hứng hừ một tiếng: “Sao vậy, ghét bỏ quần lót không phải mới a?”

Sở Giang Đông ngẩng đầu hướng hắn cười: “Sao có thể a,” y hơi hơi vặn vẹo uốn éo eo, đi lòng vòng thân mình: “Có chút nhỏ.” Y lấy tay chỉ chỉ chỗ kín ở dưới quần lót nhỏ của Ngô Nông gắt gao băng bó nhục côn thành một đoàn: “Nơi này, có điểm chặt.”

“. . . . . .” Ngô Nông không để ý đến y nữa, tự mình lấy ra quần áo sau đó mặc vào.

Sau khi rửa mặt xong, Ngô Nông khẩn trương kéo Sở Giang Đông đi xuống lầu, người hai nhà đã sớm đến ngồi vây quanh ở trong phòng ăn ăn sáng. Giống như thường lui tới, đều có cháo có bánh bao, còn có khoai lang đỏ thẫm thơm ngào ngạt, bất quá nghĩ đến đây chính là bữa sáng ăn cuối cùng ăn khoai lang, hai cô bé cảm xúc cũng không quá cao.

Lúc ăn cơm Tử Vi cũng không dậy nổi tinh thần, nhưng là nghĩ không thể khóc lên ở trước mặt hai bạn tốt, thế là liền lên tinh thần ra vẻ cảm thấy hứng thú hỏi Ngô Nông: “Tiểu Nông, ngày hôm qua Sở đại ca sao lại ngủ ở chỗ của anh a?”

Câu này đúng là hỏi đến Ngô Nông, nói quanh co nửa ngày mà không nói ra một cái cớ, cũng không thể nói hắn và Sở Giang Đông trao đổi cảm tình đi.

Sở Giang Đông lại lâm nguy không sợ, chiếc đũa trên tay cũng không có ngừng: “Ngày hôm qua anh cùng Tiểu Nông tán gẫu chuyện công việc hội học sinh của học kỳ sau tới khuya, anh sợ trở về ầm ỹ đến Tiểu Thiên, liền ngủ luôn ở chỗ em ấy.”

“Hừ.” Tiếng hừ khẽ này là của hai người hợp tấu, một người là Ngô Nông đàm luận công tác cả đêm, một người chính là Sở Giang Thiên em trai tốt được anh trai giữ gìn.

Tử Vi tò mò nhìn hai người, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là ra tật xấu gì. Lại nói, cô cũng đã muốn không tâm tư quản cái khác, toàn bộ lực chú ý tập trung đến câu Sở Giang Đông vừa để lộ ra: “Hội, hội học sinh?” Ánh mắt Tử Vi biến thành sao nhỏ, ha, cô chính là chịu độc hại của phim nhiều tập, vừa nhắc tới hội học sinh hận không thể liền cùng “Anh đẹp trai ở trong trường học một tay che trời” vẽ lên lý tưởng.

Sở Giang Đông gật đầu: “Ừ, Nông Nông không nói cho em sao, anh là hội trưởng hội học sinh, em ấy là thư ký hội học sinh, cho nên đôi khi sẽ đàm một ít chuyện liên quan đến trường học.”

“Phốc. . . . . . Khụ khụ khụ.” Lần này thiếu chút nữa phun ra đồ ăn trong miệng biến thành bốn người, một người chính là phó hội trưởng xã đoàn liên hiệp hội vĩ đại của chúng ta, một người là bộ viên nho nhỏ của thư ký bộ hội học sinh, cộng thêm Trương Tuyết Kỳ cùng Lưu Vũ Đình biết rõ nội tình.

── làm ơn , Sở Giang Đông mà là hội trưởng “Viện” hội học sinh, mà Ngô Nông lại là thư ký hôi học sinh, này nhảy qua quá xa, cấp bậc còn không giống nhau, có công tác gì mà thảo luận!

Tử Vi còn cố tình dùng ánh mắt trông mong nhìn Sở Giang Đông, nhìn khuôn mặt tràn ngập khẩn cầu “nói cho em biết đi nói cho em biết đi nói cho em biết một chút đi”, cố tình cầu Sở Giang Đông động lòng. Y giống như tùy ý nói: “Tử Vi a, đợi cho học kỳ sau thời tiết ấm áp, lại đến đại học A chơi đùa đi, lần này ở lâu chút, khoảng nửa tháng đi, cùng hai em gái của anh chơi đùa.”

“. . . . . . A? Nha.” Tử Vi không rõ y tại sao lại chuyển đề tài, còn có chút theo không kịp tốc độ của y.

Sở Giang Đông bỏ thêm chút ít đồ ăn thả vào trong bát của mình, ánh mắt gợn sóng không sợ hãi: “Tuần sau trường học của chúng ta có một hoạt động lớn, nếu em đến chơi lâu một chút, nói không chừng còn có thể tham dự.”

“Hoạt động gì? Em, em không có đi học, cũng có thể tham gia?” Vừa nghe đến có thể cùng những sinh viên cùng nhau tham gia hoạt động, Tử Vi hưng phấn nói không rõ.

“Đây chính là chuyện tối qua anh cùng Tiểu Nông thảo luận. Tử Vi, em có biết 《QFA》 sao?” Lời của y vừa rơi xuống, Trương Tuyết Kỳ cùng Lưu Vũ Đình nguyên bản ngồi ở một bên yên lặng ăn cơm kêu lên, như là Sở Giang Đông nhắc tới đề tài làm cho các cô thích thú.

“. . . . . . QFA? Là cái gì?”

──”《Queen For Aisa》,một tạp chí có lực ảnh hưởng.” Ngô Nông nguyên bản không lên tiếng bỗng nhiên sáp vô nói, một tia ý thức nói lên: “Bảy tám năm trước, Châu Á mới noi theo Âu Mĩ, từ trang điểm, kiểu tóc đến quần áo, không chỗ nào không phải là bản sao nhãn hiệu lớn của Âu Mĩ, lại không biết người Châu Á cùng người Âu Mĩ trời sinh khác biệt làm cho các cô vĩnh viễn đuổi không kịp mốt, nhưng là các cô lại như cũ cố chấp làm cái kẻ rượt đuổi. Vừa lúc đó, một nhà thiết kế tên Thích Phó Ngả bắt đầu bộc lộ tài năng, thông qua mấy trận thành công xuất sắc làm cho người ta ý thức được, nguyên lai người Châu Á hoàn toàn không cần thiết phí công truy đuổi lưu hành của Âu Mĩ, mà là hoàn toàn có thể thông qua mị lực của người da vàng, dẫn dắt một loại mốt mới. Vài năm này, nhà thiết kế tên Thích Phó Ngả lấy tên viết tắt của chính mình sáng lập nhãn hiệu QFA này, từ chăm sóc đến tạo hình cửa hàng, rồi đến nhãn hiệu chăm sóc da mặt cùng trang điểm thích hợp người Châu Á, không thể không thu được thành công thật lớn, khiến cô trở thành đại biểu giới thời thượng Châu Á. Mà tạp chí tên 《Queen For Aisa 》chính là ba năm trước đây cô mới bắt đầu tạo dựng, tuy rằng không lâu, nhưng lượng phát hành lại lớn vô cùng.”

Muốn nói Ngô Nông là một người đàn ông, vốn đối với nhãn hiệu mà chỉ có con gái mới chú ý đến này một chút hứng thú đều không có, nhưng cố tình đời trước sau khi phất nhanh, Tử Vi lại là tín đồ trung thành của nhãn hiệu này, một phòng quần áo gần nửa đều là nhãn hiệu này. Hơn nữa còn luôn nhắc đến các sự tình lớn nhỏ của nhãn hiệu này bên tai Ngô Nông. Hiện tại Ngô Nông nói ra được, tất cả đều là Tử Vi đời trước giáo huấn cho hắn, lời vừa ra khỏi miệng, nguyên bản cảm thấy thời gian đã có chút xa, lại giống như phiêu đãng trở lại.

“Đúng vậy, chính là cái này.” Sở Giang Đông uống một ngụm cháo, lại gắp thêm cái bánh bao bỏ vào trong bát: “Chuyện này cũng trước khi anh nghỉ mới biết đến.”

“Anh, chuyện này không phải còn chưa có quyết định sao! Hiện tại đã nói. . . . .” Một bên Sở Giang Thiên muốn ngăn y lại, Sở Giang Thiên ở trường học trong tổ chức xã đoàn thân ở địa vị cao, chuyện này tự nhiên cũng từ chỗ hiệu trưởng nghe được phong phanh.

“Là như vậy, giống như Nông Nông đã nói vừa rồi, dưới cờ QFA có rất nhiều nhãn hiệu, mà lần này chính là nhãn hiệu trang điểm thiếu nữ “Tinh Linh Trong Hộp” dưới cờ QFA liên hợp tạp chí “Queen For Aisa” trên cả nước cùng cử hành một hoạt động “Lựa chọn người mẫu đại diện trường học”, năm vị nổi trội cuối cùng sẽ được ký hợp đồng với QFA, làm người phát ngôn “Tinh Linh Trong Hộp”, hơn nữa còn trở thành người mẫu đại diện của “Trend Junior” – tạp chí thiếu nữ trẻ tuổi mới được xây dựng.” Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Tử Vi: “Mà vùng tuyển chọn ở phía Bắc chính là đại học A của chúng ta.”

Ý của Sở Giang Đông là chúng ta tạm thời không đề cập tới, nhưng là ở dưới ngôn ngữ kích động của y, ánh mắt Tử Vi rõ ràng mơ hồ lên: “Đi. . . . . . Đi thành phố A. . . . . . Tuyển chọn. . . . . Quần áo xinh đẹp. . . . . . chị gái xinh đẹp!”

Nhìn mục tiêu đã muốn đạt tới, ánh mắt Sở Giang Đông híp lại thành một đường chỉ. Y nhìn Tử Vi lộ ra nụ cười như hồ ly, nhưng là lúc chuyển hướng sang Ngô Nông, trong mắt lại xuất hiện quang mang tình thế bắt buộc.

Vịt con, em một bộ đều không quan tâm lưu hành gì, lại vì sao mà đem chuyện nhãn hiệu QFA lại nhớ rõ ràng như thế, còn nói rõ ràng mạch lạc a. . . . . .

Mặc kệ em có bí mật gì, chung quy vịt con em cũng là của anh a.