Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 124




Vừa thấy ánh mắt kia của Tây Cương công chúa, Cố Sanh đã biết hỏng rồi, nàng âm thầm quan sát tiểu nhân tra.

Thực sự là kỳ quái, tiểu nhân tra rõ ràng là nhẫn thần viết “ngươi rất phiền”, cũng không nhìn trộm a đối diện Tây Cương công chúa thế nào bỗng nhiên tâm viên ý mã rồi?

Công chúa này rất thiếu bị đánh a?

Cố Sanh vô thức vén tay áo, lộ ra một đoạn nõ tay đeo dưới ống tay áo.

A Na Nhĩ mạc danh kỳ diệu lại bắt đầu vờn quanh những câu đạo lý loạn thất bát tao của vùng Trung Nguyên “hành tất tư kỳ đạo….”

Trong đầu loạn một đoàn, tim cũng càng đập càng nhanh, chính là cảm thấy người trước mắt nhìn gần càng đẹp mắt!

Càng xem càng thuận mắt, càng xem khuôn mặt càng nóng.

Ngũ hoàng tử phát giác bầu không khí sai, lập tức ra khỏi hàng, chậm rãi đến bên cạnh A Na Nhĩ, giới thiệu: “Đây là cửu hoàng muội của ta…”

” Ta biết.” A Na Nhĩ dào dạt đắc ý nâng cằm: “Đại Hạ siêu phẩm hoàng tước đúng không? Chúng ta cũng không phải lần đầu gặp mặt.”

Ngũ hoàng tử sửng sốt, cho rằng cửu hoàng muội âm thầm làm quen A Na Nhĩ, lập tức dùng đôi mắt liếc xéo Giang Trầm Nguyệt, vẻ mặt phẫn nộ “ngươi không phúc hậu a!”

Cố Sanh ngược lại không sợ hãi, bởi vì nàng vốn không tin lời của công chúa kia.

Tiểu nhân tra đã thành thật nói qua, thiết yến đêm đó căn bản không chú ý đến A Na Nhĩ, sau đó cũng không từng cố ý bái phỏng, thế nào lại âm thầm làm quen đây?

Loại sự tình này Cửu Điện Hạ chưa bao giờ nói dối, bởi vì trong đầu không có dây thần kinh gọi là “tránh hiềm nghi”…

Đổi làm Giang Hàm, vẫn có thể sẽ sợ Cố Sanh hiểu lầm mà cố ý che giấu, nhưng tiểu nhân tra lại có một nói một, nếu như thật sự có một ngày xem trọng quân quý nhà ai, nói không chừng sẽ kϊƈɦ động đến nói cho Cố Sanh biết: Ta muốn nạp thϊế͙p͙!

Nhớ đến liền lo lắng, sắc mặt Cố Sanh hiện ra một tia chán nản.

Đối diện A Na Nhĩ mấp máy môi, có vẻ ngượng ngùng đè thấp giọng nói: “Ngươi thế nào không nói lời nào nha? Lần trước không phải còn mắng rất hăng hái?”

Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc: “Ngũ tẩu còn chưa nghe đủ? Còn muốn nghe ta mắng gì đó? Cứ việc nói.”

” Uy!” A Na Nhĩ nhíu mày, vội la lên: “Ngươi đừng xưng hô bậy! Ai là ngũ tẩu của ngươi a!”

Ngũ hoàng tử ở bên cạnh nghe được phá lệ hưởng thụ, vẻ mặt tươi cười giả vờ khước từ, ân cần dỗ dành A Na Nhĩ: “Công chúa không bằng theo bản vương vào rừng, sơn đạo thường tương đối bằng phẳng, dã vị đa dạng, săn bắn tương đối dễ dàng.”

” Vậy làm sao thể hiện được bản lĩnh của người Tây Cương ta?” A Na Nhĩ vung khóe miệng nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt: “Ngươi là đi đường nào vào núi?”

Giang Trầm Nguyệt: “Bắc lộ.”

A Na Nhĩ: “Ta đây cũng đi Bắc lộ.”

Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu nhìn ngũ hoàng tử: “Đổi không?”

Ngũ hoàng tử: “Đổi! Đổi a!” Kϊƈɦ động vạn phần thét to gọi thủ hạ: “Đi, cùng bản vương đi vào Bắc lộ!”

Ngũ hoàng tử quay đầu nhìn về phía A Na Nhĩ: “Công chúa, mời -”

A Na Nhĩ nổi trận lôi đình: “Không được! Ai chuẩn các ngươi đổi!”

Ngũ hoàng tử vẻ mặt vô lại: “Săn bắn lộ tuyến vốn dĩ chính là bản thân chúng ta tự chọn a!”

“Không được!” A Na Nhĩ nhíu mày nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt: “Ta sẽ đi cùng với ngươi!”

Cố Sanh sớm nhìn ra tâm tư của nàng, lúc này đã bình tĩnh trong lòng suy nghĩ biện pháp ứng đối, chỉ chờ nàng nói những lời này!

A Na Nhĩ vừa dứt lời, Cố Sanh đã tiến lên, sóng vai cùng Cửu Điện Hạ, hướng A Na Nhĩ cong khóe môi: “Công chúa, lần này săn bắn, lạc thân vương muốn dẫn ta cùng vào rừng, vừa rồi Triệu công công cũng đã nói qua quy tắc ngài cũng nghe thấy được, mỗi đội chỉ có một nhất phẩm quân quý, để tránh trở ngại công bằng trong thi đấu, chỉ có thể phiền ngài chọn đội khác.”

A Na Nhĩ trợn to một đôi mắt mèo, chớp đôi mắt xem kỹ Cố Sanh, lúc này mới phát hiện nàng chính là cô nương ngày ấy cắm thẳng mộc trâm trêи búi tóc.

Cố Sanh hôm nay mặc y phục săn bắn bó người, nên nàng nhất thời không nhận ra.

Nhất phẩm quân quý?

A Na Nhĩ trêи dưới quan sát Cố Sanh, không nghĩ tới, người này dĩ nhiên cùng phẩm cấp với nàng.

Trong lòng có chút căm tức, từ trước vẫn cho rằng hoàng tước chiếm lấy nhiều vị quân quý là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng giờ phút này, vừa nghĩ đến ngày ấy ánh mắt Giang Trầm Nguyệt nhìn nữ nhân này, A Na Nhĩ đã cảm thấy rất không phải tư vị.

Trong lòng có một loại tham vọng độc chiếm không cách nào chia sẻ cùng bất cứ người nào, đã đem tất cả răn dạy từ trước đốt cháy hầu như không còn, nàng muốn làm thế gian độc nhất vô nhị Cửu vương phi.

A Na Nhĩ một tay khoát lên trường cung bên hông, giương cằm đắc ý nói: “Quy tắc đó chỉ áp dụng đối với quân quý của Đại Hạ các ngươi, quân quý Tây Cương bọn ta trời sinh là dũng sĩ, chỉ tăng thêm sức chiến đấu cho đội ngũ, không cần người bên ngoài phí tâm bảo vệ.”

“Nhập gia tùy tục.” Cố Sanh không chút thoái nhượng phản bác: “Bất luận ngài thật sự có bản lĩnh hay không, nếu đã tham dự Mộc Lan thu tiển của Đại Hạ bọn ta, vậy….”

Lời còn chưa dứt, đối diện một tùy tùng đã bước nhanh đến phía sau A Na Nhĩ, thúc giục: “Truyền khẩu dụ của thánh thượng, xin công chúa lập tức lựa chọn.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, bên kia Kỳ Hữu Đế hiển nhiên đã chờ sốt ruột, quốc vương Tây Cương ở bên cạnh không ngừng xin lỗi, trêи đầu rơi xuống giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

Hoàng thượng để A Na Nhĩ chọn tổ, nhất định là muốn nàng chọn hoàng tước như đã nói mấy ngày trước, nhưng nào có đạo lý thời gian săn bắn sắp tới nàng vẫn tại chỗ chậm chạp khó có thể lựa chọn?

A Na Nhĩ lúc này mới phát hiện bản thân không cẩn thận chậm trễ thời gian, liền không hề cùng Cố Sanh đấu khẩu nữa, hướng bên kia lớn tiếng bẩm báo: “Nhi thần muốn cùng tổ với Cửu Điện Hạ!”

Kỳ Hữu Đế nhíu mày, hắng giọng, nói với quốc vương Tây Cương: “Vị thất công chúa này của các ngươi ngược lại tính tình cũng cổ quái, trẫm lúc đầu có ý định tác hợp hai người, bị ngươi truyền tin từ chối, hôm nay nàng lại muốn giở trò gì?”

Nhìn thấy quốc vương Tây Cương vẻ mặt nan kham, Kỳ Hữu Đế thở dài: “Rốt cuộc là một hài tử, mà thôi, theo ý nàng đi.”

Xa xa nhìn thấy Kỳ Hữu Đế khẽ gật đầu, trong lòng Cố Sanh nhất thời trầm xuống, sau đó chợt nghe Thường công công cao giọng báo tổ, đem A Na Nhĩ nhét vào đội ngũ của lạc thân vương.

Bên này nhất thời một mảnh trầm mặc, ngũ hoàng tử cùng cửu hoàng nữ sắc mặt rất khó coi, chỉ có A Na Nhĩ vẻ mặt thực hiện được mục đích nhướng mày với Giang Trầm Nguyệt.

Phân tổ hoàn tất, mọi người liền mỗi người trở lại doanh trướng.

Cố Sanh vốn là có một bụng lửa giận, Tây Cương công chúa kia còn nghiêm mặt một đường theo đội ngũ bọn họ cùng nhau đi, dĩ nhiên còn vươn tay sờ cây cung bên hông Giang Trầm Nguyệt, cười hì hì hỏi chất liệu cùng phương thức chế tạo.

Cố Sanh nghẹn đến thở không thông, đi đến trước trướng bồng dùng ánh mắt ý bảo Tây Cương công chúa kia rời đi.

Ngươi cũng không thể cùng theo vào trướng đi?

Không nghĩ tới nàng ta thật đúng là có thể!

Mắt thấy A Na Nhĩ vui vẻ vào doanh trướng của lạc thân vương, nhìn xung quanh, ngay cả trường đao đặt trêи giá đao cũng không buông tha, gở xuống, rút đao ra xem, vẻ mặt tìm tòi mới lạ.

Rốt cuộc là công chúa dị quốc, nếu không hiểu lễ tiết cũng không tiện bắt tột nàng.

Cố Sanh chỉ có thể chống tiếu ý bước lên, hiền lành mở miệng: “Sáng sớm Ngài mai phải vào núi, công chúa hay là sớm quay về doanh trướng nghỉ ngơi đi.”

A Na Nhĩ quay đầu, đôi mắt hổ phách trêи dưới đánh giá nàng, đáp phi sở vấn: “Cung tiễn của ngươi đâu?”

Cố Sanh khẽ cong khóe môi, thản nhiên đáp: “Ta không biết bắn cung, cho nên không mang.”

“Cáp!” A Na Nhĩ đem đao đặt lại trêи giá, vòng quanh Cố Sanh: “Ta đã biết! Xem tiểu thân thể này của ngươi, cưỡi ngựa được sao? Không biết bắn cung, vậy ngươi vào rừng làm gì? Ở bên cạnh bơm hơi cổ vũ cho Cửu Điện Hạ sao?”

Cố Sanh hít sâu một hơi, ép buộc bản thân xuất ra khoan dung đối đãi hùng hài tử, nâng tay phải, vén tay áo lên để lộ ra nõ tay vàng óng tinh xảo trêи cổ tay: “Ta có thể dùng nó săn bắn.”

Đôi mắt A Na Nhĩ đột nhiên trợn to, ngây ngốc nhìn cánh tay Cố Sanh một hồi lâu, bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Đây là nõ tay? Là nõ tay!”

Người này nhận thức vũ khí trái lại không ít.

Cổ tay của Cố Sanh bị A Na Nhĩ bắt lấy, tỉ mỉ vuốt ve: “So với họa đồ trêи sách càng tinh xảo hơn! Ngươi ở đâu có thứ này? Không phải nói vẫn chưa tạo ra thành phẩm sao? Trung Nguyên đã có?”

Cố Sanh rút cánh tay về, thối lui một bước: “Đây là điện hạ tặng ta, làm vũ khí phòng thân.”

Nghe nói là Giang Trầm Nguyệt tặng, A Na Nhĩ nhất thời vẻ mặt cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Nõ tay này tháo lắp rườm rà, con mồi nhanh nhẹn, ngươi dùng nó săn bắn một tiễn không trúng, còn phải cài tên, con mồi sớm chạy mất rồi! Sao có thể so với cung tiễn?”

Cố Sanh vừa muốn phản bác, Cửu Điện Hạ đã vài bước đi đến, khom người bắt được tay phải của nàng, kéo ống tay áo lên.

Cố Sanh cùng A Na Nhĩ đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Cửu Điện Hạ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nõ tay trêи cổ tay Cố Sanh.

Hai người nhất thời đều cấm tiếng, trong lòng một trận thấp thỏm, siêu phẩm rốt cuộc có. khiến người ta sợ hãi.

“Ngươi mang theo cái này làm gì? Sáng sớm ngày mai mới có thể lên núi.” Cửu Điện Hạ tháo yếm khoá trêи cổ tay Cố Sanh ra, đôi mắt đạm kim sắc lập tức nổi trận lôi đình, trách mắng: “Ngươi xem, đều bị xiết đỏ rồi!”

Cố Sanh buông xuống ánh mắt xem hồng ngân trêи cổ tay, bĩu môi bối rối nói: “Mang theo cho uy phong mà…..”

A Na Nhĩ nhìn thấy trong ánh mắt Giang Trầm Nguyệt khó nén đau lòng, nhất thời đỏ mặt, phồng má trừng Cố Sanh một cái, lớn tiếng cải cọ: “Có cái gì mà uy phong? Mang theo ngươi cũng bắn không trúng con mồi!”

Giang Trầm Nguyệt liếc mắt quét về phía A Na Nhĩ, lạnh lùng nói: “Bắn không trúng thì thế nào? Khi nào thì cần nhờ vương phi đi săn bắn? Ngươi xem kỵ binh trong tay ta đều là chết sao?”

A Na Nhĩ nhất thời bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được….

Tim Cố Sanh thình thịch thình thịch thẳng nhảy, lần đầu cảm thấy cái miệng của tiểu nhân tra ngọt như vậy!

Nõ Trêи cổ tay được Cửu Điện Hạ tự mình tháo xuống, sai tùy tùng cầm lấy cất vào trong rương.

A Na Nhĩ giống như một quả hồng bị bóp mềm, lui bên cạnh giá đao, trông mong nhìn Cửu Điện Hạ.

Không đợi Cố Sanh mở miệng, Cửu Điện Hạ cũng mất đi kiên trì, khẽ nghiên đầu, nhíu mày nhìn A Na Nhĩ: “Ngươi vẫn theo ta làm gì? Ai cho ngươi vào doanh trướng này? Trở lại.”

A Na Nhĩ bĩu môi: “Vì sao không cho ta vào?” Đưa tay chỉ Cố Sanh: “Nàng có thể đi vào, ta không thể vào? Vì sao? Ta cũng cùng tổ với ngươi!”

Giang Trầm Nguyệt không cần phải nhiều lời nữa, phất tay khiến tùy tùng đem người ra ngoài.

Thế nhưng đối phương là một công chúa, các tùy tùng sát ngôn quan sắc, hoài nghi vị công chúa này tương lai còn có thể trở thành trắc phi, không dám đắc tội, tha thiết khẩn cầu nửa ngày cũng không thể đuổi người đi.

Cửu Điện Hạ cả người ngứa ngáy, nhấc chân, tiến lên đẩy các tùy tùng ra, một tay nắm cổ áo A Na Nhĩ, đem cả người nàng nhấc lên, sải bước xách nàng ra ngoài trướng bồng….

“Buông!” A Na Nhĩ nóng nảy: “Ta không đi! Dựa vào cái gì không cho ta ở lại! Nàng cũng ở chỗ này!”

Một đường la hét như giết lợn, người vẫn là bị xách ra khỏi trướng bồng.

A Na Nhĩ giống như hồ dán kéo lấy vạt áo trước của Giang Trầm Nguyệt, dây dưa không tha: “Dựa vào cái gì ta không thể vào!”

Đồng dạng là thiên tuế bá đạo công chúa, kiên trì của Cửu Điện Hạ đã hoàn toàn hết sạch.

Một bả nắm cổ tay A Na Nhĩ, khiến nàng đau đến nhếch miệng, nức nở buông tay ra.

A Na Nhĩ bưng cổ tay, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn đối phương, thân thể bỗng nhiên bị Giang Trầm Nguyệt đẩy va vào vách trướng bồng!

Chỉ một thoáng, ánh mắt đạm kim sắc hùng hổ bức đến trước mắt, tràn đầy lệ khí nhìn vào đôi mắt nàng

“Ngươi muốn làm gì….” A Na Nhĩ được thành một đoàn, đôi mắt hoa đào trước mặt khẽ liễm, khóe miệng khẽ nhếch lên độ cong khiêu khích, giọng nói dẫn hồn vào mộng từng chữ vang lên: “Bởi vì nàng là vương phi của ta, doanh trướng này chỉ có quân quý của ta mới có thể vào, nếu ngươi còn dám làm càn, a, ta coi như là tự ngươi dâng lên cửa, sẽ không khách khí cùng Ngũ ca nữa.”

A Na Nhĩ cứng lại, ngơ ngác nhìn nụ cười tràn đầy lệ khí của Giang Trầm Nguyệt.

Đối phương chậm rãi thối lui, xoay người chậm rãi quay về doanh trướng, đôi thiển đồng như cũ tràn đầy ác ý thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, tựa hồ đang đe dọa nàng không nên đến gần..

A Na Nhĩ rốt cục lấy lại tinh thần, ngay lúc Giang Trầm Nguyệt vén rèm lên, nàng đột nhiên đầy mặt mừng rỡ dang hai tay, thẳng tắp xông đến.

“Ta vốn dĩ chính là tự mình dâng lên cửa!”