Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 129




Cố Sanh mới vừa cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc như mây đen bao phủ mà đến, đã thấy Giang Hàm cảnh giác nghiêng đầu nhìn về phía Bắc.

Trong lòng đã nhận ra cái gì, Cố Sanh cũng nghiêng đầu, nhìn thấy cách đó không xa, là một thân ảnh cao gầy quen thuộc.

Là tiểu nhân tra.

Cửu Điện Hạ thần sắc trầm úc, dường như khiến cây anh đào rực rỡ bên cạnh cũng rơi vào lo sợ bất an, một cơn gió nhẹ phất qua, cánh hoa rơi xuống như mưa rơi từ mây xanh.

Gió nhẹ thổi vào tay áo, mang theo hương cây cỏ của núi rừng, mùi hoa tràn ngập mũi.

Cố Sanh khẽ ngây người, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là ” Phu quân của ta thực sự là tư sắc khuynh thành!”

Chưa hoàn hồn, đã thấy Cửu Điện Hạ không nói lời nào xoay người rời đi.

Cố Sanh trong lòng lộp bộp, tâm tư rốt cuộc thoát ra từ trong mỹ sắc của tiểu nhân tra, mỗi một lỗ chân lông trêи người đều cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm!

Cúi đầu nhìn xuống, trêи cổ tay vẫn đeo vòng tay sừng hươu Giang Hàm tự tay mài, lúc này nó tựa như kẹp gắp than thiêu đốt hai tay Cố Sanh run lên.

Nàng vội vàng tháo vòng tay xuống, đưa lại cho Giang Hàm, bất chấp dáng vẻ vội vội vàng vàng nhấc váy chạy theo Cửu Điện Hạ.

“Điện hạ!” Mới vừa đuổi tới bên cạnh Giang Trầm Nguyệt, Cố Sanh liền vội vàng giải thích: “Nhị Điện Hạ vừa rồi muốn vi thần thử vòng tay cho nàng ấy xem, xem thử hình thức như thế nào, thử xong liền trả lại cho nàng!”

Nói xong còn nâng cổ tay lên trước mắt đế vương thù dai, lắc qua lắc lại, biểu thị trong sạch.

Cửu Điện Hạ buông xuống ánh mắt nhìn lướt qua, sắc mặt vẫn lạnh đến kết băng, trái lại nhanh hơn bước chân, chưa từng nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

Cố Sanh ở một bên hoảng trương đuổi theo, đi cùng một người cao lớn chân dài thật đúng là chịu tội, bình thường lúc tản bộ nàng vì cùng Cửu Điện Hạ duy trì cùng một tốc độ, đều phải tăng tần suất bước chân.

Hôm nay Cửu Điện Hạ bước nhanh, Cố Sanh ở một bên nhấc chân ngắn, quả thực là một đường chạy theo sau…

Phía sau A Na Nhĩ cũng lập tức chạy đến bên kia Cửu Điện Hạ, nhìn có chút hả hê lửa cháy đổ thêm dầu, hỏi Giang Trầm Nguyệt: “Uy, ái phi của ngươi cho ngươi đội nón xanh đi?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Cố Sanh tức giận tận trời.

A Na Nhĩ hướng nàng nhếch miệng, nhìn có chút hả hê cười nói: “Nhị hoàng nữ còn tặng ngươi vòng tay nha? Ta đã sớm nghe nói, cao đẳng quân quý ở Trung Nguyên yêu thích bao dưỡng tiểu tình nhân, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên khó lường! Lúc ngươi nhàn hạ ở nhà, có phải cũng thường lật thẻ bài của tình nhân? Một tấm viết tên Cửu Điện Hạ, một tấm khác viết tên Nhị Điện Hạ, thật đúng là bất diệc nhạc hồ!”

Vừa dứt lời, Cố Sanh cũng đã cảm thấy cổ lửa giận của Cửu Điện Hạ, đã thật sự kéo đến.

A Na Nhĩ lời này nói thật độc, thê lương hơn nữa chính là nghiêm túc mà nói, Cửu Điện Hạ đến nay vẫn chưa được Cố Sanh “lật thẻ bài” lần nào, còn là một “tiểu tình nhân” chưa được Cửu vương phi dùng qua….

Nắm tay của Cố Sanh xiết đến kêu khanh khách: “A Na Nhĩ công chúa, loại vui đùa này không thể tùy tiện nói, xin không nên hồ ngôn loạn ngữ.”

A Na Nhĩ vãn tay áo muốn cãi lại, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt bỗng nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người mặt hướng phía sau.

Cố Sanh cũng dừng bước, nghi hoặc xoay người, lúc này mới phát hiện Giang Hàm dĩ nhiên thẳng vô thanh vô tức đi theo phía sau.

Cửu Điện Hạ tràn ngập lửa giận hiển nhiên đã kiềm chế không được nữa, cất bước đi đến trước mặt Giang Hàm, gần như là dùng chóp mũi tương hướng, nghiêng đầu mặt không biểu tình đón nhận ánh mắt của đối phương, đè nặng giọng nói: “Nhị tỷ còn có việc?”

Giang Hàm cũng không nhượng bộ, đứng thẳng tắp, nét mặt lại ôn hòa mỉm cười: “Ta sợ ngươi làm khó nàng đã nghĩ đến giải thích một chút, vòng tay kia là ta nhàn hạ mài ra, bản thân đeo không vừa, không muốn lãng phí nên mới để nàng đeo thử.”

Giang Trầm Nguyệt liễm thiển đồng, chăm chú nhìn Giang Hàm trêu tức nói: “Úc? Không phải cố ý làm cho nàng? Ta thấy sau khi nàng đeo vào còn ngắn một đoạn, thực sự là đáng tiếc, A Sanh gần đây đẫy đà hơn một chút, nếu đổi làm hai ba tháng trước, vòng tay kia trường độ không sai chút nào.” Khẽ cong khóe môi: “Trí nhớ của Nhị tỷ thực sự là tốt.”

Bị chọc thủng ngay trước mặt, thần sắc của Giang Hàm cũng có chút không nhịn được, khẽ buông mắt phượng, trầm giọng nói: “Không sai, ta nghe nói Cửu vương phi ngày lại mặt nhìn thấy thứ không sạch sẽ, bị kinh hách, nên đã nghĩ thay nàng tự tay làm một vật trừ tà, cầu nàng bình an.”

“Vật trừ tà? Nhị tỷ thực sự là nói đùa, “vật bẩn” phải tự mình động thủ thanh lý.”

Cửu Điện Hạ cúi đầu, cười một tiếng, đôi mắt đạm kim sắc bới lông tìm vết xuyên qua hàng mi dài khiêu khích nhìn về phía Giang Hàm: “Nếu như ta luân lạc đến mức phải dùng một cái vòng tay rách nát để bảo vệ vương phi của mình, vậy còn không bằng sớm chết tâm đi, cam tâm tình nguyện đem nàng chắp tay nhường cho người khác, không bản lĩnh cũng đừng luôn nhớ thương.”

Giang Hàm mở to mắt, lần đầu bị hoàng muội ra lời nhục nhã, nhất thời xiết chặt nắm tay, dưới tay áo một trận khanh khách chấn động, đè nén lửa giận nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Còn muốn nghe một lần?”

Đối phương vừa dứt lời, Giang Hàm liền đột nhiên dùng một chiêu linh ngao bộ, di chuyển đến bên cạnh Giang Trầm Nguyệt, một chưởng chém gió, đánh úp về phía sau đối phương!

Tốc độ xuất thủ cực nhanh, chỉ để Cố Sanh chớp mắt thấy được trước mắt thiếu một người.

Lúc quay đầu lại chỉ thấy Cửu Điện Hạ đã nghiêng người nâng tay đón đỡ, trong lúc hỏa hoa bốn phía, đề gối phản kϊƈɦ, thấp người nện xuống một quyền như lôi đình vạn quân!

Cố Sanh thấy không rõ động tác giao thủ của hai bên, chỉ nghe một âm thanh trầm thấp vang bên tai, cuối cùng một đòn nặng giáng xuống, một thân ảnh trong đó thoáng chốc bị đá văng ra khỏi vòng chiến!

Hai vị hoàng tước tối cao của Đại Hạ giao thủ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng nồng đậm tin tức tố cũng đã hoàn toàn khuếch tán, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Việc quá đột nhiên, Cố Sanh cùng A Na Nhĩ vẫn chưa ý thức được cần khuyên can, chiến đấu cũng đã hoả tốc kết thúc.

Giang Hàm bị đá khỏi vòng chiến hơi lảo đảo, lúc đứng vững bước chân, trước mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt.

Vốn dĩ thầm nghĩ giáo huấn vãn bối nói năng lỗ mãng một chút, lại không nghĩ rằng Giang Trầm Nguyệt thân thủ đã cao như vậy, hơn nữa không nghĩ tới tiểu nha đầu thường ngày lười nhác sợ phiền phức, sau khi nói năng lỗ mãng còn dám không quan tâm hiếu lễ, xuất thủ phản kϊƈɦ nàng!

A Na Nhĩ ở bên cạnh rốt cục từ khϊế͙p͙ sợ lấy lại tinh thần, lập tức hít một ngụm lãnh khí, nghiêng người túm cánh tay Giang Trầm Nguyệt, hưng phấn quát: “A a a a! Ngươi thế nào lợi hại như vậy! Vừa rồi là xuất thủ thế nào? Không thấy rõ không thấy rõ, ngươi làm lại lần nữa cho ta xem đi!”

Cửu Điện Hạ lúc này hiển nhiên đã không có nửa phần phong độ cùng kiên trì đi thương hương tiếc ngọc, hất bàn tay dây dưa của nàng ra.

A Na Nhĩ bị hất một cái lảo đảo, lui ra phía sau mấy bước, suýt nữa tè ngã xuống đất, nhìn thấy đối phương đầy mặt lửa giận liền không dám tiến lên lý luận, bĩu môi trái lại bước sang một bên.

Giang Hàm ở đối diện nâng tay che bụng, đan điền từng trận đau rát, một cổ tà hỏa dâng lên, cổ họng tinh ngọt, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi!

“Giang Hàm!”

Cổ tay bỗng nhiên trợn to đôi mắt, vội vàng tiến lên kiểm tra thương thế, cổ tay lại bị người bên cạnh kéo lấy.

Bị mạnh mẽ kéo xoay người lại, ánh mắt hung bạo như báo săn nhìn vào ánh mắt của nàng, thấp giọng mở miệng: “Nàng luyến tiếc nàng ấy?”

Cố Sanh chân tay luống cuống, đôi môi run rẩy nói không ra lời, vô thức nghiêng đầu nhìn Giang Hàm, thấy khóe miệng của nàng tràn ra vết máu, vội vàng giãy dụa muốn rút tay ra, gấp giọng nói: “Nhị Điện Hạ bị thương! Vi thần đi gọi thái y!”

Giang Trầm Nguyệt thấy nàng muốn giãy thoát, nhất thời lửa giận càng sâu.

Nữ nhân này tâm tư mềm yếu, thì ra cũng không chỉ đối với một mình nàng.

“Ta không sao.” Giang Hàm đứng dậy nhìn về phía Cố Sanh, nâng tay lau khô vết máu trêи khóe miệng, trêи mặt tái nhợt hiện lên một tia tiếu ý gượng ép.

Bất quá là một cái vòng tay mà thôi, thế nào có thể xuống tay nặng như vậy.

Cố Sanh oán giận trừng Giang Trầm Nguyệt một cái, tuy rằng biết tránh không thoát, nhưng vẫn muốn hả giận mà ra sức giãy dụa.

Trong đôi mắt hoa đào lệ khí tăng vọt, Cố Sanh chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, thân thể đã bị kéo đụng vào trong lòng đối phương.

Đôi môi mỏng ấm áp của Giang Trầm Nguyệt dán bên tai nàng, giọng nói tàn bạo chưa từng có: “Nàng hôm nay dám qua bên kia tìm nàng ấy, thì cũng đừng trở về tìm ta nữa.”

Nghe vậy, A Na Nhĩ ở bên cạnh đôi mắt sáng ngời! Khẩn cấp nhìn về phía Cố Sanh hy vọng nàng lập tức lật thẻ bài của Nhị Điện Hạ!

Cố Sanh chấn động, trong lòng giống như bị người khác đâm một đao.

Dường như không nhận ra người trước mắt.

Chỉ bởi vì nàng nổi lên lòng thương cảm đối với cố hữu mà nói ra lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao?

Người này, thực sự yêu nàng sao?

Phần nhân nhượng cùng dung túng độc nhất từ trước đến nay lẽ nào chỉ là nàng hư không huyễn tưởng ra sao?

Ngay sau đó, thân thể đã được đối phương hoàn toàn buông ra.

Tự do rồi, nàng lại cứng nhắc vô pháp cử động, vô thố nhìn Giang Trầm Nguyệt, trong đôi mắt đạm kim sắc lúc này chứa đầy lửa giận, không hề có nửa phần tình cảm của ngày thường.

Không đợi nàng trả lời Cửu Điện Hạ liền lạnh nhạt xoay người, đi về phía doanh trướng.

Cố Sanh chua xót trong lòng, quay đầu lại liền thấy một đám binh sĩ kéo đến, đầy mặt nghi hoặc nhìn xung quanh, chẳng biết xảy ra chuyện gì.

Có tùy tùng phát hiện vạt áo của Tuyên Vương nhiễm vết máu, liền vội bước lên phía trước đỡ nàng dậy.

Cố Sanh cũng muốn theo chiếu khán, lời nói vừa rồi của Giang Trầm Nguyệt lại khiến trong lòng nàng đau như đao cắt.

Giang Hàm ở trong lòng nàng là tâm đầu ý hợp chi giao, nàng lại không có cách nào khác chứng thực sự tình cảm của bản thân đối với Cửu Điện Hạ.

Tìm nàng ấy thì cũng đừng trở về tìm ta, lời này coi như là tức giận mới nói ra, cũng khó tránh quá mức tổn thương người khác.

Cố Sanh viền mắt đỏ bừng, lòng tràn đầy oán hận cùng ủy khuất, quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng tuyệt tình của Giang Trầm Nguyệt.

Cuối cùng, vẫn là không có cốt khí mà đuổi theo.

Nàng không nắm bắt được điểm giới hạn Cửu Điện Hạ dành cho nàng, cho nên ngay cả dũng khí bộc phát tính khí cũng không có.

Nàng không có cách nào ý chí sắt đá như Cửu Điện Hạ, nàng luyến tiếc mất đi.

Người này là đế vương tương lai thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, ở trêи giường đối với nàng mọi cách sủng nịch, nhân nhượng lấy lòng, xuống giường, lại khiến nàng thỉnh thoảng ngay cả tình khí cũng không dám bộc lộ.

Cố Sanh đầy bụng ủy khuất, một đường đi một đường rơi nước mắt, trầm mặc không hé răng theo sau lưng Cửu Điện Hạ, đi trở về doanh trướng.

Các thị nữ Trong trướng lập tức dâng trà, đặt hai bên bàn, Cửu Điện Hạ như cũ không nói một câu, xoay người đến trước bàn trà, nâng chung trà lên ngửa đầu quán cạn một chung.

Cố Sanh không chủ động bắt chuyện, đỏ mắt ngồi trêи giường, đưa lưng về phía Cửu Điện Hạ, thỉnh thoảng lau nước mắt.

Cửu Điện Hạ từ nhỏ chỉ sợ Cố Sanh rơi nước mắt, lẽ ra không bao lâu sẽ nghiêm mặt đến chọc nàng hài lòng, nhưng lần này Cố Sanh lại chậm chạp đợi không được người đến làm hòa.

Cố Sanh dùng khóe mắt liếc trộm về phía bàn trà, lại phát hiện đối phương đã không có bóng người, chẳng biết từ khi nào đã vô thanh vô tức ra khỏi doanh trướng.

Trăm nghìn tuyệt vọng đồng loạt kéo đến, trái tim Cố Sanh giống như bị đào rỗng, cô độc ngồi trêи giường, lo sợ không yên.

Trong lòng oán hận đạt được đỉnh điểm, nàng nhất thời muốn lao ra ngoài đi tìm Cửu Điện Hạ oán giận rít gào, nhất thời lại muốn đi ra ngoài chịu thua xin lỗi người kia, tâm tình ở cực đoan oán hận cùng cực đoan không muốn xa rời bồi hồi bất định.

Yêu một người vì sao sẽ thống khổ như vậy, mê luyến khắc cô ghi tâm ăn mòn tất cả tự tôn của nàng.

Cố Sanh ở trong doanh trướng miên man suy nghĩ, vượt qua hai canh giờ, thẳng đến các tùy tùng thắp đèn, trướng liêm mới bị người nhấc lên.

Cố Sanh đứng lên, chỉ thấy hai tùy tùng đỡ Cửu Điện Hạ say như chết đi vào trong trướng, cẩn cẩn dực dực đỡ đến bên giường.

Trái tim treo trêи cổ họng từng chút bình ổn.

Cửu Điện Hạ được đưa về bên cạnh nàng, ngủ đến yên tĩnh.

Vì vậy tất cả sợ hãi oán giận cùng giãy dụa, trong nháy mắt đều tiêu tan thành mây khói.