Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 158




Dưới chỉ dẫn của Cố Sanh, hai người trở lại tiểu trạch trong thôn, nàng được tiểu nhân tra cẩn cẩn dực dực đặt trêи noãn tháp, ngay sau đó chỉ thấy đôi mắt đạm kim sắc tràn đầy kinh hoảng nhìn nàng, giống như đang nhìn một quả pháo sắp nổ tung.

Cố Sanh kéo chăn che khuất thân thể, vội vàng ngẩng đầu nói: “Điện hạ ra ngoài chốc lát đi, vi thần phải đổi xiêm y.”

“…..” Cửu Điện Hạ chấn kinh rồi, trong trầm mặc hiện ra một chút thần sắc gần như đáng thương, tựa hồ bị dọa không nhẹ: “Nàng là vội vã về thay y phục?”

Cố Sanh: “Đúng vậy, điện hạ mau ra ngoài đi!”

Cửu Điện Hạ kinh hồn chưa định nhất thời không có ý thức phẫn nộ, trái lại mang túi vải trêи vai đặt bên giường của Cố Sanh, cúi đầu ủ rủ ra khỏi phòng ngủ.

Cố Sanh vội vàng lấy ra một cái yếm trong số ba cái còn lại cùng xiêm y để tắm rửa.

Hỏa lô trong phòng đang cháy thịnh, mang theo cái bụng lớn hành động bất tiện, lại thêm nàng vô cùng cấp thiết, lúc cởi trung y cả người mồ hôi nhễ nhại, thở dốc không yên.

Hương vị ngọt ngào lập tức chui ra khỏi phòng ngủ, theo đó còn có tiếng thở dốc, hoàn toàn khiêu kϊƈɦ “ý chí chiến đấu” của siêu phẩm hoàng tước ở ngoài cửa.

Cố Sanh thật vất vả cởi trung y ướt đẫm ra, cảm thấy phía sau có một cổ khí tức xâm lược khẩn cấp bức đến, gần như muốn xuyên qua thân thể nàng!

Quay đầu nhìn lại, tiểu nhân tra đã đứng thẳng như thạch trụ ở bên giường của nàng, đôi mắt trong phòng ngủ hôn ám trở nên sáng rực, đó rõ ràng là ánh mắt quan sát con mồi…,.

“Điện hạ!” Cố Sanh vội vàng kéo chăn che thân thể, nàng cũng không muốn cho Cửu Điện Hạ nhìn thấy cái yếm ướt đẫm cùng với bộ ngực đang mặc yếm và cái bụng tròn, vội vàng xoay lưng hô lên: “Vi thần vẫn chưa thay xong!”

Nhưng mà ở phía sau đôi thiển đồng kia gần như dấy lên hỏa diễm kim sắc, trêи mặt viết “cởi cái yếm…. Ta muốn cởi cái yếm….”

“Điện hạ!” Cố Sanh khẩn cấp nói: “Ngài mau ra ngoài đi!”

Nhưng mà tất cả đều chậm, một cánh tay hữu lực đã vươn ra sau ôm lấy nàng, khí tức nóng rực lách qua sau cổ, đôi môi mỏng dán trêи vành tai của nàng, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng ɭϊếʍ lộng, phun ra khí tức mê người: “Để ta hầu hạ ái phi thay y phục.”

“Không được!” Cố Sanh giãy dụa đến đầy người mồ hôi, nếu như để tiểu nhân tra “hầu hạ”, nàng cũng không cần phải thay y phục nữa!

Nhưng mà tiểu nhân tra đã dùng một đầu gối bò lên trêи giường, hợp với đệm chăn đem Cố Sanh ôm lên trêи giường, vây trong ngực không cho nàng xuống giường.

Cố Sanh gắt gao kéo chăn nhíu mày nói: “Điện hạ đừng xằng bậy! Vi thần như vậy đâu thể chịu nổi!”

“Ta chính là muốn ôm nàng tâm sự, không chạm vào nơi đó, được không?”

Đôi thiển đồng kia chân thành không gì sánh được, nói y như thật, Cố Sanh thiếu chút nữa đã tin.

Người này làm sao có nhàn hạ thoải mái tìm nàng “tâm sự”!”

Tưởng nàng là kẻ ngốc sao! Tiểu nhân tra thường ngày ngoại trừ trêu cợt nàng chính là dày vò nàng, cũng chỉ có trước khi dày vò nàng mới có kiên trì dùng danh nghĩa “tâm sự”, dẫn nàng vào tròng!

Nàng sẽ không nhượng bộ đâu!

Giang Trầm Nguyệt nhìn chăm chú vào nàng: “Vì nhanh chóng hồi kinh gặp nàng, biết rõ nhị tỷ đã mai phục ở Hàm Cốc Quan nhưng ta vẫn không chọn đường khác, chốc lát cũng không dám chậm trễ mà nhảy vào quan khẩu.”

Cố Sanh nghe vậy trong lòng mềm nhũn, vừa mới hạ quyết tâm nhất thời quên hết, cấp thiết nhìn về phía tiểu nhân tra: “Điện hạ không gặp nguy hiểm đi? Không bị thương chứ?”

Nàng khẩn cấp vươn tay muốn cởi bỏ vạt áo của Cửu Điện Hạ để kiểm tra, lại bị đối phương nắm lấy cổ tay.

Cố Sanh ngẩng đầu, đôi thiển đồng khẽ liễm, hiện ra một tia ủ dột tang thương, giọng nói khàn khàn nói với nàng: “Đừng xem nữa, ta không muốn nàng lo lắng.”

Phòng bị của Cố Sanh trong nháy mắt bị phá vỡ, lo lắng vượt qua ngượng ngùng, nàng tự giác buông chăn bông trong tay ra, kéo lấy vạt áo của Cửu Điện Hạ, nhíu mày vội vàng hô lên: “Điện hạ bị thương rồi?”

Giang Trầm Nguyệt không chính diện trả lời, mà chỉ buông xuống ánh mắt tiếc nuối nhún vai, chăm chú thấp giọng nói với nàng: “Ngày ấy trong lúc đột phá vòng vây, một bóng đen mặc nhuyễn giáp đột nhiên xuất hiện —”

Giống như muốn phối hợp tình cảnh nguy hiểm ngay lúc đó, tiểu nhân tra bỗng nhiên dùng thân thể áp lấy Cố Sanh nằm trêи giường.

Vì che dấu động cơ, dời đi lực chú ý của thư đồng ngốc, Giang Trầm Nguyệt tiếp tục soạn cố sự: “Trêи mũ giáp của bóng đen kia khảm một viên thấu thạch, phản quang dưới ánh mặt trời chói chang, phản xạ ra cường quang gai mắt, chiếu đến ta không thể mở mắt, chỉ có thể nghe tiếng lưỡi dao ra khỏi vỏ —”

Cố sự tiến hành đến lúc chỉ mành treo chuông, Cố Sanh nghe được nhập thần, bị đặt trêи giường lúc nào cũng không tự biết, bưng ngực kinh hồn táng đảm hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tiểu nhân tra nương cố sự yểm hộ, thuận lợi cởi được áo yếm của thư đồng ngốc, nhưng vẫn tận chức tận trách tiếp tục nói: “Một lưỡi dao sắc bén lập tức nhắm vào “đây”.

— Cửu Điện Hạ thuận thế đem móng heo của mình khoác lên ngực Cố Sanh, đồng thời “chỉ chuẩn xác vị trí”.

Cố Sanh che miệng kinh hô: “Trời ạ! Điện hạ tránh được sao?”

Xúc cảm “chấn động không nhẹ” Của Thư đồng ngốc khiến Giang Trầm Nguyệt nhất thời hoảng thần, lúc thu tay lại nhịn không được tiện tay nhéo một cái.

Một tia nước chợt phun ra! Cửu Điện Hạ không kịp đề phòng bị nước bắn lên mặt….

“…..” Cố Sanh: “A a a a! Ai bảo ngài nhéo! Ai bảo ngài nhéo!”