Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 62




Cố Sanh mang đầy tâm sự trở về phủ.

Hôm nay Kinh Giám Hội, với tước vị của Cố lão gia, không tư cách vào xem thi đấu, chỉ có thể để thuộc hạ ở bên ngoài chờ kết quả thi đấu.

Mới vừa biết được Cố Sanh giành ngôi vị dung hoa, thì bên này đã có thuộc hạ hồi phủ báo hỉ.

Xe ngựa Cố phủ phái đi theo sớm đã đem phần thưởng của dung hoa mang về trong phủ, khiến Trầm di nương ở một bên chua chát, nói là vải vóc ban cho nhìn không bằng lần trước, đại để là bởi vì chất lượng của quân quý dự thi một lần không bằng một lần, nên vật phẩm ban tặng giảm phẩm chất cũng là chuyện thường.

Lời này rõ ràng chính là ấm chỉ Cố Sanh không bằng Cố Nhiêu dự thi năm trước, Nhan Thị nghe xong nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, trực tiếp phân phó nha hoàn đem đồ vật dọn chính viện, lúc này mới đáp lễ Trầm di nương: “Trêи người ngươi mặc chính là phần thưởng năm đó Nhiêu tả nhi nhận được đi? Thật có phúc khí, bản thân còn có thể hưởng thụ. Sanh Nhi của ta bất đồng, ngày sau nàng còn phải lập gia đình, những thứ này ta không thể động, toàn bộ phải lưu cho nàng làm cửa hồi môn, thật sự không bằng sinh một Nhiêu Nhi.”

Cố Nhiêu là thϊế͙p͙, Trầm thị cho dù thổi lên trời cũng không thể thay đổi được, thϊế͙p͙ là hàng hóa, dĩ nhiên không cần phải của hồi môi, lời này nói cũng đủ độc.

Trầm thị bị nghẹn đến trừng mắt, cuối cùng bỏ lại một câu: “Phu nhân nếu như có năng lực, để Sanh Nhi được người cưới hỏi đàng hoàng đi a. Nếu muốn làm chính phòng, Sanh tả nhi có thể đi vào một phủ công tước nào đó, nhưng một câu nói của Nhiêu Nhi là có thể nghiền chết cả môn đệ công tước, thật không phải ai sẽ hâm mộ địa vị chính phòng đây?”

Nhan Thị nghe vậy trong lòng lộp bộp, lo lắng chọc giận Trầm thị, sẽ liên lụy nhà chồng tương lai của nữ nhi, liền giận tái mặt không cãi lại.

Cố Sanh về trễ, nhưng nàng hôm nay đoạt phẩm cấp dung hoa, ấn quy củ Cố phủ phải toàn gia ở cửa chờ nàng, cho nên Nhan Thị cũng không thể quay về nội viện, chỉ có thể nén giận nghe Nhan Thị ở bên cạnh chế nhạo.

Bốn trản đèn bát giác trước cổng Cố phủ, nha hoàn đứng bên cạnh chủ tử cũng cầm theo đèn lồng, chiếu đến nửa ngõ đường đèn đuốc sáng trưng.

Thật xa nhìn thấy một kiệu nhỏ đến gần rồi, gã sai vặt đến trước nhìn xem có phải tam tiểu thư hồi phủ không, đến gần liền thấy bên cạnh cỗ kiệu còn có một con ngựa, quý nhân ngồi trêи lưng ngựa khí thế bất phàm, đang nghi hoặc có nên tiến lên nhìn kỹ hay không, chợt nghe phía sau một trận tất tất tốt tốt đồi tiếng bước chân.

Quay đầu cầm theo đèn lồng nhìn xem, đúng là một đội thị vệ hoàng gia! Sợ đến gã sai vặt vội vàng lui lại đứng trong góc, sợ cản đường hoàng thất.

Cho dù không nhận ra chế phục của hoàng tước, cũng phải nhận ra kiếm tuệ và đao bên thắt lưng của Nam Trấn Ti, những tiểu dân chúng như bọn họ nhìn thấy cũng hoảng sợ.

Cố lão gia nhìn thấy gã sai vặt nhà mình bỗng nhiên đứng trong góc tường không nhúc nhích, mới vừa dự định thét to bảo hắn trở về để răn dạy một phen, thì đã chói mắt nhìn thấy xa xa một đội nhân mã đi tới trước mặt.

Người trêи ngựa là bắt mắt nhất, chế phục hạnh hoàng, Cố lão gia nhìn thấy sửng sốt, tưởng rằng là vị hoàng tước nào đi ngang qua ngõ nhỏ, lấy lại tinh thần vội vàng quay đầu lại phân phó cả nhà quỳ xuống hành lễ.

Lúc đội ngũ đến gần, Cố lão gia mới vừa quì một gối, chợt nghe hoàng tước thanh âm trong trẻo nói: “Lão trượng không cần đa lễ, bản vương chỉ là tiện đường tiễn tam tiểu thư nhà ngài về phủ, trêи đường đình lại hơi lâu, canh giờ không còn sớm nữa, vẫn xin ngài tha thứ.”

Tiếng nói thanh lãnh quanh quẩn trong ngõ nhỏ vắng vẻ, khiến Cố phủ trêи dưới tất cả đều choáng váng, đây là ai? Đường đường Tuyên Vương! Xưng hô đối với Cố lão gia cũng khiến người ta kinh hãi.

Khuôn mặt Trầm di nương đều tái rồi!

Đại hoàng tử mặc dù từng sai người tiễn Cố Nhiêu về, nhưng còn chưa từng tự mình ở bên cạnh bầu bạn, vị hoàng tước này dĩ nhiên tự mình hộ tống nữ nhi của Nhan Thị hồi phủ, đây là có bao nhiêu thể diện?

Trầm thị lấy lại tinh thần, khửu tay huých Cố lão gia một cái, cấp thiết nhỏ giọng hỏi: “Đây là vị hoàng tước nào?”

Cố Huyền Thanh không trả lời, cung kính hướng Giang Hàm hành lễ, nói: “Vi thần thay tiểu nữ tạ ơn Tuyên Vương ân điển.”

Lời này vừa ra, ngay cả Nhan Thị cũng trừng mắt há miệng.

Nàng mơ hồ nhớ kỹ, trước đó khuê nữ nói bản thân coi trọng một vị hoàng tước, vốn vẫn nghĩ là nàng muốn cùng Cố Nhiêu phân cao thấp mới cố ý nói như vậy, hôm nay xem ra …

Thật đúng là phân cao thấp rồi, khuê nữ dĩ nhiên kết giao đối thủ một mất một còn của đại hoàng tử — nhị hoàng nữ!

Người một nhà ngây ngốc nhìn Tuyên Vương nhảy xuống ngựa, tự mình đỡ người bên trong kiệu.

Cố Sanh uyển chuyển đi đến, giương mắt cùng Tuyên Vương mặt mày tương đối, ánh mắt của hai người đều là một mảnh tình ý kéo dài.

Tiễn bước Tuyên Vương, Cố lão gia vẫn không lấy lại tinh thần, bị người đỡ vào trong phủ, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn Cố Sanh một cái.

Cố Sanh biết tâm tư của Cố lão gia, từ lúc Cố Nhiêu được nạp vào Thừa An Vương Phủ, Cố phủ đã nhất tâm bám lấy đại hoàng tử, không chung thuyền với nhị hoàng nữ.

Hôm nay nhìn thấy Cố Sanh lên thuyền của nhị hoàng nữ, Cố Huyền Thanh tất nhiên là vừa buồn bực vừa sợ hãi, muốn ngăn cản lại không dám mở miệng đắc tội.

Cố Sanh cũng vui vẻ vì bên tai thanh tịnh, Cố lão gia không dây dưa nhiều nàng liền bước nhanh trở về phòng.

Nhan Thị theo sát mà vào phòng, một đầu nghi hoặc, muốn mở miệng hỏi lại thấy nữ nhi vẻ mặt ủ rũ, chỉ đành đè xuống nghi hoặc, trước tiên chiếu cố Cố Sanh đi vào giấc ngủ.

Đại khái là việc trong lòng thực sự quá phức tạp, Cố Sanh không thể nào suy nghĩ nữa, vô tâm vô phế ngủ thẳng đến bình minh, tinh thần chấn hưng đi học đường, nghênh tiếp “lôi đình thịnh nộ” của Cửu Điện Hạ!

Cửu Điện Hạ thật ra là một hùng hài tử dễ hầu hạ, Cố Sanh gặp một lần cũng chính là năm ngoái bị hất đổ cao điểm, làm lưng bàn tay bị thương, nhưng bình thường xảy ra chuyện cũng đều là dỗ dành hai câu là được.

Nhưng lần này bản thân nàng cũng cảm thấy nàng làm chuyện xấu!

Cửu Điện Hạ từ sau khi vào học đường, tâm tình đã không giống trước kia!

Cố Sanh ở phía sau không dám lập tức đến gần, cúi đầu ra vẻ hổ thẹn mà đi theo sau.

Giang Trầm Nguyệt sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra uấn nộ, cũng không chủ động lấy Cố Sanh làm trò cười khiến Cố Sanh thực sự không dám tùy tiện cầu xin tha thứ.

Hai người cứ như vậy nghe tiên sinh giảng đạo, thẳng đến cuối giờ Thìn.

Trước kia và giờ này, là lúc Cố Sanh nên dâng lên cao điểm rồi.

Tuy nói tiểu hoàng tước hôm nay đã không quá bị các ma ma ước thúc, bản thân có thể tự do gọi thiện, nhưng Cửu Điện Hạ lại thủy chung giống như lúc nhỏ, tùy ý Cố Sanh mỗi ngày an bài món ăn vặt cho mình.

Cố Sanh ở trêи cao điểm dùng không ít tâm tư, mặc dù so ra kém ngự thiện phòng, nhưng cũng không thể để Cửu Điện Hạ khó có thể nuốt xuống, không phải sao?

Hương vị của cao điểm là nàng từ những cửa hiệu điểm tâm nổi tiếng mua về, bản thân chọn phối liệu cùng tỉ lệ, chú ý mức độ yêu thích của Cửu Điện Hạ mỗi lần ăn, cùng đầu bếp trong phủ cùng nhau điều phối ra, đều là cao điểm rất hợp khẩu vị của tiểu hoàng tước.

Chuyện này nhìn đơn giản, trêи thực tế lại mất rất nhiều thời gian nhàn hạ của Cố Sanh, có tâm ý bên trong nhưng lại chưa từng kể công cùng Cửu Điện Hạ.

Cao điểm hôm nay Cố Sanh mang đến chính là hương vị mới, có thêm vào thịt quả.

Nàng lo lắng một khi lấy ra sẽ bị Cửu Điện Hạ đánh bay, nên vẫn sợ hãi giấu trong người, cứ như vậy kéo dài đến giờ huấn luyện côn bảng.

Sắc mặt Cửu Điện Hạ thủy chung nhàn nhạt, vừa đến sân huấn luyện, rốt cục lộ ra dấu hiệu phẫn nộ, mang theo trường côn dịch chuyển như thiểm điện, đem giáo đầu đối luyện với mình đánh cho chạy trối chết….

Cố Sanh suy nghĩ một hồi, cảm thấy tiểu nhân tra tám phần là xem giáo đầu như nàng mà đánh cho hả giận đây!

Không được ba canh giờ, giáo đầu đã bị đánh ngã lăn ra sàn bị người khiêng đi….

Cố Sanh tráng lá gan bước lên, “liều chết” thay Cửu Điện Hạ lau mồ hôi sau gáy…

Nhìn thấy Cửu Điện Hạ như thường lệ thuận theo cúi đầu đối với nàng, Cố Sanh Cố Sanh lúc này mới an tâm, cắn môi, run rẩy muốn cầm lấy trường côn trong tay Cửu Điện Hạ, muốn lặng lẽ tịch thu “hung khí” của Cửu Điện Hạ.

Thu binh khí là hạ nhân ở giáo trường, Giang Trầm Nguyệt nghi hoặc nhìn Cố Sanh “chủ động nịnh bợ”, vốn định buông tay để nàng cầm lấy trường côn, nhưng lại nghĩ đến thư đồng ngốc ngay cả một thanh mã đao cũng nâng không nổi, côn này quanh thân bọc thép, trọng lượng rất lớn, sợ là Cố Sanh cầm không nổi.

Vì vậy Giang Trầm Nguyệt kéo côn ra sau, tránh khỏi tay Cố Sanh.

Trong lòng Cố Sanh run lên, cho rằng tiểu nhân tra muốn phát uy rồi, mới vừa rụt cổ, đã thấy Giang Trầm Nguyệt nâng côn, “hô” một tiếng lăng không xoay một vòng, đem một đầu côn chống trêи mặt đất, lúc này mới đem đầu kia đẩy vào người nàng.

Cố Sanh vội vàng mừng rỡ tiếp được!

Chờ Cửu Điện Hạ buông lỏng tay, nàng sẽ không mừng rỡ nữa, cây côn chết tiệt này thật sự nặng a!

Vai nàng suýt nữa bị kéo xuống, khó khăn lắm mới đứng vững, chính là cả người không thể cử động nữa….

Tiểu nhân tra cũng đã buông tay đi lướt qua nàng, đi đến một bên ngồi xuống.

Cố Sanh ở sàn luyện khiêng trường côn, thẳng đến gã sai vặt chạy tới nàng mới được giải thoát, trêи mặt đỏ bừng, co đầu rụt cổ trở lại trước mặt Cửu Điện Hạ.

Cửu Điện Hạ vẫn không mở miệng.

Cố Sanh thực sự là không nhịn được, hùng hài tử này sao bỗng nhiên lại buồn bực không lên tiếng? Lẽ nào vừa học cùng Giang Hàm!

Không lên tiếng mà dày vò người khác như vậy, thật dọa người?!

Cố Sanh bĩu môi ngồi vào bên cạnh, khăn trong tay cũng sắp bị nàng kéo rách, bên cạnh rốt cục truyền đến thanh âm….

Giang Trầm Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, một tay đặt trêи đầu gối, một tay kia khoác lên bàn trà, không thể nhịn được nữa nghiêng đầu nhìn về phía Cố Sanh, nghiêm túc trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta đói chết?”

“….” Cố Sanh quay đầu lại, trợn tròn nhìn về phía Cửu Điện Hạ, gương mặt co quắp.

Lấy lại tinh thần, nàng vội vàng lấy cao điểm trong tay áo ra, hoảng thủ hoảng cước mở ra, quy củ trình đến trước mặt Cửu Điện Hạ, nói: “Vi thần vi thần thất trách! Xin điện hạ dùng một chút điểm tâm!”

Giang Trầm Nguyệt tức giận liếc nàng vài lần, tiếp nhận cao điểm, vừa ăn vừa uống trà.

Thấp thỏm trong lòng Cố Sanh cuối cùng cũng bỏ xuống, vẫn còn muốn ăn, nói rõ “thịnh nộ” cũng không quá nghiêm trọng, ngày mai mang theo hai phần cao điểm đại khái là có thể dỗ dành được rồi!

Giữa lúc nàng âm thầm tính toán nhỏ nhặt, Cửu Điện Hạ bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngũ ca nói, ở chung cùng quân quý nhiều một chút, sẽ có thể sớm trưởng thành —”

Đôi mắt hoa đào của Giang Trầm Nguyệt nhìn về phía Cố Sanh, u oán nói tiếp: “Vậy cớ gì ta đến bây giờ còn chưa thể trưởng thành? Có phải quân quý quá ngốc không tính hay không?”

Cố Sanh vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng nhắc tới “ngốc”, cộng thêm ánh mắt ghét bỏ của tiểu nhân tra, Cố Sanh lập tức rất tự giác liên tưởng đến bản thân…..

Cái gì mà không tính! Ai nói nàng không tính là quân quý!

Quân quý nào quá ngu ngốc! Nàng học một thiên cổ văn học mười lần đã thuộc, như vậy đã tính là nhanh rồi có được không!

Điện hạ! Ngài có thể đừng luôn lấy người ta so sánh với bản thân ngài không!

Khuôn mặt của Cố Sanh nghẹn đỏ, đang phồng má bực bội, một bên lại bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Giang Hàm.

“A Cửu nếu như không hài lòng A Sanh, nhị tỷ giúp ngươi một lần nữa tuyển chọn một người, thế nào?”

Hai người đồng thời nghiêng đầu xem qua, chỉ thấy Giang Hàm tiếu ý ôn hòa đi đến.

Trong lòng Cố Sanh căng thẳng, đã nói nàng sẽ tự mình đề cập việc này, người này thế nào bỗng nhiên lại thiếu kiên nhẫn như vậy!

Cư nhiên theo tới giáo trường!

“Nhị tỷ?” Giang Trầm Nguyệt đứng lên: “Sao ngươi lại đến?”

Giang Hàm đi tới bên cạnh Cố Sanh, một tay khoát lên trêи lưng ghế dựa, cười nói: “Đến xem côn thuật của ngươi có tiến bộ hay không, tiện đường nói một chút chuyện đổi thư đồng, hôm qua ta cùng A Sanh thương nghị xong rồi, hôm nay sẽ thông báo ngươi một tiếng.”

Giang Trầm Nguyệt đứng bất động tại chỗ, đôi mắt đạm kim sắc lăng lăng nhìn Giang Hàm, chậm rãi chau mày, nhấc cằm, bới lông tìm vết phun ra từng chữ hỏi Giang Hàm: “Đổi, thư, đồng?”

Giang Hàm nhìn thấy tâm tình tiểu hoàng muội không đúng, bước lên phía trước đỡ lên trấn an: “Đúng vậy, ngươi đã lớn, thư đồng không thể luôn là một quân quý, dễ khiến người dị nghị, huống hồ không phải ngươi cũng ghét bỏ A Sanh ngu dốt sao? Đúng lúc….”

“Không thể nào!” Giang Trầm Nguyệt đột nhiên tránh thoát cánh tay Giang Hàm khoát lên vai mình, mày kiếm dựng thẳng, gần như là bất ngờ nổi giận!

Cố Sanh sợ đến đứng lên, vội vàng ngăn giữa hai người, mặt hướng Giang Trầm Nguyệt Cửu Điện Hạ hô: “Điện hạ ngài bớt giận! Điện hạ ngài đừng thượng hoả!”

Giang Trầm Nguyệt đem ánh mắt dời về phía Cố Sanh, đôi mắt đạm kim sắc giống như hai luồng hỏa diễm, cổ họng phì phì hít thở không ngừng.

Giống như một con tiểu sư tử bị chọc giận, nhìn thẳng Cố Sanh, tận lực đè thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn làm thư đồng của ta nữa?”

Thần sắc phẫn nộ khó có thể tin, Cố Sanh nhìn thấy chỉ một thoáng trong ngực đau nhức, viền mắt đỏ lên, đôi môi run rẩy không biết trả lời thế nào.

Giang Hàm ở phía sau chỉ đành tiếp lời nói: “Phải, chúng ta hôm qua thương nghị….”

“Ta đang hỏi nàng.” Giang Trầm Nguyệt cắt đứt Giang Hàm, không ngẩng đầu, tiếng nói không lớn nhưng ý tứ cảnh cáo cũng đã lan tràn khắp giáo trường.

Cố Sanh lại một lần nữa cảm thụ được cổ khí tức nguy hiểm kia, thế tới cuộn trào mãnh liệt quán nhập thân thể nàng!

Nàng không hề có lực chống đỡ.