Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 65




Cố Sanh trong lòng căng thẳng, lập tức nghiêng đầu nhìn Cửu Điện Hạ có bị hù dọa hay không.

Bà tử này thật đúng là số con rệp, hôm nay Cố Sanh dẫn tiểu hoàng tước ra ngoài tản bộ, còn là hoàng tước….thù dai nhất trong số các hoàng tước! Người này mà cũng dám trêu vào!

Nói xa một chút, bà tử này là quấy nhiễu thánh giá, đó là tội lớn mất đầu.

Chỉ vì mười văn tiền, Cố Sanh cũng không dáng thay cho nàng.

Ngoài ý muốn chính là, nét mặt Cửu Điện Hạ cũng không lộ ra vẻ tức giận.

Trong lòng Cố Sanh suy nghĩ, tiểu nhân tra tuy nói có chút bá đạo, nhưng trêи tổng thể vẫn là một người nói đạo lý.

Hôm nay mới đến, nghe bà tử này nói hái hoa phải trả tiền, Cửu Điện Hạ tám phần là cảm thấy bản thân đuối lý, mới không dám phát tác.

Cố Sanh vốn dĩ còn một bụng lửa giận “bao che cho con”, hôm nay thấy Cửu Điện Hạ không nóng nảy, bản thân nàng nhất thời cũng xìu xuống…

Nàng quay đầu lại nhắc nhở bà tử: “Ngài có chuyện gì thì hảo hảo nói, nơi này là phối uyển của Quốc Tử Giám, nhân vật bên trong không phải ngươi có thể đắc tội nổi.”

Bà tử nghe vậy cười lạnh nói: “Yêu! Còn giả bộ cùng ta? Cũng không đi hỏi thăm, Quốc Tử Giám giờ Dậu mới tan khóa. Thực sự là buồn cười! Muốn giả vờ làm quý nhân, tốt xấu gì cũng nên đoán chắc canh giờ, thuê mấy thư đồng đi theo a!”

Quay đầu lại nhìn một cái, Cửu Điện Hạ đã hiện ra một tia không kiên nhẫn, Cố Sanh vội vàng phản bác: “Nói chuyện cũng đừng chắc chắn như vậy, dù sao ngài cũng nên xem y phục khí phái của người đến, đừng chờ lát nữa xảy ra chuyện mới để ý, vạn nhất mạo phạm hoàng tước thì….”

Bà tử tấm tắc, cắt dứt lời của nàng, vẻ mặt khinh thường liếc xéo Cố Sanh,: “Ôi chao yêu uy! Thứ thảo dân mắt vụng, vòng cổ trêи cổ ngươi nhìn không giống vàng nha? Khí phái này mà cũng dám ra vẻ sĩ diện đây?”

Cố Sanh thực sự là không còn gì để nói nữa, trong mắt người này chỉ biết có vàng phải không? Vòng cổ này quý giá hơn vàng rất nhiều!

Thật đúng là tú tài gặp binh lính!

Cố Sanh có chút vô thố, quay đầu lại nhìn một cái, được rồi, Cửu Điện Hạ đã xoay người đi vào vườn hoa, tự mình chơi đùa!

Cố Sanh: “…..”

Linh cơ bình thường lúc ngài trêu cợt người khác đâu rồi!?

Gặp gỡ chuyện này liền ném cho một quân quý một mình chống đỡ, ngài còn có một chút đảm đương của hoàng tước sao!

Cố Sanh oán thầm, nhưng không có cách nào, người ta là chủ tử, nàng nên thay chủ tử quét sạch tất cả cản trở.

Quay đầu, Cố Sanh vẻ mặt đau khổ, đang muốn cùng bà tử lý luận, chỉ thấy ánh mắt của bà tử tựa hồ chuyển đến trêи người Cửu Điện Hạ ở phía sau, đồng thời lộ ra vẻ hung ác, trách mắng: “Ôi chao ôi chao! Ngươi đi ra cho ta! Ai cho ngươi tiến vào!”

Cố Sanh giật mình quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nhân tra lúc này đã tiến vào trong vườn hoa, thân thể toàn bộ vùi trong biển hoa….

Không đợi Cố Sanh mở miệng, bà tử đã vội vàng muốn tiến lên, lại nghe Cửu Điện Hạ bỗng nhiên cười nói: “Có con rắn, còn là màu xanh..”

Bà tử: “…..”

“!!!.” Cố Sanh quá sợ hãi xông lên phía trước kéo lại, trong miệng cả kinh kêu lên: “Điện hạ! Rắn có màu sắc không thể bắt! Ngài mau ra đây a!”

Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng, mặt trời chiều lên sườn mặt đường nét tinh xảo, hàng mi dài phủ ra một tầng nồng đậm bóng mờ.

Sau đó, khóe miệng khẽ cong, nhướng mày.

Cố Sanh bị nụ cười hại nước hại dân định trụ, trêи tay vừa trượt, mặc cho tiểu nhân tra giãy thoát, xoay người lại tiến vào trong bụi hoa!

Ngay sau đó, bên tai truyền đến một tiếng “đau” từ trong bụi hoa, là Cửu Điện Hạ hít một ngụm lãnh khí!

“Điện hạ!”

Trái tim Cố Sanh giống như bỗng nhiên bị người gắt gao nắm lấy, không quan tâm gì nữa liền nhấc chân chạy vào bụi hoa, đã thấy Giang Trầm Nguyệt đứng lên.

Cửu Điện Hạ thản nhiên đi tới, đưa tay đến trước mắt bà tử, lộ ra hai chấm máu nhỏ, mở miệng nói: “Nhìn xem, ta bị cắn.”

Bà tử nhất thời giật mình, sợ đến lui về phía sau vài bước, phiến vườn này là nàng phụ trách trông chừng, nếu như có hài tử gặp nạn ở chỗ này, nàng khó thoát can hệ!

“Ngươi…. Tiểu độc tử này….tự ngươi….”

Không đợi bà tử lắp bắp giải vây, dưới chân Giang Trầm Nguyệt khẽ dùng lực, phía sau bụi cỏ đột nhiên nhẹ nhàng lay động.

Bà tử cả kinh, cho rằng con rắn sắp bò ra, lập tức đầy mặt hoảng sợ cả kinh kêu lên: “A! Rắn! Rắn độc!” Vừa hô vừa chạy ù đi không thấy thân ảnh.

Cửu Điện Hạ kéo khóe miệng xoay người, lúc này mới đối mặt tiểu thư đồng vẻ mặt ngũ lôi oanh đỉnh…..

Cố Sanh lúc này ngũ tạng thiêu đốt, ngực đau đến thở không ra hơi, hai chân giống như đeo chì, nếu không đã sớm nhào vào trêи người Cửu Điện Hạ gào khóc.

Không chỉ là đau lòng tiểu nhân tra bị thương, nàng đem siêu phẩm tiểu hoàng tước trộm đi tản bộ, kết quả làm cho rắn độc cắn một ngụm, đây thực sự là tội xử trảm cả nhà…

Cửu Điện Hạ thấy nàng sợ đến mặt xám như tro tàn, lúc này mới phốc cười một tiếng, tiến lên híp đôi mắt hoa đào, vươn tay, một tay kia lau trêи vết thương, hai chấm máu…. Cư nhiên mờ đi!

Cố Sanh mở to hai mắt nhìn vết ửng đỏ trêи tay, chợt nghe tiểu nhân tra trêu tức nói: “Ngươi mua hộp yên chi này cho ta, phai màu.”

Là…là dùng yên chi giả làm vết thương?

Cố Sanh: “…..”

Cố Sanh cảm thấy bản thân đầu óc đã bị kẹp chết, mới thương hải tang điền lấy lại tinh thần, viền mắt lập tức đỏ lên, môi run rẩy nâng tay cầm lấy tay tiểu hoàng tước, dùng ngón cái dùng sức chà xát hai điểm đỏ trêи lưng bàn tay.

Vẫn chưa hoàn toàn lau sạch, Cố Sanh không cam lòng, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay, dính một chút nước bọt tiếp tục lau….

Giang Trầm Nguyệt: “…..”

Không đợi Cửu Điện Hạ trách tội nàng làm bẩn “long thể”, Cố Sanh đã hất tay, bĩu môi, chậm rãi ngồi xổm xuống, oa oa khóc rống, trong miệng ấp úng oán giận: “Điện hạ… Ngài… Ngài thế nào có thể dọa người như vậy!”

Thân ảnh che đi ánh dương quang trước mặt tựa hồ dời đi, Cố Sanh hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu, Cửu Điện Hạ xoay người trở về, ngồi xổm trước mặt nàng, kéo khóe miệng lộ ra hàm răng trắng bóng, cầm bông hoa lục sắc trong tay, đưa đến trước mắt nàng.

“Này, thưởng cho ngươi.”

Một trận gió thổi qua, nhấc lên hoa đào phiêu linh trêи mặt đất, cánh hoa phất qua chóp mũi cao thẳng như bạch ngọc của Giang Trầm Nguyệt.

Cố Sanh nâng đôi mắt khóc sưng đỏ, ngây ngốc chăm chú nhìn dung nhan tuyệt sắc cười tươi như hoa trước mắt, bĩu môi, hờn dỗi nhận lấy bông hoa, đem cánh hoa vặn nát!

Nghe nói, đế hoa tượng trưng vĩnh kết đồng tâm.

Nàng mới không cần cùng tiểu nhân tra này đồng tâm đâu!

* * * * * * * * * * *

Kỳ Hữu năm thứ bốn mươi tám, mùa đông.

Cố Sanh mười tám tuổi, quả nhiên là bị Cửu Điện Hạ liên lụy trở thành đại cô nương.

Giang Hàm muốn chờ nàng cùng Cửu Điện Hạ đoạn hết quan hệ sẽ xin ban hôn, nhưng chậm chạp đợi không được tiểu hoàng muội vỡ lòng, liền không có cách nào xác minh lo lắng của bản thân.

Nàng đã nói thì sẽ giữ lời, không giục Cố Sanh rời khỏi Giang Trầm Nguyệt, dù sao năm nay cũng sẽ vỡ lòng, không sợ chờ thêm vài tháng.

A Sanh nha đầu ngốc này, không đụng phải đá không chịu quay đầu.

Dưỡng Tâm Điện, Đông Noãn Các.

Kỳ Hữu Đế đang cùng năm vị hoàng tước thương nghị, phương thức xử trí Tào Thần việc kết bè kết cánh trắng trợn hối lộ diêm vận ở Ứng Thiên Phủ.

Bởi vì án này dính dán nhiều trọng thần trong kinh, ngay cả thân huynh trưởng của Kỳ Hữu Đế là Du thân vương cũng bị điều tra ra là có can hệ, rút dây động rừng, thực sự khó có thể theo lệ xử lý.

Nhưng nếu chỉ giết một mình Tào Thần lại không cách nào răn đe, đợi đến người tiếp theo nhận chức thủy vận quan, một đám tham quan này sẽ càng không hề cố kỵ.

Kỳ Hữu Đế đã quyết định tự mình đi tuần, cũng khâm điểm đại hoàng tử, nhị hoàng nữ đi theo, hôm nay chỉ kém thương định phương thức chỉnh đốn quan lại.

Vụ án này liên quan đến trọng thần cùng hoàng thân, vì ổn định triều cục, không có khả năng vấn tội toàn bộ, cũng không thể thiên vị một phương, bằng không không cách nào giải vây tội thần, tất nhiên sẽ bị cắn ngược lại một cái, trước khi chết tạo nên một lần sóng gió.

Giấy không thể gói được lửa, vốn dĩ thanh trừ tham quan là cử chỉ của minh quân, nhưng không thể rơi vào tội danh thiên vị vô đạo.

Nhìn thấy phụ hoàng mặt ủ mày chau, đại hoàng tử suy đoán thánh ý, trước hết mở miệng nói: “Phụ hoàng, thần thần cho rằng, bản án mặc dù dính dán đông đảo, nhưng tội phân nặng nhẹ, tuy rằng hai vị các lão của nội các cũng có dính dán nhưng dù sao bọn họ chỉ lấy một tờ khế ước, thực chất cũng không tiếp tay cho Tào Thần, xét tội xử lý, phải bổng lộc là được rồi. Mà Du thân vương tuổi tác đã cao, ở Ứng Thiên Phủ dưỡng lão, quan viên địa phương hiếu kính một chút ngược lại cũng không gì đáng trách, không nên giáng tội nhận hối lộ.”

Kỳ Hữu Đế hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, mi tâm vẫn không giãn.

Thừa An Vương tính cách thật sự có chút giống hắn, nhu nhược không quyết.

Chính hắn không phải chưa từng có dự định như vậy, nhưng án này liên can quá rộng, một khi xử lý có chút bất công, cũng rất dễ gây sóng gió, đâu dung thứ hắn tự bào chữa biện giải?

Kỳ Hữu Đế đem ánh mắt chuyển hướng Giang Hàm, ý bảo nàng nói một chút cái nhìn của bản thân.

Giang Hàm lập tức đứng dậy đáp lời: “Nhi thần cho rằng không thích hợp, án này rắc rối khó gỡ, rút dây động rừng, nhiều ngươi can dự, càng dễ bị người đàm tiếu. Cái gọi là không có lửa làm sao có khói, án này rất lớn, nếu không thể theo lẽ công bằng xử lý, Đại Hạ ta làm sao khiến người trong thiên hạ thần phục?”

Kỳ Hữu Đế nâng chung trà lên, cầm nắp chung nhẹ nhàng gạt xác trà, trầm giọng nói: “Ngươi nói có lý, nhưng lẽ nào thật muốn đem hai vị các lão cùng với chúng đại thần can án trong kinh đều vấn tội? Còn bao gồm hoàng huynh của trẫm….”

Kỳ Hữu Đế tiếng nói khẽ run, vẻ mặt già nua, nặng nề mở miệng: “Nghi thái phi cùng thái hậu tương giao rất tốt, lão nhân gia nàng trước khi lâm chung từng cầm tay trẫm, khẩn cầu trẫm chiếu cố Du thân vương, hơn nữa hoàng huynh năm đó theo phụ thân chinh chiến, một thân thương bệnh, hôm nay tuổi tác đã cao, làm sao chịu nổi áp kinh thẩm vấn…..”

“Phụ hoàng xưa nay nhân từ.” Giang Hàm thành khẩn nói: “Nhưng nếu chỉ vì Du thân vương mà tổn hại uy tín Đại Hạ, chúng ta cũng sẽ không mặt mũi nào đối mặt Nghi Thái Phi.”

Kỳ Hữu Đế hít một ngụm lương khí, mi gian mây đen càng nặng.

Tuy rằng trong lòng không cam, nhưng hắn biết Giang Hàm nói không sai, trong lòng lại hạ không được quyết tâm xử lý, liền lần nữa lâm vào trầm mặc.

Cách hồi lâu, lại ngẩng đầu, ánh mắt Kỳ Hữu Đế đảo qua những hoàng tước khác.

Ngũ hoàng tử lập tức rụt cổ cúi đầu, hiển nhiên không hề có dũng khí tham dự.

Thất hoàng tử chuyên chú nhìn mũi chân, ánh mắt trong suốt, lại không một chút tài lược xử trí.

Còn có cửu hoàng nữ…. Đang nghiêng đầu nhìn ngoài điện ngây ngẩn!

Kỳ Hữu Đế ho khan hai tiếng.

Cửu hoàng nữ như trước nhìn ngoài điện ngẩn người…

Kỳ Hữu Đế lắc đầu thở dài, gọi: “Trầm Nguyệt a.”

Cửu hoàng nữ vội vàng quay đầu lại, đứng dậy chắp tay đáp: “Phụ hoàng!”

Kỳ Hữu Đế mắt nhìn lão Cửu hôm nay nhìn như đã lớn nhưng cũng không lớn, như trước là tâm tính hài tử, khiến hắn dở khóc dở cười, trong lòng phiền muộn ngược lại được thổi tan một chút, hít sâu một hơi cười hỏi: “Ngươi cũng cho phụ hoàng một chút ý kiến, án này xử lý ra sao mới thỏa đáng?”

Giang Trầm Nguyệt bới lông tìm vết nhìn phụ hoàng ngồi ngay ngắn sau long án, trong ánh mắt đạm kim sắc hiện lên một tia nghi hoặc.

Kỳ Hữu Đế chưa bao giờ cùng hoàng tước nhỏ nhất thương nghị quốc sự, lần này hỏi tuy là trêu chọc nhưng đối với Giang Trầm Nguyệt mà nói xác thực rốt cuộc là lần đầu thảo luận chính sự, không được qua loa.

Giang Trầm Nguyệt ánh mắt lưu chuyển, đảo qua hai vị huynh tỷ, hai người ánh mắt chờ mong nhìn nàng, đều hy vọng hoàng muội có thể tán thành đề nghị của bản thân.

Kỳ Hữu Đế ho khan một tiếng, gọi ánh mắt của nàng quay về, giả vờ nghiêm túc nói: “Phụ hoàng muốn nghe một chút ý kiến của chính ngươi, không nên tùy tiện tán thành một bên đến hồ lộng qua loa.”

Hàng mi dài của Giang Trầm Nguyệt vụt sáng, cúi đầu nói: “Vâng, nhi thần cho rằng phụ hoàng đi tuần lần này, phải dẫn theo tất cả quan viên can án trong kinh thành, ở Ứng Thiên Phủ du ngoạn nửa tháng.”

Vừa dứt lời bao cỏ đại hoàng tử ở đối diện cùng ngũ hoàng tử đều cười ha hả ra tiếng.

Kỳ Hữu Đế cũng nhịn không được cao giọng cười to, những người đang ngồi chỉ duy Giang Hàm có chút thất vọng nhìn về phía tiểu hoàng muội một tay nàng giáo ɖu͙ƈ, nét mặt có chút cứng nhắc.

“Ngươi a….” Kỳ Hữu Đế đưa tay hướng Giang Trầm Nguyệt điểm một chút: “Lớn như vậy rồi, chỉ biết chơi!”

Giang Trầm Nguyệt ánh mắt lưu chuyển, tiếp tục chăm chú khom người nói: “Du ngoạn là giả, đe doạ là thật. Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, án này không thích hợp động can qua, cũng không thể mắt nhắm mắt mở, càng không thể xử trí bất công. Phụ hoàng mượn lần này đi tuần, ở địa phương mở tiệc chiêu đãi tất cả quan viên can án, khiến cho bọn họ trong lòng hiểu rõ. Ngài không phát lực, bọn họ trái lại kinh sợ, một khi xuất thủ dù sao cũng cá chết lưới rách. Sức mạnh chưa hiển lộ mới khiến người ta sợ hãi nhất. Bọn họ không biết ngài sẽ ra chiêu thế nào, tất nhiên người người cảm thấy bất an, không dám tham ô thêm nữa. Ngài biết rõ ràng hành vi của bọn họ nhưng lại không nói ra, nhìn như không chí tiến thủ lại có thể tạo được tác dụng cảnh cáo lớn nhất. Từ nay về sau nếu có người dám trái pháp luật, sẽ trực tiếp đưa đến ngọ môn. Đây cũng không phải đặc xá, mà chỉ là khiến mọi người trong lòng hiểu rõ, lại không nói ra. Lần cảnh cáo này sẽ chỉ bắt những quan viên tội nặng. Bằng không, cho dù đem tội thần toàn bộ thanh tẩy cũng khó tránh trong tương lai sẽ có chuyện tương tự tiếp diễn, phụ hoàng có thể bắt đầu từ chức quan diêm vận làm ra cải cách căn bản.”

Nói xong, những người có mặt đều hoảng sợ!

* * * * * * * * *

Phía sau Ninh Thọ Cung có một hoa viên nhỏ rất khác biệt.

Mấy cung nữ lại nhìn thấy Cửu Điện Hạ ở cách đó không xa bắt vài con côn trùng, sau đó cẩn cẩn dực dực bỏ vào trong học nang, đứng dậy đi học đường.

Bọn không khỏi lại nhỏ tiếng nghị luận.

“Siêu phẩm hoàng tước của Đại Hạ chúng ta thế nào vẫn luôn yêu thích những thứ kỳ quái như vậy đây?”

“Ngươi biết cái gì? Nhân vật thiên phú dị bẩm làm sao người bình thường như chúng ta có thể nhìn thấu? Nếu Điện hạ bắt sâu, trong đó tất nhiên giấu diếm huyền cơ!”

Quốc Tử Giám, Văn Hoa Các.

Cố Sanh nhìn thấy Cửu Điện Hạ giá lâm, đứng dậy hành lễ, sau khi ngồi xuống liền thuận lợi tiếp nhận học nang của Cửu Điện Hạ, tìm quyển sách hôm nay tiên sinh sẽ giảng.

Giây lát sau, một tiếng kêu sợ hãi thanh thúy to rõ vang vọng Văn Hoa Các.

“A a a a a!” Cố Sanh liều mạng vứt rơi con côn trùng trêи tay, đôi mắt phun lửa trừng Giang Trầm Nguyệt, nổi giận nói: “Điện hạ! Ngươi thế nào có thể như vậy đây!”

Một mảnh yên tĩnh.

Cửu Điện Hạ thản nhiên ngồi xuống, khóe môi khẽ động: “Hắc….”