Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 78




Giang Hàm hoang mang nhìn Cố Sanh, đáp: “Vấn đề này của ngươi, căn bản không tồn tại lý do phải lựa chọn, ngươi vẫn là một cô nương hiểu chuyện….”

“Ngoại trừ chuyện này!” Cố Sanh đứng lên, đón nhận ánh mắt của Giang Hàm, khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài đã là Tuyên Vương rồi, cuộc sống an ổn giàu có như vậy còn chưa đủ sao? Vì sao cần phải liều mình truy đuổi địa vị hư vô?”

Giang Hàm suy nghĩ, hoãn giọng nói: “Ngươi là lo lắng an nguy của ta? Chuyện này hoàn toàn không cần thiết, ta chỉ là ở nỗ lực tranh thủ, ta cùng với đại hoàng tử là huynh muội, bất luận cuối cùng là ai thành công đều chỉ có thể chúc phúc, không đến mức trở mặt, tại sao lại có chuyện mất mạng? Ngươi nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng rồi!”

Cố Sanh phản bác nói: “Chuyện của tương lai làm sao có thể kết luận? Trước kia tranh đấu giữa hoàng tước dẫn đến cuối cùng bỏ mạng cũng không phải số ít!”

Giang Hàm hít sâu một hơi, lâm vào trầm mặc.

Hai người bị không khí trầm nặng vây quanh, hồi lâu Cố Sanh nhịn không được mở miệng nói: “Điện hạ, ta chỉ là muốn cùng ngài thanh thản ổn định sống hết đời này…”

Giang Hàm không khỏi cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Lại là muốn tốt cho ta sao? Mẫu phi không cho ta cùng với người ta yêu tư thủ cùng là vì tốt cho ta, ngươi không cho ta phấn đầu vì hoài bão cũng là vì tốt cho ta, cả đời này của ta chung quy nên là một cái xác không hồn tầm thường vô vị mà vượt qua, mới có thể khiến các ngươi hài lòng?”

Cố Sanh nghe vậy trong lòng chua xót, tiến lên nắm tay Giang Hàm, ôn nhu nói: “Ngài thế nào sẽ là kẻ tầm thường vô vị đây? Bao năm qua khảo hạch Quốc Tử Giám, có lần nào ngài không phải đứng đầu văn thí võ thí? Có ai phong thái vượt qua ngày? Nhưng xưa nay người tài ở lúc thái bình thịnh thế đa số ẩn dật qua ngày, lúc loạn lạc mới phát huy tài trí, chưa hẳn lúc nào cũng phải dây dưa thế tục.”

Giang Hàm nghe vậy hoang mang nhìn Cố Sanh, lắc đầu nói: “Ta không hiểu, ngươi cớ gì? lại cản trở ta thực hiện hoài bão? Ngươi vốn không giống như người nguyện ý an phận ở một góc.”

Cố Sanh vẻ mặt khó xử, xác thực kiếp trước vì mù quáng tin tưởng năng lực của Nhị Điện Hạ, Cố Sanh cũng từng cực lực cổ vũ Giang Hàm thi triển hùng tâm, nhưng hôm nay không thể lại một lần nữa đẩy nàng ấy vào tuyệt lộ.

Nhìn thấy Cố Sanh nói không ra nguyên do, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Giang Hàm, liễm mắt phượng, trầm giọng mở miệng thăm dò: “Ta nghe nói chức quan của phụ thân ngươi, là dựa vào Thừa An Vương một tay đề bạt, tỷ tỷ ngươi cũng là trắc phi rất được sủng ái, như vậy trêи dưới Cố phủ, cũng đều là nhất tâm đứng về phía đại ca đi?”

Cố Sanh nghe vậy đầu óc ông ông, mở to hai mắt nhìn Giang Hàm, nhíu mày nói: “Ngươi…. Ngươi hoài nghi ta là vì hiệp trợ đại hoàng tử đoạt vị?”

Cố Sanh nhịn không được trong mũi chua xót, viền mắt đỏ bừng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Giang Hàm nói: “Giang Hàm, ngươi ngay cả ta cũng muốn hoài nghi sao! Phụ thân của ta? Tỷ tỷ của ta? Thù hận giữa ta và bọn họ ta chưa từng giấu diếm ngươi! Ta làm sao lại đứng cùng một phe với hai người bọn họ!”. truyện teen hay

“Ta không phải ý này!” Giang Hàm vội vàng giải thích: “Ta chỉ là muốn biết có phải ngươi bị người nhà uy hϊế͙p͙ không?”

“Không có!” Cố Sanh lập tức phản bác nói: “Đại hoàng tử thượng vị đối với ta không có lợi ích gì! Vậy chỉ có thể càng giúp tỷ tỷ dễ dàng hại chết ta và nương!”

Ánh mắt Giang Hàm sáng lên, kiên định nói: “Ta sẽ không để loại việc này phát sinh, cũng sẽ không để đại hoàng tử thượng vị, cho nên ngươi hẳn là phải ủng hộ ta.”

Cố Sanh bất lực nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Cho dù ngươi không tham dự, đại hoàng tử cũng không nhất định có thể thượng vị, không phải còn có hai vị hoàng tử cùng… Cùng… Cửu…..” Cố Sanh nhìn Giang Hàm, run rẩy dẫn ra tên kia: “Cửu Điện Hạ….”

Giang Hàm bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi không biết bọn họ, ba người này đều là nhàn nhân không hề có hùng tâm tráng chí, thành tích văn thí của Ngũ đệ thậm chí còn thua đại ca, suốt ngày lo lắng nhất bị phụ hoàng kiểm tra, thất đệ tính cách vô cùng chất phác, cửu muội thiên tính không kềm chế được, vì trốn phụ hoàng hỏi chuyện triều chính, A Cửu đã cáo bệnh ba ngày không có tới Dưỡng Tâm Điện nữa….”

Cố Sanh cuối cùng lại bị kéo quay về chỗ cũ, nàng biết với thế cục hiện nay mà nói Giang Hàm xác thực không có bất luận lý do gì để từ bỏ việc tranh đoạt ngôi vị thái tử.

Ngoại trừ ngang ngược bức nàng ấy từ bỏ, Cố Sanh không còn cách nào.

Hai người lần đầu tan rã trong không vui.

Vài ngày trước tết âm lịch, ngũ hoàng tử, thất hoàng tử cùng cửu hoàng nữ ở trong Duyên Xuân Các hoa viên Kiến Phúc Cung xem hí kịch.

Ngũ hoàng tử nửa thật nửa đùa nhắc đến chuyện vài ngày trước, ở Cảnh Dương Cung Trang phi cùng nhị hoàng nữ tranh chấp.

Thất hoàng tử nghe vậy chau mày, trong miệng miệng phun ra một hạt long nhãn, thấp giọng oán giận nói: “Trang phi nương nương mẫu phi này thật không xứng chức, một ngày không tìm nhị tỷ phiền toái là cả người ngứa ngáy!”

Trong tay Giang Trầm Nguyệt cầm một quả long nhãn, vẻ mặt cũng có chút lạnh nhạt.

Ngũ hoàng tử nâng tay đặt trêи thạch trác, dán đến hỏi: “Các ngươi đoán, lần này là vì chuyện gì?”

“Chuyện gì?” Hai người cũng dán lỗ tai đến.

Ngũ hoàng tử hắc hắc cười, thẳng thắn nói: “Là nhị tỷ coi trọng tiểu quân quý nhà người ta, muốn dâng tấu chương xin phụ hoàng chỉ hôn!”

“Thật sao?” Ánh mắt của Thất hoàng tử sáng lên: “Nhị tỷ của chúng ta cũng có một ngày thông suốt a!”

Giang Trầm Nguyệt vẻ mặt hưng phấn kéo khóe miệng, nheo đôi mắt hoa đào đợi ngũ hoàng tử nói tiếp.

Thất hoàng tử vội vàng hỏi: “Tẩu tẩu của chúng ta xinh đẹp không?”

Ngũ hoàng tử nhíu mày, úp mở nói: “Ngươi đã gặp qua, có xinh đẹp hay không phải hỏi bản thân ngươi.”

“Ta đã gặp qua?” Thất hoàng tử nhướng mày, truy vấn: “Là quân quý nhà ai? Đừng nói là thiên kim của Lưu các lão đi? Đó là đệ đệ ta nhìn trúng trước!”

“Ha ha!” Giang Trầm Nguyệt nhướng đuôi lông mày, hả hê cười xấu xa nhìn thất hoàng tử!

Kết quả ngũ hoàng tử nói tiếp: “Chính là dung hoa Kinh Giám Hội lần trước, Cố Sanh!”

Thất hoàng tử gãi gãi đầu tỉ mỉ nhớ lại, chợt nói: “Úc! Quả nhiên là nàng! Ta xem nhị tỷ nhiều ngày không động tĩnh, còn cho rằng nàng không có ý kia nữa!”

Cửu hoàng nữ ở bên cạnh tiếu ý đột nhiên đông cứng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía ngũ hoàng tử, lạnh lùng xác nhận: “Cố Sanh? Ngươi nói chính là Cố Sanh làm thư đồng cho ta?”

Ngũ hoàng tử vỗ bàn, cười nói: “Đúng rồi, chính là nàng, đó còn là thư đồng của A Cửu! Trong nhà cũng có một phụ thân làm Lại bộ tam phẩm, lại là dung hoa Kinh Giám Hội, huyết thống phẩm cấp có thể so với Thạc Quân của hoàng thất, bối cảnh không sai a! Cũng không biết vì sao, Trang phi chết sống không đồng ý hôn sự này của nhị tỷ!”

Giang Trầm Nguyệt nghe vậy đôi mắt rũ xuống, chậm rãi thở hắt ra, nét mặt nhìn không ra tâm tình.

Thất hoàng tử ở bên cạnh buồn bực nói: “Hôn sự của hoàng tước chúng ta còn cần một phi tử như nàng cho phép? Chỉ cần phụ hoàng đáp ứng hạ chỉ, bất kể nàng Trang phi phản đối!”

Vẻ mặt của Cửu hoàng nữ nhất thời trầm xuống.

“Vậy ngược lại cũng đúng.” Ngũ hoàng tử vẻ mặt hoang mang, hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Nhưng tấu chương này còn chưa trình lên, có người nói là tiểu quân quý kia…từ chối rồi! Ta vốn tưởng rằng là do Trang phi cản trở, nhưng hôm nay ngẫm lại, nàng cũng không có bản lĩnh lớn như vậy….”

“Từ chối?” Thất hoàng tử giật mình nói: “Yêu, tiểu quân quý kia ngay cả hoàng thất cầu thân cũng dám từ chối? Không phải là bị người khác chiếm tiên cơ đi!”

Ngũ hoàng tử suy nghĩ một chút, nhớ đến cô nương kia là thư đồng của cửu hoàng nữ, hơn nữa A Cửu thời gian trước vừa vặn đã vỡ lòng …

Gần như là cùng lúc, ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử đồng thời ý vị thâm trường nhìn về phía cửu hoàng muội!

Giang Trầm Nguyệt vẫn chìm trong tình thiên phích lịch mới vừa rồi, thấy hai người nhìn về phía mình, lập tức có chút tức giận, nhíu mày nói: “Các ngươi nhìn ta làm chi!”

Phát hiện tiểu hoàng muội sắc mặt không thích hợp hai người vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám trêu đùa việc này nữa.

Sau khi hồi cung, Ngọc Nhi nhìn thấy sắc mặt của Cửu Điện Hạ thủy chung trầm lạnh, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ vẫy lui hạ nhân một mình canh giữ ở bên cạnh Cửu Điện Hạ chờ lệnh.

Tẩm điện rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, Cửu Điện Hạ khó có được lúc không trêu cợt các thị nữ tìm niềm vui, mà chỉ ngồi bên bàn tròn gỗ lê, nét mặt vô hỉ vô nộ, lại khiến người nhìn thấy trong lòng có chút không nỡ nói không nên lời.

Ngọc Nhi phỏng đoán trong lòng: Có phải hôm nay cùng các hoàng huynh nói chuyện đã chịu ủy khuất gì hay không?

Lại chợt thấy Cửu Điện Hạ nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt hoang mang.

“Điện hạ có gì phân phó?” Ngọc Nhi vội vàng tiến lên chờ lệnh.

Đôi mắt đạm kim sắc liễm diễm, bình tĩnh nhìn Ngọc Nhi, Giang Trầm Nguyệt trầm thấp mở miệng nói: “Ta hỏi ngươi, thư đồng, không phải là cơ thϊế͙p͙ phụ hoàng chỉ định cho ta sau này hưởng dụng sao?”

“…..” Gương mặt Ngọc Nhi co quắp.

Đây là vấn đề gì? Thư đồng chính là một bạn học cao cấp a! Có liên quan gì đến cơ thϊế͙p͙? Tiểu nha đầu này trong đầu rốt cục đang suy nghĩ cái gì…

Trong đầu Ngọc Nhi xoay chuyển như cối xay gió, chợt nghĩ đến đương kim Hoàng Hậu chính là xuất thân thư đồng, thảo nào Cửu Điện Hạ sẽ có nhận thức như vậy.

Như vậy, lẽ nào điện hạ đang hỏi vấn đề quyền sở hữu Cố Sanh?

Ngọc Nhi từ trước cũng đã suy đoán Cố Sanh có khả năng được nạp làm cơ thϊế͙p͙ của Cửu Điện Hạ, nhưng thời gian xuất tuần nàng đi theo bên cạnh đã nhận thấy điện hạ tuy rằng phá lệ dung túng đối với Cố Sanh nhưng hai người cũng không có dấu hiệu liếc mắt đưa tình.

Như vậy hôm nay điện hạ rốt cục là muốn cho Cố Sanh tự do, hay là muốn xem nàng ấy là vật sở hữu?

Ngọc Nhi buông xuống ánh mắt suy nghĩ chốc lát, không dám vọng đoán, chỉ đành từ chối cho ý kiến đáp: “Hồi bẩm điện hạ, nô tỳ cho rằng quyền lựa chọn vẫn là do tự thân điện hạ.”

Lời này ý tứ là chỉ cần điện hạ muốn, thì không ai có thể cưỡng cầu.

Nhưng khi Giang Trầm Nguyệt nghe được, câu trả lời này chính là khẳng định quyền sở hữu của nàng đối với Cố Sanh.

Trầm mặc chốc lát, Cửu Điện Hạ đột nhiên đứng lên, chắp tay đi vài bước quanh bàn gỗ, trong miệng lẩm bẩm căm giận nói: “Đây là mơ ước nữ nhân của ta, khiêu khích khiêu khích! Là sỉ nhục!”

Ngọc Nhi hoàn toàn không biết Cửu Điện Hạ đang nói đến ai, chỉ có thể đáp lời: “Điện hạ nói phải.”

Sáng sớm hôm sau, võ thí trước tết âm lịch của Quốc Tử Giám, đang tiếp tục hừng hực khí thế mà tiến hành.

Hai ngày trước bắn cung và quyền thuật đã khảo hạch xong, đứng đầu vẫn là Nhị Điện Hạ Giang Hàm.

Cố Sanh mấy ngày nay tâm tình vẫn không tốt, vốn dĩ không muốn xem tỷ thí, nhưng thương thế ở cánh tay của Nhị Điện Hạ chưa khỏi hẳn, Cố Sanh lại lo lắng nàng vì tranh đoạt thứ hạng không để ý thương thế, liền muốn tìm cơ hội đi nhắc nhở một câu, khuyên nàng đừng quá cố sức.

Lúc đó, Giang Trầm Nguyệt đang ở mã tràng của Quốc Tử Giám thay mã phục, dang hai tay đợi thị nữ chỉnh lý y phục, tất cả tiến hành đâu vào đấy.

Nhưng mà, bọn chưa chỉnh lý thỏa đáng Cửu Điện Hạ đột nhiên buông hai cánh tay xuống.

Bởi vì cái lỗ tai đã bắt được tiếng bước chân đang đi xa dần.

Nghiêng đầu, Giang Trầm Nguyệt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Cố Sanh đang cẩn cẩn dực dực vén mành lên quan sát.

Thị nữ ở bên cạnh vừa muốn mở miệng, chỉ thấy Cửu Điện Hạ dựng thẳng lên ngón trỏ thon dài, đặt bên môi, khiến mọi người không nên lên tiếng, sau đó liền xoay người, yên lặng tự mình xuất môn.