Trọng Sinh Chi Đế Sư

Trọng Sinh Chi Đế Sư - Chương 38




Đối với lời mời của Tư Không Vũ, Ôn Như Ngọc vui vẻ đáp ứng rồi, trời đất bao la, y hiện tại đã đói bụng, hơn nữa Tư Không Vũ nói Nhị vương gia Vũ Văn Lãng mời, như thế nào cũng phải đi.



Bảo Đông Nhi đi theo phía sau Tư Không Vũ, thời điểm sắp sửa rảo bước tiến lên tửu lầu, một bàn tay đặt trên vai Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc quay đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là một khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười, hơn nữa y vô cùng quen thuộc, ngốc lăng một hồi, hung hăng đập cái móng vuốt trên vai mình, tức giận trừng mắt nhìn người tới.



Người này không phải ai khác, đúng là ngày ấy chiếm cứ phòng y còn đùa giỡn y hại y không thể không đi đến giường Vũ Văn Bùi, về sau mới phát sinh chuyện tình đáng xấu hổ vào buổi sáng hôm sau mà người khởi xướng chính là —— Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc.



Vũ Văn Nhạc kỳ thật đã theo Ôn Như Ngọc đi hết một đường, từ lúc bắt đầu Ôn Như Ngọc đi ra cửa cung. Hắn lúc ấy có điều quá nhàm chán thôi, nghĩ xem Ôn Như Ngọc muốn đi nơi nào, kết quả liền một đường theo tới hiện tại, nhưng hắn một lần nữa nhận thức ý vị vị thiếu niên lão sư hoàng tử này —— rõ ràng chính là thiếu niên một lòng hiếu kỳ mãnh liệt cực độ, vì sao ở trong cung luôn làm bộ dáng ông cụ non.



Vốn dĩ đã giữa trưa, hắn tính toán rời đi, tuy rằng không biết nguyên cả buổi sáng phát điên cái gì đi theo hai chủ tớ Ôn Như Ngọc cả một đoạn đường, nhưng giữa trưa là thời điểm ăn cơm, cũng nên rời đi.



Chính là thời điểm hắn muốn rời khỏi lại thấy được Tư Không Vũ đi theo bên người nhị ca hắn, nhìn Ôn Như Ngọc cùng y hàn huyên một lát liền đi theo y đến đó, sợ Ôn Như Ngọc bị khi dễ, lúc này mới đi ra.



—— Đối với Vũ Văn Nhạc mà nói, người hợp mắt hắn, chính là bằng hữu hắn. Mà Ôn Như Ngọc, đã được đưa vào phạm trù ‘ bằng hữu ‘, cho nên, hắn không thể để ‘ bằng hữu ’ bị người khác khi dễ.



“Tiểu Ngọc Nhi, chúng ta lại gặp mặt.” Cợt nhả, Vũ Văn Nhạc cũng không thèm để ý Ôn Như Ngọc trừng mắt nhìn mình, cứ như vậy mặt dày tiến đến trước mặt Ôn Như Ngọc, cười tủm tỉm lại giơ tay nhéo quai hàm đối phương, cuối cùng, còn cảm khái một câu: “Nhéo thật tuyệt, so với Bích Vân ở đầu bảng kia nhéo còn thoải mái hơn nhiều.”



Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Nhạc vừa nói, vốn đang duy trì nụ cười tí tẹo cũng không nhịn được, lông mày dựng ngược chống nạnh nổi giận đùng đùng nói với Vũ Văn Nhạc: “Ngươi cái tên lưu manh! Ngươi mới là Tiểu Ngọc Nhi.”



Đông Nhi: “……” Cậu muốn nói, công tử, bộ dáng cậu như thế này có khác nào bị người khác đùa giỡn đâu.



Nhưng thật ra Tư Không Vũ đứng một bên cũng rất có hứng thú nhìn một màn trước mắt này, nếu không phải phụng mệnh lệnh Vũ Văn Lãng, y còn muốn xem tiếp màn này, có điều hiện tại không cho phép, y chỉ có thể chưa đã thèm đánh gãy lời hai người bọn họ ngươi tới ta đi, “Vi thần gặp qua Tứ điện hạ.”



“Tư Không à, nhị ca có ở trên lầu sao?” Cố ý lộ ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt Vũ Văn Nhạc chuyển tới trên người Tư Không Vũ đứng một bên, lười biếng hỏi.



“Vương gia chính là đang đợi Ôn công tử.” Y khẽ cười, hai mắt giống như hồ ly hơi nheo lại, lễ phép mà không mất cung kính trả lời.



Vũ Văn Nhạc sờ lên cằm mình, sau đó khóe miệng câu lên, cười nói: “Vừa lúc ta cũng đang đói bụng, ta đi lên cùng nhị ca ăn một bữa cơm đi.” Hắn cười ha ha, nghênh ngang liền hướng lên trên đi, quay đầu lại nhìn Tư Không Vũ không có hành động nhấc chân, mày nhăn lại, ngữ khí biến đổi, có chút không tốt lắm, “Như thế nào, ta cùng nhị ca ăn bữa cơm cũng không được sao?”



“Như thế nào lại thế, đương nhiên là có thể.” Vũ Văn Nhạc vừa nói xong liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm nhị ca hắn, hắn ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Vũ Văn Lãng đối với hắn nở nụ cười.





“Nhị ca, Tứ đệ cùng ngươi cọ bữa cơm, ngươi sẽ không chào đón đi?” Thấy Vũ Văn Lãng đi ra, Vũ Văn Nhạc khôi phục bộ dáng bất cần đời, lười biếng nâng đôi mắt, dưới lông mi thon dài, đôi mắt dị thường sáng ngời.



“Như thế nào sẽ không chào đón chứ.”



Đứng ở phía sau Vũ Văn Nhạc Ôn Như Ngọc thấy Vũ Văn Lãng xuất hiện, cung kính hành lễ, nói: “Vi thần Ôn Như Ngọc, gặp qua Nhị vương gia.”



Vũ Văn Lãng ánh mắt đánh giá dừng ở trên người Ôn Như Ngọc, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng, “Ừm, đây là ngoài cung, không cần đa lễ.” Sau đó lại nói với Tư Không Vũ: “Tư Không, còn không mời Tứ đệ cùng Ôn công tử đi lên.”



“Dạ.”



……



Ba người ngồi ở trong ghế lô, Vũ Văn Nhạc từ đầu đến cuối trên mặt đều treo ý cười lười biếng, ngẫu nhiên còn đùa giỡn Ôn Như Ngọc ngồi bên cạnh hắn, mỗi lần đều chọc đến nỗi Ôn Như Ngọc tức đến dậm chân.



Ôn Như Ngọc thề, trong đời này y chưa từng thất thố qua như vậy, nhưng mỗi lần gặp cái vị Tứ hoàng tử này, y liền khống chế không được chính mình, trong lòng như có một cỗ lửa giận nếu không phát tiết ra, phỏng chừng y đã sớm chết nhiều năm rồi.



Vũ Văn Lãng thấy Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Nhạc bộ dáng như thế giới chỉ riêng hai người, giữa mày bất giác hơi nhăn lại, hắn như thế nào không biết, Tứ đệ là hạng người không đàng hoàng như vậy, từ khi nào cùng Ôn Như Ngọc thân quen như thế.



“Ôn tiên sinh, sao ngươi lại ra ngoài cung?” Cứ một lần lại một lần bị hai người bỏ qua, Vũ Văn Lãng cảm thấy chính mình cũng nên mở miệng nói.



Bởi vì nửa đường nhảy ra Vũ Văn Nhạc, cho nên y vốn dĩ chuẩn bị tốt lời nói một lần nữa đành nuốt trở về trong bụng, lần này mời, xem ra cũng xác thật chỉ có thể là đơn thuần mời ăn cơm.



Ôn Như Ngọc đang lườm Vũ Văn Nhạc, nghe thấy Vũ Văn Lãng hỏi, vội vàng nhìn lại Vũ Văn Lãng, đôi mắt thật to chớp chớp, nói: “Vương gia hỏi Như Ngọc cái gì?”



Vũ Văn Lãng mi giác nhảy dựng, hắn nhìn Ôn Như Ngọc, rõ ràng là một nhân vật quân tử ôn tồn lễ độ, như thế nào hôm nay vừa thấy cùng với lúc trước gặp mặt cách xa nhau một trời một vực, Ôn Như Ngọc trước mắt này, ngây ngây ngốc ngốc căn bản không phải cơ trí như trước.



Vẫn duy trì ý cười, Vũ Văn Lãng lại lặp lại vấn đề vừa rồi, lúc này Ôn Như Ngọc nghe rõ, y dùng tay phủng mặt hơi hơi cười nói: “À, hôm nay Bùi Nhi đi luyện võ, cứ ngốc ở trong cung thì quá nhàm chán, vừa lúc vài ngày trước bệ hạ ban thưởng cho Như Ngọc một thẻ lệnh bài có thể tự do xuất nhập cửa cung, vì thế liền ra đây.”




“Như vậy à, bổn vương còn tưởng rằng tiên sinh ra ngoài vì thế Lục đệ đi làm việc đấy.” Vũ Văn Lãng cố ý nói như vậy, những lời đồn đãi vớ vẩn hắn cũng đã nghe nói, hắn chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười, nhưng ngay sau đó việc này cũng không có đơn giản như vậy, quả nhiên không bao lâu sau, lời đồn đãi này lọt ra ngoài cung, hắn phỏng đoán, việc này Hoàng Hậu cùng Thái Tử không thoát khỏi can hệ.



Chỉ là Lục đệ hắn cố ý nói ra việc đoạn tụ của mình, lại cũng làm hắn nghi hoặc, chính là hắn suy tư nửa ngày rốt cục cũng suy nghĩ cẩn thận, kế trùng kế này, liên hoàn bộ, là muốn đem Hoàng Hậu cùng Thái Tử đều lọt bẫy.



Hắn vội vàng bảo người truyền tin tiến cung bảo mẫu phi hắn ngàn vạn lần không cần tham dự việc này, lúc hắn an vị sơn xem hổ đấu, nhìn trò khôi hài này sẽ làm như thế nào để xong việc.



“Ha ha, Vương gia nói đùa, Như Ngọc chỉ là một tiên sinh hèn nhát tây tịch thôi, trừ bỏ dạy dỗ Bùi Nhi đọc sách còn có thể làm sự tình nào khác sao?” Nhẹ nhàng cười, y ngữ khí ôn hòa, Ôn Như Ngọc chỉ cần một câu liền khôi phục dáng vẻ thanh thản đạm nhiên, ánh mắt ôn hòa khóe miệng mỉm cười, đây mới là dáng vẻ Ôn Như Ngọc vốn dĩ phải có.



“Ha ha, bổn vương chỉ đùa một chút thôi, tiên sinh không cần quá mức để ý, tới, dùng cơm đi, đồ ăn sắp nguội lạnh hết rồi.” Vũ Văn Lãng nói.



“Tới, Tiểu Ngọc Nhi nếm thử cái này, ăn rất ngon đó.” Vũ Văn Nhạc thân thủ gắp một đũa đồ ăn đặt vào trong chén Ôn Như Ngọc, nheo lại đôi mắt cười ha ha nói, đem ánh mắt Ôn Như Ngọc hấp dẫn đến trên người mình.



Ôn Như Ngọc liếc mắt nhìn Vũ Văn Nhạc, tiếp đó cúi đầu, tóc mái buông dài che đi đôi mắt y, vươn tay cầm lấy đôi đũa đặt một bên chậm rãi từ từ ăn.



Ăn xong cơm trưa, Ôn Như Ngọc hướng Vũ Văn Lãng cáo biệt, lúc sau liền bảo Đông Nhi rời đi tửu lầu xoay người đi đến phố xá, Vũ Văn Nhạc thấy Ôn Như Ngọc đi rồi, cũng chậm rãi từ từ rời đi.



Dù sao, hắn ăn bữa cơm này mục đích chính là vì không muốn Ôn Như Ngọc bị nhị ca hắn ‘ khi dễ ‘, lúc này Ôn Như Ngọc rời đi, hắn cũng không còn gì tất yếu, Bích Vân đầu bảng còn chờ hắn đây.




……



Bên này, Ôn Như Ngọc sau khi rời khỏi, tươi cười trên mặt tan biến sạch sẽ, y mang theo Đông Nhi bước nhanh trở về hoàng cung, y đại khái có thể đoán được vị Nhị hoàng tử được phong làm Vương gia vì sao phải mời y tới.



May mắn, Tứ hoàng tử xuất hiện giải vây cho y, làm Vũ Văn Lãng không thể nói ra, nếu không y cũng không biết phải nói như thế nào, được rồi, y thừa nhận, y phải cảm tạ một phen Tứ hoàng tử không dựa theo lẽ thường kia.



Đông Nhi thấy sắc mặt công tử nhà mình, dọc theo đường đi cũng không nói, liền an an tĩnh tĩnh cùng Ôn Như Ngọc trở về hoàng cung, sau khi vào Cảnh Nhân Cung liền ngoan ngoãn hiểu chuyện canh giữ ở trước cửa thư phòng công tử nhà mình cùng Lục hoàng tử.



Trong thư phòng, Vũ Văn Bùi nghiêm túc cầm thư tịch trong tay nhìn, nghe thấy tiếng vang từ cửa truyền đến, ngẩng đầu vừa thấy mới sáng sớm đã không thấy tiên sinh xuất hiện ở trước mặt mình.




Cậu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu, cố ý không nhìn Ôn Như Ngọc, hôm nay cậu thật sự tức giận, thời điểm trở về còn chưa kịp nhìn tiên sinh lại nghe được Tầm ma ma nói tiên sinh ra ngoài cung, điều này làm cậu có chút buồn bực, cậu vất vả ở trước mặt Diệp tướng quân hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình sung sướng tính toán trở về đem kinh hỉ nói cho tiên sinh, nhưng là còn chưa thấy được người, tâm tình cậu vốn dĩ chờ mong trong nháy mắt cảm thấy thất vọng rồi.



Ôn Như Ngọc thấy Vũ Văn Bùi nhìn thoáng qua sau đó không nhìn lại mình, nghi hoặc chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác phát hiện học trò nhà mình tức giận rồi.



Nghĩ như vậy, y vốn dĩ muốn cùng Vũ Văn Bùi nói hôm nay Vũ Văn Lãng mời y cùng nhau dùng cơm liền quên mất, ngược lại tung tăng từ trong lòng ngực móc ra hai cái mặt người dựa theo y cùng Vũ Văn Bùi, giống như hiến vật quý giá đưa tới trước mặt Vũ Văn Bùi, nói: “Bùi Nhi, nhìn xem tiên sinh mang về đồ vật gì nào?”



Vũ Văn Bùi bên tai nghe ngữ khí Ôn Như Ngọc dỗ dành mình, đáy lòng vui sướng, nhưng vẫn cố ý xụ mặt xuống, không tình nguyện xoay đầu nhìn qua đồ vật trong tay Ôn Như Ngọc.



Chỉ là liếc mắt một cái, đôi mắt cậu liền trừng thật lớn, ngẩng đầu đồng tử màu đen rất sáng ngời, như sao trời ban đêm, đáy mắt cậu đầy vui sướng, “Tiên sinh, đây là…… Chúng ta sao?” Chỉ chỉ Ôn Như Ngọc lại chỉ chỉ chính mình, Vũ Văn Bùi hỏi như vậy.



Thấy dáng vẻ Vũ Văn Bùi vui sướng, Ôn Như Ngọc cũng nở nụ cười, cuối cùng là yên tâm, y không hi vọng học trò mỗi lần nhìn đến chính mình là lại tức giận đâu.



“Đương nhiên, Bùi Nhi, đây là chúng ta đó, ngươi thích chứ?”



“Ừm, Bùi Nhi thực thích.” Nhìn Ôn Như Ngọc trong tay cầm hai cái mặt người, đôi mắt Vũ Văn Bùi dừng ở diện mạo quen thuộc của Ôn Như Ngọc kia, vươn tay cầm lại đây, “Tiên sinh đưa cho Bùi Nhi, Bùi Nhi, giúp tiên sinh bảo quản cho.”



“Hả, nhưng không phải ngươi phải cầm của mình sao……” Há miệng, Ôn Như Ngọc hộc ra những lời này.



Vũ Văn Bùi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Ôn Như Ngọc, ánh mắt ôn nhu có thể vắt ra nước, cậu nhẹ giọng nói: “Bởi vì, tiên sinh mới chính là Bùi Nhi muốn……”



“Hở? Bùi Nhi ngươi nói cái gì, tiên sinh nghe không rõ.” Vũ Văn Bùi nghi hoặc hỏi.



Vũ Văn Bùi cười, lắc lắc đầu, khóe miệng mở ra, “Bùi Nhi chưa nói cái gì.” Nói xong, lại phất phất tay cầm mặt người trong tay, mặt mày hớn hở, “Bùi Nhi nhất định sẽ bảo quản thật tốt ‘ tiên sinh ‘ này.”



Hết chương 38