Khoan đã, Vệ Tử Hành…, ý của anh là thực ra đã có rất nhiều người công nhận tôi rồi sao? Và cũng có nhiều người tìm đến tôi để quay phim lắm à?” Dung Phi nhảy dựng lên, nếu đúng như thế thì đúng là cậu muốn ngay lập tức bay về Trung Quốc mất thôi!
“Nhưng những kịch bản thực sự chất lượng, sẽ đến sau buổi trình diễn thời trang của cậu tại London.” Vệ Tử Hành đưa máy tính xách tay về phía Dung Phi, chỉ vào những bức ảnh chụp tại buổi trình diễn thời trang, “Những bức ảnh này đã lan truyền trên mạng, các tạp chí thời trang lớn trong nước đều đăng tải, các phương tiện giải trí cũng đưa tin về thành công của cậu tại Tuần lễ thời trang London, vì bọn họ đều mong đợi một An Khải Văn thứ hai xuất hiện, cậu đã cho bọn họ thấy được hy vọng.
Hai ngày nay, lượng truy cập vào trang web và diễn đàn riêng của cậu đã tăng gấp năm lần so với trước. Hiện có sáu đạo diễn danh tiếng và nhà sản xuất có uy tín trong giới mời cậu tham gia diễn xuất trong phim điện ảnh của bọn họ, hàng chục MV muốn mời cậu làm nam chính, bảy thương hiệu thời trang đang cân nhắc để cậu làm gương mặt đại diện… Cậu có thể còn chưa nổi tiếng khắp nơi, nhưng là…”
“Nhưng là tôi thực sự nổi tiếng rồi sao?” Dung Phi nuốt nước miếng.
An Khải Văn đứng bên cạnh khinh khỉnh cười một tiếng: “Sao, chưa quen với cảm giác nổi tiếng à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm mất mặt Perini tiên sinh và tôi ở Tuần lễ thời trang Milan, tôi sẽ đá cậu ngã khỏi sàn diễn, đến lúc đó, tin tức đăng trên báo chí sẽ không giống như bây giờ đâu.”
Vệ Tử Hành cũng gật đầu, “Đúng vậy, thành công hiện tại của cậu phần lớn là nhờ cơ hội mà Perini tiên sinh đã trao cho cậu. Uống nước nhớ nguồn, Dung Phi. Những buổi trình diễn sau này cậu nhất định phải hoàn thành một cách hoàn mỹ. Điều này không liên quan đến việc cậu có phải là một diễn viên chuyên nghiệp hay không…”
“Tôi hiểu mà.” Dung Phi nhíu mày, gật đầu nghiêm túc.
Tại Tuần lễ thời trang Milan, Dung Phi đã rũ bỏ sự bỡ ngỡ, ngây ngô trước đó, phong cách trình diễn càng trở nên điềm đạm hơn.
Sự tự nhiên và thanh lịch mà cậu thể hiện, cùng với An Khải Văn càng tăng lực sát thương, trở thành tâm điểm được mong đợi của Tuần lễ thời trang.
Khác với sự điềm tĩnh trên sàn diễn chữ T, hậu trường lại vô cùng hối hả và lộn xộn, cứ như thể ai cũng bị thúc ép tham gia vậy, cảm giác như không có trâu bắt chó đi cày.
Các người mẫu vừa về đến phía hậu trường liền nhanh chóng thay quần áo, không ngừng nghe thấy tiếng giục giã “hurry up” vang lên. Các chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu bận rộn không ngừng. Perini tự tay giám sát tạo hình và trang phục cho Dung Phi và An Khải Văn.
Ở London, Dung Phi từng cảm thấy xấu hổ khi bản thân mình đứng trước mặt An Khải Văn mà cởi hết quần áo đang mặc, nhưng bây giờ, tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ có thể là hai chữ tốc độ.
Perini tiên sinh ngắm nghía hết chi tiết này đến chi tiết khác trên người Dung Phi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thậm chí bao gồm cả góc độ của lọn tóc mái rủ xuống trán của cậu.
Khi lần trình diễn thứ ba bắt đầu, Dung Phi muốn cởi áo khoác ngoài, nhưng họa tiết trên áo lại móc vào quần lót, còn ông Perini vẫn đang hét lớn “quickly”, Dung Phi đành phải quyết tâm dứt khoát xé toạc cả quần lót và áo khoác.
“Cậu đang làm gì vậy?” An Khải Văn lên giọng hỏi, đứng ở phía sau lưng Dung Phi.
“Quần lót của tôi mắc vào áo khoác ngoài rồi! Chẳng sao cả, không mặc thì mặc…” Dung Phi ngoái lại, phát hiện An Khải Văn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào phần dưới của mình, vội giơ tay che tiểu huynh đệ của mình lại, “Ê! Chính anh cũng có! Muốn xem của tôi làm gì!”
“Cậu còn dám nói nữa! Trước bao nhiêu người như vậy mà cậu còn cởi hết đồ!” An Khải Văn cau mày, vội vàng chạy nhanh lấy quần của bộ thời trang tiếp theo của Dung Phi đưa cho cậu ra hiệu cho cậu ngay lập tức mặc vào nhanh, “Còn có cậu che chắn cái gì? Tôi còn tưởng cậu thực sự không để bùng đến việc người khác nhìn mình!”
Dung Phi vội vàng chạy nhanh mang quần mặc vào, An Khải Văn chỉnh lại áo cho Dung Phi, khi Dung Phi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp cặp mắt hơi cụp xuống của An Khải Văn.
Anh ta dùng những ngón tay dài tháo cúc cổ áo của Dung Phi, tác phong cẩn thận phảng phất như thể Dung Phi là một vật phẩm dễ vỡ.
Khi An Khải Văn ngẩng đầu lên, mắt anh ta vừa vặn chạm trúng mắt Dung Phi.
“……Cảm ơn……” Dung Phi chưa bao giờ nghĩ rằng một người kiêu ngạo như An Khải Văn cũng thỉnh thoảng lại biểu lộ ra một dáng vẻ dịu dàng như vậy.
Ngay sau đó, sắc mặt An Khải Văn đanh lại, giọng anh trầm xuống: “Có thể ra ngoài được rồi.”
Trong buổi trình diễn lần này, nhiều nhà thiết kế thời trang cũng đã đích thân đến tham dự, bọn họ thỉnh thoảng thì thầm vào tai nhau, thỉnh thoảng lại gật đầu lia lịa, khi Dung Phi và An Khải Văn cùng nhau xuất hiện, bọn họ đã ăn ý ngẩng đầu dõi theo bước chân của hai người ấy.
Dung Phi tuyệt đối không hề nghĩ tới chính là khi buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có không ít nhà thiết kế nổi tiếng và thương hiệu xa xỉ liên lạc với Vệ Tử Hành hỏi thăm lịch trình đã được sắp xếp của Dung Phi.
Kết thúc buổi trình diễn thời trang tại Milan, Dung Phi cảm thấy chính mình sắp ngất đi được rồi. Trước khi ra sàn diễn, cậu giống như được tiêm thuốc gà, nhưng bước vào cánh gà là rũ rượi như quả cà pháo bị ngâm sương.
Trong khi các người mẫu khác đang hân hoan phấn khích ăn mừng khi kết thúc buổi trình diễn thời trang, Dung Phi lại gục đầu trên bàn trang điểm, đôi mắt nhắm nghiền, mơ màng ngủ.
An Khải Văn bước qua đám đông, đến ngồi bên cạnh bàn của Dung Phi, gật đầu nhìn lên đỉnh đầu của cậu, thì thầm: “Mệt đến như vậy sao…”
Kỳ thật từ Trung Quốc bay đến London, rồi từ London đến Milan, đồng hồ sinh học của Dung Phi đã hoàn toàn bị rối loạn. Mặc dù cậu ấy luôn cố gắng chợp mắt khi có cơ hội theo lời dặn của Vệ Tử Hành, nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn không được tốt.
Dần dần, hơi thở của Dung Phi trở nên đều đều vang lên. Cậu không tẩy trang, không tháo trang sức, cũng không thay quần áo, cứ thế mà gục đầu ngủ thiếp đi ngay trên bàn trang điểm.
Ma xui quỷ khiến, An Khải Văn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu Dung Phi.
“Ừm… Ừm…” Dung Phi tỏ vẻ rất thoải mái, khẽ mím môi.
Trên môi An Khải Văn chậm rãi mỉm cười nhè nhẹ, đưa ngón tay luồn vào sợi tóc của Dung Phi rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Dung Phi khẽ nghiêng đầu như một chú mèo, lười biếng và không có chút phòng bị nào.
Nụ cười của An Khải Văn càng lớn hơn.
Nhưng ngay lúc này, Vệ Tử Hành đã mang theo một chiếc áo khoác của Dung Phi đi tới, nhìn biểu cảm của An Khải Văn, anh ra thở dài nhẹ nhõm, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi biết trước đây Dung thiếu là người mà ai gặp cũng thấy ghét, giờ càng ngày càng đáng yêu rồi, nhưng ngàn vạn đừng yêu cậu ta nhé!”
An Khải Văn ngẩng đầu, nhìn về phía Vệ Tử Hành, trong mắt mang theo vào phần vẻ khó tin.
“Anh vừa rồi… nói cái gì thế?”
“Không có gì đâu. Làm một người đại diện, tôi không muốn có rắc rối phát sinh.” Vệ Tử Hành đắp áo khoác lên vai Dung Phi, khẽ nói: “Dù sao, cậu ta cũng chẳng giỏi xử lý chuyện này.”
Bởi vì thiết kế của Perini được giới chuyên môn đánh giá cao, danh tiếng của Dung Phi nghiễm nhiên vang dội khắp kinh đô thời trang Milan, Vệ Tử Hành lại là người giỏi lợi dụng thời cơ, hai ngày còn lại của Dung Phi tại Milan trở nên vô cùng bận rộn, thậm chí không hay biết gì, Vệ Tử Hành đã ký cho cậu hai hợp đồng quảng cáo làm gương mặt đại diện thương hiệu tại châu Á cho hai nhãn hãng xa xỉ.
Nhìn những tin tức này thì Thẩm Ngạn có chút khó chịu, anh ta lật xem tạp chí rồi cố ý làm bộ kéo dài giọng nói với Tô Trăn ở bên cạnh: “Ê, nhìn này—— Dung thiếu gia thực sự là Hoa nở trong tường, thơm ngoài tường [1]! Thật uổng phí khi một người có vị thế như An Khải Văn làm nền cho cậu ta, còn có sự hỗ trợ của Perini, muốn không nổi tiếng cũng khó! Sớm biết thế này, tôi cũng không nhận nhiều thông cáo cho cậu, cậu cũng đi tham gia trên sàn catwalk tại buổi trình diễn thời trang của Perini!”
Tô Trăn với tay lấy cuốn tạp chí ở trong tay Thẩm Ngạn, cả trang đó đều là ảnh cận cảnh của Dung Phi.
Thẩm Ngạn nghĩ không ra Tô Trăn thế mà lại có thể quan tâm đến những tạp chí này, thế là cậu ta tiếp tục lải nhải không ngừng, “Anh nhìn đi, góc độ này còn chụp Dung thiếu đẹp một cách khác thường nữa! Tôi quả rất bái phục tài nghệ của nhiếp ảnh gia! Đoán chắc vì có được tấm ảnh này photoshop cũng vất vả lắm! Vệ Tử Hành hẳn nên tiếp tục cống hiến thuê bọn họ vì cậu ta mà chụp một tập ảnh a!”
Ngón tay của Tô Trăn không tự chủ lướt qua bức ảnh chụp nghiêng của Dung Phi, vành môi từ từ hé ra, ánh mắt xa xăm, “Xác thực chụp rất đẹp”
Hôm nay, Tô Trăn sẽ làm Host của chương trình “Giải trí toàn cảnh” để cùng với MC thảo luận về những tin tức cũng như những drama mới nhất trong giới giải trí.
MC là người mới vào nghề Bành San San, cô ấy có ngoại hình xinh đẹp và mang đến cho người ta cảm giác hoạt bát vui vẻ, giọng nói ngọt ngào nhưng không gây khó chịu.
Giải trí toàn cảnh không cần phải nghiêm túc và cứng nhắc như bản tin thời sự, Bành San San mặc một bộ vest ngắn màu đen, cổ áo và vai được điểm xuyết bằng pha lê, trông vừa chuyên nghiệp lại có chút tinh nghịch và thân thiện. Trang phục của Tô Trăn thì hơi hướng trí thức khi mặc bộ đồ thoải mái, thậm chí còn đeo một chiếc kính không gọng.
“Kính thưa quý vị, chương trình Giải trí toàn cảnh ngày hôm nay hân hạnh đón chào thiên vương hàng đầu, người bất bại trong lòng người hâm mộ mọi lứa tuổi và giới tính, anh chính là Tô Trăn. Ngay khi vừa mở đầu chương trình, trái tim nhỏ bé của cô MC này đã không ngừng đập rộn ràng, trong trường hợp tôi có biểu hiện nói lắp, nói không rõ từ, quên lời, mong quý vị khán giả thông cảm.
Tin tức đầu tiên của chương trình hôm nay là nữ ca sĩ trẻ Lâm Vũ Vi đã gây thương tích cho người khác khi say rượu trong hộp đêm. Theo như thông tin ban đầu, một cô gái 24 tuổi họ Vương đã xảy ra cự cãi với Lâm Vũ Vi. Nguyên nhân được cho là do Lâm Vũ Vi đã bí mật hẹn hò với người chồng đại gia của cô Vương tại hộp đêm.
Sau khi bị cô Vương tạt cả cốc rượu lên mặt, Lâm Vũ Vi trong cơn tức giận đã mất kiểm soát, cầm ghế đập vào người cô Vương và tiếp tục đá vào người cô sau khi cô đã ngã xuống khiến cô phải nhập viện cấp cứu vì bị thương nặng.” Bành San San liếc sang nhìn về Tô Trăn, “Không biết anh Tô Trăn có ý kiến gì về tin tức này không?”
“Tôi chỉ muốn biết vì sao khuôn mặt của người giàu có đó lại không được chụp ảnh lại hay post lên mạng.” Biểu cảm của Tô Trăn khiến người khác không biết anh đang nói thật hay đùa.
Bành San San phản ứng nhanh chóng, cô dùng giọng điệu khoa trương nói: “Hả? Em phát hiện ra tiêu điểm của em và anh không giống nhau! Những thứ lóe lên trong đầu em là – giày cao gót cũng có thể được xếp vào danh sách mười loại vũ khí sát thương cao!”
“Mười loại hung khí? Là mười loại nào?”
“Bây giờ đã bước vào thời đại thông tin rồi, Tô Thiên Vương có thể tự mình tra google nhé! Thời lượng chương trình có hạn, chúng ta hãy nhanh chóng chuyển sang tin tức tiếp theo, đó chính là bộ phim thần tượng do siêu sao tuổi teen Nhậm Bạch thủ vai chính, bộ phim được muôn vàn thiếu nữ yêu thích 《Nước mắt công chúa》 đã chính thức bấm máy vào ngày hôm qua!
Trong bộ phim truyền hình này, Nhậm Bạch sẽ vào vai con trai của một trọng thần trong triều, nhân vật này có thể nói là vừa tài vừa sắc, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của nhiều thiếu nữ! Ngay cả San San tôi cũng tràn ngập mong chờ!”
“Ừm, tôi đã lỗi thời rồi, không có cách nào làm cho cô mong đợi nữa.” Tô Trăn bình thản cười, phong thái lúc đó khiến cả camera của nhiếp ảnh gia cũng phải lóe sáng.
“Này, như vậy không giống nhau!” Bành San San vội xua tay, “Tôi rất mong chờ Nhậm Bạch, nhưng đối với Tô Thiên Vương thì tôi “Dải yếm ngày càng rộng, không sao hối hận, vì người mà hao gầy thân xác[2]”. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì chính là vừa mê luyến vừa điên cuồng!
Anh không biết chứ mỗi tối em đều phải hôn tấm áp phích “Quyết Chiến” treo đầu giường mới ngủ được! Nếu ngủ trong phòng khách sạn thì chắc chắn em sẽ mất ngủ, bởi vì xa tấm áp phích đó, em cảm thấy không có được ánh mắt của anh dõi theo mình!”
“Nghe cô nói vậy, thì tôi nên tặng cô thêm mấy tấm poster nữa, để cô có thể dán vào tường khi cô đang ở khách sạn.”
“Được nha, được nha!” Bành San San gật đầu như môt thóc, “Không chỉ muốn 《Quyết Chiến》, còn có 《Hồn đoạn Shangri-La》, 《Tầm ngắm nguy hiểm》, 《Tình yêu ấm áp》 nữa, tất cả tấm poster em đều cần!”
Tô Trăn gật đầu mỉm cười, đạo diễn vội quay lại một cảnh đặc tả cho thấy nụ cười của anh trên màn ảnh.
Lúc này, tỷ suất người xem của chương trình đã đạt tới 12,6%, lập kỷ lục mới trong lịch sử của chương trình “Giải trí toàn cảnh – Entertainment News”.
“Nếu mỗi tập phim đều do Tô Trăn dẫn chương trình thì đây chắc chắn sẽ trở thành chương trình ăn khách nhất trong lịch sử giải trí!” Đạo diễn thốt lên.
Giám chế ở bên cạnh thở dài một hơi, “Để một thiên vương siêu sao làm người dẫn chương trình chuyên nghiệp cho chương trình Entertainment News, không phải là quá lãng phí tài nguyên sao…”
Tô Trăn lúc này đã trút xuống vẻ nhàn nhã, cực kì nghiêm túc mà nói: “Tin tức sau đây, cho phép tôi phát biểu chứ? San San?”
“A? Không thành vấn đề, để tôi xem rốt cược tin tức về ai mà khiến cho Tô Thiên vương đích thân yêu cầu trực tiếp bản thân phát biểu? Wow, tin tức về Dung Thiếu! Dung Thiếu dạo gần đây đang nổi như cồn, tôi muốn giữ lại tất cả tấm ảnh của cậu ấy tại đây!”
“Đúng vậy, sau khi gây nên cơn sốt tại Tuần lễ thời trang London vào tuần trước thì Dung Phi đã đến Tuần lễ thời trang Milan và tiếp tục lần nữa chinh phục ánh mắt của rất nhiều nhà phê bình thời trang cũng như các bậc thầy thiết kế trang phục tại thành phố này.
Đáng chú ý hơn nữa là vào ngày hôm qua, Dung Phi đã chính thức ký hợp đồng trở thành người đại diện cho thương hiệu trang phục nam cao cấp quốc tế Cardino ở Châu Á.
Tiếp theo, hai thương hiệu đồng hồ xa xỉ nổi tiếng thế giới là Chopard và Vacheron Constantin cũng đang cạnh tranh với nhau để ký hợp đồng với Dung Phi, muốn cậu trở thành gương mặt đại diện cho họ. Cuộc chiến không tiếng súng này sẽ có kết cục ra sao, hãy cùng chờ đón những thông tin tiếp theo trong chương trình “Giải trí toàn cảnh”.
“Nhắc đến thương hiệu đồng hồ xa xỉ, Tô Trăn, anh không phải cũng là người đại diện cho khu vực châu Á của Patek Philippe sao? Không biết trong mắt anh, khí chất của Dung thiếu thích hợp với thương hiệu nào hơn? Chopard hay Vacheron Constantin?” Bành San San tò mò hỏi.
“Ừm…” Tô Trăn cúi mắt, bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ, khiến Bành San San càng thêm háo hức muốn nghe câu trả lời.
“Nói đến Chopard, vẫn luôn nổi tiếng vì thiết kế kim cương trượt trong viền đồng hồ và đã phát huy hết mức sự sáng tạo, chẳng hạn như các hình khối đa dạng, bộ sưu tập bông tuyết đầy lãng mạn, kiểu dáng chòm sao lấp lánh, rất thú vị. Thương hiệu Chopard của Thụy Sĩ với lịch sử suốt 140 năm đã kết hợp nhuần nhuyễn giữa truyền thống và tình cảm mãnh liệt, lòng nhiệt huyết lại với nhau!” Bành San San phấn khích nói, giọng nói cao vút,
“Nói tiếp về Vacheron Constantin nhé! ‘Khả năng luôn tồn tại’ là câu châm ngôn của công ty Vacheron Constantin, tay nghề tinh xảo và tạo hình hoàn hảo đã tạo nên những kiệt tác độc nhất vô nhị, lắng đọng theo thời gian để tạo nên vẻ đẹp quý phái của riêng Vacheron Constantin, trường tồn mãi mãi!”
Tô Trăn bật cười nói: “Xem ra cô đối với Vacheron Constantin đánh giá cao hơn hả?”
“Không có đâu, đây chỉ là một số mẫu tôi tạm thời tìm được trên mạng thôi, dù là Chopard hay Vacheron Constantin, xuất thân từ tầng lớp bình dân như Bành San San tôi đây vẫn chưa có cơ hội thưởng thức, ha ha!” Bành San San cuối cùng vẫn quay lại chủ đề chính, “Tô Thiên vương, câu trả lời của anh rốt cuộc là gì? Chopard hay Vacheron Constantin?”
[1] Hoa nở trong tường, thơm ngoài tường
墙内开花墙外香 – Nghĩa là hoa trồng trên tường tuy tầm thường, không được ưa chuộng trong tường cao nhưng hương thơm lại lan tỏa ra ngoài tường, mang đến cho người ta một cảm giác tươi đẹp và khao khát vô hạn.
Đây là phép ẩn dụ cho những tài năng hoặc phát minh công nghệ không được một nơi đánh giá cao nhưng lại trở nên nổi tiếng ở nơi khác.
Nó cũng là phép ẩn dụ khi một người lập thành tích, người trong cuộc chưa biết, nhưng người ngoài đã biết trước rồi. Nghĩa là thành tích không được bộ phận này coi trọng nhưng lại được bộ phận khác đánh giá cao.
Nó cũng được mở rộng với nghĩa là một thứ gì đó ít phổ biến ở nơi xuất xứ hơn ở những nơi khác.
Na ná câu bụt chùa nhà không thiêng của bên Việt Nam mình.
[2] Dải yếm ngày càng rộng, không sao hối hận, vì người mà hao gầy thân xác
衣带渐宽终不悔,为伊消得人憔悴 – Y đới tiệm khoan chung bất hối vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, trích từ bài thơ Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh
Nhiều người cho rằng câu đầu “y đới tiệm loan” là miêu tả người gầy đi, thì câu sau “tiêu đắc” có nghĩa là: vì người ấy mà gầy đi đến nỗi tiều tụy. Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ thấy cách hiểu như vậy là có vấn đề.
Câu đầu Liễu Vĩnh đã dùng “y đới tiệm loan” để miêu tả gầy đi rồi, cách dùng độ rộng của y phục để làm nổi bật sự gầy của người này chính là để không nói thẳng ra chữ gầy.
Viết như vậy có thể khiến ca từ hàm súc hơn, không đến nỗi quá trực tiếp, là một sắp xếp rất khéo léo. Cho nên nếu câu sau “tiêu đắc” có nghĩa là gầy đi, thì không những lặp lại ý câu trước, còn phá vỡ sự sắp xếp khéo léo ở câu trước, rõ ràng là không hợp lý.
Trên thực tế, “tiêu đắc” ở đây chính là ý của “xứng đáng”. Sau khi hiểu thành “xứng đáng”, hai câu này đã biến thành một câu bày tỏ tình cảm động lòng: Vì nàng mà ta gầy đi cũng chẳng thấy hối hận, nàng chính là người đáng để ta tiều tụy. Cách nói như vậy tràn đầy sức lay động lòng người, cũng trở thành câu tỏ tình để đời trong các bài từ thời Tống.
Liễu Vĩnh quả là tài giỏi, có thể nghĩ ra cách dùng quần áo rộng để miêu tả người gầy. Trên thực tế, câu thơ này của Liễu Vĩnh là sử dụng câu thơ cổ của người đời trước, chứ không phải do ông tự sáng tạo ra.
Trong bài thơ “Hành hành trùng hành hành” trong “Cổ thi mười chín bài”, có câu: “Tương khứ nhật dĩ viễn, y đới nhật dĩ hoãn”. Các tác phẩm trong “Cổ thi mười chín bài” chủ yếu xuất phát từ thời nhà Hán, ngôn ngữ dân gian có đặc điểm lớn nhất là gần gũi, dùng “y đới nhật dĩ hoãn” để miêu tả người gầy đi chính là cách nói của dân gian.
Điểm cao minh của Liễu Vĩnh là ông đã dùng 3 chữ “chung bất hối” để tăng cường cảm xúc của bài thơ gốc, đạt được hiệu quả “xanh hơn lá, tươi hơn hoa”.
Như vậy, mọi người có thể hiểu được, “tiêu đắc” không phải là gầy đi mà là đáng giá. Phải nói rằng Liễu Vĩnh thực sự là bậc thầy trong lĩnh vực từ, Vương Quốc Duy ca ngợi bài từ này là có lý do.
Bài “Điệp luyến hoa” của ông, xét về ý cảnh thì vô cùng đẹp đẽ tinh tế; xét về cách dùng từ ngữ thì có thể biến tấu thơ của người đi trước cho riêng mình, thậm chí còn đạt tới cảnh giới vượt qua cả tác phẩm gốc.