Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 17: Dược thiện phường




Tưởng Mục Thăng nếm một hơi, nhất thời cảm thấy càng đói bụng, hương vị canh gà quá tiên mỹ, quan trọng nhất là một chút cũng không dầu mỡ, uống vào rất ngon.

Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua mấy món trong canh, trừ cẩu kỷ táo đỏ, còn có chút dược liệu. Tưởng Mục Thăng cũng không quá hiểu, nhưng có thể nếm ra đây không phải canh gà đơn giản, tất nhiên là dược thiện. Tưởng Mục Thăng nói: "Trong canh của nhị gia còn thả cái gì?"

Thành Ôn nói: "Một ít dược liệu hạ hỏa."

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Nhị gia còn có nghiên cứu dược thiện?"

Thành Ôn nhận bát không, thả lại trên bàn, nói: "Làm nhiều, tất nhiên hiểu một ít mà thôi."

"Vậy thì tốt." trong mắt Tưởng Mục Thăng đột nhiên lóe lên ánh sáng nắm chắc phần thắng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Nếu đã tính toán mở tửu lâu, không đặc sắc sao đứng vững chân? Vô luận Tuyền Giang hay là trong kinh, chưa từng có dược thiện lâu, không bằng chúng ta kinh doanh dược thiện đi?"

Thành Ôn nghe, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ ra. Đừng nói niên đại này không có tiệm ăn dược thiện, cho dù là đời trước cũng không có mấy tiệm dược thiện, bởi vì dược thiện này, sợ ăn hủy người.

Nhưng Thành Ôn đời trước, xã hội thượng lưu đã không chỉ có thỏa mãn với tiền tài, cũng bắt đầu chú ý dưỡng sinh, dược thiện là một lĩnh vực phi thường có tiềm lực khai phá.

Thành Ôn đã từng tìm cách mở quán dược thiện, chẳng qua kế hoạch còn đang trù bị, Thành Ôn cũng đã bị người thân hại chết.

Cậu không nghĩ tới mình sống thêm một lần còn có thể hoàn thành ý tưởng này, hơn nữa lần này có thương nhân như Tưởng Mục Thăng đến hỗ trợ, quay vòng tài chính và nhân mạch căn bản không cần mình hao tâm tổn trí.

Thành Ôn cười khẽ, nói: "Tôi cũng đang có ý đó, nghĩ giống ông chủ Tưởng."

Thành Ôn ngồi một lát, không tiện quấy rầy nhiều hơn nữa, phải về. Tưởng Mục Thăng nói: "Tiểu Bắc, chú đi tiễn Nhị gia."

Nguyên Bắc gật đầu một cái, Thành Ôn nói: "Ông chủ Tưởng không thoải mái, còn cần Tiểu Bắc chăm sóc. Ông chủ Tưởng không cần khách khí với tôi, tôi tự đi được."

Tưởng Mục Thăng cũng không cưỡng cầu, gật gật đầu, Nguyên Bắc nói với Tưởng Mục Thăng: "Gia, em đi bảo người tiễn Nhị gia, một lát là về."

Nguyên Bắc dẫn Thành Ôn đi ra ngoài, sai hạ nhân đánh xe ngựa đưa Thành Ôn về, mình trở về phòng. Tưởng Mục Thăng đã mặc xong quần áo, dùng nước trong thau đồng rửa mặt.

Nguyên Bắc nhanh mắt cầm khăn đi qua, Tưởng Mục Thăng thuận tay lấy xoa xoa mặt, cười nói: "Tiểu Bắc, chú nói Nhị gia người này... Thế nào?"

Nguyên Bắc không rõ Tưởng Mục Thăng có ý gì, nhưng cũng không đoán mò, chỉ nói lời thật, nói: "Nhị gia là một người tốt, tâm tư tinh tế, cũng có khiếu."

Tưởng Mục Thăng nghe bỗng nở nụ cười, liếc mắt nhìn Nguyên Bắc, "Mới một đêm, chú đã bị thu mua rồi? Thành Nhị gia đủ lợi hại, tôi xem thường cậu ấy." Nguyên Bắc xấu hổ, lúc này mới phát hiện, quả thật mới qua một đêm, cái nhìn của mình với Thành Ôn thậm chí có đổi mới lớn như vậy.

Tưởng Mục Thăng biết Nguyên Bắc không hay nói, cũng không làm khó anh, nói: "Không nói giỡn với chú nữa. Thành Ôn này, quả thật có năng lực, mỗi một lần gặp mặt đều có thể làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn."

Tưởng Mục Thăng nói xong, chợt nhớ tới giấc mộng đêm qua. Hai người trong mộng hôn môi, cái loại cảm giác ma xát này quá chân thật, làm Tưởng Mục Thăng không kìm được.

Nghĩ đến đây, Tưởng Mục Thăng không khỏi híp mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bát canh trên bàn.

Thành Ôn trở về Thành gia, vừa muốn vào nhà, thình lình nghe có người gọi cậu, nhìn lại là đại tiểu thư Du gia Du Tịnh Dao.

Bên người Du Tịnh Dao không có hạ nhân đi theo, một nha hoàn cũng không có, một mình tránh ở tường viện dò đầu, nhìn thấy Thành Ôn vội vàng lủi lại đây, một bộ muốn khóc, giữ chặt cánh tay Thành Ôn, kéo tay áo cậu, khóc lóc kể lể: "Thành Ôn, em có thể gặp được anh rồi... anh không biết em hiện tại bất lực ra sao... Thành Ôn, anh phải, phải cứu em! Cha em muốn gả em cho Miêu Chính làm vợ bé, Thành Ôn... anh có biết không, em... em yêu Thành Hạo, trái tim của em cho anh ấy hết, em sao có thể gả cho người khác..."

Cũng không biết đại tiểu thư này có phải bị chiều hư không, tóm lại Thành Ôn cảm thấy mỗi lần đụng tới cô ta đều đau tim, cảm giác vô cùng tốt, rồi lại cái gì cũng làm không được.

Thành Ôn rút tay của mình ra, nói: "Du tiểu thư, chuyện này cô nên thương lượng với Thành Hạo mới đúng, dù sao trong lòng cô ngưỡng mộ Thành Hạo, không phải sao?"

Du Tịnh Dao nghe, lúc này dán lên, kéo vạt áo trước của Thành Ôn, khóc lóc kể lể nói: "Em tìm Thành Hạo, Thành Hạo anh ấy cũng không biết như thế nào, bảo em về nhà trước đi. Anh ấy nói sẽ thương lượng với bác Thành, nhưng chuyện này... Chuyện này không thể chờ mà Thành Ôn! Thành Ôn, anh đối tốt với em nhất, van cầu anh, em không muốn gả cho Miêu Chính! Không thì anh cưới em đi, em tình nguyện gả cho anh!"

Thành Ôn thở một hơi, thiếu chút nữa bị Du Tịnh Dao nói làm tức cười, khó được Du Tịnh Dao coi mình là bảo bối, còn "tình nguyện" gả cho mình? Trên mặt Thành Ôn bất động thanh sắc, treo tươi cười tao nhã, lên tiếng nói: "Ngại quá Du tiểu thư, chỉ sợ cô hiểu lầm... Tôi trước kia khả năng đắc tội nhiều với Du tiểu thư, nhưng giờ tôi đã có người vừa ý, vừa lúc Du tiểu thư thích em tôi, đây không phải là vừa lúc sao?"

"Không có khả năng!"

Du Tịnh Dao đột nhiên mở to hai mắt, thê lương gào lên, "Anh ngoan ngoãn phục tùng em nhất! Sao anh có thể không yêu em! Anh yêu em như vậy, vì sao không chịu thừa nhận? Thành Ôn, em biết em làm anh đau lòng, nhưng em thật lòng yêu Thành Hạo. Anh tha thứ em, được không... được không? Hiện tại chỉ cầu anh giúp em, anh giúp em đi!"

Du Tịnh Dao gào to như điên kéo tới hạ nhân Thành gia, Thành lão gia cũng bị đưa tới. Du Tịnh Dao thấy Thành Thư Chí, sợ ông nói với cha mình, đành phải chạy mất.

Thành Thư Chí nhíu mày nhìn Thành Ôn, nói: "Sau này đừng tìm Du gia tiểu thư lui tới nữa. Ông chủ Du thật không phúc hậu, đã gả con gái cho chúng ta, hiện tại nhìn Miêu Chính thế lớn, lại khuyến khích khuê nữ gả cho Miêu Chính... Ôn nhi này, con bây giờ chuyên tâm tâm hợp tác thỏa đáng với ông chủ Tưởng đi, những thứ khác cái gì cũng đừng phân tâm, biết chưa?"

Thành Ôn gật gật đầu. Xem ra Thành Thư Chí cũng là thương nhân tiêu chuẩn, cái gì giao tình, không ích lợi lui tới thì là trở mặt, cũng không quản Du Tịnh Dao rốt cuộc có làm lẽ Miêu Chính không.

Thành Ôn trở về sân, vừa mới vào sân, Mai Ngọc đi ra, trên gương mặt còn có vết cào, hồng hồng, tựa hồ sưng lên. Thành Ôn vừa thấy, nhất thời nhíu mi, nói: "Đây là có chuyện gì?"

Trong mắt Mai Ngọc đều là nước mắt, tội nghiệp nói: "Nhị gia, ngài đừng vào, lão gia hôm nay thả phu nhân. Phu nhân như điên rồi ấy, không dám so đo với lão gia, muốn tìm ngài gây sự. Bà ta vào sân là ném đồ, người bên ngoài ngăn đón cũng không được."

Khi nói chuyện, giọng chanh chua của Thành phu nhân Phượng Nhạn Bình bỗng nhiên từ phía sau vang lên. Mai Ngọc run run, chân sợ tới mức mềm nhũn, nước mắt chảy lã chã, cũng không biết sợ bao nhiêu.

Phượng Nhạn Bình từ trong phòng Thành Ôn đi ra, nhìn thấy Thành Ôn, nghiến răng nói: "Ái chà, thiếu gia của chúng ta trở lại rồi. Thiếu gia đương gia Thành gia, thiếu gia cao quý! Mày cũng giỏi lắm!"

Bà ta nói xong, liếc mắt thấy thấy Mai Ngọc rơi nước mắt, tiến lên một bước muốn cho Mai Ngọc bạt tai, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: "Con tiện tỳ này, bảo mày đi châm trà cho tao, mày còn đi đâu! Hả?! Lời nói của tao, người khác không nghe, tiện nhân như mày cũng dám không nghe? Còn không nghe lời, tao đánh chết mày!"

Mai Ngọc run run, Thành Ôn đã bước lên trước một bước, ngăn bạt tai của Phượng Nhạn Bình. Thành Ôn tuy rằng thân mình gầy yếu, nhưng tốt xấu là một người đàn ông thành niên, lực lớn hơn Phượng Nhạn Bình. Phượng Nhạn Bình không đánh được Mai Ngọc, lửa trong lòng lớn, lại bắt đầu mắng chửi người.

"Ha hả! Thành Ôn, mày thật sự coi mình tài giỏi à? Mày coi mình là thiếu gia cao quý cơ à? Đừng tưởng rằng lão gia đưa mày đi xem sổ sách một lần, mày đã lên mặt! Mày là cái rắm! Nói cho cùng mày là thằng con hoang không có mẹ! Mày cho là lão gia đau lòng mày à? Lão gia chỉ coi trọng hợp tác với ông chủ Tưởng, chờ hợp tác xong, gia sản vẫn là của con tao, mày đúng là chó má! Mẹ mày là cái loại nghèo kiết xác, cả đời mày cũng đã định trước là một kẻ nghèo kiết xác!"

Thành Ôn nghe bà ta chửi rủa liên tiếp, bản thân không muốn so đo cái gì với mụ đàn bà chanh chua, nhưng hiện giờ lại nhịn không nổi nữa, mình rộng lượng trong mắt Phượng Nhạn Bình là yếu đuối, là khiếp nhược.

Thành Ôn vẫn tao nhã, lại bảo vệ Mai Ngọc ở sau, cười lạnh một tiếng, nói: "Phu nhân nói đúng, mẹ tôi nghèo kiết xác, chỉ có phu nhân dòng dõi thư hương không ai bì nổi. Chẳng qua phu nhân đừng quên... Mẹ tôi là phu nhân nguyên phối của Thành lão gia, thê tử kết tóc. Mà bà dù được kiệu tám người nâng vào cửa Thành gia, cũng cả đời không biết cái gì là nguyên phối, cái gì là kết tóc."

Phượng Nhạn Bình mở to hai mắt nhìn, trong lúc nhất thời nói không nên lời. Lời Thành Ôn đâm vào lòng Phượng Nhạn Bình, chẳng còn kiêu ngạo gì.

Xin lỗi mọi người vì những dòng chữ chèn thêm, nhưng tui muốn bảo vệ con mình thôi, mọi người thông cảm nha ~