Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 57: Tài chính quốc gia khó khăn




Thành Ôn cũng không đáp ứng ngay, cũng không lập tức từ chối, chỉ nhấp hớp trà, nhìn như nói chuyện phiếm cười nói, "Ông chủ Dương, bán thuốc... Một năm có thể kiếm không ít nhỉ."

Ông chủ Dương còn tưởng rằng Thành Ôn ghét bỏ chia ít. Tuy rằng Thành Ôn khơi thông nhân mạch, nhưng nếu như không có Thành Ôn khơi thông, hắn cũng không biết Tưởng Mục Thăng rốt cuộc có thể hỗ trợ hay không, cho nên cái công nhấc tay này kỳ thật rất trọng yếu.

Nhưng ông chủ Dương lại không muốn cắt đi nhiều tiền, làm lành cười nói, "Haha, kỳ thật đây cũng vất vả, người khác nhìn kiếm được rất nhiều, kỳ thật cũng chỉ là tiền đổi muối mà thôi."

Thành Ôn cười nói: "Ông chủ Dương khiêm tốn quá."

Ông chủ Dương nhanh chóng nói: "Tôi đây một đường đi tới, luôn nghe nói Thành lão bản tài hoa, còn được ông chủ Tưởng coi trọng. Ôn Soạn phường náo nhiệt, ông chủ Thành cũng là người làm ăn, sẽ không chỉ mở một quán dược thiện phường chứ? Hiện tại mối làm ăn lớn như vậy đặt ở trước mắt, hàng của tôi cũng không ít, chia ra nhất định không phải ít. Ông chủ Thành, thế nào?"

Thành Ôn ra vẻ khó xử suy nghĩ một lát, nói: "Nhưng ông chủ Dương cũng biết, trong kinh thành không phải ông chủ Tưởng định đoạt, tay Miêu đại soái cứng rắn, hơn nữa còn là bán thuốc."

Sắc mặt ông chủ Dương lập tức xấu hổ, nói: "Như vậy đi, tôi thêm một ngàn lượng bạc nữa! Coi như cho Thành Nhị gia ăn bữa cơm đạm bạc, thế nào? Thành nhị gia, không dối gạt ngài, kiếm được tiền cũng vất vả, không thể chia nhiều được."

"Ông chủ Dương đoán sai ý rồi."

Thành Ôn thu ý cười, thả chén trà lại trên bàn, nói: "Tôi không phải ngại ông chủ Thành không đủ thành ý, mà là Thành mỗ không đủ can đảm, trời sinh là một người nhát gan, không dám đi trêu chọc Miêu đại soái."

Ông chủ Dương lúc này sắc mặt đã hoàn toàn tối sầm, nói: "Ông chủ Thành, ngài suy nghĩ một chút nữa đi. Ngài xem, đây là mối làm ăn lớn, hơn nữa toàn quốc các nơi đều cấm thuốc, ngài nói rốt cuộc chỗ nào thật sự cấm chứ? Trong kinh thành các quý tộc không phải cũng mua thuốc sao, không hít hai hơi không gọi là quý tộc, ngài nói xem đúng không? Hơn nữa, nếu không bán thuốc, ai bỏ tiền cho quân phiệt đánh giặc? Nói rộng một chút, dân chúng còn kháo những người bán thuốc vực dậy kinh tế, ngài nói có phải không!"

Thành Ôn nghe xong những lời này, sắc mặt cũng không tốt. Kẻ bán thuốc phiện này là sâu mọt, lại miệng đầy nhân nghĩa đạo đức.

Thành Ôn nói: "Không phải chúng ta, trong chúng ta chỉ có ông chủ Dương bán thuốc, cả đời Thành mỗ cũng sẽ không bán thuốc."

"Này..."

Ông chủ Dương cười nói: "Thành nhị gia tội gì nói vội như vậy, có phải không? Biên giới ngày ngày đánh giặc, dân chúng lầm than, nếu không phải bị ép, ai sẽ đi bán thuốc chứ? Đúng đúng đúng, tôi cũng biết, thuốc này... Không tốt lắm, nhưng tôi cũng có khổ tâm, cũng không thể nghèo túng đói chết."

Thành Ôn lại giống như nghe được mấy câu buồn cười, nói: "Ông chủ Dương thật sự biết nói đùa, ai cũng không ép ngài mặc vàng đội bạc đi nhảy xuống Hoàng Hà mà?"

Ông chủ Dương nghe được Thành Ôn châm chọc, cảm thấy không bàn nổi nữa, lập tức đứng lên, cười lạnh hai tiếng, thái độ cũng không khách sáo hèn mọn giống trước, thẳng lưng nói: "Nếu ông chủ Thành tự nhận thanh cao, chúng ta không nói thêm nữa. Nhưng tôi muốn khuyên ông chủ Thành một câu, ngày chưa có chiến hỏa còn thanh cao, vậy chỉ có thể chết đói."

Thành Ôn cười nói: "Tôi cũng muốn khuyên ông chủ Dương một câu, thanh cao quả thật không thể kiếm cơm ăn, nhưng tài chính quốc gia khó khăn sẽ gặp báo ứng... Ông chủ Dương, tôi không tiễn khách."

Ông chủ Dương nghe mà mặt cũng tái, hừ lạnh một tiếng, xoay người ra đại đường.

Dương lão bản hầm hừ tiêu sái, Thường Hàm Tam vào rất nhanh, thấy kỳ lạ vừa rồi còn tốt lành, không biết sao mà đột nhiên sắc mặt không tốt rồi.

Thường Hàm Tam nói: "Thiếu gia, ông chủ Dương đây là làm sao vậy?"

Thành Ôn không trả lời ông, chỉ nói: "Mấy ngày nữa cháu muốn đi xa nhà, chú thay cháu sắp xếp đi."

"Đi xa nhà?"

Thường Hàm Tam nói: "Thiếu gia, không phải tôi lắm miệng, hiện giờ... Hiện giờ Thành gia cần ngài chưởng quản, ngài đi xa nhà, thời gian dài không ở Thành gia, rồi trở về không chừng long trời lở đất rồi đó? Phu nhân còn đang ồn ào muốn tìm Tam gia về, nếu thật sự thừa dịp ngài không ở nhà, lão gia yêu thương con út mềm lòng, ngài nói... Hạ nhân chúng tôi cũng nhìn ra được, lão gia bị bệnh mấy ngày này, Thành gia được ngài chống đỡ, xử lý tốt như vậy, nếu Tam gia trở về, chúng tôi thấy không đáng cho ngài."

Thành Ôn nghe ông nói dõng dạc, chỉ cười nói: "Chí hướng của cháu cũng không ở gia sản Thành gia, nếu lão gia cố ý muốn tìm Tam gia về, cháu làm con thì có cách nào?"

"Aiz..."

Thiếu gia đã nói như vậy, Thường Hàm Tam chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: "Tôi chỉ là thấy tiếc cho ngài, nhưng thiếu gia tài hoa, quả thật hẳn là đi ra ngoài mới được. Tuyền Giang dù tốt, chẳng qua là một nơi nghèo túng. Không biết thiếu gia muốn đi đâu, tôi đi xử lý cho ngài."

Thành Ôn nói: "Đi núi Áp Đầu, chú đi xem có xe lửa tới đó hay không."

"Núi Áp Đầu?"

Thường Hàm Tam đột nhiên cả kinh, "Ôi thiếu gia ơi, không đến núi Áp Đầu được, chỗ Quan Dương đó loạn lắm, núi Áp Đầu toàn là thổ phỉ, dưới chân núi còn là quân tự trị, tự trị liên tỉnh, không thuộc về quản hạt của chính phủ, ngày ngày đánh giặc, loạn lắm, không đi được, không đi được đâu!"

Thành Ôn cũng nghe nói về Quan Dương, từ Tưởng Mục Thăng hoặc nhiều hoặc ít biết một chút.

Tạ Nhiễm đến Quan Dương, cũng không phải không có lý.

Bởi vì Quan Dương là chỗ quân tự trị liên tỉnh, cự tuyệt lui tới với kinh thành, mà ngay cả quốc lộ cũng cắt, xe kinh thành không thể vào Quan Dương.

Cho nên Miêu Khải tuy rằng biết Tạ Nhiễm ở núi Áp Đầu, nhưng cũng không qua được. Hơn nữa Miêu Khải thân là đại soái, mà Tạ Nhiễm hiện giờ đã là đầu lĩnh thổ phỉ, loại thân phận như Miêu Khải này căn bản không có cách vào Quan Dương. Mặc kệ là thường phục hay là cải trang, một khi bị phát hiện sẽ dẫn phát quân chính phủ đại chiến với quân tự trị một hồi.

Kỳ thật quân tự trị đã có chút rục rịch, ai mà không muốn mở rộng địa bàn của mình chứ, chỉ ngại thực lực Miêu Khải quá mạnh, không thể lấy trứng chọi đá thôi.

Thành Ôn nói: "Như thế cũng không sợ, cháu cùng ông chủ Tưởng cần làm ăn ở Quan Dương, chú giúp cháu nhìn xem lúc nào có xe lửa đi Quan Dương không."

Thường Hàm Tam nghe, cũng không thể nói cái gì nữa, "Tôi đây giúp ngài nhìn, nhưng chỗ Quan Dương này hơi xa, hơn nữa ngày ngày đánh giặc, không biết có xe lửa nối thẳng hay không, có lẽ xuống xe lửa còn phải ngồi xe lâu."

Thành Ôn gật đầu nói: "Làm phiền Thường quản sự."

Thành Thư Chí nghe nói Thành Ôn muốn đi xa nhà, tuy rằng ban đầu lòng không quá nguyện ý, dù sao Thành gia cũng vừa mới có đại sự xảy ra, nhưng nghĩ lại, Tuyền Giang chung quy cũng là chỗ nhỏ, nếu Thành gia có thể phát triển ra ngoài, cũng không phải chuyện không tốt.

Thành Thư Chí gọi Thành Ôn đến trước mặt dặn dò, nói cho cậu biết Quan Dương rất loạn, mọi việc phải cẩn thận, việc buôn bán không cần vội, cứ đi theo ông chủ Tưởng, về sau có ngày nổi danh, phải báo đáp ơn tri ngộ của ông chủ Tưởng.

Ông chủ Dương sau lại đi tìm Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng hiểu biết rất nhiều, đương nhiên biết ông chủ Dương này bán gì. Hắn mặt ngoài bán tơ lụa, kỳ thật là một kẻ sống nhờ bán thuốc phiện.

Cho nên Tưởng Mục Thăng căn bản là không gặp, chỉ bảo Nguyên Bắc nói cho ông chủ Dương, nói mình không ở nhà. Ông chủ Dương liên tiếp vài ngày đi qua, Tưởng Mục Thăng đều không ở nhà. Ông chủ Dương cũng là lão bánh quẩy, hiểu được Tưởng Mục Thăng không muốn giúp mình bí mật đưa vào kinh thành.

Tưởng Mục Thăng mang lễ vật tới bái phỏng Thành lão gia, nói là thăm bệnh, kỳ thật hắn là hai ngày không gặp Thành Ôn, trong lòng không yên, cho nên cố ý đến.

Tưởng Mục Thăng cùng Thành lão gia khách sáo một chút, Thành lão gia đặc biệt cảm kích Tưởng Mục Thăng, nói: "Tôi nghe nói con trai muốn cùng ông chủ Tưởng đi ra ngoài buôn bán. Ôn nhi nó chưa từng xa nhà, chưa thấy gì lạ, nếu có một số việc làm ông chủ Tưởng không hài lòng, nhất định phải tha thứ cho nó. Ngài cứ trực tiếp mắng nó, ngàn vạn lần đừng để bụng."

Tưởng Mục Thăng nghĩ thầm hắn sao mắng Thành Ôn được, mà vẫn cười tủm tỉm: "Ông chủ Thành nói khách sáo, Thành nhị gia làm việc tôi luôn yên tâm nhất, mặc kệ là chuyện gì, làm thế nào đều rất hợp mắt tôi, đó cũng là duyên phận."

Hắn nói ái muội, chẳng qua Thành lão gia căn bản không nghĩ đến chuyện kia, cho nên trong lòng vui vẻ, nghĩ thầm rằng Thành Ôn thật sự là gặp được người tốt, nếu làm ăn có thể bắt tay với người khác, khi đó không gì không dễ.

Thành Thư Chí thiên ân vạn tạ, còn dặn Thành Ôn một lần, làm Tưởng Mục Thăng cười tủm tỉm.

Tưởng Mục Thăng khách sáo vài câu, cùng Thành Ôn đến trong viện Thành Ôn. Mai Ngọc nói đi châm trà, hắn an vị, nhìn Thành Ôn cười nói: "Em không biết là Thành lão gia vừa rồi phó thác chung thân đại sự của em sao?"

Thành Ôn bật cười, không để bụng, nói: "Chúng ta lúc nào đi?"

Tưởng Mục Thăng nói: "Hai ngày nữa đi, Kiều gia còn phải chuẩn bị một chút."

Thành Ôn như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Hai ngày này có ai tới cửa tìm anh làm ăn không, họ Dương."

Tưởng Mục Thăng nói: "Có, nhưng anh không gặp. Dương Trung Lân, một kẻ bán thuốc phiện."

Thành Ôn lúc này mới khẽ gật đầu, nói: "Hai ngày trước ông ta tới tìm em, muốn em nói tốt mấy câu với anh, em nghĩ mấy ngày này ông ta có lẽ sẽ đi tìm anh."

Tưởng Mục Thăng bật cười, nói: "Buôn bán thuốc phiện, bởi vì có nhiều loại thuốc là hợp pháp, cho nên cấm không chặt. Thủ đoạn cấm thuốc của Miêu Khải xem như là cứng rắn, nhưng trong kinh vẫn có nhiều người lén bán."

Thành Ôn nghe, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười giảo hoạt làm Tưởng Mục Thăng nhìn mà ấn đường thình thịch, không biết cậu lại nghĩ ra chiêu gì.

Thành Ôn nói: "Anh nói Dương Trung Lân này, dưới tình huống anh không giúp bí mật mang vào kinh, còn có thể chuyển thuốc phiện vào kinh được không?"

"Tất nhiên sẽ, đám bán thuốc phiện vì tiền có thể bán nước, vì tiền có thể không muốn sống."

Thành Ôn cười cong mắt phượng, nói: "Vậy không bằng anh viết một phong thư cho Miêu đại soái, bảo anh ta mấy ngày này cẩn thận tra một chút, nhất định có thể bắt được không ít người bán thuốc phiện. Dù sao Dương Trung Lân chia ba bảy với em, nói vậy số lượng không nhỏ."

Tưởng Mục Thăng nghĩ, chuyện này không tốt gì cho mình, viết thư cho Miêu Khải, Dương Trung Lân bị bắt được khẳng định sẽ hoài nghi mình, đến lúc đó lại nhiều thêm một kẻ địch. Tạo một kẻ địch lại không có lợi về mình, không phù hợp nguyên tắc của thương nhân.

Sau này có một số việc vi diệu như vậy, tuy rằng không thích, lại từ trong đáy lòng muốn làm như vậy. Vì điểm này, cho dù Tưởng Mục Thăng hay Thành Ôn đều là thương nhân, cũng vi diệu nhất trí.

Tựa như vì không súng, không cơm, không tiền, có người cam nguyện bán mạng...