Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 43




Nàng nói không nhanh không chậm, nam tử áo xám vốn là không chút dao động, trên mặt lúc này cũng khó nén kinh ngạc

"Chuyện này..."

"Như thế nào, hai vị tựa hồ không tin?" Triệu Tử Nghiễn thong thả ngồi xuống, đưa tay tỏ ý mời bọn hắn ngồi, rót ba chén rượu thả ở trên bàn.

Diêu Thanh Sơn vội nghiêm mặt nói: "Không phải, chỉ là có chút kinh ngạc, Quỷ lâu lâu chủ thật không ngờ trẻ tuổi."

Diêu Thanh Sơn thoáng đánh người trước mắt, tuy rằng cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng khí chất thật sự không sai. Giang đồ vẫn đồn rằng người trong Quỷ Lâu hình dáng như ma quỷ, sự thật hoàn toàn trái ngược. Sư tôn trước đã từng nói qua, người Quỷ Lâu chẳng những võ nghệ xuất chúng, dung mạo càng là bất phàm. Thế nhưng lâu chủ Quỷ Lâu trẻ tuổi tuấn mỹ đến bực này, thật sự khiến người kinh ngạc không thôi.

"Không sao, chắc hẳn Diêu trang chủ cũng hiểu được,trong chốn giang hồ tuyệt đối không người dám giả mạo lâu chủ Quỷ Lâu. Lần này mạo muội mời trang chủ tới đây, là có chuyện thương lượng."

Diêu Thanh Sơn lông mày nhíu lại: "Có chuyện thương lượng?" Chuyện gì cần lâu chủ Quỷ Lâu đích thân ra mặt.

Triệu Tử Nghiễn cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: "Chuyện liên quan đến Vĩnh Đế bảo tàng."

Diêu Thanh Sơn biến sắc, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, có chút buồn cười nói: "Vĩnh Đế bảo tàng? Đây không phải chuyện trước giờ triều đình một mực tra xét sao? Lâu chủ thế nào lại cùng tại hạ thương lượng chuyện này?"

Triệu Tử Nghiễn uống một hớp rượu, quay đầu mỉm cười: "Hai vị không cần khẩn trương, ta đã thẳng thắn nói cùng các vị, dĩ nhiên có thiện ý. Chắc rằng mấy hôm nay trong sơn trang không được yên ổn, khiến hai vị một phen sốt sắng rồi."

Nụ cười trên mặt Diêu Thanh Sơn liền tắt ngấm, lạnh giọng nói: "Chẳng lẽ đó chính là người trong Quỷ Lâu!"

"Không, trang chủ hiểu lầm, ta mặc dù chú ý Huyễn Ảnh Sơn Trang, nhưng thực sự sẽ không làm loại sự tình này. Hơn nữa trang chủ chắc cũng đoán được, thế lực nào đang ráo riết truy tìm vật kia?"

"Các hạ đến cùng là có ý gì." Diêu Thanh Sơn đề phòng nổi lên bốn phía, giọng nói cũng có chút nóng nảy.

Trong lòng Triệu Tử Nghiễn biết hai người này có chút không đem nàng để vào mắt, bởi vì nàng tuổi tác quá nhỏ, hắn còn giữ lễ như vậy chỉ vì nể uy danh của Quỷ Lâu mà thôi.

"Quỷ Lâu nhận được tin tức, thất điện hạ Triệu Mặc Tiên gấp gút muốn tìm kiếm Vĩnh Đế bảo tàng, ngày trước liền sớm phái người đến Sóc Châu, dĩ nhiên muốn chiếm được phần tàng bảo đồ trong tay trang chủ." Triệu Tử Nghiễn điềm tĩnh, trực tiếp nhắc đến chuyện khiến Diêu Thanh Sơn lo lắng nhất.

Đúng như dự đoán, hai người kia nét mặt ngưng trọng, nam nhân áo xám quét mắt nhìn nàng: "Quỷ Lâu từ lúc nào quản luôn chuyện triều đình?"

"Thân trong giang hồ sao có thể không quản? Huống hồ Diêu trang chủ lúc này cũng đã dính vào tầm ngắm của triều đình rồi."

Nam nhân áo xám trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn: "Lâu chủ họ Triệu, chính là quốc họ, không biết còn có liên quan?"

"Tiên sinh tâm tư kín đáo, bổn điện hạ cảm thấy thán phục." Triệu Tử Nghiễn cười như không cười nhìn hắn, nhẹ giọng đáp.

"Các hạ là..." Diêu Thanh Sơn chau mày, mà nam tử áo xám kia đã thăm dò vào vũ khí trong ống tay áo, bầu không khí lập tức rơi vào căng thẳng.

Triệu Tử Nghiễn đem chén rượu chậm rãi đặt lên bàn, lắc đầu nói: "Ta dĩ nhiên có lòng đến đây, Diêu trang chủ không cần quá nóng vội, nghe ta nói hết rồi động thủ cũng không muộn."

"Thảo dân không dám!" Diêu Thanh Sơn lặng lẽ ra hiệu cho nam nhân đứng phía sau buông tay xuống, cúi đầu nói.

"Diêu trang chủ, ta xin nói rõ, ta đến đây với thân phận lâu chủ Quỷ Lâu, không phải thân phận điện hạ. Người ngay thẳng không nói quanh co, ta biết trang chủ không hiếm lạ gì Vĩnh Đế bảo tàng, nhưng mà cũng không thể để vật kia bị người chiếm đoạt. Lần này ta đến là muốn tìm biện pháp giúp ngài bảo hộ tốt mảnh tàng bảo đồ kia, đồng thời qua mặt được Triệu Mặc Tiên." Triệu Tử Nghiễn không nói thêm lời, trực tiếp bày tỏ lập trường của mình.

"Điện hạ làm thế nào giúp chúng ta?"

"Trang chủ chắc là cũng hoài nghi, vì sao thất điện hạ biết vật kia ở trong tay ngài, lại không trực tiếp xuất binh đến lấy, ngược lại âm thầm ở sau lưng hành động?"

Diêu Thanh Sơn cũng không có gì giấu giếm: "Không sai."

"Người trong giang hồ không mong muốn dính vào chuyện triều đình, ngoài việc không muốn bị trói buộc, còn không chịu nổi các thế lực trong triều tranh đấu, ngươi lừa ta gạt." Triệu Tử Nghiễn thở dài nói: "Thất điện hạ lén lút như vậy, tất nhiên không phải đại diện cho triều đình, mà là xuất phát từ ý đồ riêng."

Nam nhân áo xám liếc nàng một cái: "Đã như vậy,chúng ta vì sao phải lựa chọn cửu điện hạ người, mà không phải là thất điện hạ."

Triệu Tử Nghiễn sâu kín mỉm cười: "Bởi vì, ta dù sao cũng là người trong giang hồ, chúng ta có thể dùng quy tắc giang hồ để làm việc, không cần phải liên quan đến những thứ phiền phức kia. Còn nữa, thất điện hạ dĩ nhiên không cho các ngươi lưu lại bản gốc. Quan trọng hơn là....chẳng lẽ Diêu trang chủ không chịu cho Quỷ Lâu chút mặt mũi?" Nói xong lời cuối cùng, Triệu Tử Nghiễn thu lại ý cười, sắc mặt trở nên lạnh băng.

Giờ phút này khắp người nàng tỏa ra khí tràng lạnh buốt, y sam ám sắc hoa văn trên người càng khiến nàng thoạt nhìn vô cùng sắc bén, lại thêm uy áp phát ra, khiến hai người Diêu Thanh Sơn lập tức biến sắc mặt. Bọn hắn suýt nữa đã quên, vô luận người trước mắt trẻ tuổi thế nào, nhưng có thể ngồi vào chức vị lâu chủ, làm cho đám người Quỷ Lâu cam tâm tình nguyện thần phục, tuyệt không phải người đơn giản. Hơn nữa, một khi cùng Quỷ Lâu kết oán, Huyễn Ảnh Sơn Trang liền lành ít dữ nhiều, bọn hắn làm sao chịu đựng nổi. Còn chưa nói đến thân phận cửu điện hạ của nàng, bọn hắn dĩ nhiên càng không thể đắc tội.

Thấy bọn hắn đã bắt đầu dao động, Triệu Tử Nghiễn lại bỏ thêm câu: "Hơn nữa ngày sau nếu thất hoàng tỷ nghi vấn chuyện này, hoặc là lại có người muốn chiếm đoạt tàng bảo đồ, ta liền thay các ngươi giải quyết, ta có thể đảm bảo Huyễn Ảnh Sơn Trang bình yên vô sự, được chứ?"

Diêu Thanh Sơn cùng nam tử áo xám liếc nhau, đồng thời chắp tay cung kính nói: "Không dám, mọi sự chúng ta xin nghe theo cửu điện hạ."

Triệu Tử Nghiễn hơi cong môi một cái, mỉm cười hài lòng.

☆☆☆

Lại nói Phó Ngôn Khanh một đường hồi kinh, nhờ đám người Võng Lượng hộ tống, tuy có gặp qua chút ít giặc cỏ mã tặc, nhưng đều thuận lợi giải quyết. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng không thoải mái, chuyện kia không biết Triệu Tử Nghiễn xử lý có ổn không. Nghĩ tới chính mình hiển nhiên biết được vị trí thật sự của Vĩnh Đế bảo tàng, nhưng lại để nàng ấy hao tâm tổn trí, trong lòng áy náy càng phát ra nồng đậm.

Quan sát sắc trời, hôm nay chính là đêm mười lăm trăng tròn, trong lòng nàng bất giác co thắt, Triệu Tử Nghiễn không biết có để Dược Tam Thông xem bệnh không, thuốc của người kia thật sự có thể trị khỏi cho nàng ấy sao?

Thương đội dừng chân nghỉ ngơi ở một khách điếm, Phó Ngôn Khanh nhưng lại không chút nào buồn ngủ, trăm mối lo lắng làm cho nàng đứng rồi không yên. Nhớ đến dáng vẻ thống khổ của đứa trẻ kia đêm đó, nàng ấy vốn chịu đựng tốt như vậy, mà đến ấm trà cũng cầm không được. Cẩn thận suy tư hồi lâu, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, mẹ con Triệu Mặc Tiên có thể chắc chắn Triệu Tử Nghiễn không dám phản bội, chất độc kia hiển nhiên không tầm thường. Nàng thật sự là hồ đồ, không tận mắt nhìn thấy tình trạng của đứa trẻ kia, nàng như thế nào liền rời đi rồi!

Trong lòng Phó Ngôn Khanh nóng như lửa đốt, nàng quyết định thay đổi kế hoạch, thắp sáng ngọn nến, suốt đêm viết một phong thư báo cho Tiết Hằng, trọng điểm nhờ hắn tâu lên triều đình chú ý củng cố bờ đê ở sông Hoàng Hà, đặc biệt là đoạn đê ở cửa sông Hình Châu, Tấn Châu, nếu như gặp mưa to liền phải hết sức phòng hộ nơi này. Đồng thời kỹ càng phân phó Thịnh Vũ nhanh chóng đến hai vùng lương thực lớn nhất thu mua, lại chuẩn bị thêm một số dược liệu cùng đồ dùng sinh hoạt. Nguyên bản nàng có ý định chính mình đi an bài thỏa đáng, nhưng hiện tại cần lập tức đi Ích Châu gặp Triệu Tử Nghiễn, nàng thật sự hối hận rồi, đời này làm sao có chuyện gì quan trọng hơn nàng ấy.

Phó Ngôn Khanh đẩy cửa đi ra ngoài, Lạc Âm bên ngoài nghỉ ngơi, thấy đèn sáng liền tỉnh, hơi kinh ngạc nhìn Phó Ngôn Khanh:"Quận chúa nhưng có chuyện phân phó?"

Phó Ngôn Khanh cúi đầu buộc tốt đai lưng, trầm giọng nói: "Ta muốn đi Ích Châu, ngươi cùng Vô Ngôn mang hàng hóa trở về kinh thành, giao hai phong thư này cho Tiết thúc thúc cùng Thịnh Vũ cô nương."

Lạc Âm vừa mới ngủ gật nhoáng một cái đã tỉnh táo lại, trừng lớn mắt kinh ngạc: "Chuyện này...quận chúa như thế nào bỗng nhiên liền đi...Hiện tại đã là nửa đêm!"

Phó Ngôn Khanh chau mày: "Ta cần lập tức đuổi theo điện hạ, hôm nay đã qua ba ngày rồi, nhưng nàng ấy ở lại Sóc Châu một ngày, ta bây giờ đuổi theo hẳn là có thể bắt kịp, hơn nữa nàng ấy không khỏe, chắc chắn chưa đi quá xa."

"Cửu điện hạ đã xảy ra chuyện sao, quận chúa vì sao gấp như thế?" Lạc Âm thấy nàng sắc mặt nhìn không tốt, lo lắng nói.

"Không biết, hy vọng là ta nghĩ sai rồi. Đúng rồi, ngươi nhanh chóng mời Nhạc tiên sinh đi một chuyến đến Ích Châu, phái người bảo hộ ngài ấy."

Phó Ngôn Khanh giao phó xong, Vô Ngôn cũng đã phát giác nàng đi ra ngoài, liền đuổi theo nàng: "Quận chúa, có chuyện gì vậy?"

Sau khi nghe quận chúa nói vắn tắt sự tình, Vô Ngôn cúi đầu nói: "Quận chúa suốt đêm lên đường, chúng thuộc hạ lo lắng, xin để thuộc hạ theo bảo hộ người."

Hắn nói xong liền không nói tiếng nào, tựa ở ngoài cửa, rõ ràng sẽ không nhượng bộ.

Nghĩ đến đám người Quỷ Đại công phu xuất chúng, hơn nữa quản sự thương đội cũng là kinh nghiệm phong phú, nếu có xuất hiện sự cố cũng sẽ giải quyết được, Phó Ngôn Khanh liền đáp ứng. Hai người thu thập hành lý, cưỡi ngựa suốt đêm theo đường tắt trở lại Sóc Châu, không chút nào nghỉ ngơi, liền đi thẳng Ích Châu.

Mà Triệu Tử Nghiễn đích xác không thể đi xa, chưa đến ngày mười lăm, Triệu Tử Nghiễn liền cảm giác thân thể không thoải mái, chỉ có thể gắng gượng tìm tiểu viện nghỉ lại, mà thuốc của Dược Tam Thông lần này cũng có không tác dụng nhiều.

Đêm vừa buông xuống, độc tính liền phát ra dữ dội, Triệu Tử Nghiễn như cũ sống không bằng chết. Như có hàng trăm hàng ngàn con sâu đang đục khoét xương cốt nàng, cắn phá khắp người nàng, sau đó chúng dần dần hội tụ ở ngực, tàn nhẫn mà gặm nhấm trái tim nàng.

Không cho phép bất kỳ ai tới gần mình, Triệu Tử Nghiễn khóa chặt cửa lại, dùng khăn lông chẹn ở miệng, tận lực không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thuộc hạ của nàng bên ngoài chỉ có thể nghe được thanh âm bàn ghế bị đụng ngã vang lên, Huyền Thanh sắc mặt trắng bệch, đi tới đi lui không biết phải làm sao.

"Dược tiên sinh, thật sự không có biện pháp sao, không có thuốc nào có thể giúp lâu chủ giảm bớt đau đớn?"

Dược Tam Thông nhìn cửa phòng đóng chặt, ngẫu nhiên nghe được vài tiếng kêu đau đớn đã được tận lực áp chế, sắc mặt tràn đầy đau lòng. "Ta đã cố hết sức, thuốc của ta có thể bảo vệ tâm mạch của người, hộ kinh mạch người không bị độc tính cắn nuốt, nhưng không thể giảm bớt đau đớn. Độc này kéo dài quá lâu, dĩ nhiên đã thấu tận trong xương, so với độc mà mẫu phi của người trúng phải còn muốn lợi hại hơn ba phần, lâu chủ có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi." Lúc trước hắn xem mạch cho Triệu Tử Nghiễn, phát hiện độc tính trong thân thể nàng gấp bội độc trong người mẫu phi của nàng, bực này chất độc dĩ nhiên gây tổn thương thân thể cùng đau đớn không gì tưởng tượng nổi.

"Chuyện này... phải làm sao bây giờ, lâu chủ hôm nay mới mười chín tuổi, liền phải trải qua bực này đau đớn, quả thực quá khổ rồi." Huyền Thanh thật sự nghe không nổi nữa, quay đầu con mắt đều có chút phiếm hồng.

"Cũng không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa, trước ta cũng từng cố gắng nghiên cứu cách phá giải, chính là sử dụng một loại chất độc có độc tính ngược lại, tuy nói sẽ cực kỳ gây tổn hại đến thân thể lâu chủ, nhưng có thể ức chế được Thực Tâm Tán."

Huyền Thanh nhíu mày nói: "Ý của tiên sinh là lấy độc trị độc?"

"Đúng vậy, nhưng chuyện này quá mức mạo hiểm, kết quả như thế nào chỉ có thể xem vận khí của lâu chủ. Ta đã từng cùng lâu chủ đề cập qua, muốn sớm một chút tiến hành, chẳng qua là người không có đáp ứng."

"Vì sao? Lâu chủ tính tình hẳn là rất quyết đáon. Cho dùng thập tử nhất sinh, người cũng sẽ không chấp nhận tiếp tục sống khổ sở như thế này." Huyền Thanh tự nhận là hiểu rõ Triệu Tử Nghiễn, không khỏi nghi ngờ nói.

"Lâu chủ nói, người có một số việc nhất định phải làm, trước khi thành công, người sẽ không mạo hiểm thử nghiệm." Dược Tam Thông thở dài, nghe trong phòng không có động tĩnh, lập tức thần sắc cứng lại, nhấc chưởng đánh văng chốt cửa, cùng Huyền Thanh bước vào phòng.

Đồ dùng trong phòng đều bị vỗ nát, trên mặt đất một mảnh hỗn loạn, Triệu Tử Nghiễn tựa ở vách tường, buông xuống nửa đầu tóc dài, che đi dáng vẻ giờ phút này của nàng.

Huyền Thanh vội tiến lên đỡ nàng, bản thân tự nhận là ý chí sắt đá, lúc này cũng đều đỏ mắt. Y phục trên người Triệu Tử Nghiễn dĩ nhiên ướt đẫm, trước ngực một mảnh vết máu. Tại bên người nàng, một góc vách tường cứng rắn đều bị bóc ra, có thể tưởng tượng nàng đã dùng sức lực lớn đến cỡ nào.

Thấy nàng cơ hồ đã ngất đi rồi, Huyền Thanh cẩn thận rút khăn lông từ miệng nàng ra, phía trên cũng là vết máu loang lổ. Triệu Tử Nghiễn đột nhiên run lên một cái, lại cuộn tròn người đau đớn, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Huyền Thanh.

"Ra... Đi ra ngoài."

"Lâu chủ, người, người không thể..." Huyền Thanh tiếng nói có chút tắt nghẹn, nửa ngày đều nói không nên lời. Dược Tam Thông cũng chịu không nổi nữa, rút ra ngân châm trực tiếp đem người làm bất tỉnh.

"Đã đến mức này rồi, chúng ta không thể không quản, phiền ám chủ đi đổi cái khăn lông mới, lâu chủ như vậy rất nhanh sẽ bị đau đớn làm cho tỉnh lại, lúc đó liền nhét khăn vào miệng người, đừng để cho người cắn đầu lưỡi." Dược Tam Thông trên tay liên tục hạ xuống ngân châm, cưỡng ép phong bế huyệt đạo của nàng, chỉ mong có thể giúp nàng giảm bớt chút đau đớn.

Trải qua một phen giằng co hồi lâu, Triệu Tử Nghiễn rốt cuộc mơ màng ngủ thiếp đi.

Vốn định gấp rút tiến về Ích Châu, nhưng bởi vì sức khỏe Triệu Tử Nghiễn chuyển biến xấu, mấy người Ngũ Quỷ chỉ có thể tạm thời nán lại Hứa Châu.

Lần này độc phát so lần trước lợi hại hơn rất nhiều, liên tiếp ba ngày Triệu Tử Nghiễn đều chưa từng rời khỏi phòng nửa bước, mà đêm xuống chất độc càng phát ra dữ dội, ngắn ngủi mấy ngày nàng liền tiều tụy thấy rõ, sắc mặt cũng đã trắng bệch như tờ giấy, đứng ở đó dường như có thể bị gió cuốn đi.

Ngày hôm nay một phen dằn vặt, cho đến buổi chiều, nàng có chút thư hoãn xuống, liền miễn cưỡng rời khỏi giường. Buổi trưa nàng không đói bụng, cái gì cũng đều không muốn ăn, hiện tại tốt hơn chút, Huyền Thanh đã chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ ăn, chỉ hy vọng nàng có thể ăn nhiều một chút.

"Lâu chủ, những thứ này thuộc hạ đặc biệt dặn dò đầu bếp làm thanh đạm, người cố gắng ăn một chút, mấy ngày nay thân thể đã quá tổn hại rồi." Huyền Thanh nói xong liền tiến đến khoác thêm cho nàng kiện áo choàng màu trắng.

Triệu Tử Nghiễn nhìn xem một bàn bày đầy thức ăn tinh xảo, miễn cưỡng cười cười: "Ngươi chuẩn bị nhiều thế này, ta như thế nào ăn hết."

"Lâu chủ ăn uống không tốt, thuộc hạ cũng không biết món nào người có thể ăn, người dùng một chút là tốt rồi." Thấy Triệu Tử Nghiễn dáng vẻ mệt mỏi, trong mắt Huyền Thanh đều là đau lòng.

"Làm phiền ám chủ lo lắng rồi. À, có nhận được tin tức gì từ Võng Lượng không, nàng ấy hiện tại đã hồi kinh chưa?" Triệu Tử Nghiễn vừa nói, đưa tay cầm lấy cái thìa, có chút cố sức mà đem cháo đưa vào trong miệng.

Huyền Thanh muốn giúp đỡ, lại không biết như thế nào mở miệng, nghe được vấn đề nàng hỏi, càng thêm trở nên do dự.

Triệu Tử Nghiễn vừa ăn vài miếng, thấy Huyền Thanh không có đáp lời, vốn muốn hỏi một lần nữa, nhưng lại đưa tay che miệng, mãnh liệt ho lên. Huyền Thanh sợ đến không được, luống cuống tay chân đi tìm khăn tay. Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở tung, lực đạo to lớn như muốn đem cánh cửa vỗ nát.

Triệu Tử Nghiễn bên bàn ho ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn thấy người tới, lập tức ngốc tại chỗ.