Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử - Chương 45




Edit: Linh



Beta: mymy



Dư Lãng phản kích thật sắc bén, mấu chốt là y không sợ bị xấu mặt, chỉ cần An Huệ Lan so với y càng xấu hổ hơn. Y sẽ không chút để ý mà khiến cho An Huệ Lan bị bêu xấu. Dù sao y cũng không coi mình là một người cao thượng, y rất vui vẻ.



Y đem nội y tình thú của An Huệ Lan ném ra ngoài, từ phía mọi người nhìn vào, sẽ chỉ để ý đến người lớn là An Huệ Lan mà thôi.



Hành vi bám theo Dư Hải Thiên của An Huệ Lan cũng không được quang minh chính đại gì cho cam, thân phận của cô ta không cao, cố tình dùng thủ đoạn khiến mọi người khinh thường để bám theo Dư Hải Thiên. Hơn nữa, Dư Hải Thiên là con rùa vàng ( đại ý là người chồng trong mộng của phụ nữ) số 1 T thị bị cô ta cướp mất. chuyện này khiến rất nhiều gia tộc tiếc hận, đối với An Huệ Lan tự nhiên cũng không có thiện cảm.



Ngay trong Dư gia cũng có rất nhiều người biết An Huệ Lan là không được vẻ vang gì cho cam, có một số người lớn tuổi đã ở trong Dư gia lâu thậm chí đều nhớ rõ lúc cô ta ôm đứa nhỏ tìm tới cửa.



Việc làm này của Dư Lãng khiến cho rất nhiều người lại một lần nữa nhớ đến việc An Huệ Lan tiến vào Dư gia bằng cách nào… cô ta câu dẫn Dư Hải Thiên. Đã là mẹ đứa nhỏ rồi, loại đồ vật này cũng có thể mặc vào a, còn mua một đống. HỒ LY TINH, a phi…



Phụ nữ hận nhất, chính là ba chữ hồ ly tinh kia.



Đàn ông có thể thích hồ ly tinh, nhưng là thích cũng sẽ không cẩn thận lộ ra vài phần xem thường và không tôn trọng.



Việc của An Huệ Lan không chỉ bị truyền từ trên xuống dưới Dư gia, ngay cả bên ngoài đều có thể biết đến.



Rất nhiều người khi nghe tin này đều không tin tưởng, lấy sự nghiêm cẩn của Dư gia, làm sao có thể truyền loại chuyện này ra ngoài được chứ. Hơn nữa, cũng không thấy Dư gia chèn ép loại tin đồn này. Không phải nói An Huệ Lan rất có thể sẽ trở thành nữ chủ nhân của Dư gia hay sao? Dư Hải Thiên làm sao có thể để vợ của mình trở thành đề tài câu chuyện trong miệng mọi người nha. Loại chuyện trong phòng ngủ này cũng không phải với người ngoài mà là ở trong nhà.



Ngay sau đó, sau khi nghe ngóng là chuyện từ trong miệng người làm của Dư gia nói ra, nghe đâu còn có ảnh chụp nha, vậy khả năng là sự thật đó.



Có vài người lắm chuyện nhanh chóng hỏi thăm, rốt cục là loại nội y tình thú gì a? Dư Hải Thiên nuôi người phụ nữ này chiều chuộng không đổi, khiến cho Dư Hải Thiên nuôi cô ta hơn mười năm, có thể đăng đường nhập thất, thủ đoạn khẳng định rất cao đi.



Người có chút đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nháo một trận như vậy, Dư gia rốt cục còn có thể hay không cho người phụ nữ này vào cửa.



An Huệ Lan và An Khang rốt cục thế lực ngang nhau, thanh danh bọn họ đều không khác nhau nhiều lắm. Nếu như nói trước kia có người sẽ cảm thấy An Huệ Lan sẽ trở thành nữ chủ nhân của Dư gia thì hiện tại cần đánh một dấu chấm hỏi.



Cũng có những người suy nghĩ thâm sâu hơn một tầng, tin tức này rốt cục tại sao có thể từ Dư gia truyền ra ngoài. Gia đình lâu đời như Dư gia, khả năng giữ bí mật luôn luôn thật nghiêm. Chẳng sợ Dư Hải Thiên đốt phòng ở của mình, trừ việc nhìn thấy ánh lửa nhìn thấy đống đổ nát, nhìn thấy xe cứu hỏa… cũng tuyệt đối không có bất kỳ tin tức nào từ Dư gia đi ra.



Chẳng nhẽ Dư gia cố ý lộ ra ngoài? Chuyện này không phải chứng minh là Dư gia sẽ không để cho người phụ nữ kia vào cửa hay sao? Chẳng nhẽ Dư gia thực sự thích làm đám cưới với Khang gia?



Làm người có thân phận cao nhất Dư gia, Dư Thịnh khi Dư Lãng ném đồ vật của An Huệ Lan ra ngoài cửa sổ đã biết chuyện. ông thậm chí còn biết An Huệ Lan cho người giúp việc ấy tiền rồi lại phân phó chuyện gì.



Muốn ông nói cái gì đó, thì phải là Dư Lãng làm thực không tồi, có vài phần thủ đoạn, chính là ông có nhận An Huệ Lan cũng không muốn để con dâu mình chặn đường cháu của mình. Khi so sánh, đương nhiên cháu của mình quan trọng hơn, An Huệ Lan đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt cháu của ông.



Dư Lãng không có tâm nhãn, An Huệ Lan lại có nhiều âm mưu, ông còn thật sự sợ An Huệ Lan làm hại Dư Lãng.



An Huệ Lan cần rõ ràng, tại Dư gia, địa vị của cô ta và Dư Lãng ai cao hơn, địa vị của cô ta ở Dư gia rốt cục là cái gì. Địa vị mà cô ta có ở Dư gia rốt cuộc là từ đâu mà có. Cô tính kế ai, cũng đừng tính kế con trai ruột của mình đi.



An Huệ Lan có ý đồ áp chế hành vi của Dư Lãng, khiến cho Dư Thịnh đối với An Huệ Lan có vài phần bất mãn. Ông bắt đầu nghĩ, bản thân mình đem An Huệ Lan vào Dư gia có phải là chuyện làm sai trái hay không. Con dâu Dư gia có thể gia thế không tốt, có thể là tâm nhãn không tốt nhưng ít nhất thì không được đấu tranh nội bộ. Cho nên ông cũng không ngăn cản Dư Lãng phản kích lại An Huệ Lan.



Dư Thịnh tin tưởng đối với khả năng khống chế Dư gia, ông càng tin tưởng Dư Hải Thiên. Ông căn bản không nghĩ chuyện này sẽ nháo ra ngoài, chỉ cần suy nghĩ một chút, ông sẽ biết, bên trong chuyện này khẳng định có bàn tay của Dư Hải Thiên.



“Nói đi, tại sao lại làm như vậy?” Dư Thịnh gọi Dư Hải Thiên đến, ông muốn hỏi rõ ràng ý của con trai: “Con không muốn lấy An Huệ Lan, chẳng nhẽ muốn lấy An Khang? Cha cũng không thích An Huệ Lan, nhưng là An Khang còn không bằng An Huệ Lan đâu!!!”




Dư Hải Thiên còn đang suy nghĩ đến chuyện Dư Lãng mặc áo sơ mi của hắn, ở trước mặt hắn lộ ra đôi chân mảnh khảnh. Những hình ảnh này xuất hiện ở trong đầu của hắn mấy ngày nay làm hắn không thể suy nghĩ chuyện gì khác được. Hắn có chút hối hận không nhìn nhiều thêm vài cái, hắn lắc lắc đầu: “Cha tại sao lại cảm thấy con nhất định phải lấy một người, không phải là An Huệ Lan thì nhất định phải là An Khang? Con lại không thiếu con trai, lại càng không có yêu cầu, cũng không cần nhất thiết phải kiếm cho Lãng Lãng một bà mẹ!!!” Tìm mẹ cho Dư Lãng thì con phải làm như thế nào a?



Dư Thịnh kinh ngạc không hiểu, ông không chú ý tới nửa câu nói sau của Dư Hải Thiên, một lúc lâu sau, nhíu mày: “Đời này con đều không tính lấy vợ?”



Dư Hải Thiên dừng một chút, qua thật lâu hắn mới ngắn ngủi nở nụ cười một chút: “Cha cảm thấy con nhất thiết phải lấy vợ sao?”



Dư Hải Thiên không lấy vợ, đơn giản vì vài cái nguyên nhân.



Đám cưới? Dư gia đã không cần đến nó, bản thân Dư gia đã đủ cường đại rồi, không cần quan hệ thông gia. Người thừa kế? hắn đã có Dư Lãng, không cần lại có thêm đứa nhỏ nào đến chia bớt quyền lợi của Dư Lãng. Phụ nữ? Sinh hoạt? hắn cũng đều đã có Dư Lãng.



Hết thảy mọi việc, hắn có Dư Lãng là đủ rồi.



Nếu hắn không có động tâm đối với Dư Lãng, vì cho Dư Lãng địa vị, hắn có lẽ sẽ cưới An Huệ Lan.



Dư Thịnh không có nói, Dư Hải Thiên không muốn lấy An Huệ Lan, tự nhiên càng không thể lấy người phụ nữ khác, bằng không sẽ uy hiếp địa vị của Dư Lãng: “Vậy con chuẩn bị đối phó với Khang gia như thế nào?”



Không có An Tuệ Lan, bọn họ sẽ như thế nào từ chối Khang gia đây.



Đột nhiên, Dư Hải Thiên đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ, cười có vài phần châm chọc: “Một người đã được gả cho người khác một lần, loại phụ nữ đã sinh con cho người đàn ông khác. Khang gia dựa vào cái gì bắt con cưới cô ta, còn dám nháo đến cửa, muốn đòi quyền lợi gì từ con?”



Dư Hải Thiên luôn luôn có trực giác so với dã thú còn sắc bén hơn. Tuy rằng loại trực giác này là thứ rất khó có thể tin được, nhưng là rất nhiều thời điểm Dư Hải Thiên là làm theo trực giác. Có lẽ chính hắn cũng không hiểu được, hắn tại sao lại làm như vậy thì đã hành động rồi.



Đối với Dư Lãng, Dư Hải Thiên muốn có được y so với theo đuổi bất cứ người nào cũng đều khó khăn hơn. Đứa con này được hắn đặt rất nhiều tình cảm vào, có toàn bộ tình thân và tình yêu của mình. Dư Hải Thiên hận không thể tìm một bác sĩ tâm lý phân tích từng động tác nhỏ của y, chỉ là một biểu hiện nho nhỏ cũng sợ mình làm sai điều gì.




Huống chi Dư Hải Thiên dùng đầu ngón chân cũng biết, lấy địa vị của Dư Lãng, dù làm con mình hay là người yêu của mình. Dùng thân phận nào Dư Lãng cũng không thể thích An Khang và Khang Huy.



Dư Hải Thiên làm sao có thể để cho Dư Lãng nhìn thấy Khang Huy và An Khang. Người trước là đại biểu sự phản bội của mình với đứa con Dư Lãng. Người sau đại biểu sự phản bội của hắn đối với người yêu bé nhỏ Dư Lãng. Đây còn không phải là căn cứ chính xác, rõ ràng sao.



Nếu có thể Dư Hải Thiên quả thực muốn đem Dư Lãng và Khang Huy chia cách ở hai cái thế giới hoàn toàn khác nhau. Để cho Dư Lãng vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy họ. Hắn càng không thể chấp nhận chuyện An Khang và Khang Huy xâm nhập thế giới của hắn và Dư Lãng, để Dư Lãng ngày ngày nhìn thấy bọn họ.



Muốn nói giải quyết An Khang,Khang Huy, hiện tại Dư Hải Thiên tuyệt đối muốn giải quyết so với Dư Lãng càng thêm vội vàng.



Dư Lãng không thích.



Dư Hải Thiên lại càng không thích An Khang, Khang Huy.



Nghe được Khang lão gia tử mang theo Khang Huy lại đây, Dư Hải Thiên phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Dư Lãng, hắn cảm thấy Dư Lãng rất có khả năng muốn đi xem, hắn cũng không muốn Dư Lãng đi đón bọn họ.



Dư Hải Thiên hy vọng khiến cho Dư Lãng vui một chút, theo hắn nhiều một chút, có lẽ theo bản năng hắn cảm thấy hắn đối với con trai ôm loại suy nghĩ như vậy, lại còn chuẩn bị rất nhiều loại thủ đoạn để đối phó y, đối với Dư Lãng là một sự thiệt thòi. Khi tình cảm còn chưa thực sự gắn bó, khi hắn còn chưa thực sự khiến Dư Lãng khổ sở, hắn hy vọng làm tất cả những chuyện bản thân có thể làm khiến cho Dư Lãng vui một chút.



Lúc này, Dư Lãng hẳn là còn chưa rời giường, Dư Hải Thiên tại trong phòng ngủ không tìm được Dư Lãng.



Tin tức Khang Huy bọn họ tới, Dư Lãng so Dư Hải Thiên còn biết sớm hơn, y chờ An Khang bọn họ, y đã sớm sai người chú ý, Khang lão gia tử mang theo Khang Huy vào đại môn Dư gia, đã có người báo cho y, thời gian y đến gần nhanh bằng lúc Dư Thịnh biết chuyện.



Dư Lãng nhận được điện thoại báo tin của người canh cổng, liền cọ từ trên giường đi xuống, ngay cả quần áo đều không có đổi, mặc một cái quần, hướng về phía phòng khách Dư gia chạy tới.




Chuyện của Dư gia đều được thảo luận trong phòng sách, y đã sớm có kế hoạch tốt lắm, trốn vào trong tủ quần áo treo trong phòng sách tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện, đến lúc đó có thể nghe được rõ ràng.



Đương nhiên, Dư Lãng cũng không chơi trò mất tích, y không biết Dư Hải Thiên có muốn y nghe chuyện này hay không. Y sợ vạn nhất Dư Hải Thiên không thích, y đả thảo kinh xà, Dư Hải Thiên mà không đồng ý sẽ canh chừng không cho y đi coi. Y cũng không muốn thương lượng với Dư Hải Thiên, lại sợ Dư Hải Thiên đến tìm, liền để lại một tờ giấy cho hắn.



Dư Hải Thiên bỏ cái chén chặn giấy ra, trên mặt tờ giấy viết: “Baba, ba đi thư phòng đi nha! Con đang ở trong tủ quần áo rồi đó.”



Dư Thịnh và Khang lão gia tử đang uống trà ở phòng khách, Dư Hải Thiên thì đi thẳng đến thư phòng, vào đến nơi liền hướng đến ngăn tủ lớn nhất trong phòng. Nói là ngăn tủ lớn nhất trong phòng đọc sách thì ngăn tủ có thể lớn đến mức nào a. Thư phòng của Dư gia rất truyền thống, chiếm nhiều diện tích nhất là vài món đồ cổ, vài cái ngăn tủ ở phía trên cũng là làm rỗng, chỉ có một ngăn tủ dù rất cao nhưng chỉ có 1/3 phía dưới có thể dấu người. Trẻ con còn có thể, Dư Lãng vóc dáng lớn như vậy, muốn ngồi bên trong không cúi người không được, sẽ rất khó chịu a.



Dư Hải Thiên nhanh chóng muốn tìm đem Dư Lãng ra, muốn nghe, thoải mái nghe không được sao.



Dư Hải Thiên tìm từng cái ngăn tủ một.



Nghe thấy tiếng động, Dư Lãng tự mình chui ra. Y không trốn ở trong tủ quần áo, tránh ở trong đấy rất khó chịu, y lại không ngốc, tìm nửa ngày không tìm được ngăn tủ nào thoải mái liền đi vào phòng nhỏ trong thư phòng. Cách một cánh cửa cũng có thể nghe được rõ ràng, trong phòng nhỏ đó còn có giường nhỏ chuyên dành để nằm đọc sách, y nằm ngay trên đó nghe, chẳng may bị người phát hiện còn có thể trực tiếp nhắm mắt giả bộ đang ngủ, rất tốt nha.



Dư Hải Thiên có chút sốt ruột, trong phòng sách có nhiều nơi để dấu người như vậy, ai biết Dư Lãng trốn vào chỗ nào. Có lẽ khi hắn tìm thấy người, Dư Lãng bị nghẹt đến hôm mê đó. Hắn đang muốn đứng lên gọi tên y, đột nhiên chợt nghe thấy thanh âm sợ hãi phía sau gọi hắn một tiếng: “Baba?”



Dư Hải Thiên trực tiếp quay người lại, sắc mặt hắn có chút khó coi, hắn quả thực rất muốn đánh Dư Lãng. Nếu không có tờ giấy của Dư Lãng, nếu Dư Lãng thực sự cuộn mình trốn ở trong tủ treo quần áo nghe trộm, ý định khi người của Khang gia đi về mới chui ra. Nếu hắn vừa rồi thật sự tìm được Dư Lãng trốn ở trong tủ treo quần áo, hắn thực sự sẽ đánh y.



Dư Lãng đã nhìn ra, trước kia khi Dư Hải Thiên muốn đánh y chính là biểu tình này. Chính là, trước kia y biết tại sao Dư Hải Thiên muốn đánh y, để cho y nói, cái thời điểm kia, Dư Hải Thiên đánh y, y thật không có bị đánh oan, nhưng là y hiện tại không có làm sai cái gì a.



Y làm sai, Dư Hải Thiên tự nhiên có thể đánh y, y cũng ngoan ngoãn để cho hắn đánh. Nhưng mà y làm đúng, Dư Hải Thiên cũng muốn đánh y.



Dư Lãng không biết tại sao Dư Hải Thiên muốn đánh y, phản xạ có điều kiện rụt lùi lại một chút, rời xa cái người thoạt nhìn có chút cao lớn âm trầm này. Dư Hải Thiên hiện giờ rất có cảm giác khủng bố: “Baba. Con không có làm sai chuyện gì.”



Dư Hải Thiên há miệng thở dốc, ngay cả một câu cũng không nói được. hắn cũng biết hắn tức giận một cách thái quá. Trước kia, hắn coi Dư Lãng là con trai mình, Dư Lãng có thể tác động đến tâm trạng của hắn, là đứa con hắn yêu mến nhất. Hiện tại, hắn coi Dư Lãng là thuộc quyền sở hữu của mình. Mọi thứ của Dư Lãng đều là của hắn, cho dù là Dư Lãng cũng không được phép làm thương tổn bản thân mình.



Dư Hải Thiên biết, từ khi hiểu được tâm tư của mình với Dư Lãng, chỉ khi nào nhìn thấy y thì hắn mới thấy an toàn. Hắn rất sợ Dư Lãng hiểu được mọi chuyện, sau đó chạy trốn.



Hắn vừa rồi tìm từng ngăn tủ một, mỗi khi mở ra một cái ngăn tủ, hắn chỉ sợ trong đó không tìm thấy y, không cảm giác được Dư Lãng, càng cảm thấy sợ, ở trong này tìm không thấy Dư Lãng, y chạy đến nơi hắn không biết.



“Baba?” một lúc lâu sau, Dư Lãng chần chờ vươn tay kéo tay áo Dư Hải Thiên: “Baba, nếu ba không thích con ở trong này, con có thể đi ra ngoài.”



Dư Hải Thiên dừng một chút: “Con muốn ở trong này sao?”



Dư Lãng gật gật đầu, chần chờ một chút: “Con muốn trốn ở trong này, bất quá nếu ba ba không thích, con cũng có thể chờ ba ba nói cho con biết.”



Dư Hải Thiên đột nhiên vươn tay cánh tay đem Dư Lãng kéo gần lại một chút: “Con thực thích mặc cái áo sơmi này?”



Dư Lãng mặc trên người chính là áo sơ mi của Dư Hải Thiên, cũng không phải Dư Lãng thích, đương nhiên cũng không phải y không thích, chẳng qua Dư Lãng dù thích đến đâu y vẫn càng thích mặc đồ của mình. Chủ yếu là Dư Hải Thiên thích, buổi tối hắn đưa cho Dư Lãng mặc, Dư Lãng sẽ mặc nó lên người.



Dư Hải Thiên thích trên người Dư Lãng có hương vị của hắn, chẳng sợ hắn cần phải khắc chế càng nhiều.



“Chưa kịp đổi!” bởi vì tương đối vội, sợ Dư Hải Thiên bọn họ đến thư phòng trước, Dư Lãng chưa kịp thay quần áo đã chạy qua, nút thắt đều chưa có cài xong, y ngửa đầu để Dư Hải Thiên cài lại nút áo cho mình: “Vậy baba, con rốt cục có được ở trong này không ạ?”



“Con muốn nghe, có thể ngồi bên cạnh ba, quang minh chính đại nghe.” Dư Hải Thiên vì Dư Lãng sửa sang lại quần áo, y phục của hắn Dư Lãng mặc có chút lớn, Dư Lãng mặc quần áo của hắn như vậy, hắn không muốn cho người khác nhìn thấy nhưng là muốn đổi cũng không kịp rồi. Hắn đem tay áo xắn lên vài vòng, lại ngồi xổm xuống thay Dư Lãng buộc dây giày.