Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử - Chương 55




Edit: Linh



Dư Lãng làm ra kế hoạch này hoàn toàn là dựa theo suy nghĩ người cách vách chắc chắn là Khang Huy mà triển khai. Nếu nhận nhầm người… lại tính tiếp sau. Dù sao trước hết cứ coi người kia là Khang Huy mà làm đã.



Dung An Thụy cảm thấy Dư Lãng nói rất có lý, rất là khí thế vội vàng sang cách vách tìm Khang Huy, miễn cho hắn không muốn đến còn dẫn Dư Lãng theo cùng. Hắn đã chuẩn bị tâm lý dù có phải sử dụng biện pháp mạnh cũng phải kéo Khang Huy sang đây.



Dư Lãng để Dung Việt Trạch lại, giao cho Bạch Thiềm Tài, cho Bạch Thiềm Tài trông hắn không cho hắn chạy mất. Y cũng đi theo phía sau, chờ Dung An Thụy ra cửa y liền không đi nữa. Y căn bản chưa từng có suy nghĩ sẽ đối mặt với Khang Huy nha. Miễn cho hắn thấy y lại ngại mặt mũi mà bỏ chạy.



“Tiểu Nhị Tử cậu cũng không phải không biết, Khang Huy kia coi như là em trai của tớ, ba tớ không chịu nhận hắn hắn sẽ rất tức giận, hai người bọn tớ chính là kẻ thù của nhau. Hai người con trai yêu đương lại không phải là chuyện vẻ vang gì, trước mặt tớ mà để cho người con trai khác thượng Khang Huy có thể đem nhược điểm như vậy cho tớ thấy không? Hắn thấy tớ chính là dù trong lòng có muốn nhưng vì mặt mũi cũng khẳng định không nguyện ý theo cậu!!!”



Sự tình của Khang Huy nháo lớn đến như vậy, nửa T thị cũng biết, Dung An Thụy đương nhiên cũng biết. hắn và Dư Lãng là bạn tốt, tự nhiên sẽ không có ấn tượng tốt với Khang Huy. Hiện tại Khang Huy không chỉ ngáng chân anh em tốt của hắn lại còn bỡn cợt tình cảm của anh họ hắn khiến cho hắn lại càng không tốt: “Tên khốn kiếp kia nếu không muốn đến chúng ta hai người cũng phải kéo hắn đến bằng được ạ. Dựa vào cái gì mà cậu phải tránh hắn a. đây đều là do hắn tự mình gây ra chuyện.”



“Có thể giải quyết thì tớ vẫn muốn giải quyết trong hòa bình hơn a. Hơn nữa, nhìn Khang Huy không vừa mắt thì đánh lúc nào cũng được, mà Dung Việt Trạch lại chờ không được chúng ta đánh Khang Huy xong mới mang cho hắn đâu.” Lúc này Dư Lãng tỏ vẻ hết sức hiểu chuyện.



“Vậy thì cậu đi đâu bây giờ? Cậu tìm một chỗ chờ tớ, đem Khang Huy giao cho anh họ thì chúng ta về nhà.” Dung An Thụy xem như bị Dư Lãng thuyết phục.



Trùng hợp cửa ở Thiên Thượng Nhân Gian ở mỗi phòng đều khắc một hình hoa khác nhau, bên ngoài còn để một bồn hoa nhỏ để trang trí. Dư Lãng chỉ vào giá trên tường: “Tớ ở trong này ngốc một lát, không cho Khang Huy thấy tớ là được. Nếu Khang Huy không chịu đi theo cậu, cần phải dùng sức mạnh cậu lại bảo tớ.”



Dư Lãng cũng không thể nói, hắn phải đợi Dư Hải Thiên đến đây, nhìn trò hay đi.



Dư Lãng không nghĩ tới chính mình chưa kịp đợi Dư Hải Thiên đến, trước hết đã nhìn màn kịch xảy ra trước mặt.



Dung An Thụy vừa vào cửa, phỏng chừng là muốn cho Dư Lãng cũng nghe thấy âm thanh ở bên trong nên không đóng kỹ cửa mà để một khe hẹp. Dư Lãng hết sức chăm chú vểnh tai nghe. Cửa vừa mở chợt nghe thấy có tiếng thở dốc có chút ồ ồ, thanh âm than nhẹ, còn có chút tiếng da thịt chạm vào nhau. Dư Lãng ở rất gần, kinh nghiệm cũng không thiếu, ngay lập tức liền đoán được ở trong phòng khẳng định có chuyện hay. Ngay lập tức bổ não tự hình dung ra hình ảnh Khang Huy lêu lổng với con nhà người ta.



Người ở cách vách thực sự là Khang Huy mà Dung An Thụy cũng biết Khang Huy, hắn còn không cần gõ cửa đã vào được, nhìn thấy Khang Huy quần cũng chưa cởi đã lấy vật ở phía dưới ra, chuyển động ở trong người một nữ sinh.



Nữ sinh biểu tình mê ly, Khang Huy ngược lại không có hoàn toàn chìm đắm trong chuyện này, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, có vài phần không yên lòng. Thấy có người mở cửa vào liền ngay lập tức phát hiện còn thuận tay ném một cái chén qua: “Cút ra ngoài …”



Dung An Thụy thấy không phải nhận sai người liền trực tiếp kéo Khang Huy từ người nữ sinh kia lên, nhìn thoáng qua hạ thân hắn. Dung An Thụy thực sự không biết tại sao Dung Việt Trạch có thể coi trọng một người như vậy a, còn tự biến mình thành loại bộ dạng như vậy.



“Dung An Thụy?” Khang Huy cũng biết Dung An Thụy, Dung An Thụy là bạn từ nhỏ đến lớn của Dư Lãng, lại là em họ của Dung Việt Trạch, mặc kệ là từ phía nào Khang Huy đều có thể biết Dung An Thụy, hắn thấy sắc mặt Dung An Thụy không quá quan tâm coi được có vài phần lo lắng: “Cậu tới với ai?”



Dung An Thụy cười lạnh một tiếng, hắn thực sự rất bao che khuyết điểm, nếu bình thường cho hắn biết Dung Việt Trạch cùng Khang Huy là loại quan hệ này, không chừng hắn còn khó tiếp thu. Nhưng là hiện tại, nhìn đến Khang Huy ở bên cạnh ‘Hồng hạnh xuất tường’, Dung Việt Trạch ở bên kia còn thâm tình một mảnh kêu tên của người ta. Hắn đều thay Dung Việt Trạch thấy không đáng giá, Khang Huy đều hồng hạnh xuất tường, dựa vào cái gì Dung Việt Trạch sẽ thủ thân như ngọc, hạ dược, chẳng lẽ không Khang Huy không được sao.



Dung An Thụy cũng không muốn đem Khang Huy đi tìm Dung Việt Trạch, đây không phải là còn có một người sao, hắn vươn tay, sẽ kéo vừa nữ sinh rồi bồi Khang Huy làm việc kia.



Cô gái kia ngay lúc Dung An Thụy tiến vào liền sợ hãi, cô nàng thấy Khang Huy cũng không có để ý đến mình, liền trên mặt đất lau nước mắt, tự cầm lấy quần áo rơi dưới đất che thân mình, trốn sau sô pha mặt trái bắt đầu mặc quần áo.



Dung An Thụy vươn tay muốn bắt mình, nữ sinh kia sợ tới mức run run rẩy rẩy, thét chói tai gọi Khang Huy: “Khang Huy, Khang Huy, hu hu…”



Ngoài cửa Dư Lãng ngoáy ngoáy lỗ tai, sao hắn lại nghe thấy âm thanh này quen tai đến vậy a, không đợi Dư Lãng nhớ tới cái này quen tai thanh âm là ai đâu, chợt nghe thấy Khang Huy kêu lên…



“Dung An Thụy, cậu không được chạm vào cô ấy!!” Khang Huy nhảy dựng lên, đem nữ sinh bảo vệ ở phía sau. Tuy rằng với lý do ban đầu không tốt lắm, với mục đích trả thù, vốn là chính là không muốn làm cho cô ấy sống khá giả, hắn cũng không muốn cưới cô ta. Nhưng chính là bởi vì về sau khẳng định sẽ làm chuyện có lỗi với cô, hắn mới muốn tại địa phương râu ria bù lại một chút.



Dung An Thụy không có phí nhiều sức lực liền đem Khang Huy đẩy ra ngoài, trên thực tế Khang Huy vừa nghe Dung Việt Trạch ngay tại cách vách, cả người liền ngây dại. Còn không có chờ Dung An Thụy nói cái gì nữa, hắn cũng không quản Dung An Thụy, bỏ lại nữ sinh kia, tự mình chạy ra ngoài.



Khang Huy chân trước vừa chạy đi, Dư Lãng liền vào được, y nhớ tới cái thanh âm kia quen thuộc phải vào xác nhận một chút a, Vừa đến cửa liền an vị tại trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm người đang cuộn mình ở trên ghế sa lông bên cạnh, nữ sinh kia đem đầu đều chôn vào trong ngực.



“Không có việc gì, gọi Bạch Thiêm Tài là chúng ta có thể đi rồi.” Thấy Dư Lãng tự mình tiến vào, cũng không cần hắn đi tìm. Dung An Thụy nhìn thấy Dư Lãng liền kéo Dư Lãng đi, nơi này thật sự là rất loạn.



“Đợi một lát, lát nữa rồi đi” Dư Lãng gắt gao nhìn chằm chằm người kia, ngọn đèn có chút mờ, người này lại không chút sai lệch che hết toàn bộ bản thân, thực sự khiến y có một chút không dám chắc chắn: “Tớ ở chỗ này chờ các cậu trong một lát, cậu đi trước dẫn Bạch Thiềm Tài đến đây nha.”



Dung An Thụy theo ánh mắt Dư Lãng nhìn qua thấy y đang nhìn chằm chằm cô gái kia không dời mắt. Nhìn ánh mắt Dư Lãng như thế nào nhìn một hai người vẫn không tốt như vậy a: “Dư Tiểu Lãng, cậu cũng không thể làm chuyện xằng bậy a.”



Dư Lãng lông mày cũng dựng thẳng lên: “Cậu tìm Bạch Thiềm Tài đi, tớ xằng bậy cái rắm ấy. Nhanh chóng đi tìm hắn, tìm xong rồi chúng ta sẽ nhanh chóng về nhà!”



“Với vài cái công phu của cậu ngay cả quần áo cũng không thoát được.” Dung An Thụy đi ra cửa tìm Bạch Thiềm Tài, không có người Dư Lãng liền trực tiếp dựa vào gần vị người quen kia: “Tiểu thư cô họ gì a?”



Cô gái đó không nói gì, trực tiếp lùi lại vào bên trong ghế sa lông.



Kiểu phản ứng này, Dư Lãng cảm thấy không nhận lầm người đâu, càng tới gần nữ sinh kia. Đến gần còn có thể thấy một mảnh dấu đỏ nhu bị chó gặm trên cổ cô ta: “Chị họ? An Di?”



Người nọ lại càng trực tiếp lấy thảm che đầu của mình, Dư Lãng có thể một trăm phần trăm xác định người này là An Di. Cứ việc có chuẩn bị tâm lý, Dư Lãng vẫn là kinh ngạc.



An Di? An Di?! Cháu gái An Huệ Lan, một người là em họ? Một người là chị họ? Ngủ với nhau? Dư Lãng không biết là mình có nên vui vẻ hay không a. Y nhớ rõ đời trước An Di với Khang Huy có ý nhưng bởi vì mình sống chết ngăn cản, lại đúng thời điểm đó Khang Huy cũng biết An Di là chị họ mình cho nên chuyện không thành.



Theo sự hiểu biết của y, An Di thoạt nhìn nhu thuận hiểu chuyện, hành vi cử chỉ giống như là một thục nữ trên thực tế căn bản không phải là cái loại tử tế gì. Có bảy tám phần giống An Huệ Lan. An Di, Khang Huy và An Huệ Lan là cùng một loại người nha.



Vì An Di, vì Khang Huy, vì An Huệ Lan Dư Lãng cảm thấy mình hẳn nên cao hứng. Mẹ nó y quả thực rất vui vẻ! An Di là cái đồ nhện tinh khẳng định có thể gây sức ép cho Khang Huy. Cô ta và Khang Huy, ai hãm hại ai còn chưa biết được đâu.



Dư Lãng trực tiếp kéo thảm của An Di xuống: “Được rồi, em đã nhận ra chị rồi chị còn trốn làm gì a? Tên khốn kiếp Khang Huy bắt nạt chị đi? Chị nói rõ cho em, hắn đã ngủ với chị chưa? Chị cũng không phải là người bình thường, chị là chị họ của em, hắn lại coi chị như mấy đứa con gái bên ngoài ngủ cũng đã ngủ rồi, chơi cũng chơi đã rồi, khó mà coi được. Yên tâm đi em sẽ lấy lại công đạo cho chị! Này, nói gì đó đi, chị nói rõ cho em, hắn rốt cuộc đã chiếm tiện nghi của chị chưa?”




Dư Lãng tự quyết định bộc lộ hoàn toàn lập trường của mình, thấy An Di vẫn giống như là rùa đen một câu cũng không nói y liền lấy điện thoại ra: “Chị họ, chị chính là chị của em. Chị không chịu nói chuyện với em, em cũng không thể coi như chưa từng gặp chị. Em chỉ còn cách nói cho cậu, số điện thoại của cậu …”



Dư Lãng không phải làm bộ gọi điện thoại hù dọa An Di, đương nhiên cũng là hù dọa cô ta nhưng là y cũng không ngại gọi điện thoại đâu. Cho nên y thực sự bấm máy.



An Di vừa nghe tiếng chuông liền nóng nảy, dù không muốn Dư Lãng thấy bộ dáng chật vật của mình nhưng Dư Lãng đã xác nhận đúng là bản thân cô có dấu nữa cũng không để làm gì. Cô càng không thể để Dư Lãng gọi điện cho cha mẹ mình. Cô ném thảm, chạy qua đoạt điện thoại của Dư Lãng: “Dư Lãng em không thể gọi điện cho ba chị, em muốn đối xử tốt với chị thì gọi cho mẹ em là tốt lắm rồi.”



Dưới tình thế cấp bách, An Di còn đưa ra được lựa chọn tốt nhất.



Dư Lãng hiện tại nhìn An Di cảm thấy rất thuận mắt, vì cô ta sẽ đi gây tai họa cho Khang Huy. Cô ta càng lợi hại, Khang Huy và An Huệ Lan càng xui xẻo. Cố tình hai người họ lại có nỗi khổ không thể nói nên lời. Y không cãi nhau với An Di, một bộ rất nghe lời đưa điện thoại cho cô ta.



An Di cầm điện thoại, vẻ mặt bất định liếc mắt nhìn Dư Lãng. Tuy mình và Dư Lãng không thân cận, nhưng mình là chị họ hàng thật giá thật của y, chỉ với một tầng quan hệ như vậy mình sẽ có ưu thế hơn cô cô. Mình cũng sẽ không đến nỗi giống như cô cô An Huệ Lan của mình. An Di đối với lời Dư Lãng nói rất động tâm, cô tắt máy gọi lại cho An Huệ Lan, để ở bên tai Dư Lãng: “Dư Lãng, em nói chuyện với mẹ em đi.”



Đột nhiên chỉ nghe cạch một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài: “Lãng Lãng…”



“Ba ba..” Dư Lãng quả thực sợ ngây người, y ngay lập tức đẩy An Di, người đang dựa vào y để cho y nghe điện thoại.



An Di cũng kinh ngạc, sau khi cả kinh thì lại làm bộ dáng như đang bị người bắt nạt mà đáng thương lui lại một bên.



Dư Hải Thiên chỉ nhìn Dư Lãng liếc mắt một cái liền đi nhanh về phía y, trực tiếp kéo Dư Lãng đến bên người, vươn tay kéo y đang dựa bên sa lông đứng lên. Một bàn tay đặt ở bên vai Dư Lãng cúi đầu ngửi ngửi miệng y: “Uống rượu sao?”



Dư Lãng lập tức lắc lắc đầu: “Con ngay cả nước cũng chưa được uống nữa, ba ba không phải không cho con uống rượu sao?”



“Thật là ngoan a.” giọng nói không rõ là vui vẻ hay là thất vọng, Dư Hải Thiên lắc đầu.




Dư Lãng nhìn Dư Hải Thiên phát hiện hắn hoàn toàn không có bực mình, khó chịu hay mấy hứng linh tinh gì. Chẳng nhẽ hắn còn chưa qua phòng cách vách, chưa nhìn thấy Khang Huy đang ở cùng Dung Việt Trạch sao. Vậy Dư Hải Thiên rốt cuộc làm sao mà có thể tìm đến chỗ y a? Dư Lãng quả thực muốn cho Dư Hải Thiên lại trọng sinh một lần, lúc này y nhất định sẽ ở trong phòng cùng với bọn Khang Huy. Đảm bảo khi Dư Hải Thiên tới có thể nhìn thấy bọn họ.



Thời gian này Dư Hải Thiên giống như mới nhìn thấy An Di, hắn vào cửa liền nhìn thấy người con gái này tư thế thân mật dựa vào bên người con trai hắn. Ngay cả khi có chuẩn bị tâm lý Dư Hải Thiên cũng không thích ở bên cạnh Dư Lãng xuất hiện người như vậy. Hắn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm An Di. Nhìn vài giây, mười phần ghét bỏ người con gái này: “Đi ra ngoài!”



Dư Lãng nhìn thấy Dư Hải Thiên, khi hắn đi vào và nhìn thấy y đứng cùng một chỗ với An Di, y biết khẳng định trong lòng hắn không cảm thấy thoải mái. Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy Dư Hải Thiên nhắc tới cô ta, y cũng không cần phải lo lắng đề phòng nữa. Ngược lại trong lòng y còn thở mạnh một hơi, dường như muốn lấy lòng ôm thắt lưng Dư Hải Thiên, cọ cọ, nhỏ giọng muốn giải thích với Dư Hải Thiên: “ Ba ba, ba không biết chị ấy sao?”



Dư Lãng luôn luôn thân cận Dư Hải Thiên, thí dụ như loại động tác thân mật nhỏ này, từ nhỏ đến lớn, Dư Lãng đều thích làm, thẳng đến khi trưởng thành, cũng không có sửa đổi, Dư Hải Thiên cũng đã quen. Chính là hôm nay, Dư Lãng chủ động thân cận, lại làm cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh, có lẽ là bởi vì hắn đã muốn quyết định, cho dù là lừa gạt, cho dù là sử dụng bạo lực, hôm nay hắn đều phải có được Dư Lãng đi.



Dư Lãng luôn thân cận với Dư Hải Thiên, giống như loại động tác thân mật này, từ nhỏ đến lớn Dư Lãng đều thích làm đến khi trưởng thành cũng không sửa đổi. Dư Hải Thiên cũng đã quen, chính là hôm nay Dư Lãng chủ động thân cận, lại làm cho hắn có chút cảm thấy vui sướng bất ngờ.



Dư Hải Thiên nhẹ nhẹ hít một cái, đưa tay sờ sờ trán Dư Lãng, hắn cảm thấy bộ dáng cẩn thận lấy lòng của Dư Lãng hiện tại khiến hắn thấy vô cùng đau lòng. Nếu như không phải do hắn, thiếu niên đã lớn tuổi giống như Dư Lãng, đừng nói là Thiên Thượng Nhân Gian, chính là chơi bời lêu lổng chỉ sợ là cũng tập mãi thành quen rồi đi.



Cố tình, Dư Lãng thì sao? Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại lo lắng sợ hãi mình tức giận.



Dư Hải Thiên cảm thấy như vậy là đủ rồi, không cần tiếp tục hù dọa con trai nữa. Hắn thấp giọng nở nụ cười, chiều theo ý của Dư Lãng mà nhìn An Di: “ Ba ba chỉ cảm thấy có chút quen mắt mà thôi, là bạn học của con?”



Dư Lãng và An Di đã ít gặp nhau, Dư Hải Thiên lại càng chưa thấy An Di được mấy lần. An Di này cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, Dư Hải Thiên cũng không quá coi trọng. Hắn chỉ muốn nói xong những lời này rồi mang Dư Lãng về nhà.



Dư Hải Thiên đang muốn nói không có việc gì chúng ta về nhà đi, An Di liền tỏ ra ủy khuất, giọng nói còn có chút nức nở: “Chú, cháu là An Di…”



“Đây là chị họ của con.” Dư Lãng bên người Dư Hải Thiên nhỏ giọng nhắc nhở, Dư Hải Thiên không thấy Khang Huy cùng Dung Việt Trạch, cho hắn biết chuyện Khang Huy cùng An Di cũng không tệ a. Dư Lãng cũng không yêu cầu quá cao, không nhất thiết phải cho Dư Hải Thiên thấy Khang Huy cùng Dung Việt Trạch lêu lổng: “Chị ấy giống như bị người bắt nạt, con đang muốn gọi điện thoại cho mẹ để mẹ đến xem đâu. Không chừng là bị chuốc thuốc mê, hiện tại thay mặt chị đi bệnh viện kiểm tra một chút, còn có thể tìm ra phạm nhân đâu.”



Dư Lãng kiên quyết không nói, y biết “kẻ phạm tội” là Khang Huy, bằng không dấu vết “quan báo tư thù” này là quá lớn.



An Di cảm thấy để cho Dư Hải Thiên thay mình “đòi công đạo” so với Dư Lãng đòi gọi cho ba mình còn khổ hơn. Tuy rằng cô mình và ông ta đã chia tay nhưng là mẹ cô cũng đã nói cho cô biết. Có sự tồn tại của Dư Lãng, cô cô của mình hoàn toàn là không cần lo lắng, không chừng sau này Dư Hải Thiên chỉ có một người con trai là Dư Lãng cũng nên. Cô không muốn chụp cái mũ là kẻ gian dâm cho Khang Huy. Dù sao điều mà cô muốn là được gả cho Khang Huy chứ không phải là đem hắn tống vào trong ngục giam đâu.



“Chú, Dư Lãng hiểu lầm, cháu và Khang Huy… chỉ là bạn thôi ạ.” An Di cúi đầu, vừa đủ lộ ra một mảnh cổ với dấu vết bị người gặm cắn.



Dư Hải Thiên vừa nghe Khang Huy liền nhíu mày, hắn hiểu Dư Lãng a, vừa thấy liền biết Dư Lãng hiện tại là đang xem trò cười đi, hắn nắm cả bả vai Dư Lãng thật chặt: “… Lãng Lãng cảm thấy chuyện này phải làm gì a?”



“Chuyện này, đã phát sinh quan hệ rồi, cũng không thể để Khang Huy ăn xong liền vỗ mông chạy lấy người được đi.” Tình cảnh này quá giống với chuyện của Dư Hải Thiên và An Huệ Lan mười lăm năm trước. An Huệ Lan có nhiều hơn so với An Di một đứa con, An Di so với An Huệ Lan nhiều hơn là một chỗ dựa vững chắc quyền cao chức trọng. Hiển nhiên là vận khí của An Di tương đối tốt, châm chọc chính là vận khí của cô không thể đuổi đi sự xui xẻo An Huệ Lan lưu lại nha.



Dư Lãng giống như quên mất người bên cạnh mình chính là kẻ từng vỗ mông chạy lấy người, y ngôn từ chính nghĩa, tràn đầy vô tội nói: “Hắn sao có thể bội tình bạc nghĩa đâu, cái tên Khang Huy này nhất định phải phụ trách.”



Dư Hải Thiên cũng không nói chuyện, hắn chỉ mang ý cười mà nhìn chằm chằm Dư Lãng. Nhìn đến khi Dư Lãng cảm thấy là mình không đúng, không nên hãm hại Khang Huy như vậy. Dư Hải Thiên đã biết Khang Huy là con mình, dù hắn không quá để ý Khang Huy nhưng dù thế nào cũng là con ruột a. Có lẽ Dư Hải Thiên vẫn còn một chút để ý.



Dư Lãng đang muốn nói gì đó để giảm bớt không khí, đột nhiên Dư Hải Thiên cầm lấy tay Dư Lãng: “Lãng Lãng, còn có việc gì sao?”



“A?” Bọn họ không phải đang nói cách giải quyết chuyện của An Di và Khang Huy sao, Dư Lãng nhìn An Di trên ghế sa lông.



Dư Hải Thiên cũng liếc mắt nhìn một cái: “Sao vậy, Lãng Lãng vẫn còn muốn tìm một bé gái để chơi cùng sao? Lát nữa về nhà ba ba chơi với con, được không?”



Dư Lãng lắc lắc đầu, y rốt cuộc cũng từ trong lời nói của Dư Hải Thiên nghe ra được hắn là không có ý tốt gì. Bất quá hắn tự coi mình giống như là một bé gái mà đánh đồng thực sự không biết thế nào là mất mặt sao?



“Được rồi, về nhà với ba ba đi!” Dư Hải Thiên đứng lên, đem Dư Lãng kéo lên từ ghế sa lông đến bên người mình.