Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử - Chương 78




Edit: Linh



Vì tức giận, Khang lão gia tử hoàn toàn chặt đứt liên hệ với Khang Huy. Ông không nhận điện thoại của Khang Huy, không hỏi thăm chuyện của hắn. Ông còn cấm những người xung quanh nhắc tới Khang Huy, nhận được tin thận của hắn bị suy thận thì đã muộn.



Chẳng sợ Khang Huy lựa chọn giữa họ và Dư gia, Khang lão gia tử bị hành vi của Khang Huy biến thành thương tâm vô cùng. Nhưng là Khang lão gia tử như trước làm như không nghe thấy.



Chờ ông về nhà nhìn thấy Khang An lại càng tức giận.



Khang An là đứa con duy nhất của ông, khi mẹ nó chết, Khang lão gia tử sợ mẹ kế đối với cô không tốt, cố gắng chống đỡ nhiều năm như vậy, một người đàn bà cũng không cưới, càng không ghét bỏ Khang An là một đứa con gái mà trăm phương nghìn kế trù tính cho cô. Ông chọn Lý Kham là con rể, đối với Khang gia tốt, đối với Khang An cũng tốt, Khang An không vui, hắn cũng không miễn cưỡng.



Điều duy nhất mà ông không thích ở cô là không đồng ý gả Khang An cho Dư Hải Thiên. Chính là điểm ấy, ông cũng hơn nửa là vì Khang An suy nghĩ. Ông phải đối Khang An gả cho Dư Hải Thiên, phần lớn nguyên nhân là bởi vì Dư Hải Thiên không yêu cô. Một người phụ nữ nếu không yêu chồng của mình thì sẽ sống tốt lắm. Chính là chồng không yêu cô ấy, mà bản thân lại yêu chồng chuyện này không được, là tuyệt đối sẽ không hạnh phúc.



Khang lão gia tử hy vọng cả đời Khang An thoải mái. Trên thực tế, Khang An gả cho Lý Kham, Lý Kham yêu Khang An như vậy, Khang An lại là con của Khang lão gia tử. Lý Kham đối với Khang An lại càng bao dung. Khang An sống rất sung sướng.



Khang lão gia tử cho rằng nhiều năm hôn nhân hạnh phúc như vậy, đã muốn mài mòn xúc động của cô. Ông trăm triệu lần không nghĩ ra nổi, Khang An là đang kìm nén áp lực, áp lực này bùng nổ khiến Khang An làm ra hành động điên cuồng như vậy. Cô biết rất rõ Khang Huy không phải là con của mình. Bởi vì trên người Khang Huy chảy dòng máu của Dư Hải Thiên, cô tình nguyện coi đứa bé này là con đẻ của mình. Vì hắn mà vứt bỏ chồng con, không tiếc người chồng sinh hoạt nhiều năm như vậy trở thành trò cười cho toàn T thị, không tiếc đứa con nhỏ ngây thơ mất đi mẹ, càng làm cho đứa con lớn nhất cả đời cũng không biết mẹ đẻ mình là ai, cha mình là ai.



Mấy ngày nay, ông thực sự bị tức đến không nhẹ, ông không chỉ bị đứa con gái duy nhất của mình đùa bỡn, nghĩ sai về cháu của mình, càng là tức con gái mình, quả thực là bị Dư Hải Thiên chuốc thuốc mê rồi, làm ra cái loại chuyện gì vậy.



Từ khi Khang lão gia tử mơ hồ biết được chuyện, liền nhốt Khang An ở trong nhà. Miễn cho con gái mình đi ra ngoài gây ra chuyện gì, Khang An cũng thành thực, ở nhà cũng không làm ầm ĩ gì.



Khang lão gia tử ở chỗ Dư Hải Thiên bị Dư Lãng làm cho nghẹn không nói ra lời, về nhà nhìn đến Khang An, tức giận liền xông ra: “Con ngày mai đến Dư gia thăm Lãng Lãng đi!”



Khang lão gia tử cảm thấy mình cũng đã đủ quá phận, ông chuẩn bị tiếp tục nhận Khang Huy là cháu nội, nhưng ông cũng không có quyết định không nhận Dư Lãng. Lúc trước ông quyết định không đón Dư Lãng về Khang gia là dựa trên suy nghĩ y ở Dư gia sống rất tốt, Khang gia tài sản tự nhiên cũng sẽ có phần của Dư Lãng. Nhưng Khang An so với ông còn quá phận hơn, nó hoàn toàn coi Khang Huy là đứa nhỏ mình sinh ra, mà Dư Lãng giống như hoàn toàn không phải nó sinh ra vậy.



Ít nhất con cũng phải hỏi một tiếng Dư Lãng sống có tốt không đi, chính là Khang An hoàn toàn không có. Nhưng để Khang lão gia tử nói, cũng phải nói là không có người nào làm mẹ giống như Khang An.



Khang An biết Khang lão gia tử thấy mình sẽ tức giận, cô cũng thành thật nghe lời cha mình. Nhưng lần này cô trực tiếp lắc đầu, không chút nào che dấu thái độ của mình: “Con không đi!”



Khang lão gia tử nheo mắt, đột nhiên vỗ bàn: “Con nói cái gì vậy! Đó là con của con, là con đẻ của con, con thật sự không coi nó như là con đẻ của mình sao!!!”



Khang lão gia tử thật sự là khó thở, ông đây là sinh đứa con gái như thế nào vậy, ông cơ hồ là chửi ầm lên: “Cha biết là con ghét bỏ Dư Lãng trên người không có dòng máu của Dư Hải Thiên, nhưng đây là lỗi của Lãng Lãng sao? Đó là do con sai, nếu không phải con làm loạn, sẽ có nhiều chuyện sảy ra như vậy sao?!”



Khang lão gia tử trong miệng không nói là cùng ai làm loạn, là Khang An làm loạn với Dư Hải Thiên, hay là Khang An cùng Lý Kham làm loạn. Nhưng là có thể khẳng định, nếu năm đó Khang An mang thai có thể chắc chắn cha của đứa nhỏ trong bụng mình là ai, căn bản là sẽ không có chuyện như hiện tại.





Khang lão gia tử cũng oán Khang An, mười lăm năm sớm chiều nghiêng trời lệch đất. Đứa cháu mình yêu thương không phải là cháu ruột, nó lại muốn rời nhà. Cháu ruột không muốn về nhà, trong nháy mắt, mười lăm năm tâm huyết công dã tràng, đây đều là do con gái mình làm ra.



Khang lão gia tử hận Khang An chấp nhất mê muội, càng hận Khang An đã sai lại còn không biết kiểm điểm.



Sắc mặt Khang An nhất thời thay đổi, chẳng lẽ cố không biết không phải là Dư Lãng sai sao? Chẳng lẽ không hối hận sao? Nhưng là vì thực sự là không hối hận, đối với Dư Lãng mới là khó có thể chấp nhận như vậy.



Khang An trong lòng chua xót khó chịu, cô ngồi đối diện Khang lão gia tử, đêm khuya nằm mơ cũng không dám nhớ đến chuyện cũ, bỗng nhiên nổi lên trong lòng.



Khang gia và Dư gia chính là thế giao, mặc dù đang ở giai đoạn hưng thịnh nhất, hai nhà ở T thị chênh lệch, chính là Khang lão gia tử và Dư giagia hợp tính nhau. Nói như thế này, giao tình giữa hai người họ giống như là Dư Lãng và dat vậy. Bọn họ giống nhau đều là trung niên tang thê, giống nhau không lấy thêm vợ, duy nhất không giống chính là Dư gia có Dư Hải Thiên.



Kỳ thật năm đó với giao tình giữa hai nhà, Dư Hải Thiên và Khang An kết hôn có thể cho một đứa nhỏ làm con thừa tự của Khang gia, Dư gia gia sẽ không từ chối.



Nhưng là, Dư Hải Thiên đối với Khang An thật sự là không có ý gì. Đừng nói là hắn đem một đứa con tặng cho nhà người ta, cho dù là bảo hắn cưới Khang An cũng không có khả năng.



Hơn nữa, Dư Hải Thiên tuyệt đối không có khả năng đưa con cả của mình cho Khang gia. Mà Khang lão gia tử không chờ lâu như vậy được, Dư giagia và ông có giao tình, cũng không phải là Dư Hải Thiên. Khang lão gia tử sao có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay, đưa tài sản của mình cho Dư Hải Thiên giám hộ đâu? Chờ đến khi Dư Hải Thiên đem đứa nhỏ sinh ra, chờ đến khi đứa nhỏ trưởng thành. Đứa nhỏ không mang họ Khang, tài sản Khang gia còn lại hay không, chỉ có trời mới biết.



Khang lão gia tử là lo lắng con gái cưng của mình, toàn bộ tài sản nhà mình, cháu ngoại của mình đều ở trong lòng bàn tay Dư Hải Thiên. Càng huống hồ, Dư Hải Thiên không phải yêu Khang An đến chết đi sống lại, hắn thậm chí còn không yêu con gái mình.



Khang An còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Dư Hải Thiên, rõ ràng chính là quần đen áo sơ mi trắng. Bưng một ly rượu đứng ở ban công, từ trên cao nhìn xuống cô, tư thái cao ngạo như một vị vua.



Nhất kiến chung tình, vào lúc đó Khang An tuổi còn nhỏ, cô không biết đó là nhất kiến chung tình, cô chỉ biết mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào nhìn đẹp như vậy. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều đẹp như vậy, hắn thậm chí còn không thèm nhìn đến mình.



Khang An bất tri bất giác càng thêm say đắm hắn. Cô thậm chí còn quyết tâm không phải hắn không lấy chồng.



Sau này, khi Khang An biết Dư Hải Thiên không thích mình. Dư Hải Thiên muốn tìm bạn gái cũng trực tiếp bỏ qua mình mà đi tìm một người con gái khác – An Huệ Lan.



Khang An có xuất thân, cứ việc cô hận không thể nhào lên cắn xé An Huệ Lan. Nhưng là giáo dưỡng của bản thân, cũng lai không có bất luận lập trường hay thân phận gì khiến cho cô không thể trở thành người đàn bà chanh chua đanh đá.



Không phải chỉ là một An Huệ Lan thôi sao, không nói Khang An còn chưa phải là bạn gái Dư Hải Thiên. Cho dù cô có là vợ của Dư Hải Thiên cũng có thể nhịn được. Những người có xuất thân giống như các cô như vậy, gặp loại tình huống này đã sớm chuẩn bị tâm lý – có người đàn ông thành đạt nào lại chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt đâu.



Đối với An Huệ Lan đoạt Dư Hải Thiên từ trong tay của mình, Khang An là hận, nhưng hận thêm nữa thì cũng có thể làm được gì cơ chứ. Cô không phải là bạn gái của Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên cũng không thừa nhận bất cứ thân phận nào của cô. Khang An ứng đối, cũng rất có phong cách quý phái. Cô đi tìm cha của mình, cô muốn đính hôn với Dư Hải Thiên, có được danh chính ngôn thuận đuổi đi người phụ nữ bên cạnh Dư Hải Thiên.




Dư khang hai nhà có người lớn, Khang lão gia tử và Dư gia gia giao tình thâm hậu. Thậm chí trong thành phố T có lần đồn đãi hai nhà sẽ có đám hỏi. Khang An vốn tưởng rằng cha mình sẽ thật vui vẻ đồng ý.



Nhưng Khang An căn bản cũng không có nghĩ tới, Khang lão gia tử luôn luôn yêu thương cô quả quyết cự tuyệt. Lời nói đanh thép làm cho cô chết tâm. Thậm chí, vì để cô sớm quên Dư Hải Thiên, Khang lão gia tử còn chuẩn bị đưa Khang An sang Anh du học.



Khang An sao có thể đồng ý cơ chứ, cô biết một khi mình ra đi. Cô và Dư Hải Thiên là tuyệt nhiên sẽ không còn cơ hội. phần bối rối và tuyệt vọng này khiến cô cho ra quyết định được ăn cả, ngã về không.



Cô biết Mẫn Thiên thích mình, luôn luôn âm thầm tác hợp mình và em trai Dư Hải Thiên. Cô đi nhờ Mẫn Thiên giúp mình. Nhưng cô lại không tốt, so với An Huệ Lan vẫn được hơn đi. Có lẽ Dư Hải Thiên muốn gặp cô sẽ bị cô làm cho cảm động?



Dư Hải Thiên tìm một người bạn gái khác, Mẫn Thiên biết Khang An đối với Dư Hải Thiên có tình nghĩa. Cô vốn đã cảm thấy có lỗi với Khang An, khi Khang An vừa nói như vậy, cô quả nhiên động tâm, liền đem hành tung của Dư Hải Thiên tiết lộ cho Khang An.



Khang An trộm hộ chiếu, dưới sự trợ giúp của Mẫn Thiên, lừa Khang lão gia tử trộm ngồi trên máy bay, sau đó tìm đúng thời cơ, thành công khiến Dư Hải Thiên đè mình. Hoặc là nói, thành công mà ngủ với Dư Hải Thiên.



—— ăn cơm trước kẻng.



Nhưng kết quả cũng không như mong muốn của Khang An, Dư Hải Thiên không phải dễ dàng khuất phục như vậy. Nếu nói trước kia Dư Hải Thiên chỉ là không thích Khang An, hiện tại hắn đã thành chán ghét cô. Hắn thậm chí còn lười liếc nhìn cô một cái, mặc quần áo, giống như đùa giỡn một người phụ nữ qua đường liền bỏ đi.



Khang An đến bây giờ vẫn có thể nhớ được, Dư Hải Thiên chỉ liếc mắt nhìn cô một cái như vậy, trong mắt lộ vẻ xem thường. Nhiều năm đã qua, cô nhắm mắt lại, hoảng hốt lại thấy cái ánh mắt này đang nhìn vào mình.



Lúc ấy, tâm tình Khang An có thể nghĩ là khi đó, cô thậm chí không muốn đi tìm Dư Hải Thiên. Nghĩ đến chuyện này, lòng của cô liền cảm thấy đau đớn, không muốn tiếp tục yêu hắn.



Khang An hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, nhận được điện thoại của Khang lão gia tử, Lý Kham đang ở Mỹ tìm được cô.




Kết quả có thể nghĩ được, Khang An ở trên người Dư Hải Thiên mất đi lòng tự trọng, cảm thấy đau xót lại chiếm được an ủi ở nơi này. Khang An cũng có lòng tự trọng, thời điểm đó cô quả thật là muốn quên Dư Hải Thiên. Hắn không cần cô, cô cũng không muốn hắn. Cho dù không có Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên vứt bỏ cô như giày rách. Nhưng Khang An cô cũng không phải không có người cần.



Khang An bị Dư Hải Thiên kích thích, hoặc là nói, trong nháy mắt khi Dư Hải Thiên bỏ cô mà đi ra, cô biết mình sẽ không có được hạnh phúc, cô phải để Dư Hải Thiên hoàn toàn đi qua mình. Cô cùng Lý Kham xảy ra quan hệ.



Nhưng chỉ một đêm, Khang An mang thai, thời gian lại cách nhau gần đến như vậy. Cô thậm chí không biết đứa nhỏ trong bụng mình là của ai. Rồi sau đó, tình cảm lại chiếm thượng phong, cô hối hận.



Cô vô cùng hy vọng đứa nhỏ trong bụng mình là của Dư Hải Thiên. Như vậy, Dư Hải Thiên có thấy cũng sẽ không thể đuổi cô đi. Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn đều phải để cô trở thành vợ mình.



Đáng tiếc trời không chiều lòng người, đứa nhỏ sinh ra, cũng là của Lý Kham.




Lý Kham cũng vội vàng tìm được cô, Lý Kham ôm đứa nhỏ vô cùng vui mừng. Khang lão gia tử cũng thật vui vẻ. Đúng vậy, đứa bé này ra đời sớm như vậy, ông hoàn toàn có thể nhìn nó trưởng thành.



Khang An không phải không biết Khang lão gia tử đối với Khang gia, đối với mình có bao nhiêu tâm huyết và yêu thương. Nếu đứa nhỏ là của Lý Kham, như vậy để cho cô mai táng đoạn tình cảm kia đi.



Cô là Khang gia tiểu thư, Khang gia khiến cho cô cơm áo không cần lo, cẩm y ngọc thực. Cô đối với Khang gia cũng có trách nhiệm, cô cũng muốn để cha của mình không phải suy nghĩ quá nhiều.



Nếu Khang Huy thật sự là con của Lý Kham, như vậy Khang An cũng có thể chấp nhận. Chính là Khang Huy cố tình không phải, cô sao có thể tiếp tục chấp nhận là Lý thái thái.



Dư Hải Thiên thủy chung giống như là mộng, có thể gặp nhưng lại vĩnh viễn không thể có được. Nhưng Khang An không muốn ngay cả một lần cố gắng cũng không làm mà cứ buông tha như vậy.



Yết hầu Khang An trượt một cái, muốn nói gì đó. Cuối cùng, nhìn Khang lão gia tử tràn đầy nếp nhan, chỉ có thể phun ra một câu giải thích: “Thực xin lỗi, cha, để cha thương tâm.”



“Nhìn xem, chuyện này đã đến tình trạng như vậy, hơn nữa mọi chuyện cũng không là con sai hoàn toàn. Tính toán đâu ra đấy, con có biết chuyện cũng không quá nửa năm nay. Lúc ấy có nói mọi chuyện ra cũng không giải quyết được gì.” Nhìn Khang An đau lòng, Khang lão gia tử ngược lại an ủi vài câu: “Đầu sỏ gây tội là người đàn bà An Huệ Lan kia, cô ta đã hại chúng ta và Dư gia đủ thảm. Lãng Lãng và Tiểu Huy cũng bị cô ta hại thảm.”



Thẳng thắn mà nói, Khang An cũng không cảm thấy An Huệ Lan khiến cho Khang Huy và Dư Lãng bị hại. Dư Lãng và Khang Huy hai đứa, đứa nào cũng cách chữ “thảm” rất xa cô cũng không cho rằng hạnh phúc của Dư Lãng là cướp đi từ Khang Huy. Cô thậm chí có vài phần vui vẻ, đứa nhỏ mình sinh có thể khiến cho Dư Hải Thiên thích như vậy.



“Ba ba, Tiểu Huy thế nào?” Khang An dừng một chút, hỏi.



Một câu này càng làm Khang lão gia tử tức giận: “Con nên hỏi là Lãng Lãng! Đó mới là đứa nhỏ mà con sinh ra!”



Khang lão gia tử bị Khang Huy khiến cho thương tâm. Đứa nhỏ còn thấy ruột thịt vẫn hơn, dù bị đánh gãy xương vẫn muốn về.



“Con không nhận nó.” Khang An đã lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường. Cô có thể nhìn ra được, Khang Huy không thích An Huệ Lan, thậm chí là hận cô ta. Chính là so sánh giữa cô và An Huệ Lan, Khang Huy thiên hướng vẫn là An Huệ Lan hơn. Nếu không xảy ra chuyện gì thì thôi. Chính là một khi có chuyện, cô và An Huệ Lan đối lập nhau, nó giúp khẳng định là An Huệ Lan.



Đối với mẹ đẻ của mình, mỗi đứa nhỏ đều sẽ có một phần tình cảm, nhiều hơn một phần dễ dàng tha thứ, càng là nhiều hơn một phần tín nhiệm. Giống như cô, Khang Huy khẳng định sẽ hoài nghi, cô có phải thật lòng đối tốt với nó hay không? Cô có thật sự coi nó là con trai ruột sao? Cô có thể thật sự giúp nó đoạt đồ từ tay con trai ruột Dư Lãng của mình sao?



Nhưng đối với An Huệ Lan thì Khang Huy hoàn toàn không có băn khoăn này. Mặc kệ nói như thế nào, An Huệ Lan vẫn là mẹ đẻ của hắn.



Bất kể Khang An có coi Khang Huy là con trai mình hay không, Khang Huy cũng đã không coi cô thành mẹ đẻ của mình rồi.



“Cha, con biết Khang Huy không đáng tin, nhận Dư Lãng so với nhận Khang Huy tốt hơn một vạn lần.” Khang An cười lạnh mấy tiếng, nói như đinh chặt sắt: “Ra tay rồi sẽ không hối hận. Khang An con tuy rằng không phải cái gì đại trượng phu, nhưng điểm cốt khí ấy vẫn phải có. Con đã nhận Khang Huy, lại chưa từng đứng bên Dư Lãng. Khang Huy bỏ qua con, như vậy sao con có thể mặt dày quay đầu tìm Dư Lãng được đây? Con không mặt dầy được như vậy! Con không có mặt mũi nhận Dư Lãng!”