Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 44: Hiềm khích




Phía bên kia cốc khẩu, Lam Tuyên Cơ còn vui vẻ lẻo đẻo theo sau Trương Trác Tử

Vì sao nàng ta vui đến vậy, bởi vì Trương Trác Tử khi bắt được ma vật cứ cho nó "ăn hành" một trận rồi nhát cuối cùng sẽ để nàng ra tay

Thế là bội ngọc liền khắc cho nàng thêm một khắc, thế này chẳng phải là quá lời rồi sao

Nhưng hình như Trương Trác Tử lại chẳng thấy vui vẻ gì hết

"Nếu không phải biểu ca nhờ thì còn khuya ta mới thèm giúp muội, phiền quá đi!" - Trương Trác Tử

"Hứ, xem huynh kia, nói chuyện với nữ nhân cũng không biết từ tốn! Nam nhân còn chẳng thèm để ý đến huống hồ là để nữ nhân thích huynh!" - Lam Tuyên Cơ lại ung dung đếm những vạch trên bội ngọc

Trương Trác Tử ngước mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, ánh mắt hắn chợt dừng lại tại một con linh ưng lớn đang đậu trên cành cây cao gần đó

Vừa nhìn thấy nó, không càn phải nheo mắt nhìn xa chi cho khó khăn, hắn chỉ huýt nhẹ một tiếng nhỏ, con linh ưng kia đã lập tức bay xuống, nhẹ nhàng đậu lên tay hắn

"Chà, huynh còn điều khiển được cả linh ưng sao?" - Lam Tuyên Cơ

"Chỉ cần là các đệ tử tham gia nhiều năm, linh ưng đều sẽ nhớ mặt cả nên có chút quen biết thôi!" - Trương Trác Tử

Nói đoạn, Trương Trác Tử bèn quý sang nhìn lên tấm bảng vàng bằng tạ cương đeo trên người linh ưng ấy

Nhìn cái tên đi đầu, Trương Trác Tử khẽ nhướng mày rồi thất vọng thở dài quay sang Lam Tuyên Cơ

"Ngờ muội đấy mà ta lỡ mất vị trí đầu bảng rồi, nha đầu phiền phức!" - Trương Trác Tử

"Hả? Trách muội, huynh lạ! Huynh nhìn xem bội ngọc của huynh kìa, có tận bốn mươi chín vạch huynh còn muốn thêm?" - Lam Tuyên Cơ

"Muội đây chỉ có mười bảy vạch đã vui muốn chết rồi!" - Lam Tuyên Cơ

Trách cứ nhau vài câu, Lam Tuyên Cơ hướng theo nhìn vào bảng vàng có mười cái tên đi đầu kia, đột nhiên nhìn trúng một cái tên dưới cùng bèn vỗ tay cười lớn một trận

"Á á, Tiêu Vương có tên nè! Đệ đệ của muội giỏi ghê chưa, xem đi!" - Lam Tuyên Cơ

"Đến đệ còn vượt mặt, không thấy bản thân quá tệ rồi sao?"

Nói đoạn, Trương Trác Tử bèn hất tay thả con linh ưng kia sải cánh bay vút đi

"Đồ khó ưa, tệ hơn thì sao! Có đệ đệ giỏi để làm gì, nuôi lớn rồi thì đệ đệ mới bảo vệ lại tỷ tỷ của nó đó huynh hiểu chưa?" - Lam Tuyên Cơ

"Không cần hiểu!" - Trương Trác Tử ngó lơ nàng, trực tiếp xoay bước bỏ đi

Lam Tuyên Cơ cũng không thèm chấp với kẻ không hiểu chuyện như hắn, nàng con đang thầm mừng cho tiểu đệ đệ của mình cơ mà

Tuy đứng chót trong mười cái tên đi đầu, nhưng ai dám nói đứng thứ mười là không giỏi chứ, giỏi hơn cả ngàn người đằng sau đấy nha

Cơ mà cái người đang được tỷ tỷ của hắn tâng bốc thì đang rất là thảnh thơi chơi trò "mèo vờn chuột" với vị "bằng hữu" hắn vừa làm quen được đây này

"Này tên xấu xí kia, qua một nén hương rồi đó, ngươi định bắt lão tử chờ đến khi nào đây?"

Xem ra có lẽ tên này hơi nhây thì phải, Tiêu Vương cũng chán chường đến nơi rồi, bèn lấy Du Hỏa không ngừng gõ gõ xuống mặt đất dưới chân

Bất ngờ từ dưới mặt đất xuất hiện một cái hàm răng khổng lồ vồ lên

Nhưng ngay khoảng cách cả cái đầu của nó lú lên khỏi mặt đất, Tiêu Vương lại nhón chân bật nhẹ người, một nhát kiếm đâm xuống, chọc thẳng vào mắt nó

Vẻ mặt của hắn lại rất đắc ý như đã đoán trước được vậy, thì bởi, hắn cố tình có ma vật kia biết rõ vị trí đứng của mình cơ mà

Ma vật đau đớn gào lên một tiếng chói tai, Tiêu Vương vừa rút kiếm khỏi bên mắt của nó, nó liền nhanh nhẹn chui đầu xuống mặt đất trốn đi

"Lại trốn nữa? Ngươi là rùa đấy à?"

Nói đoạn, đột nhiên hai bên sườn núi bỗng nổ "ầm" một tiếng. Sau lớp cát bụi bay tứ phía, hai cái cổ lần lượt xông thẳng đến

Tiêu Vương vội tung người nhảy lên, nhanh chóng lách mình tránh hai còn tấn công bất ngờ ấy

Con mắt còn lại mập mờ nhìn thấy Tiêu Vương vẫn in nguyên một biểu cảm chẳng mấy sợ sệt gì, dường như còn thấy có chút vui vui

Ma vật lần này thật sự giận dữ, bội phần không chịu nhịn nữa, nó vẫn cố vương đến, cái đầu dài hoằn của nó vồ lên Tiêu Vương trên không trung, há cái miệng máu khổng lồ của mình táp đến một phát

Tiêu Vương khẽ nhanh nhạy nghiêng đầu đi, bật người nhảy khỏi, nhưng cũng bị hàm răm sắc bén của nó xược qua một bên má, một mảng máu nhỏ liền tuông ra rơi ngay vào miệng nó

"Hảo tuyệt, vị máu này.. hảo ngon.. Khà khà hảo ngon!"

Lưỡi nó mới chạm vào máu của hắn, lại tựa như nếm qua thuốc phiện, điên dại cười cười

"Là ngươi, là ngươi đúng không? Vị máu này, chính là nó, khà khà.. Chính là nó!"

Ma vật hướng mắt nhìn về Tiêu Vương, miệng mồm nói ra những lời đầy khó hiểu, cái đầu nó vặn vẹo xoay xoay nghe rõ mồn một tiếng "răn rắc" của những khớp xương

Trông nó như phát điên đến nơi, hai con mắt lồi lõm kia của nó co giật không ngừng, lời nói cũng ngắt quãng từng câu rồi lại khàn khàn cười ma quái

"Ai cơ?"

Khóe miệng nó nở một nụ cười đầy đáng sợ, cả khuôn miệng của nó bỗng chốc lại cười đến mở toẹt ra lên tận má trên

"Là ngươi, ta biết ngươi! Thay da đổi thịt, ta vẫn nhận ra ngươi!"

Tiêu Vương khó hiểu nhìn nó, hắn thật sự chưa từng gặp nó. Bởi vì với một "dung mạo độc nhất vô nhị" thế này, hắn đảm bảo nhìn một lần là nhớ cả đời luôn ấy chứ

"Máu, máu của ngươi! Ta muốn máu của ngươi!"

Cả cái hàm trong khoang miệng lại lắm răng sắc răng nhọn đâm chỉa khắp nơi trong cái miệng đang nhe nanh của nó, như thể muốn nuốt chửng lấy Tiêu Vương đến nơi vậy

Ma vật này như bị phát điên, cuồng dại xông lên không chút đường lối kế chiến nào, ngộ như chỉ biết liều mạng xông đến mà thôi

Tiêu Vương chỉ bước sang một bước, nó đã cứ thế đâm sầm đầu vào tường đá. Cái đầu quái dị kia của nó đâm vào tường đá, lại một mực ăn sâu vào

Từ một phía khác, từ trong vách đó cái tung qua một cái đầu dài hoằn, há cái miệng khổng lồ của nó đến phái Tiêu Vương

Tiêu Vương triệu Du Hỏa ra, một phát đâm thẳng xuống, cả lưỡi kiếm đâm từ trên khuôn miệng nó thẳng xuống cằm, xuyên qua cái lưỡi dài đang ngọ nguậy của nó

Ma vật lại có sức khỏe kinh người, vùng lên một phát liền hất bay Tiêu Vương đi, hắn xoay người thuận thế tiếp đất an toàn, lại nhìn thể trạng điên cuồng điên loạn của nó mà không khỏi thấy kì lạ

"Chơi, chơi tiếp đi, ta muốn chơi, mau đến đây!"

Ma vật không ngừng gầm gừ nhe hàm răng sắc nhọn đáng sợ kia nhìn Tiêu Vương chằm chằm như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống hắn vậy

Tiêu Vương khẽ nhấc kiếm, chợt hắn khẽ liếc mắt nhìn lên lưỡi kiếm như vừa thấy gì đó. Lưỡi kiếm ánh lại khuôn mặt tuấn dật của hắn như gương soi ảnh

Ánh mắt Tiêu Vương nhất thời có chút ngỡ ngàng, hắn nhìn vào lưỡi kiếm soi ảnh kia rồi lại khẽ đưa tay lên quệt qua bên má mình

Lại lần nữa chảy máu, tuy không nhiều, nhưng lại thấy rõ ràng trên má đã có một vết thương xược qua

"Tiểu tử, chẳng phải ngươi thích chơi lắm sao, mau đến đây, ta chơi cùng ngươi.. Khà khà.."

Ma vật liên tục cười khà khà đầy quái dị, giọng điệu nó như ngó chờ Tiêu Vương lại đến nộp mạng

Nhưng lần này, Tiêu Vương chỉ im lặng một hồi, không còn những lời tám phiến trêu đùa nữa

"Hết vui rồi, ta không chơi cùng ngươi nữa!"

Nói đoạn, Tiêu Vương khẽ xoay người. Vẻ mặt kia từ lúc nào đã tràn đầy sự dữ tợn, vết xước trên má kia hạ dưới mí mắt tựa như ánh lên điệu cười khẩy giận dữ của hắn

"Lão tử giờ chỉ muốn săn mồi thôi! Ngươi, là mồi của ta!"

Dứt lời, Tiêu Vương vung lên lao đến. Du Hỏa vừa hạ kiếm xuống, cả lưỡi kiếm hừng hực cháy lên một ngọn lửa lớn

Kiếm chém xuống, cái lưỡi cứng rắng ngọ nguậy kia của nó đã ngay lập tức đứt lìa đi

Ma vật đau đớn gầm rít lên một tiếng vang tai inh ỏi, nhưng dường như tiếng kêu gào của nó vẫn không dịu đi sự giận dữ trong lòng Tiêu Vương

Tiêu Vương vung tay, Du Hỏa tức thì tách thành hai thanh bảo kiếm. Hắn tung người nhảy lên, hai tay vung kiếm lao xuống, lưỡi kiếm hừng hực lưỡi đỏ bổng cháy chém thẳng xuống cổ của ma vật

Cái cổ dài thòng của ma vật bị kiếm vung xuống, lửa chạm vào cổ thiêu đốt cháy rụi toàn bộ những đốm tóc phủ bên ngoài

Lưỡi kiếm sắc bén chém xuống, chỉ mọi phút chốc mà cả cái cổ dài thòng của ma vật đã bị chém lìa thành nhiều đoạn nhỏ

Cả thân của nó cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa, hoàn toàn đã bị Tiêu Vương vung kiếm chém nát thành nhiều mảnh

Ma vật kia cứ thế là chết tươiz có thể đẫm mủi máu tanh của nó xì xèo bốc cháy bởi ngọn lửa để lại, dần dần đều bị Tiêu Vương đốt thành tro bụi

Mặc kệ ma vật kia đã chết thê thảm thế nào, Tiêu Vương lại lau lau kiếm của mình

Du Hỏa sạch bong không còn chút máu, vậy mà lại bị chủ nhân của nó xem như gương mà soi nhìn

"Chết tiệt, sao lại là mặt chứ?"

Tiêu Vương soi soi nhìn nhìn nơi vết thương trên má, dù chỉ là một vết xược nhỏ nhưng hắn lại cuống cuồng cả lên

"Toi rồi, sẽ không để lại sẹo đấy chứ? Ây, tức chết mất!"

Tiêu Vương loay hoay soi soi xem xem vết xước trên mặt của mình kia, không khỏi lo lắng xa vời

Đằng nào cũng chỉ là một vết xước nhỏ mà hắn chứ ngỡ như dung mạo bị hủy vậy, đến nữ nhân còn không bằng hắn đâu

Còn đang chăm chú xem mặt, đột nhiên sau lưng từ đâu một vật thể bay thẳng đến

Tiêu Vương nhanh chóng phát giác ra, hắn chỉ khẽ nghiêng đầu. Vật thể đó bay đến kiểng bay xược qua tầm mắt, đâm "ầm" lớn một cú vào tường đá

Thứ vừa bay qua tầm mắt, Tiêu Vương nhìn vật chỉ thấy nó tựa như một quả cầu tròn được đan bằng nứa mỏng

Cầu va vào đá nổ "ầm" một tiếng, lại lập tức bay bật ra về phía hắn. Tiêu Vương cứ một lần né tránh, quả cầu đó lại chuyển hướng quyết tấn công đến cùng

Tiêu Vương mất nhẫn nại, Du Hỏa rời vỏ, tay nâng kiếm dứt khoát vung lên

Đường kiếm mang theo hàn quang cắt ngang ánh chiều tà, tĩnh tại mà nền nã, phóng khoáng biến ảo khôn lường chỉ thoắt qua một luồng sáng mờ ảo trong tích tắc

Quả cầu trước mắt trong tích tắc bị chém nát thành nhiều mảnh nhỏ. Tiêu Vương khẽ hạ kiếm xuống, hắn xoay người, hướng mắt đến phía trên vách núi cao kia

"Ái chà chà, đường kiếm đẹp mắt thật đấy!"

Đứng trên vách núi cao cao trên kia là một nữ nhân. Y phục kim sa lấp lánh của Cao Lăng La Thị

Đặc biệt là hai chiếc khuyên tai là hình dạng của một quả cầu tròn màu vàng với phần tua lụa đỏ

Trên tay cô ta lại đang truyền truyền thẩy thẩy một quả cầu tròn giống với thứ ban nãy tấn công hắn

"Vị đạo hữu này đây là có ý gì?"

Tiêu Vương tuy phần nào khó chịu những cẫn khách khí vài phần hỏi cô ta

Trái lại nữ nhân là có mấy phần kênh kiệu nhìn hắn rồi lại cười khẩy một cái hỏi

"Ngươi, là Tiêu Vương đúng chứ?"

Nữ nhân kia chưa gì đã trực tiếp hỏi hắn, lại còn rõ tên của hắn đến như vậy, cái danh đệ tử huyền môn này xem ra khiến hắn thật là quá nổi tiếng rồi

"Phải thì đã sao, mà không phải thì đã sao?"

Tiêu Vương dứt lời, nữ nhân đứng trên kia đang nâng tay, quả cầu đang được tung ném trên tay cũng bèn chụp lại

"Cứ nghĩ là có gì đó đặc biệt hơn người, xem ra cũng chỉ là tên dung hoa bụi trần tầm thường!"

Nữ nhân này từ lời nói đến biểu lộ cảm xúc đều hiện rõ vẻ mỉa mai

"Bổn tiểu thư cũng chẳng có ý muốn dây dưa gì, đây chỉ là cách chào hỏi của ta!"

"Thân là đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên, chắc sẽ không hẹp hòi để bụng đâu ha?"

Nhìn sắc mặt của Tiêu Vương cí chút khó chịu, cô ta lại dùng kính ngữ, còn nhắc đến sư tôn của hắn

Tiêu Vương xem ra cũng chẳng muốn đôi co với cô ta, càng không muốn bản thân bốc đồng lại liên lụy đến sư tôn

Hắn khẽ gác kiếm, trưng ra bộ mặt dường như chẳng có chút mảy may, trái lại còn "cười từ thiện" với cô ta một cái

"Ta đương nhiên không phải người hẹp hòi, trái lại còn rất rộng lượng!"

"Rộng lượng quan tâm đến cô một chút, đứng nơi cao như vậy! Cẩn thận nắng nóng lại chảy hết lớp y chi dày cộp kia thì thật lãng phí ha!"

Dứt lời, cả hai con người tức thời không hẹn mà cùng lườm lại một ánh nhìn chứa đầy sự căm ghét

Nữ nhân kia nhìn trông tức tối bao nhiêu, thì xem như Tiêu Vương lại vừa lòng hả dạ bấy nhiêu

Lão tử, trông giống là người dễ bị bắt nạt lắm sao?