Trọng Sinh Chi Mạt Thế

Chương 37: Chương 37




Sau vài tiếng, khí mê trong cơ thể tiêu tán, mọi người dần tỉnh táo. Lam Thiên mơ màng thức dậy, trên người được đắp chiếc chăn mỏng. Cậu ngó quanh, bản thân là người gần cuối tỉnh giấc, giờ chỉ còn An Nhiên đang nằm mộng. Cơ Hàn : " Tỉnh rồi à ? Thấy cậu ngủ ngon quá nên không kêu dậy."

Lam Thiên gật nhẹ đầu, nhìn quanh, Toàn Bảo cùng An Khuyên đâu rồi ?! Nhận thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt, Cơ Hàn lên tiếng : " Hai người họ bị bắt đi rồi, tôi thật sự không biết chúng ta đã đụng chạm phải thế lực nào nữa."

Lam Thiên không nói gì, chậm rãi bước lên cầu thang, đi vào phòng Toàn Bảo. An Khuyên khá ngốc, chắc không để lại kí hiệu gì đâu. Toàn bảo dù sao cũng là người trong căn cứ C, một bác sĩ tài năng, có thể nhanh trí để lại kí hiệu gì đó gợi ý cho họ.

Trong phòng, đập vào mắt là cánh cửa tủ quần áo bị mở tung, thập phần kì lạ. Lam Thiên đi tới, ngó nghiêng vào trong quan sát, chợt thấy dòng chữ " Khu nghiên cứu quân sự A" được viết ngoằn ngoèo trên tấm gỗ. Chỗ viết nằm sau đám quần áo được treo, còn nhỏ li ti, không để ý sẽ chẳng thấy được.

Lam Thiên nói với Cơ Hàn : " Khu nghiên cứu quân sự A là chỗ như thế nào ? Trong đây có viết, tôi nghĩ là điều Toàn Bảo muốn để lại cho chúng ta."

Cơ hàn suy nghĩ đôi chút, nói : " Nó là nơi nghiên cứu sinh học dành cho các tiến sĩ thiên tài được chính phủ đào tạo. Nó đồng hành cùng khu quân sự A của chúng ta. Chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ đất nước, còn họ tạo ra các vũ khí sinh học hoặc điều chế các loại thuốc chữa bệnh."

Lam Thiên : " Thân thiết đến thế à ? Nè, anh có bao giờ nghĩ dịch bệnh này là do đám nghiên cứu đó gây ra không ? Họ có tất cả tài nguyên tốt nhất, nhân lực, công nghệ tiên tiến, giấy phép đầy đủ để đi bất cứ nơi nào thu thập mấy thứ kì lạ nhằm điều chế thành loại thuốc đặt biệt."

Cả hai trầm mặc không nói gì, đây chung quy cũng chỉ là suy đoán, không có bất kì bằng chứng nào. Cơ Hàn lên tiếng : " Biết họ bị bắt đến đâu rồi, vậy ta phải làm gì đây ?"

Lam Thiên : " Toàn Bảo mất tích, quá trùng hợp. Sao ai cũng muốn cậu ta chứ ?"

Cơ Hàn thắc mắc : " Là sao?"

Lam Thiên không nói gì, có một thế lực muốn bắt Toàn Bảo đi, cái đó cậu có thể lờ mờ đoán ra nguyên nhân. Còn An Khuyên là sao? Cô ta có gì đáng để cống hiến à. Lam Thiên : " Chúng ta lại khu nghiên cứu đó được không ? Nhưng không thể bứt dây động rừng được."



Vĩnh Kiên ngoài cửa, nghe hết toàn bộ câu chuyện cũng lên tiếng : " Vào được, lấy đại lí do nào đó đi. Dù sao ngoài mặt, khu quân sự cùng khu nghiên cứu tựa như chim liền cành, cây liền cánh mà."

Lam Thiên : " Phải là chim liền cánh, cây liền cành ca à. Được rồi, chúng ta xuất phát. Trong quá trình trong khu nghiên cứu, bí mật điều tra."

___________________

( Bốn ngày trôi qua )

Hai người bọn họ được đưa tới khu nghiên cứu quân sự. Toàn Bảo cùng An Khuyên bị áp giải vào trong căn phòng đặt biệt. Trương thủ lĩnh : " Hai bây tạm ở đây, chút tao sẽ đưa hai bây đến một nơi."

Tên đó đi khuất, An Khuyên nhỏ giọng nói : " Toàn Bảo, phải làm sao đây, tôi..."

Toàn Bảo suỵt một tiếng, xoa xoa cổ tay đau nhức khi bị cột lâu ngày. Anh nói : " Ở đây có thể có camera giấu kín hoặc thiết bị ghi âm."

An Khuyên nghe thế thì sợ hãi, gương mặt trắng bệch như giấy. Bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền. Toàn Bảo để ý chi tiết đó, đấy chẳng phải dây chuyền của An Nhiên à? Anh lên tiếng : " An Kh...An Nhiên, cho tôi mượn dây chuyền một chút, được chứ ?"

An Khuyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, tháo dây chuyền ra rồi đưa cho Toàn Bảo. Anh xem xét cẩn thận, chất liệu tạo nên dây chuyền này lạ quá. Nó ánh bạc, nhưng chất liệu không phải bạc. Có mùi gỗ thoang thoảng, cầm nhẹ tay vô cùng. Bề mặt chạm khắc tỉ mỉ, trông có vẻ sang trọng đắt tiền. Anh học nhiều, nghiên cứu nhiều. Nhưng chưa thấy chất liệu nào như này, mấy người đó bắt An Khuyên đi một phần cũng là sợi dây chuyền, nó có vấn đề gì sao ?

Anh dù sao cũng là một người khá quán đản trong mắt người khác, một phần do học y nhiều. Phần còn lại là thích đọc truyện viễn tưởng, kinh dị nên lâu lâu cũng bị nhiễm. Mấy lá bùa dán ở Bệnh viện là minh chứng, nói thật các bác sĩ khác cũng không thích lắm nhưng cậu là bác sĩ giỏi nhất nên họ cũng cho qua không ý kiến, sức mạnh của tri thức là thế.

Theo kinh nghiệm qua các bộ phim cậu từng coi, chất liệu làm nên sợi dây chuyền này có thể không đến từ Trái Đất mà là một hành tinh khác. Hình như anh đi hơi xa rồi, Toàn Bảo không chủ ý mà mở dây chuyền ra, bên trong chứa một bức ảnh. Một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, tóc màu muối tiêu. Gương mặt tri thức mặc áo blouse trắng của bác sĩ. Ông ta đang mỉm cười hiền hậu nhìn vào ống kính, hoặc đúng hơn là người đang chụp hình.



Nhưng điều quan trọng là...gương mặt này chẳng phải là của Cố Trung, một trong ba lãnh đạo của khu quân sự A sao?! Cậu tuy ở khu C, nhưng mấy vị lãnh đạo cấp cao tất nhiên từng nhìn thấy hoặc nghe nói qua. Cố Trung, một vị tiến sĩ tài ba, phát minh ra nhiều vũ khí hiện đại cho khu quân sự. Ông cũng giỏi lĩnh vực y khoa nên dù khu nghiên cứu cùng khu quân sự có chiến tranh ngầm thì cả hai nơi đều vô cùng quý mến ông.

Toàn Bảo phải nói trong mắt cậu, ông ấy là hình tượng bản thân muốn noi theo. Một người tài ba, giỏi giang, tính cách hòa đồng sao lại nằm trong ảnh của sợi dây chuyền này.

Thấy Toàn Bảo mở ra nhìn bức ảnh ở trong, An Khuyên tức giận không thôi. Nhưng thấy gương mặt bất ngờ đó, cô không lên tiếng bức xúc mà hỏi : " Có...chuyện gì à ?"

Toàn Bảo : " Cô biết Cố Trung không ? An Nhiên!"

Từ "An Nhiên" phát âm đặt biệt rõ ràng, câu hỏi này thật sự dành cho An Nhiên, An Khuyên hiểu ý, đáp : "Tôi chưa từng quen ai tên Cố Trung cả, từ nhỏ thể trạng tôi không tốt. Ít giao lưu bên ngoài, cái tên Cố Trung! Tôi chưa từng nghe qua."

Toàn Bảo gật đầu hiểu ý, An Khuyên chăm sóc An Nhiên từ nhỏ. Đến cả cô còn chưa từng nghe hoặc thấy Cố Trung. Vậy An Nhiên biết Cố Trung bằng cách nào? Mà tại sao lại có hình của ông ta trong sợi dây chuyền này.

Toàn Bảo đưa dây chuyền vào tay An Khuyên : " Trả cô, giữ cẩn thận."

An Khuyên gật đầu : " Tôi hiểu rồi."

Tên Trương thủ lĩnh bấy giờ mới tới, hắn mở cửa, phía sau còn thêm ba tên lính tay sai. Tên Trương thủ lĩnh nói : " Giao hai đứa này cho Cố tiến sĩ, nhanh lên."

- Rõ.

Hai được bị lôi đi như thể áp giải phạm nhân, Toàn Bảo thoáng nghĩ, Cố tiến sĩ, không biết có phải người anh đang nghĩ trong đầu không ?