Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 105




Khi Cố Trầm nhận được cuộc gọi từ Chung Ly Toại, đột nhiên lại thấy chột dạ trong lòng.

“Chúc mừng.”

“Xin lỗi anh!”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng hai người vang lên gần như cùng lúc với nhau. Cố Trầm hơi dừng lại, rồi mở miệng: “Gần đây tôi bận quá, cho nên…”

“Không sao đâu.” Không đợi Cố Trầm nói xong, Chung Ly Toại đã cười ngắt lời cậu: “Tôi hiểu mà. Tôi cũng đã xem tin tức liên quan đến Nhà máy đồ hộp Hương Sơn trên mạng rồi. Trong khoảng thời gian này chắc là em rất vất vả nhỉ.”

Hơi thở Cố Trầm hơi nghẹn lại, tay nắm điện thoại của cậu hơi dùng sức, trầm giọng đáp: “Cũng vẫn tốt.”

“Tối nay em có rảnh không?” Chung Ly Toại hỏi: “Tôi muốn mời em đi ăn tối, nhân tiện chúc mừng em luôn.”

“Có!” Cố Trầm nói. Cậu nhìn thoáng qua danh sách việc cần làm trên bàn. Thật ra, Cố Trầm vẫn còn một bài luận tám trăm chữ về “Mỹ học phương Tây” còn chưa viết và rất nhiều tài liệu chưa đọc. Lại còn có cả một đống lớn số liệu chưa kịp sửa sang lại, thậm chí còn chưa làm rất nhiều bài tập của môn Java.
Nhưng Cố Trầm không muốn từ chối Chung Ly Toại: “Sáu rưỡi tối nay anh đến cổng trường đón tôi nhé.”

Chung Ly Toại cười nói: “Được.”

Cúp điện thoại, Cố Trầm nhìn bài tiểu luận về “Mỹ học phương Tây” mình làm mãi mới viết được hai trăm sáu mươi chữ, thở dài một hơi. Đang định tiếp tục thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cố Trầm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không ngờ lại là Trình Dật. Tính thời gian thì trang web của cậu chắc cũng đã làm gần xong rồi.

Cố Trầm trả lời điện thoại. Quả nhiên, Trình Dật ở đầu dây bên kia hào hứng nói: “Đại thần, trang web của tôi xong rồi, bao giờ cậu có thời gian rảnh, tôi đến tìm cậu.”

Cố Trầm nhìn giờ rồi nói dứt khoát: “Tôi đang ở trong một phòng học nhỏ, bây giờ tôi đang rảnh đây.”

Trình Dật nói: “Vậy tôi đi qua nhé.”
Cố Trầm ngồi trong phòng học, vừa viết bài luận về “Mỹ học phương Tây” vừa chờ Trình Dật đến. Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần mình, nhìn lên thì hóa ra lại là Lăng Tú.

Cố Trầm nhíu mày.

Lăng Tú đi đến trước mặt Cố Trầm: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”

Cố Trầm: “Không có hứng thú.”

“Anh không nhất thiết phải từ chối người khác như vậy chứ.” Lăng Tú cười nói: “Chuyện em sắp nói cũng có lợi cho anh mà.”

Lăng Tú nói: “Em muốn mời anh đến Tập đoàn Lăng thị làm việc.”

Cố Trầm: “Không đi.”

Lăng Tú hít sâu một hơi: “Anh có yêu cầu gì thì cứ nói, em sẽ cố gắng đáp ứng. Em nói rồi, từ nhỏ em đã lớn lên ở nhà họ Cố, ba mẹ Cố đối xử với em tốt như vậy, em nhất định sẽ báo đáp bọn họ.”

Cố Trầm khẽ cười ra tiếng, cậu nhìn Lăng Tú, trong lòng cũng thấy tò mò: “Chẳng lẽ cậu nghĩ mọi người đều ngu ngốc như cậu à?”
Lăng Tú nắm tay thật chặt: “Rốt cuộc anh muốn em phải thế nào?”

Thời gian gần đây cuộc sống của Lăng Tú cũng không được suиɠ sướиɠ như cậu ta vẫn biểu hiện ra bên ngoài. Tuy ma xui quỷ khiến giúp cậu ta được nhà họ Lăng nhận về, nhưng ngoại trừ Lăng phu nhân ra thì thái độ của toàn bộ nhà họ Lăng với cậu ta đều không tốt. Chủ tịch Lăng lấy cớ công việc bận rộn, bình thường không hay về nhà. Cho dù ở công ty thì thái độ đối xử với cậu ta cũng theo kiểu giải quyết công việc chung, lời khiển trách, răn dạy còn nhiều hơn lời hỏi han ân cần. Ông ta còn hay ném cậu ta cho Lăng Phi nữa. Cho nên Lăng Tú thường xuyên nghi ngờ rốt cuộc mình có phải là con ruột của chủ tịch Lăng hay không.

Chuyện đó coi như bỏ qua. Nhưng mấu chốt là người trong Tập đoàn Lăng thị cũng không coi trọng cậu ta. Lần đầu tiên cậu ta đến tham gia cuộc họp cổ đông với chủ tịch Lăng thì việc duy nhất họ quan tâm là cậu ta có thể lôi kéo Cố Trầm về hay không. Sau khi biết mối quan hệ giữa hai người họ không tốt, cũng không thể thông qua ba mẹ Cố để tác động lên Cố Trầm được thì sự nhiệt tình của đám cổ đông đối với cậu ta cũng đã giảm đi hơn một nửa.
Còn cả Lăng Phi kia nữa, bên ngoài thì có vẻ chu đáo nhiệt tình, chăm sóc cẩn thận, nhưng thực ra không hề dạy cậu ta điều gì. Mỗi ngày anh ta chỉ sai Lăng Tú làm những việc lặt vặt, linh tinh như in giấy tờ, gửi tài liệu... Chưa bao giờ cho cậu ta tham gia những dự án, công việc quan trọng của tập đoàn. Hỏi đến thì bảo là để cậu ta mau chóng làm quen với các bộ phận và các mối quan hệ trong công ty. Lăng Tú về nhà ca thán, muốn Lăng phu nhân làm chỗ dựa cho mình. Kết quả, thằng cha giả dối Lăng Phi lại luôn mồm nói: “Nhiệm vụ lớn nhất của công ty bây giờ là dự án phố thương mại trong khu phố cổ, có nghĩa là phải tạo quan hệ với Cố Trầm, mượn sức phe phía tây.”

Trước mặt Lăng phu nhân và chủ tịch Lăng anh ta còn hỏi Lăng Tú rốt cuộc thì khi nào mới có thể thuyết phục Cố Trầm, giả mù sa mưa tỏ vẻ: “Không cần biết cậu đưa ra điều kiện gì, chỉ cần có thể lôi kéo được Cố Trầm thì tôi sẽ ủng hộ cậu hết mình.”
Nhưng nếu Lăng Tú có khả năng thuyết phục Cố Trầm thì làm sao lại giằng co lâu như vậy. Thậm chí cậu ta còn nghi ngờ liệu có phải Lăng Phi cố ý làm mình xấu mặt trước mặt ba mẹ hay không. Nhưng Lăng Tú càng không ngờ là từ đó về sau, không chỉ ở nhà, mà ở công ty, ở chỗ ban giám đốc và đại hội cổ đông Lăng Phi cũng liên tục thúc giục Lăng Tú mau chóng lôi kéo Cố Trầm. Vì vậy mà các cổ đông và các lãnh đạo cấp cao khác của tập đoàn cũng liên tục hỏi đến chuyện này, khiến Lăng Tú bị áp lực rất lớn.

Lăng Tú muốn kể khổ với Hoắc Minh Chương, nhưng từ sau khi cậu ta trở lại nhà họ Lăng thì thái độ của Hoắc Minh Chương với cậu ta cũng đột ngột thay đổi. Đối phương không còn ngoan ngoãn đi theo làm người hầu của cậu ta nữa, còn thường làm lơ cậu ta. Lăng Tú nằm trong bệnh viện lâu như vậy mà Hoắc Minh Chương chỉ tới thăm một lần. Nếu không phải còn gặp nhau trong trường thì Lăng Tú cũng không biết mình nên đi đâu để tìm Hoắc Minh Chương.
Lăng Tú không biết tất cả những chuyện này rốt cuộc đã sai từ đâu. Nếu không phải không còn cách nào khác, cậu ta cũng sẽ không chủ động tiếp cận Cố Trầm. Nhìn thái độ thờ ơ của Cố Trầm, Lăng Tú còn thấy hơi hối hận. Sớm biết sẽ có một ngày như thế này thì lúc trước cậu ta sẽ không để những người đó tùy tiện bày trò với Cố Trầm. Hoặc khi những người đó giở trò cậu ta lại ra mặt giúp giải thích thì hay rồi.

Thật ra, lúc đầu Cố Trầm vẫn đối xử với cậu ta vô cùng tốt.

“Anh.” Lăng Tú nhìn Cố Trầm với vẻ trông mong, tỏ ý đáng thương: “Em xin lỗi anh có được không? Em biết em sai rồi, sau này em sẽ không chọc giận anh nữa đâu. Anh em mình làm hòa đi.”

Cố Trầm toàn thân run rẩy, nổi hết da gà.

“Cậu lại muốn bày trò gì nữa đấy?”

Lăng Tú sụt sịt nói: “Em biết lúc trước em làm nhiều chuyện khiến anh không vui. Em không nên vì ghen tị với anh rồi để những người đó nói xấu anh. Em nên đứng về phía anh, giúp anh giải thích rõ ràng. Em biết em sai rồi…”
“Đủ rồi đấy!” Cố Trầm cắt ngang lời Lăng Tú: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì có liên quan đến cậu. Nếu cậu thực sự biết mình sai rồi thì sau này đừng có đến gần tôi, chúng ta ai làm việc người đó là được.”

“Sao lại vậy được?” Lăng Tú nói: “Nếu em đã biết sai thì nên sửa chữa lỗi lầm, phải cố gắng hết sức bồi thường cho anh chứ.”

“Cậu định bồi thường tôi thế nào?” Cố Trầm cười lạnh: “Chẳng lẽ là muốn tôi gia nhập vào Tập đoàn Lăng Thị làm việc sao?”

Lăng Tú gật đầu: “Em tin đây cũng là một cơ hội cực kỳ hiếm có với anh.”

“Không cần .” Cố Trầm nói: “Tôi không có hứng thú với Tập đoàn Lăng thị.”

Nói xong câu đó, Cố Trầm lặng lẽ chờ đợi bị nội dung cốt truyện phản phệ. Nhưng không ngờ lần này cơ thể cậu lại không có phản ứng gì.
Cố Trầm nhất thời sửng sốt.

Lăng Tú còn định nói gì nữa thì đã bị một giọng nói phía sau cắt ngang: “Sao cậu lại ở đây?”

Trình Dật nhíu mày, sải bước đi đến bên cạnh Cố Trầm, trừng mắt nhìn Lăng Tú: “Cậu lại muốn bắt nạt đại thần đấy à?”

“Cậu hiểu lầm rồi.” Lăng Tú sợ hãi liếc mắt qua nhìn Cố Trầm, ấm ức đáp lời: “Tôi đến đây để mời Cố Trầm đến Tập đoàn Lăng Thị thực tập.”

Trình Dật cười nhạo: “Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì! Dù sao cũng là chuyện chồn chúc Tết gà, nhất định không có ý tốt.”

Lăng Tú nổi giận: “Cậu…”

“Cậu cái gì mà cậu!” Trình Dật không kiên nhẫn đuổi người đi: “Tôi phải nói chuyện công việc với đại thần. Cậu không có việc gì thì đi đi. Đừng làm chậm trễ câu chuyện của chúng tôi.”

“Tại sao tôi phải đi?” Lăng Tiếu rất không phục: “Rõ ràng là tôi đến trước.”
“Ha ha!” Trình Dật tức giận đến mức bật cười thành tiếng: “Sao da mặt cậu lại dày quá vậy…”

“Thôi bỏ đi!” Cố Trầm ngắt lời Trình Dật, rồi thu dọn máy tính và sách vở, cho vào cặp sách: “Đi thôi. Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.”

Với tính cách của Lăng Tú, dù Trình Dật có đuổi cậu ta đi thì Cố Trầm lo là cậu ta cũng sẽ nấp sau cánh cửa nghe lỏm. Thay vì mạo hiểm như vậy thì tốt hơn hết là đổi sang chỗ khác yên tĩnh hơn, nói chuyện cũng tiện hơn.

Cố Trầm đưa Trình Dật đến một quán cà phê đối diện trường, yêu cầu một phòng riêng.

Trình Dật cực kỳ phấn khích lấy máy tính ra cho Cố Trầm xem trang web mình viết trong vòng mười ngày.

“… Tất cả các chức năng cậu muốn có tôi đều viết đủ hết rồi. Cậu xem trang này đi, đây là khu giao dịch, đây là khu giao lưu, đây là khu học tập. Mỗi mục lớn sẽ có các mục nhỏ, mỗi mục nhỏ tôi lại chia thành các chức năng khác nhau.” Trình Dật vừa nói vừa thao tác trên trang web cho Cố Trầm xem: “Sau khi người dùng đăng kí ID, họ sẽ có một không gian trang trí của riêng mình, trong không gian đó chia làm hai bộ phận, một là để đăng bài và liên lạc, cái còn lại là một cửa hàng trực tuyến.”
“Chẳng phải lúc trước cậu đã nói là muốn một trang web có thể dùng để mở quầy hàng bán hàng hoá, còn có thể trao đổi giao lưu trong trường với nhau sao? Tôi đã tích hợp hai chức năng lớn nhất của Taobao và Weibo, chia thành khu giao lưu và khu giao dịch. Khách hàng có thể lọc theo nhu cầu cá nhân. Nếu muốn mua bán gì đó thì nhấp vào khu giao dịch, tìm đồ mình muốn mua. Ví dụ giáo trình các anh chị khóa trên đã dùng rồi, đồ dùng trong nhà, thậm chí là máy tính cũ, quần áo cũ, giày dép cũ. Nếu sau khi vào xem cửa hàng mà thấy không yên tâm thì có thể ấn vào trang chủ của cửa hàng đó, xem các bài đăng của chủ cửa hàng. Tất nhiên, nếu chủ shop không muốn cho người khác nhìn thấy bài đăng nào đó thì có thể ẩn đi. Những cái đó có thể làm theo ý mình.”

“Dưới ảnh đại diện của mỗi cửa hàng, chủ cửa hàng và cả người mua đều có mục cho điểm. Khách hàng có thể đánh giá chủ cửa hàng theo quan điểm của họ, và chủ cửa hàng cũng có thể đánh giá khách hàng. Điểm càng cao thì quyền lợi càng cao, những cửa hàng và người dùng có quyền lợi cao thì có thể xuất hiện ở đầu trang web. Tất nhiên, khách hàng cũng có thể lọc các bài đăng hoặc nội dung của các cửa hàng dựa theo phần cập nhật mới nhất...”
“Không phải cậu bảo tôi là phải giữ lại một khu sinh hoạt chung à? Tôi cũng giữ lại rồi. Nếu cậu muốn thu hút người kinh doanh hoặc người mua thì chúng ta cũng có thể căn cứ vào mục quyền hạn kia để quản lý trang web.”

Trình Dật nói: “Bởi vì thời gian có hạn nên tạm thời có những nội dung đó thôi. Nếu cậu còn có ý kiến khác thì cũng không vội, chúng ta sửa dần.”

Bây giờ tạm thời chưa cần sửa.

Cố Trầm ngạc nhiên nhìn Trình Dật. Cậu không ngờ Trình Dật lại có trình độ lập trình cao như vậy. Cậu ta không những giữ đúng ý tưởng cơ bản của cậu về cấu trúc trang web, mà còn thiết kế nội dung của từng phần rất rõ ràng ngăn nắp, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ và yêu cầu của Cố Trầm.

“Thế nào?” Nhìn vẻ mặt Cố Trầm, khóe miệng Trình Dật nhếch lên đầy tự hào: “May là đã hoàn thành nhiệm vụ, có phải tôi đã vượt qua bài kiểm tra rồi không?”
“Thông qua.” Cố Trầm cũng không dài dòng, cậu giơ tay ra cười nói: “Rất vui được hợp tác với cậu.”

Trình Dật cười bắt tay Cố Trầm: “Tôi càng vui hơn.”

“Vậy tiếp theo chúng ta nói đến vấn đề đãi ngộ nhé…”

“Chuyện này không cần bàn.” Trình Dật xua tay, nói với vẻ tùy tiện: “Cho đãi ngộ thế nào thì là thế ấy. Tôi đã nói rồi, chỉ cần có thể làm việc với đại thần là tôi đã vui lắm rồi.”

“Việc công ra việc công.” Cố Trầm cười nói: “Tôi vốn dĩ muốn thuê ba người lập trình để giúp tôi duy trì trang web. Bởi vì là sinh viên làm việc bán thời gian nên mỗi người sẽ nhận bốn nghìn tệ một tháng. Đây cũng là giá chung trên thị trường. Nhưng hiệu suất của cậu làm tôi rất bất ngờ. Tôi không ngờ trình độ lập trình của cậu lại tốt như vậy. Cho nên, tôi dự định sẽ trả cậu một tháng mười hai ngàn tệ, sau đó tìm hai lập trình viên nữa giúp cậu.”
Trình Dật nhướng mày. Mặc dù trong lòng cậu ta đã hạ quyết tâm, chỉ cần Cố Trầm muốn cậu ta giúp thì cậu ta nhất định sẽ đi theo Cố Trầm. Nhưng trước khi đến, Trình Dật cũng đã bí mật kiểm tra mức lương của ngành IT trên mạng, phát hiện ra bây giờ trên thị trường hơn 43% lập trình viên kiếm được khoảng 5000 đến 10000 tệ, gần 14% nhận được 3000 tệ, còn trên 10000 tệ thì chỉ có 18%.

Ban đầu cậu ta cũng nghĩ rằng chỉ cần Cố Trầm có thể cho cậu ta ba nghìn tệ là đã thấy mỹ mãn rồi. Không ngờ Cố Trầm lại hào phóng như vậy, mở miệng là đã trả mười hai nghìn.

Trình Dật không nhịn được mà cười ngây ngô: “Cậu xem trọng tôi như vậy cơ à? Mười hai nghìn đó! Cho dù có trả cho một lập trình viên nổi tiếng trong ngành cũng đủ, mà tôi thì mới là sinh viên năm nhất…”
“Tôi nghĩ khả năng của cậu xứng đáng với số tiền này.” Cố Trầm nói: “Tất nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu. Tôi tin rằng khi chúng ta làm việc cùng nhau, giá trị của cậu sẽ ngày càng cao hơn nữa.”

“Cậu yên tâm đi!” Trình Dật đưa tay về phía Cố Trầm: “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ. Tuy cậu là sếp của tôi nhưng tôi cũng không để cậu phải trả lương nuôi tôi đâu, tôi sẽ tạo ra càng nhiều giá trị hơn nữa cho cậu.”

“Tôi tin cậu.” Cố Trầm cười bắt tay phải của Trình Dật. Tiếng hai bàn tay nắm chặt vào nhau vang lên giòn tan.

Trình Dật hít sâu một hơi, cảm thấy cả người đầy khí thế, thần thái sáng láng hỏi Cố Trầm: “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

“Tôi đang tìm một doanh nghiệp gần đây để thảo luận về việc hợp tác.” Cố Trầm nói: “Không phải tôi bảo cậu để ra một khu sinh hoạt chung sao? Là để lại cho bọn họ đấy.”
Trình Dật nhướng mày, tuy không rõ Cố Trầm có ý định gì: “Tôi đi với cậu.”

“Vậy cũng được.” Cố Trầm nói.

Vì vậy, mục tiêu đầu tiên họ chọn chính là quán cà phê này.

“Xin chào, tôi có thể nói chuyện với chủ của các anh được không?” Cố Trầm đi xuống lầu, hỏi nhân viên phục vụ ở quầy bar.

Quán cà phê đối diện trường Đại học A có đối tượng phục vụ là sinh viên trường Đại học A. Tuy không biết rõ như lòng bàn tay các tin đồn trong trường nhưng họ cũng biết đầy đủ. Đối với những câu chuyện về nhân vật tầm cỡ trong trường như Cố Trầm, họ cũng có nghe qua phần nào. Nghe thấy Cố Trầm muốn nói chuyện với chủ mình, người phục vụ ở quầy bar lập tức lên lầu mời bà chủ xuống.

“Nghe nói là cậu muốn tìm tôi?” Chủ quán cà phê là một cô gái trẻ quyến rũ trông chỉ mới hai bảy hai tám tuổi. Cô ta để tóc xoăn cuộn sóng lớn, thẩm mỹ rất tốt. Vì cô ta họ Ngu nên được đặt biệt danh là “Ngu mỹ nhân”.
“Để tôi nói trước nhé, chỗ này của tôi là tiệm cà phê, không bán đồ hộp đâu.” Người đẹp họ Ngu thấy Cố Trầm liền trêu chọc: “Nhưng nếu cậu nói thì mỗi tháng tôi đặt vài thùng cũng được, có thể đưa cho thợ làm bánh ngọt.”

Cố Trầm thấy buồn cười: “Không phải đồ hộp, tôi muốn tìm bà chủ Ngu bàn chuyện làm ăn khác.”

Cố Trầm nói xong lại giải thích cho Ngu mỹ nhân: “Tôi muốn làm một trang web. Bên trong có một khu sinh hoạt, có thể đặt đồ ăn trực tuyến ở đó. Các chủ shop có thể đăng ký cửa hàng trực tuyến, để tên shop trong khu vực đó. Nếu khách hàng xem qua thấy hứng thú thì có thể đặt hàng. Trang web sẽ gửi thông tin đơn hàng đến cho chủ quán, các chị ở đây sẽ làm đồ ăn rồi đưa đến cho khách.”

“Nhưng cửa hàng chúng tôi nhỏ, không có nhiều nhân viên như vậy.” Ngu mỹ nhân cười nói: “Cậu cũng thấy đấy, trong tiệm tôi chỉ có mấy nhân viên phục vụ, còn lại đều là thợ pha cà phê và làm bánh ngọt. Khi cửa hàng bận rộn còn không phục vụ được hết khách nữa, cũng không thể bắt thợ pha cà phê đi đưa cơm chứ?”
“Việc này rất dễ giải quyết.” Cố Trầm nói: “Trong trường chúng tôi luôn có các sinh viên làm việc ngoài giờ. Sau khi trang web ra mắt, chúng tôi sẽ hợp tác với hội sinh viên để thêm dịch vụ giao bữa ăn vào chương trình làm việc ngoài giờ. Tất cả các sinh viên sau khi đăng ký trên trang web đều có thể nhận đơn hàng rồi đi giao, chủ quán chỉ cần đưa cho mỗi nhân viên giao hàng, phí nhận hàng là năm xu.”

“Vậy tôi phải tăng thêm phí tổn năm xu cho mỗi đơn hàng à?” Ngu mỹ nhân hỏi ngược lại: “Hơn nữa, cậu làm thế nào để đảm bảo sau khi khách đặt hàng sẽ có sinh viên kịp thời đi giao? Lỡ như không có người giao hàng thì phải làm sao? Bên tôi đã làm xong nhưng không gửi đi được, khách cũng không thể đi lấy, như vậy không phải là lãng phí rồi à?”

“Sao lại là lãng phí chứ?” Trình Dật đứng ngoài quan sát thấy hơi sốt ruột liền mở miệng nói: “Cho dù không có người đi giao hàng thì cũng có sinh viên uống cà phê trong quán chứ? Vậy thì để sinh viên uống cà phê trong quán đi giao hộ, họ có thể kiếm tiền, mà cũng không lãng phí thời gian.”
“Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận. Vấn đề tôi đang lo lắng rất có thể xảy ra.” Ngu mỹ nhân cười nói: “Nếu cậu không thể giải quyết tất cả những nghi ngờ của tôi thì tại sao tôi phải hợp tác với trang web của cậu?”

“Hơn nữa, chúng ta hợp tác cũng không phải là hợp tác miễn phí, phải không?”

“Tất nhiên tháng đầu tiên là miễn phí.” Cố Trầm cười nói: “Tháng đầu tiên là giai đoạn vận hành thử nghiệm của trang web. Tất cả các hạng mục của chúng tôi đều đang trong giai đoạn mò mẫm thử nghiệm. Tất nhiên, chúng tôi cũng rất cảm ơn các doanh nghiệp đã ủng hộ chúng tôi. Vì vậy, tháng đầu tiên hợp tác sẽ được miễn phí. Nếu sau một tháng doanh thu của các doanh nghiệp tăng lên thì chúng ta lại tiếp tục thương lượng chuyện sau đó có tiếp tục hợp tác hay không.”
Ngu mỹ nhân nhướng mày: “Ý cậu muốn nói cho tôi biết là bữa cơm miễn phí thì nhất định phải ăn, thái độ khi ăn cũng không được quá soi mói, phải không?”

“Không phải vậy.” Cố Trầm cười đáp lại: “Tôi muốn nói là hàng mới lên kệ mọi người đều có thể dùng thử miễn phí, sau đó khách hàng sẽ nói với chúng tôi trải nghiệm của mình như thế nào. Đề xuất của khách hàng về sản phẩm cực kỳ có giá trị đối với chúng tôi.”

Ngu mỹ nhân bình tĩnh nhìn Cố Trầm một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Thật đúng là con cáo nhỏ xảo quyệt.”

Cách này đã bắt vào tâm lý thích chiếm lợi nhỏ của hầu hết mọi người, tung ra chương trình dùng thử miễn phí trong tháng đầu tiên, để tất cả các doanh nghiệp xung quanh trường tham gia vào trang web của họ. Nếu sau một tháng việc giao hàng tận nơi có hiệu quả thì tất nhiên các doanh nghiệp đó sẽ lựa chọn trả phí để tiếp tục kinh doanh. Cho dù hoạt động bán hàng không tốt nhưng vì được miễn phí nên phần lớn mọi người cũng sẽ không quá khắt khe với trang web. Sẽ không chỉ trích trang web này vì mình phải bỏ tiền ra mà không được hiệu quả mong muốn. Nhiều nhất họ cũng sẽ chỉ đưa ra một số ý kiến cho trang web. Đến lúc đó trang web có thể căn cứ vào các đề xuất của doanh nghiệp mà sửa đổi BUG, hoàn thành thành công hoạt động thử nghiệm người dùng lần đầu tiên sau khi trang web đi vào hoạt động.
Quan trọng nhất là có thể thông qua hoạt động giao hàng này để thu hút sinh viên đăng kí trang web. Dù sao thì đối với sinh viên, có thể không cần ra khỏi trường mà vẫn ăn được những món mình thích quả thực có sức hấp dẫn rất lớn. Hơn nữa, một bộ phận sinh viên làm việc ngoài giờ cũng sẽ vì kiếm tiền mà đăng kí trang web. Số lượng sinh viên đăng ký trang web càng nhiều thì các sinh viên không đăng ký sẽ dần cảm thấy mình đang “lạc hậu”, vậy nên cũng sẽ đăng ký theo tâm lý đám đông.

Như vậy, mục tiêu thu hút người dùng mới của Cố Trầm sẽ thành công.

Nghĩ đến đây, Ngu mỹ nhân nở một nụ cười đầy vẻ hứng thú, giơ cánh tay mảnh khảnh ra: “Vậy thì nghe theo bạn học Cố Trầm, tiệm cà phê của chúng tôi sẽ tham gia…”

Cố Trầm nói tiếp: “Web bán hàng Baitan.”
Ngu mỹ nhân cười nói: “Tiệm cà phê của chúng tôi sẽ tham gia vào web bán hàng Baitan. Trong tháng tới tôi sẽ trải nghiệm thử, bỏ công ra trải nghiệm, nghiêm túc đề xuất ý kiến cho trang web của các cậu.”

Cố Trầm cười bắt tay với bà chủ Ngu: “Hợp tác vui vẻ.”

Ngu mỹ nhân cũng cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Cố Trầm nhìn về phía Trình Dật. Cậu ta vui vẻ lấy máy tính ra, đăng ký cửa hàng trực tuyến đầu tiên trong khu sinh hoạt cho tiệm cà phê của Ngu mỹ nhân. Sau đó cài đặt App của web trên máy tính của tiệm cà phê, dạy cho nhân viên trong cửa hàng sử dụng thành thạo các chức năng nhận đơn hàng.

Sau khi bước ra khỏi quán cà phê, Cố Trầm đã dùng cách tương tự để đạt được thỏa thuận hợp tác miễn phí với tất cả các cửa hàng có máy tính trong vòng bán kính 1,5km quanh Đại học A. Một số chủ cửa hàng còn nhiệt tình nói: “Không cần làm phiền đến sinh viên làm gì, trong quán tôi nhiều người, thân thích trong nhà càng nhiều hơn. Nếu thực sự có quá nhiều đơn hàng mang đi thì tôi có thể để họ giao hàng. Nhưng chỉ có một việc là chúng tôi không được vào trong trường, chỉ có thể để đồ ở cổng trường. Nếu cậu có thể nói trước với bảo vệ để người ta cho chúng tôi vào trong thì tốt.”
Cố Trầm chỉ cười không tiếp lời. Tất nhiên cậu không thể đồng ý với loại chuyện như vậy. Nhà trường cấm người ngoài tùy ý ra vào cổng trường là để bảo vệ an toàn cho sinh viên. Cố Trầm không thể chỉ vì vấn đề nhỏ này mà yêu cầu tạo ngoại lệ cho mình. Hơn nữa, chuyện đó cũng không cần thiết.

Sau khi trở lại trường học, trước tiên Cố Trầm tìm gặp người phụ trách hoạt động làm thêm ngoài giờ trong hội sinh viên, thương lượng về việc nhận đơn hàng mang đi. Chủ tịch Hội sinh viên mới được bổ nhiệm nhìn Cố Trầm, nói với vẻ cảm khái: “Trước kia Chu Hiểu Đình phụ trách toàn bộ việc này. Từ lúc cô ấy đi, các kênh việc làm ngoài giờ của chúng tôi đã thiếu đi một nửa. Trước kia luôn có offer thực tập của các công ty nước ngoài hoặc năm trăm công ty hàng đầu, giờ cũng ít hơn rồi.”
Chủ tịch Hội sinh viên biết Cố Trầm thường giúp đỡ một số công ty, tiếp xúc với cả doanh nghiệp nhà nước và các doanh nghiệp tư nhân giàu có, nên không nhịn được mà hỏi: “Cậu có thể giới thiệu cho chúng tôi một số offer thực tập được không?”

“Không cần nhờ tuyển thẳng, chỉ cần cho cơ hội phỏng vấn là được rồi. Tôi tin sinh viên Đại học A chúng ta chỉ cần có cơ hội phỏng vấn thì nhất định sẽ được công ty đó nhìn trúng.”

Cố Trầm nghe vậy liền cười nói: “Nếu có cơ hội tôi sẽ thử xem.”