Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 147




Trong lúc cuộc chiến giữa Phan Hạo Dương và cha con nhà họ Chu trên thị trường vốn đang leo thang thì giá cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu và Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương cũng liên tục tăng lên. So với Phan Hạo Dương đã lên kế hoạch từ lâu và có đủ kinh phí thì cha con nhà Chu bị ép phải chiến đấu nên từ đầu đã đối phó rất mệt mỏi, giật gấu vá vai khắp nơi. Cuối cùng, thậm chí họ còn chủ động đến tìm Tập đoàn Hoắc Thị, muốn hợp tác với Tập đoàn Hoắc Thị chống lại Phan Hạo Dương.

Hoắc Nguyên Khải bàng quan quan sát, vốn dĩ ban đầu ông ta không có ý định nhảy vào vũng nước đục này, nhưng không ngờ cha con nhà họ Chu lại chủ động muốn liên hôn thương nghiệp. Họ hứa hẹn sẽ lấy 20 % cổ phần của Tập đoàn Đại Chu làm của hồi môn cho Chu Hiểu Đình, bằng lòng trao đổi cổ phần với Tập đoàn Hoắc Thị.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Chu vốn đã quen biết nhiều đời, tập đoàn của hai nhà có nhiều chỗ giống nhau trong phương diện quy hoạch sản nghiệp. Đây cũng là lý do quan trọng khiến hai tập đoàn thường xuyên hợp tác trong những năm qua. Một số tài sản và dự án chất lượng cao của Tập đoàn Đại Chu lại càng làm cho Tập đoàn Hoắc Thị thèm nhỏ dãi. Mặc dù Tập đoàn Đại Chu đã thất bại trong việc lên sàn thị trường chứng khoán Hồng Kông đến hai lần, sức mạnh trên thị trường vốn bị ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng đó cũng chỉ là sự xáo trộn trên thị trường vốn, không ảnh hưởng đến việc ước đoán tài sản thực tế của họ.

Chưa kể đến việc giá cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu liên tục đạt mức giới hạn đến mấy lần do Phan Hạo Dương tuyên bố muốn thu mua toàn diện. Bây giờ, nếu Chủ tịch Chu sẵn sàng lấy ra 20% cổ phần để trao đổi với Tập đoàn Hoắc Thị thì có nghĩa là một khi nhà họ Hoắc đồng ý thì hai tập đoàn sẽ có thể tích hợp các nguồn lực thông qua một số hoạt động sáp nhập và tổ chức lại tài sản trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời cũng sẽ có chất lượng cao hơn trên thị trường vốn.
Mặc dù vẫn còn nhiều rắc rối cần phải giải quyết trong quá trình hợp tác, nhưng trước mắt điều kiện họ đưa ra thực sự khiến người ta bị hấp dẫn.

Tuy nhiên, từ trước đến nay Hoắc Nguyên Khải luôn là người đa mưu túc trí, là bậc thầy trong việc không thấy mồi thì không thả cần câu. Mặc dù thèm muốn tài sản chất lượng cao của Tập đoàn Đại Chu, nhưng ông ta cũng quan tâm đến nguồn vốn dồi dào của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương. Chuyện đánh nhau bằng năng lực vốn kiểu này nếu không cẩn thận sẽ mất cả chì lẫn chài. Hoắc Nguyên Khải cũng không muốn mình làm việc vất vả rồi dâng mỡ đến miệng cho Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương. Vì vậy, có một số việc ông ta nhất định phải chuẩn bị trước. Ví dụ như thử tìm cách kiểm tra nền tảng của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương, xem xem liệu bạn có thể bắt cán của Phan Hạo Dương hay không.
“Tập đoàn Đại Chu lại muốn hợp tác với Tập đoàn Hoắc Thị sao?” Cố Trầm nghe được tin tức này thì cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng có lý thôi.

Trước khi Cố Trầm trùng sinh, Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Hoắc Thị cũng thường xuyên hợp tác với nhau. Sau đó, do cốt truyện phát triển, chủ yếu là do trong dự án hợp tác ở khu phía đông thành phố, sự khác biệt lợi ích của hai tập đoàn đã dần tăng lên, lại thêm quan hệ của Hoắc Minh Chương và Lăng Tú nên cuối cùng Tập đoàn Hoắc Thị đã lựa chọn hợp tác với Tập đoàn Lăng Thị. Tập đoàn Đại Chu thì lại dần suy tàn do hướng phát triển của cốt truyện. Nhiều tài sản chất lượng cao của họ đã rơi vào tay Tập đoàn Hoắc Thị. Cuối cùng, vì cuộc hôn nhân không thành mà Chu Hiểu Đình phải ra nước ngoài tha hương.
Cố Trầm không biết việc liên doanh của hai nhà Hoắc Chu có phải do chịu ảnh hưởng của cốt truyện hay không. Nhưng cậu vẫn lặng lẽ đề cao cảnh giác.

“May là mình đã sớm chuẩn bị rồi.” Nghĩ đến đợt giảm giá mùa hè đang diễn ra khí thế trên mạng, tâm trạng Cố Trầm mới thấy thoải mái hơn.

Ngược lại, thân là người trong cuộc, Chu Hiểu Đình lại không thể bình tĩnh như Cố Trầm.

“Tôi chỉ là một miếng mỡ trên thớt, họ muốn bán sao thì bán. Chỉ cần quan tâm cân đo đong đếm lỗ lãi mà không cần biết tôi nghĩ gì.” Chu Hiểu Đình hẹn Cố Trầm ra ngoài, lúc họ gặp nhau, tâm trạng cô rất kích động.

Cô tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ trong ấn tượng của Cố Trầm đã thay đổi khá nhiều. Trên đôi lông mày ngây thơ bướng bỉnh ngày trước giờ đã thêm mấy phần âm u, đôi mắt trong veo trở nên mờ mịt, trong lời nói và cử chỉ có thêm mấy phần hận đời. Cô gái nhỏ mới ngoài hai mươi tuổi đã học được cách uống rượu tìm say.
“Đừng uống nữa.” Cố Trầm giữ cái ly trong tay Chu Hiểu Đình lại: “Rượu làm tổn thương sức khỏe đấy.”

“Cố Trầm, có phải cậu thấy tôi rất vô dụng, rất uất ức không?” Chu Hiểu Đình cười chế nhạo, say khướt nhìn Cố Trầm: “Tôi thực sự xấu hổ muốn chết. Tháng trước ba tôi và anh trai không quan tâm đến tôi muốn gì, chỉ muốn gả tôi cho một ông già hơn ba mươi tuổi. Tháng này thì lại thay đổi mục tiêu, để tôi kết hôn với một người cả thế giới đều biết là anh ta thích đàn ông. Cậu nói xem, sao họ không muốn tôi được sống tốt vậy?”

“Tôi là người thân ruột thịt của họ đấy.”

“Cậu có biết đám bạn thân của tôi cười nhạo sau lưng tôi như thế nào không?” Chu Hiểu Đình vừa nói vừa lau mặt: “… Quên đi, không nói nữa.”

Chu Hiểu Đình nằm lên bàn lẩm bẩm một mình: “Không nói nữa.”
Cố Trầm búng tay gọi người phục vụ lấy một cốc sữa nóng: “Uống sữa giải rượu đi.”

“Tôi không say.” Chu Hiểu Đình nằm gục trên bàn, nghiêng đầu nhìn Cố Trầm: “Cậu không biết phải không? Bây giờ tửu lượng của tôi tốt lắm đấy. Uống vài ly rượu thế này không say được đâu.”

Cố Trầm im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy tiếp theo chị định làm gì?”

Chu Hiểu Đình vùi đầu vào giữa hai tay, không nói năng gì một lúc lâu. Một lúc sau, cô mới chậm rãi trả lời: “Tôi đã rất cố gắng.”

“Tôi đã nói là muốn cắt đứt quan hệ với gia đình. Tôi không cần tiền của họ hay đến công ty của đám chú bác gì đó làm bán thời gian. Tôi thậm chí còn không thể làm gia sư. Bởi vì mỗi khi tôi có việc làm thì chỉ trong vòng ba ngày cũng sẽ bị chủ nhà sa thải. Tôi mở một cửa hàng trên mạng để bán túi xách và quần áo của tôi. Tôi nhận một vài công việc dịch thuật trên mạng để không phải lộ mặt. Tôi có thể tự nuôi sống bản thân.”
Nhưng vô ích.

“Hôm qua mẹ tôi đến tìm tôi. Bà ấy khóc muốn tôi về nhà, nói là nếu tôi tiếp tục gây rắc rối thì ba tôi sẽ ly hôn với bà ấy.” Chu Hiểu Đình ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn Cố Trầm: “Tôi thật sự hết cách rồi. Tôi không thể trơ mắt nhìn ba mẹ ly hôn được.”

Cố Trầm cau mày, trong tiềm thức cảm thấy không đúng: “Chu Nhạc Đình không phải cũng là...”

“Phải! Là anh trai ruột của tôi!” Chu Hiểu Đình cười tự giễu: “Nhưng vì muốn ép tôi nghe lời mà đến loại chuyện như vậy họ cũng làm được.”

Cố Trầm nhìn dáng vẻ cam chịu của Chu Hiểu Đình, cậu cũng không biết nên nói gì nữa.

“Có lẽ là tôi xui xẻo, gặp phải loại gia đình thế này.” Chu Hiểu Đình không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào: “Thật ra, nghĩ ở một góc độ khác thì ở bên Hoắc Minh Chương vẫn tốt hơn ở cùng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bụng mỡ gian xảo. Chí ít thì hai chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, Hoắc Minh Chương sẽ không muốn ngủ với tôi. Cùng lắm thì duy trì một cuộc hôn nhân hình thức thôi.”
Chu Hiểu Đình nói liên miên lải nhải mãi không ngừng: “Sau khi ở với Hoắc Minh Chương, ba và anh trai tôi sẽ không bao giờ ép tôi phải kết hôn với một người đàn ông khác nữa. Ít nhất tôi có thể yên tâm học hành, tìm việc làm...”

Từ một cô gái tràn đầy ý chí, muốn chống lại sự sắp đặt của gia đình đến một cô gái nản lòng thoái chí chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, Chu Hiểu Đình chỉ duy trì được chưa đầy ba tháng.

“Cậu có thấy tôi rất vô dụng không?” Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, lại hỏi lại một lần nữa.

Cố Trầm lắc đầu. Cậu đã đoán trước việc cha con nhà Chu nhất định sẽ không từ thủ đoạn để ép Chu Hiểu Đình phải khuất phục từ lâu rồi, cậu cũng đoán được cuối cùng có thể Chu Hiểu Đình sẽ thỏa hiệp.

“Chị đã lấy hết can đảm chống lại họ rồi, cũng đã cố gắng hết giới hạn của mình. Kết quả thế nào thực sự không quan trọng.” Cố Trầm suy nghĩ một lúc rồi trấn an cô: “Đừng ép buộc bản thân quá.”
Ánh mắt Chu Hiểu Đình sáng rực nhìn chằm chằm vào Cố Trầm. Cô đã biết từ lâu rằng mình và Cố Trầm không thể ở bên nhau. Không phải vì khoảng cách giữa hai gia đình quá lớn, cũng không phải vì nhà họ Chu đã từng có lỗi với Cố Trầm, mà bởi vì Cố Trầm chưa bao giờ thích cô.

Chu Hiểu Đình luôn cảm thấy với năng lực của Cố Trầm, chỉ cần hơi thích cô thì cậu sẽ tìm được cách ở bên cô. Nhưng đáng tiếc là Cố Trầm không hề thích cô.

“Đúng rồi, sau khi tin kết hôn của tôi với Hoắc Minh Chương lan truyền ra ngoài, Lăng Tú đã đến tìm tôi đấy.” Chu Hiểu Đình chớp mắt, đổi đề tài: “Không ngờ hai người họ vẫn ở bên nhau.”

Lúc đầu Chu Hiểu Đình còn nghĩ là khi chuyện xấu của Lăng Tú và Hoắc Minh Chương bị lộ ra ngoài, còn làm ầm ỹ như vậy thì hai người họ đã chia tay từ lâu rồi. Không ngờ hai người họ dù chia tay nhưng lòng còn tơ tưởng. Thậm chí Lăng Tú còn đến tận cửa diễu võ giương oai với cô: “Cậu có biết cậu ta nói gì với tôi không? Cậu ta nói Hoắc Minh Chương chỉ thích đàn ông thôi, không thích phụ nữ, nói dù tôi kết hôn với Hoắc Minh Chương thì cũng chỉ là một góa phụ. Bảo tôi thông minh lên, tốt nhất đừng kết hôn với Hoắc Minh Chương.”
Khi Chu Hiểu Đình nói câu này, cô còn nở nụ cười tự giễu: “Nói cứ như tôi có quyền lựa chọn cuộc hôn nhân này không bằng ấy.”

Cố Trầm nhướng mày, không hề thấy ngạc nhiên. Cốt truyện tiến triển cho đến bây giờ, mặc dù phần lớn phần khung đã bị phá vỡ, nhưng các tình tiết chính vẫn còn tiếp tục phát huy. Cậu cũng dựa vào nhiều điểm nút thời gian và tình tiết câu chuyện diễn ra ở kiếp trước để suy đoán hướng đi của cốt truyện. Ví dụ như chuyện hai nhà Hoắc Chu liên hôn cũng có ở kiếp trước. Chỉ là lúc ấy thái độ của Hoắc Minh Chương rõ ràng là muốn bỏ trốn với Lăng Tú. Nhà họ Hoắc cũng muốn từ bỏ, nhưng đúng lúc đó chuyện thân thế của Lăng Tú được phơi bày thì cốt truyện mới có bước ngoặt.

Còn đời này, thái độ của Hoắc Minh Chương với cuộc hôn nhân này lại không quá rõ ràng. Mối quan hệ với Lăng Tú càng không rõ ràng hơn. Có lẽ sẽ không có chuyện chủ động bỏ trốn nữa. Nhưng với tính cách của Lăng Tú thì chắc chắn cậu ta không phải là loại người nói từ bỏ là từ bỏ. Dù IQ của Lăng Tú hơi kém, nhưng nếu so về sức lì thì thực ra hầu hết mọi người đều kém xa cậu ta. Hơn nữa, không biết hào quang nhân vật chính của cốt truyện sẽ phát huy ra sao nên Cố Trầm cũng không dám xác định hướng đi của cốt truyện.
“... Tôi thật sự không ngờ mình lại suy sút đến mức độ bị Lăng Tú tới cửa diễu võ giương oai như vậy.” Chu Hiểu Đình mất hứng: “Cậu nói xem sao tôi lại sống thành cái đức hạnh như thế này chứ?”

Cố Trầm im lặng một lúc, sau đó vẫn cố gắng khuyên bảo Chu Hiểu Đình: “Nếu chị đã quyết định kết hôn với Hoắc Minh Chương thì hãy tìm cách để có được lợi ích lớn nhất có thể trong cuộc hôn nhân này. Chị có thể cảm thấy tiếc nuối cho việc mình kém may mắn, nhưng không cần thiết phải tự oán thán để mình phải sa sút.”

Chu Hiểu Đình ngơ ngác nhìn Cố Trầm.

Cố Trầm nói: “Tất nhiên đây chỉ là gợi ý của cá nhân tôi thôi. Có thể là không phù hợp với nguyên tắc ứng xử của chị. Chị tự mình cân nhắc đi.”

“Tại sao lúc nào cậu cũng bình tĩnh được như vậy thế?” Chu Hiểu Đình tò mò: “Có phải vì không quan tâm nên sẽ không rối loạn không?”
Cố Trầm biết ý của Chu Hiểu Đình, nhưng không nói gì.

“Xin lỗi.” Chu Hiểu Đình vò đầu bứt tóc: “Tâm trạng tôi không tốt lắm. Không phải tôi cố ý đâu. Cậu đừng để trong lòng.”

Cố Trầm nói: “Không đâu.”

Chu Hiểu Đình suy nghĩ một hồi: “Bây giờ tôi cũng không nghĩ ra gì cả. Cho nên tôi rất muốn hỏi cậu, nếu cậu rơi vào tình cảnh như tôi thì cậu sẽ làm gì?”

Chắc là sẽ tìm cách để Tập đoàn Đại Chu phá sản.

Cố Trầm im lặng một lúc rồi vẫn nói: “Tranh thủ hết sức có thể. Đã cảm thấy mình quá uất ức thì hãy tìm cách bù đắp từ những chỗ khác đi.”

Chu Hiểu Đình chớp mắt, như có điều gì suy nghĩ, cô nói: “Tôi hiểu rồi.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của Cố Trầm đột nhiên vang lên.

Là Hoắc Minh Chương gọi đến, anh ta hỏi Cố Trầm là Chu Hiểu Đình có đi cùng cậu không.
“Bây giờ tâm trạng cô ấy không tốt lắm. Lăng Tú đã đến tìm cô ấy.” Hoắc Minh Chương nói qua điện thoại: “Cậu tin tôi đi, Chu Hiểu Đình là bạn lớn lên từ nhỏ với tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương cô ấy. Dù chúng tôi có kết hôn thì tôi cũng sẽ không hạn chế quyền tự do của cô ấy. Cô ấy muốn làm gì thì làm đó, ít nhất tôi vẫn có thể đảm bảo chuyện này.”

Cố Trầm không hiểu tại sao Hoắc Minh Chương lại muốn nói những chuyện này với mình. Cậu đưa điện thoại cho Chu Hiểu Đình.

Chu Hiểu Đình nhận điện thoại: “... Tôi đang ở với Cố Trầm. Tôi còn đang uống rượu. Cậu có muốn tới đón tôi không?”

Không biết Hoắc Minh Chương bên kia điện thoại nói gì mà Chu Hiểu Đình chợt cười nhạo ra tiếng rồi cúp điện thoại. Cô quay sang nói với Cố Trầm: “Cậu đi trước đi. Tôi không muốn Hoắc Minh Chương nhìn thấy cậu.”