Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 173




“Lão cáo già này đúng là biết giả vờ!” Ngay khi biết được chuyện ba con Lăng Phi sau buổi gặp mặt kia đã đến chi chính nhà họ Lăng, Cố Trầm không khỏi cảm thán.

Chung Ly Toại khẽ cười: “Chẳng lẽ không nằm trong dự tính của em à?”

Cố Trầm cầm một tách trà lên, vừa uống vừa đáp: “Cũng không hẳn là thế. Em chỉ đoán có khả năng ông ta sẽ giả vờ ngây thơ trước mặt Lăng Chính Đạo, nhưng em không ngờ được chuyện ông ta thực sự làm như thế.”

Mặc dù Chung Ly Toại không hiểu rõ, nhưng vẫn hiểu được ý nghĩa của bốn chữ “giả vờ ngây thơ” là gì. Anh nhướng mi, tỏ ý Cố Trầm cứ nói tiếp.

Cố Trầm giải thích: “Ông già Lăng Chính Đạo này là một kẻ theo chủ nghĩa chuyên quyền, độc đoán, coi mình là đẳng cấp nhất. Bao nhiêu năm trôi qua, ông ta cũng đã biến Tập đoàn Lăng Thị trở thành tài sản riêng trong túi mình rồi. Bây giờ lại có người nói cho ông ta biết rằng em trai của ông ta mấy năm trời chăm chỉ bòn rút nhà ông ta để xây cho mình một kho bạc nhỏ, cứ coi như vì tình thế hiện thời nên Lăng Chính Đạo chưa dám trở mặt, nhưng anh nghĩ rằng ông ta có bỏ qua cho một con chuột béo ngậy thế không?”
Nhất là khi Tập đoàn Lăng Thị đang ở cảnh thù trong giặc ngoài, tiền vốn đứt gánh.

Chung Ly Toại cười nói: “Vậy nên…”

Cố Trầm hút một ngụm trà sữa: “Vậy nên kẻ nào lanh chanh trước thì rướm máu thôi, uổng công diễn một vở tuồng vô ích.”

Mà ở bên kia, chú hai nhà họ Lăng, kẻ đang mừng húm vì Lăng Chính Đạo đã không truy cứu chuyện hai ba con họ tự ý lập công ty bòn rút tiền của nhà họ Lăng vừa về đến nhà thì đã nhận được ngay một cuộc gọi từ Lăng Chính Đạo: “Hiện giờ nguồn vốn công ty đang khó xoay vòng quá, trước đấy cậu nuốt bao nhiêu từ công ty thì giờ lấy ra cứu cánh cho công ty trước đi. Vượt qua được ải này rồi thì anh cả sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Trong tích tắc, từng thớ cơ trên gương mặt chú hai nhà họ Lăng sượng cứng hẳn.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Phi e dè hỏi: “Chúng ta phải lấy tiền ra thật ư?”
Sắc mặt chú hai nhà họ Lăng thoắt trắng thoắt xanh, mãi một lúc lâu sau mới hừ một tiếng lạnh giá: “Ông ta đúng là tưởng bở mình có thể ngồi yên ở trên cái ghế chủ tịch đó mà.”

Chú hai nhà họ Lăng vốn dĩ không muốn xé rách quan hệ với Lăng Chính Đạo ngay thời điểm quan trọng như thế này. Nhưng ông ta không ngờ Lăng Chính Đạo lại được voi đòi tiên, đến nước này rồi mà còn lấy chi thứ ra giày vò đủ kiểu.

“Đầu óc bác cả của con đúng là bị úng nước hết cả rồi.” Chú hai nhà họ Lăng không hề đè nén mà ai oán: “Ba sẽ không lấy ra dù chỉ một đồng cắc nào đâu. Đám người ở nhà chính bọn họ gieo tai vạ thì tự đám nhà chính ấy lấy tiền ra mà giải quyết.”

Lăng Phi vẫn bận tâm: “Nhưng nếu như chúng ta không nghe theo lời bác cả, thì có khi nào bác cả sẽ…”
“Con sợ cái gì?” Không đợi Lăng Phi nói hết câu, chú hai nhà họ Lăng đã cười khẩy: “Con tưởng là bao nhiêu năm trời trôi qua mà chỉ có bác cả của con mới nắm thóp chúng ta thôi à? Chẳng lẽ chúng ta lại chẳng biết gì về tình huống người chi chính hay sao?”

Lăng Phi ngẩn ra, sau đấy chợt bừng tỉnh.

Chú hai nhà họ Lăng tiếp tục giao việc: “Con cứ giữ liên lạc với Cố Trầm đi. Không phải là cậu ta muốn mua Bách hóa Lăng Thị hay sao? Chỉ cần giá cả thích hợp thì ba sẽ đi thuyết phục các cổ đông khác.”

Lăng Phi gật đầu ngay tắp lự.

Khi Cố Trầm nhận được điện thoại của Chủ tịch Lăng thì cũng không thấy quá bất ngờ.

“Cậu muốn thu mua Bách hóa Lăng Thị à?” Giọng nói qua điện thoại của Chủ tịch Lăng có phần tối tăm trầm lạnh.

Cố Trầm vờ như rất bất ngờ: “Tôi tưởng là việc này sẽ bàn bạc với Lăng Phi chứ?”
“Tôi mới là Chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thị. Lúc cậu tìm Lăng Phi, nó đã đồng ý rồi à?”

Cố Trầm cười hỏi: “Thế ý của Chủ tịch thì sao? Ông đồng ý à?”

Chủ tịch Lăng nở nụ cười lạnh lẽo: “Tất nhiên là tôi đồng ý. Nhưng vì cớ gì mà tôi phải bán Bách hóa Lăng Thị cho cậu? Cậu phải biết Bách hóa Lăng Thị là hạt nhân của Tập đoàn Lăng Thị. Nếu như tôi đã bán đi Bách hóa Lăng Thị, thì cả Tập đoàn Lăng Thị đều trở thành thứ vô giá trị.”

“Vậy thì phải xem thử Chủ tịch Lăng nghĩ thế nào.” Cố Trầm khẽ mỉm cười: “Sẽ kịp thời giao dịch rồi cầm lấy khoản tiền ấy tái thiết lập mọi thứ, hay là sẽ giữ lại hạt nhân của Tập đoàn Lăng Thị rồi làm bàn đạp cho người khác leo lên.”

Chủ tịch Lăng nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Trầm, giọng nói cũng nghiêm trọng hẳn: “Ý cậu là sao?”
“Chủ tịch Lăng vẫn chưa hiểu ư?” Cố Trầm vẫn nói rất từ tốn: “Ba con Lăng Phi có thể bòn rút tiền của Tập đoàn Lăng Thị lúc nó vẫn còn phát triển hưng thịnh, thì hoàn toàn có khả năng lúc Tập đoàn Lăng Thị loạn trong loạn ngoài bỏ đá xuống giếng vì lợi ích cá nhân…”

Cố Trầm hãy còn chưa nói xong thì Chủ tịch Lăng đã nở nụ cười khinh bỉ, cắt ngang lời cậu: “Cậu không cần phải phun ra mấy câu châm ngòi ly gián này làm gì.”

“Châm ngòi ly gián, nhưng cũng là đang trần thuật sự thật thôi.” Cố Trầm rất thong thả đáp trả: “Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Trong cốt tủy đám người nhà họ Lăng mấy ông vẫn luôn chảy chung một dòng máu chỉ biết vụ lợi cá nhân. Thứ các ông ghét nhất đó là nhìn thấy kẻ khác sống tốt đẹp hơn mình, nhất là người thân kề cận mình. Chủ tịch Lăng và em trai của ông là hai anh em ruột, chẳng lẽ ông không hiểu rõ tính cách của ông ta thế nào ư? Chẳng lẽ, ông không hiểu rõ bản thân mình là một kẻ như thế nào ư?”
Chủ tịch Lăng cười mỉa mai: “Tổng giám đốc Cố đúng là rất quan tâm về chuyện nhà họ Lăng chúng tôi đấy.”

“Tôi cũng có muốn thế đâu.” Cố Trầm mỉm cười đáp: “Cũng vì đám người nhà họ Lăng các ông bắt chẹt người khác quá đáng thôi.”

“Nhà họ Lăng chúng tôi bắt chẹt người khác quá đáng? Thủ đoạn của nhà họ Cố mấy người cũng có vừa gì đâu.” Chủ tịch Lăng bác lại: “Lén la lén lút cướp đi con trai tôi, nuôi nó thành ra đứa hư đốn mười tám năm mới trả lại. Khiến nhà họ Lăng tôi không có người nối nghiệp thì thôi, còn muốn để cho vợ tôi sau khi chịu nỗi đau xa rời máu mủ mười tám năm lại còn phải đi tù, nhân phẩm, danh dự bị phá nát sạch sẽ. Thậm chí còn liên lụy đến cả Tập đoàn Lăng Thị. Quả là cao tay đấy!”

“Chủ tịch Lăng đừng suy tưởng nhiều thế.” Cố Trầm đáp: “Những thứ ấy đều là góc nhìn chủ quan của ông thôi, không có chứng cứ thì chớ nói năng lung tung. Coi chừng tôi kiện ông tội phỉ báng đấy. Nhà họ Lăng các ông đã có một người phải “ăn cơm nhà nước” rồi, đừng để có thêm một người nữa.”
Cố Trầm dừng lại một khoảng rồi mới nói tiếp: “Dù theo cá nhân tôi, với những hành vi ngông cuồng mà Chủ tịch Lăng đã làm bao nhiêu năm qua, thì ngồi xổm trong tù bóc lịch cũng không oan ức gì đâu.”

Chủ tịch Lăng chẳng muốn đôi co giỡn hớt với Cố Trầm nữa, chỉ hạ giọng hỏi: “Nói điều kiện bên phía cậu đi. Muốn thu mua Bách hóa Lăng Thị thì cũng nên cho tôi thấy được thành ý chứ.”

Cố Trầm kinh ngạc chau mày: “Chủ tịch Lăng chịu bàn bạc công việc với tôi à?”

“Ở thương trường nói chuyện làm ăn.”

Đúng như lời Cố Trầm đã nói, Chủ tịch Lăng hiểu rất rõ tình cảnh lúc bấy giờ của mình tại Tập đoàn Lăng Thị. Gần một năm qua, vì có dây mơ rễ má với nhà họ Lăng nên danh tiếng lẫn lợi ích của Tập đoàn Lăng Thị cũng đã phải chịu tổn thất lớn. Điều này, với một công ty cổ phần mà nói quả thật là việc khó lòng tha thứ được.
Trong lòng Chủ tịch Lăng rõ mười mươi, rằng một khi ông ta không thể tiếp tục vì tập đoàn tạo ra thêm lợi nhuận thì đó cũng là lúc ông ta sẽ bị đám cô đông từng là bạn hợp tác kia vứt bỏ. Nhưng mà Chủ tịch Lăng đã quản lý Tập đoàn Lăng Thị hơn nửa đời người rồi, sao mà bằng lòng để họ buộc mình từ chức được? Sao mà tình nguyện chắp tay, dâng tặng Tập đoàn Lăng Thị vốn thuộc về ông ta cho một kẻ khác? Cho nên, điều Chủ tịch Lăng muốn làm nhất, đó là vắt cạn kiệt chút giá trị cuối cùng của Tập đoàn Lăng Thị, sau đó thì tự tay tái thiết cơ đồ.

Đây cũng chính là mưu kế mà Cố Trầm dựa vào tính cách chỉ biết trù tính nhau của người nhà họ Lăng để quang minh chính đại thực thi. Chỉ cần dòng máu chỉ biết đến tư lợi của nhà họ Lăng không có đột biến gì thì với một mưu kế nhỏ nhoi ấy cũng đủ để khiến hai chi nhà họ Lăng nghi kỵ lẫn nhau. Một khi hai con ngao cò ấy tranh cướp nhau, thì ngư ông đắc lợi sẽ chính là Cố Trầm.
Cố Trầm trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Tôi cần tính toán lại cho kỹ hơn đã. Chủ tịch Lăng muốn ra điều kiện gì thì cứ nói trước đi vậy. Để xem tôi có thể chấp nhận hay không.”

Bảo Chủ tịch Lăng ra điều kiện, tất nhiên ông ta sẽ đòi hỏi đến cùng. Cố Trầm nghe thấy Chủ tịch Lăng ra giá này điều kiện nọ thì cất lời từ tốn đáp: “Để tôi suy nghĩ một lát đã nhé.”

Cố Trầm vừa cúp điện thoại là bắt máy gọi ngay một cuộc khác: “Chủ tịch Lăng đã biết chuyện tôi muốn thua mua Bách hóa Lăng Thị rồi.”

Hệt như cậu đoán, Lăng Phi cười đáp: “Mong Tổng giám đốc Cố thông cảm cho. Dù sao thì bác cả của tôi vẫn còn là Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị, một hạng mục lớn như thế phải để bác ấy tự mình phê duyệt mới được.”

Lăng Phi tùy tiện vứt ra một cái cớ thì Cố Trầm cũng qua loa nghe theo: “Ông ta báo giá với tôi, tôi thấy không được. Tôi rất có thành ý khi thu mua Bách hóa Lăng Thị, cho nên tôi đã mời bộ phận giám định của Công ty đầu tư Thiên Toại giúp tôi đánh giá hạng mục này. Nếu như tình hình phát triển thuận lợi thì Tập đoàn Lăng Thị sẽ nhanh chóng nhận được thư chúng tôi gửi đến thôi.”
Lăng Phi nghe đến đấy cũng ngớ ra, hỏi lại theo bản năng: “Tổng giám đốc Cố định bàn bạc vụ này với bác tôi sao?”

“Không phải Tổng giám đốc Lăng bảo là bác cả của anh dù sao cũng là Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị hay sao!” Cố Trầm lựa lời mà nói: “Mặc dù tôi cũng có ý muốn hợp tác làm ăn với Tổng giám đốc Lăng và ba của anh, nhưng tôi đang gảy bàn tính làm ăn chứ đâu có chơi trò chơi gia đình đâu. Tất nhiên là tôi muốn tìm người có thể đàm phán một cuộc giao dịch có lời lãi nhất trong quý tập đoàn rồi.”

Lăng Phi cũng còn trẻ, còn chưa quá thành thục. Nên khi nghe thấy như thế thì sắc mặt đã sa sầm hẳn: “Tổng giám đốc Cố đang đùa tôi đấy à?”

Rõ ràng là Cố Trầm đến tìm anh ta trước, vậy mà đến khi phía anh ta có ý định thì Cố Trầm lại quay xe đến bàn chuyện thu mua với Lăng Chính Đạo. Chẳng phải đang đùa giỡn với chi thứ bọn họ thì là gì?
“Anh đừng nghĩ thế chứ.” Cố Trầm giải thích: “Tôi không có ý trêu ngươi gì Tổng giám đốc Lăng đâu. Nhưng nói đến chuyện làm ăn thì tôi chỉ đành nói với ai đó giải quyết được việc thôi.”

Lăng Phi chẳng ừ hử gì mà ngắt luôn cuộc gọi.

Cố Trầm nghe thấy tiếng điện thoại báo bận thì lắc đầu.

Tin tức Cố Trầm định thu mua Bách hóa Lăng Thị nhanh như gió truyền đến tai Lăng Tú. Thôi không nhắc đến Lăng Tú khϊếp sợ đến độ nào nữa, mà chuyện đầu tiên ngay khi cậu ta hoàn hồn lại, đó là phi đến trước mặt Chủ tịch Lăng phản đối: “Ba! Tại sao ba phải bán Bách hóa Lăng Thị cho Cố Trầm chứ? Con không đồng ý. Ba có thể bán cho bất cứ ai, nhưng con không đồng ý chuyện ba bán cho Cố Trầm!”

Chủ tịch Lăng khó chịu nhìn Lăng Tú: “Chuyện của công ty không liên quan đến con.”
“Sao lại không liên quan đến con chứ?” Khuôn mặt Lăng Tú trông luống cuống thấy rõ: “Con cũng là một thành viên của nhà họ Lăng mà. Con không muốn Bách hóa Lăng Thị rơi vào tay của Cố Trầm, anh ta là kẻ thù của nhà chúng ta đấy!”

“Là kẻ thù của một mình anh thì đúng hơn!” Lăng Nhất Nhất ngứa mắt nhìn Lăng Tú: “Nếu như không vì anh thì nhà chúng ta đâu có ra nông nỗi này. Là lỗi của anh hết.”

“Không phải anh!” Lăng Tú phản bác theo bản năng: “Dù có thế nào đi nữa cũng không thể bán Bách hóa Lăng Thị cho Cố Trầm được.”

Tất nhiên là Lăng Nhất Nhất cũng chẳng thích thú gì chuyện sản nghiệp nhà mình bị bán đi. Lúc này Lăng phu nhân chợt lên tiếng: “Hôm nay tôi về nhà mẹ, xin ba tôi nghĩ cách giúp đỡ.”

Nhà mẹ đẻ bà ta không dám nhúng tay vào chuyện kiện cáo vì sợ bị liên lụy, nhưng mà hiện tại Tập đoàn Lăng Thị đã xuất hiện nguy cơ, Lăng phu nhân tin nhà mẹ đẻ của bà ta chắc chắn sẽ ra tay giúp.
Chủ tịch Lăng không nói rõ những tính toán của mình trong chuyện bán đi Bách hóa Lăng Thị này. Khi nghe vậy, ông ta cũng chỉ qua loa đáp: “Thế thì phiền bà rồi.”

Lăng Tú làm loạn cả buổi trời mà chẳng thấy ai để ý đến mình, tức tối bỏ nhà ra đi. Nhưng vừa ra đến cửa, cậu ta mới nhận ra rằng mình chẳng có chỗ nào để đi cả. Bạn bè trong trường ghét cậu ta, Hoắc Minh Chương không buồn bỏ thời gian ra quan tâm cậu ta. Lăng Tú bước đi không mục đích trên đường một quãng dài, bất chợt nhìn thấy trên tivi trong tủ kính bên vệ đường, đang phát sóng nội dung phỏng vấn của Cố Trầm trong chuyên mục “Talks”.

Lăng Tú càng nhìn một Cố Trầm nói chuyện gãy gọn, thu hút mọi ánh nhìn trong tivi thì càng thấy ấm ức. Cậu ta không hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại ra cớ sự này

“Tôi chỉ muốn có một người yêu tôi hết lòng hết dạ cũng không được nữa hay sao?”