Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 24




Một tiếng “rầm” vang lên, Cố Trầm ngã phịch xuống nền sân bóng, cơ thể dán lên sàn nhà trượt đi ít nhất một mét. Bên tai mọi người cứ như nghe được tiếng da thịt ma sát với sàn nhà.

“A!” Cố Trầm tái mặt cuộn tròn người lại, đau đến mức ứa mồ hôi đầy đầu. Hai tay cậu ôm sát cơ thể, hàm răng cắn chặt, toàn thân không nhịn được run rẩy.

“Hoắc Minh Chương!” Chu Hiểu Đình là người đầu tiên phản ứng lại, vội vã vọt vào sân đấu. Cô vừa chạy tới nâng Cố Trầm dậy vừa quay sang nổi giận với Hoắc Minh Chương: “Rốt cuộc cậu chơi bóng hay đánh người đấy hả?”

“Tôi!” Hoắc Minh Chương lúng túng đứng như trời trồng. Anh ta ngơ ngác nhìn Cố Trầm... vừa rồi còn khỏe như vâm cơ mà, chỉ chớp mắt đã bị anh ta đâm ngã trượt dài cả một mét. Thấy Cố Trầm đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, mặt mũi tái nhợt, cho dù Hoắc Minh Chương muốn giải thích mình không cố ý cũng không mở miệng nổi.
“Tôi không sao!” Cố Trầm tránh khỏi lòng Chu Hiểu Đình, cẩn thận ngồi dậy, cậu không muốn lợi dụng con gái nhà người ta: “Không phải tại Hoắc Minh Chương, là do tự tôi đứng không vững.”

Tuy kiếp trước Hoắc Minh Chương không ít lần mượn cớ chơi bóng rổ để giở trò bạo lực với Cố Trầm. Nhưng vừa rồi đúng là tự Cố Trầm không đứng vững. Cậu bị phản ứng của việc cốt truyện bị đi lệch làm cho toàn thân đau đớn, cũng không cách nào tập trung toàn bộ sức chú ý được, không ngờ bị trượt chân, mà vừa lúc đó Hoắc Minh Chương trùng hợp lao tới. Vốn chỉ là động tác công phòng bình thường mà thôi, Cố Trầm cảm thấy không nhất thiết phải gây với Hoắc Minh Chương.

... Kiếp trước cậu đã sớm chịu đủ cảm giác tủi hổ khi bị người vu oan giá họa nhưng không cách nào giải thích rõ ràng rồi. Sống lại được một kiếp, tuy Cố Trầm không muốn dây dưa với đám nhân vật chính này nữa, nhưng không cần phải khiến Hoắc Minh Chương bị người khác hiểu lầm.
Không phải vì điều gì khác, đơn giản là Cố Trầm ghê tởm loại hành vi như vậy thôi. Cậu không muốn biến bản thân mình thành kiểu người mà mình ghê tởm, làm ra chuyện mà mình chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn.

Hoắc Minh Chương không ngờ Cố Trầm đau đến thế rồi còn giải thích giúp mình. Đáy lòng lập tức cảm thấy ngổn ngang phức tạp.

Trận battle bóng rổ vừa rồi tuy là do Hoắc Minh Chương khiêu khích trước, nhưng Cố Trầm lại khác hẳn mọi khi, dùng cứng đối cứng, đối chọi gay gắt, không nhùn nhường chút nào, lại thêm mỗi lần ném rổ đạt điểm xong lại mặt lạnh châm chọc mới là nguyên nhân thực sự khiến khói súng thăng cấp. Hai người một công một phòng, một phá một chắn. Hoắc Minh Chương tự phụ mình chơi bóng rổ rất tốt, nhưng không ngờ được những lúc Cố Trầm thật sự bùng nổ, lúc nào cũng sẽ nghiền anh ta ra bã.
Cho dù Hoắc Minh Chương làm ra động tác giả thế nào cũng đều không tránh thoát được sự phòng thủ của Cố Trầm. Mà khi Cố Trầm tiến công, không cần biết Hoắc Minh Chương phòng thủ thế nào, Cố Trầm luôn luôn có biện pháp tránh khỏi Hoắc Minh Chương rồi dẫn bóng đi.

Hoắc Minh Chương càng chơi càng nghẹn lửa giận, cảm thấy dường như Cố Trầm nắm rõ thói quen chơi bóng của mình như lòng bàn tay vậy.

Quan trọng nhất là Cố Trầm ném rổ cực kỳ chuẩn. Chỉ cần bóng rời tay là chắc chắn có thể lọt rổ không chạm lưới. Mấy hiệp trôi qua mà Hoắc Minh Chương còn chưa đạt được điểm nào, bị khiêu khích nổi giận đùng đùng. Động tác tấn công và phòng thủ cũng càng thêm hung hăng mất kiểm soát.

Còn bên phía Cố Trầm, không biết xảy ra chuyện gì mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được cậu càng ngày càng suy yếu. Hơi sơ ý một chút là đã bị Hoắc Minh Chương đụng bay ra ngoài, mọi người nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
“Cậu Hoắc chơi bóng hung hăng lắm!” Kim Vệ và Đào Cương đứng giữa Hoắc Minh Chương và Cố Trầm, vừa che khuất tầm mắt của Hoắc Minh Chương đang “hung ác nhìn chằm chằm” Cố Trầm, vừa giải thích và giảng hòa giúp thằng bạn nối khố: “Từ bé cậu ấy đã chơi bóng rất nghiêm túc rồi. Chúng tôi cũng nói cậu ấy nhiều lắm mà cậu ấy không nghe. Cố Trầm, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì chứ?” Nghe được Kim Vệ và Đào Cương nói xong, thành viên đội bóng và người xem bên ngoài sân cũng đều khôi phục tinh thần. Ngay cả đội cổ động líu ríu bên ngoài cũng vây lại đây. Người nào đỡ người thì đỡ người, ai hỏi han thì hỏi han: “Có bị thương không? Có cần đưa cậu đến phòng y tế không?”

“Tôi không sao.” Cố Trầm vừa nói xong lại đau đến mức trắng bệch cả mặt. Không nhịn được lại cuộn mình thêm một chút, thanh niên một mét tám mấy mà chỉ hận không thể co lại thành một rúm Hoắc Minh Chương đột nhiên hoàn hồn trở lại, không nói không rằng đã xông lên, gạt đám đồng đội vây quanh Cố Trầm ra: “Tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
Nói xong, Hoắc Minh Chương cõng Cố Trầm trên lưng, chạy nhanh ra khỏi sân bóng rổ.

Thành viên đội bóng và đội cổ động viên đưa mắt nhìn nhau. Chu Hiểu Đình lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vàng đuổi theo: “Tôi cũng đi.”

Vài thành viên khác nghĩ ngợi một hồi, cũng đều chạy theo.

Tới phòng y tế, Hoắc Minh Chương cẩn thận đặt Cố Trầm lên giường, liến thoắng thúc giục nhân viên y tế: “Mau xem cho cậu ấy xem có phải bị tôi đâm cho nội thương rồi không? Có cần gọi 120 đưa cậu ấy đi bệnh viện không?”

Vừa khai giảng hơn nửa tháng, trong phòng y tế chẳng có ai đến cả. Bình thường cũng chỉ có thành viên khoa thể dục chạy đến xem trầy da hoặc là trật khớp gì đấy. Ngoài ra lúc học quân sự cũng có sinh viên cơ thể yếu ớt đến xin thuốc. Thế nên nhân viên y tế vẫn còn nhớ rõ “danh nhân” Hoắc Minh Chương này. Nghe anh ta sốt sắng thì không nhịn được cười nói: “Đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá nên tẩu hỏa nhập ma à? Bằng cơ thể này của cậu cũng đòi đâm người ta nội thương cơ á?”
Nói xong, đối phương bắt đầu kiểm tra cơ thể cho Cố Trầm. Tuy rằng khám cả nửa buổi cũng không nhìn ra được điều gì nhưng lại nhớ tới Cố Trầm là ai.

“Lại là cậu à?” Nhân viên y tế quay đầu nhìn Hoắc Minh Chương, cau mày hỏi: “Sao cậu cứ bắt nạt mỗi mình cậu ấy thế?”

Hoắc Minh Chương vừa oan uổng lại vừa chột dạ, cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải. Ấp úng đáp: “... Va chạm khi chơi bóng rổ.”

Nhân viên y tế hiểu ra, quay sang nói với Cố Trầm: “Bên chỗ tôi tạm thời không khám ra vấn đề gì. Hay là cậu đi bệnh viện xem thử một chuyến?”

Cố Trầm lắc đầu. Người trong nhà mới biết chuyện nhà mình, tật xấu này của cậu đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra được đâu.

Nhân viên y tế nhíu mày: “Cậu trai trẻ, đừng có không bận tâm đến sức khỏe bản thân mình như thế. Đây là lần thứ hai cậu bị thế này đúng không?”
Vừa dứt lời, Chu Hiểu Đình và các thành viên khác trong đội bóng rổ cũng theo tới. Cả đoàn người chạy ào vào phòng y tế như ong vỡ tổ, mồm năm miệng mười hỏi nhân viên y tế: “Cố Trầm sao rồi ạ, không có việc gì chứ?”

“Thì ra tên cậu là Cố Trầm à!” Nhân viên y tế cau mày nói: “Tôi không khám ra bệnh gì cả. Tốt nhất là dẫn cậu ấy tới bệnh viện làm kiểm tra một lần đi.”

“Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện!” Hoắc Minh Chương lập tức tiếp lời, lấy di động ra chuẩn bị gọi 120.

“Không cần đâu.” Từ đó đến giờ cũng được một lúc rồi, Cố Trầm cũng chịu gần xong phản ứng do bị đi lệch kịch bản lần này.

Có lẽ là nể tình lần này Cố Trầm dù gì cũng tuân theo một nửa nội dung, cũng có thể là cơ thể cậu đã quen với đau đớn, lần này phản ứng do đi sai cốt truyện cũng không kịch liệt như lần trước. Thời gian cũng không dài bằng.
Hoắc Minh Chương thấy Cố Trầm rõ ràng khá hơn nhiều, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Thật sự không sao à? Cậu cũng đừng lừa tôi đấy!”

“Tôi lừa anh làm gì?” Đau đớn một hồi, giọng Cố Trầm còn hơi yếu ớt không có sức: “Tôi không sao thật.”

Hoắc Minh Chương nắm lấy di động, vẫn muốn đưa Cố Trầm đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện... Vừa rồi Cố Trầm rất đau, dọa anh ta hơi sợ.

“Cậu cũng đừng xót tiền, tôi trả phí kiểm tra cho cậu còn không được à?”

Cố Trầm không nhịn được mà mỉa mai: “Giữ chút tiền phí kiểm tra đấy của anh lại đi! Thà rằng anh ít đến tìm tôi gây chuyện còn hơn.”

Nghe Cố Trầm nói như vậy, Chu Hiểu Đình cũng oán giận Hoắc Minh Chương: “Cậu chơi bóng để ý chừng mực chút đi được không hả? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Câu chơi bóng chứ không phải đánh nhau đâu! Hành động vừa rồi của cậu là phạm quy đấy. Nếu là thi đấu thật thì đã bị phạt kết quả cuối cùng rồi biết không hả?”
Hoắc Minh Chương ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi. Cũng không đến nỗi mặt dày lý luận với Chu Hiểu Đình. Anh ta quay sang nói với Cố Trầm: “Thế tôi đưa cậu về phòng ngủ nhé?”

Cố Trầm lắc đầu, đứng dậy khỏi giường: “Tự tôi về được.”

Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng Cố Trầm vẫn bị Chu Hiểu Đình và toàn bộ thành viên đội bóng rổ cùng nhau đưa về phòng ngủ. Đoàn người rầm rộ đến mức suýt dọa sợ các bạn học cùng tòa ký túc xá. Vậy nên sau khi Cố Trầm về phòng ngủ, Vương Miểu và Hạ Thiêm cũng hiếm khi không nói kháy câu nào. Cố Tú lo lắng ghé tới hỏi han: “Anh tôi bị làm sao thế?”

Chu Hiểu Đình bình thường đều lười để ý đến Cố Tú, Hoắc Minh Chương thì ngượng không muốn nói, những người khác ngại Hoắc Minh Chương mất thể diện nên cũng không nói không rằng. Cố Tú hỏi một vòng thấy không ai để ý đến mình thì tủi thân vô cùng, hốc mắt thoáng cái đã đỏ bừng.
Nhưng lúc này không có ai rảnh mà đi an ủi cậu ta.

Cố Trầm nhịn qua phản ứng do cốt truyện sai lệch, giờ chỉ muốn tắm rửa tẩy sạch mồ hôi. Cậu đuổi mấy người Chu Hiểu Đình và thành viên đội bóng ra ngoài, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ôm “Luật thuế” và “Luật kinh tế” tới phòng hoạt động chung để tự học.

Vừa khai giảng không lâu nhưng trong phòng hoạt động chung đã ngồi đầy hơn một nửa. Toàn bộ đều là sinh viên năm ba, năm bốn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh hoặc lưu lại trường. Sinh viên mới năm nhất thì không có mấy người.

Cố Trầm tùy tiện tìm một vị trí không người rồi ngồi xuống, vừa đọc sách vừa thành thạo vẽ sơ đồ tư duy.

Sống lại một đời, tuy nói tri thức từng học mười năm trước đã trả cho thầy cô hơn phân nửa rồi, nhưng dù sao cũng có nền tảng, Cố Trầm chỉ cần lật sách qua loa một lần là có thể nhanh chóng lọc ra lý luận và kiến thức trọng điểm trong sách, thuận tiện còn có thể so sánh với trí nhớ trong đầu, đối lập giữa chính sách pháp luật thời gian này với những sửa đổi về sau của kiếp trước. Nhưng phương pháp này chỉ có thể lặng lẽ làm trong đầu thôi, không thể viết ra giấy.
Đọc sách được khoảng một tiếng đồng hồ, Cố Trầm đứng lên đi vệ sinh. Lúc trở về thì thấy đàn anh ngồi đối diện vị trí của cậu đang nghiêm trang lật xem sơ đồ tư duy cậu vừa vẽ. Đàn anh thấy hành vi lén lút của mình bị bắt quả tang thì hơi ngượng, gượng gạo nói: “Ờm, tôi chỉ... tôi thấy cách cậu làm ghi chép rất rõ ràng. Trông có vẻ dễ học thuộc.”

Cố Trầm gật đầu, không nói gì.

Một lát sau, Cố Trầm còn đang nghiêm túc đọc sách rồi ghi chép thì trước mặt bỗng xuất hiện một cục giấy nhỏ. Cố Trầm ngẩng đầu nhìn đàn anh đang thở dài liếc mắt chắp tay ra hiệu với mình, mở giấy ra xem...

“Cậu có thể cho tôi mượn bản ghi chép của cậu để copy lại không? Tôi cũng thi CPA. Tôi học vẹt “Luật thuế” với “Luật kinh tế” đến mức muốn ói ra rồi. Xin học bá hãy cho học tra này một cơ hội, chiếu cố tôi một lần được không!” Mặt sau giấy còn vẽ một hình người vừa nôn mửa vừa rơi nước mắt đầy mặt.
Dù sao sơ đồ tư duy cậu vẽ cũng không có gì là không thể để người ta thấy. Cố Trầm hơi nghĩ một lát, rồi đưa sơ đồ tư duy vừa vẽ cho người đối diện.

Đàn anh đối diện chắp hai tay ra vẻ vái Cố Trầm một cái, vội vàng cầm sơ đồ tư duy của Cố Trầm đi photocopy.

Mười một rưỡi tối, Cố Trầm thu dọn sách vở của mình định về phòng đi ngủ.

Đàn anh ngồi đối diện dường như không nghĩ Cố Trầm lại về nghỉ sớm như vậy, hơi ngẩn ra nhỏ giọng hỏi Cố Trầm: “Cậu đi bây giờ à?”

Cố Trầm “ừ” một tiếng, đứng dậy rời đi.

Hai giờ sáng, đàn anh buồn ngủ không chịu nổi cũng nghiêng ngả lảo đảo về phòng ngủ, mơ màng chồng sách vở lên bàn của mình, vừa ngả đầu lên giường liền ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ta kinh ngạc phát hiện sơ đồ tư duy mà mình cầu thần bái phật để sao chép về đã không cánh mà bay, anh ta không nhịn được kêu rên: “Ai trộm sơ đồ tư duy “Luật thuế” với “Luật kinh tế” của tôi rồi? Đấy chính là mạng của tôi đấy!”
Bạn cùng phòng ngủ cười đáp lời: “Cậu lấy sơ đồ tư duy này ở đâu ra đấy? Lập luận rõ ràng rành mạch lắm! Triệu Thự cầm đi sao rồi. Khá lắm Cao Hải Dương, mọi người đều cùng thi CPA, tài liệu tốt như thế mà nhãi ranh nhà cậu dám giấu làm của riêng à?”

“Thì tôi cũng mới phát hiện hôm qua mà.” Cao Hải Dương lập tức đầu hàng, lên tiếng giải thích: “Hôm qua phòng hoạt động chung có một đại thần mới tới, tốc độ đọc sách nhanh cực kỳ. Tôi còn chưa đọc xong một tờ mà người ta đã đọc xong mười tờ rồi. Sơ đồ tư duy này là do cậu ấy làm đấy. Tôi phải năn nỉ van xin mãi người ta mới cho tôi sao chép lại. Chẳng phải tôi vội vàng mang về chờ kính dâng cho mọi người đấy sao?”

“Đại thần mới tới à?” Bạn cùng phòng nhướng mày: “Đại học A chúng ta thiếu gì người trâu bò, còn ai có thể dùng hai chữ đại thần để hình dung thế?”
Cao Hải Dương chỉ vị trí sơ đồ tư duy biến mất trên bàn của mình.

Bạn cùng phòng biết nghe lời phải: “Thế thì đúng là đại thần.”

Anh ta dừng một chút, tò mò hỏi: “Ai thế?”

“Không biết!” Cao Hải Dương lắc đầu: “Không quen, chưa từng gặp, chắc là sinh viên mới.”

Bạn cùng phòng thoáng kinh ngạc: “Tân sinh viên bây giờ đều trâu bò thế à?”