Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 50




Cố Trầm vừa về tới phòng ký túc xá đã bị Cao Hải Dương và hai bạn cùng phòng còn lại vây lấy.

Ba người mỗi người bưng cốc một người rót nước, một người đặc biệt siêng năng ấn Cố Trầm lên trên ghế, nháy mắt hỏi: “Thế nào rồi?”

Cố Trầm bị hành động của ba bạn cùng phòng khiến cho hoang mang chẳng hiểu gì, ngơ ngác hỏi: “Cái gì mà thế nào rồi?”

“Không phải hôm nay cậu đi tham gia hội thảo kinh tế cùng với giáo sư Hình sao?” Cao Hải Dương xoa tay, vẻ mặt hóng hớt hỏi: “Có phải nhìn thấy rất nhiều ông trùm không, mở mang kiến thức lắm hả?”

“Tôi nghe nói rất nhiều ông trùm giới kinh tế đều tham gia đó, cậu có nói chuyện với bọn họ không?”

Cố Trầm bật cười: “Nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một trợ lý ghi chép lại cuộc hội thảo thôi.”

“Khiêm tốn quá đấy!” Cao Hải Dương chậc chậc lắc đầu, không cho là như vậy: “Cậu là trợ lý đã từng có bài luận trên “Nhà kinh tế học” đó.”
“Hơn nữa tôi nghe nói rồi, sau khi mọi người họp xong còn tới nhà hàng ăn cơm nữa. Đã ăn cùng một bàn cơm rồi, tôi không tin cậu không nói một câu nào với những ông trùm kia.”

“Mau nói cho bọn tôi đi!” Triệu Thự thúc giục: “Những ông trùm kia có khác gì với trên TV không?”

“Cũng không khác mấy!” Cố Trầm suy nghĩ một thoáng, bỏ đi những ghi chép trong hội nghị cần phải bảo mật không thể nói, sau đấy chọn một số chuyện thú vị mà mấy ông trùm đấu võ mồm với nhau để kể cho các bạn cùng phòng.

Ba bạn cùng phòng quay về chỗ ngồi với vẻ thỏa mãn: “Đã quá trời. Khi nào tôi có thể ăn cùng một bàn cơm với mấy ông trùm thì tốt quá rồi.”

“Sẽ có ngày như vậy thôi. Không chỉ là ăn cơm, mà còn là cộng sự của nhau nữa.” Cố Trầm mỉm cười, lấy sổ ghi chép, bút ghi âm cùng với mấy quyển sách khác ra, tới phòng hoạt động chung tự học.
Hà Thanh Thần lắc đầu cảm khái: “Cố Trầm tự giác thật đấy.”

Tuy rằng hơn 90% sinh viên Đại học A đều rất tự giác, rất kỷ luật bản thân, nhưng kỷ luật tới mức như Cố Trầm thì cũng được coi là hàng hiếm.

“Cày cấy bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu thôi mà!” Cao Hải Dương suy nghĩ, cũng mở tài liệu ôn tập CPA ra: “Tôi cũng phải học thêm một lát đây.”

Cố Trầm ôm sách đi thẳng tới phòng đa phương tiện, ngồi xuống một chiếc máy tính. Đầu tiên là lôi ghi chú ra, đối chiếu với nội dung trong máy ghi âm để sửa sang lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm những tư liệu về khu phố cổ phía tây trên mạng.

Kiếp trước Cố Trầm chưa từng tiếp xúc với dự án khu phố cổ. Nhưng với những gì cậu đã từng thấy từng nghe, lại nghe nói rằng trong rất nhiều quá trình phát triển kinh tế, để giành được lợi ích trước mắt mà một số căn nhà cổ có lịch sử lâu đời, thậm chí là di tích lịch sử ở khu phố cổ đều bị san bằng, để xây dựng trung tâm thương mại mới. Rồi mười mấy năm sau, có những bài báo nói rằng, nhìn vào những tòa nhà CBD chọc trời mới toanh đó mà thương tiếc về nền văn minh lịch sử và kiến trúc phong tục đã biến mất trong đô thị nhộn nhịp.
“Mất nhiều công sức để phá bỏ cái cũ, rồi lại xây dựng lên cái giả.”

Hành động này có vẻ vô lý, nhưng nó lại trở thành xu hướng chính trong việc cải tạo đô thị trước khi Cố Trầm sống lại. Trong đó các con phố dân gian, phố chủ đề và homestay cũng nổi lên, cùng với sự phổ biến của văn hóa check-in với độ ảnh hưởng của người nổi tiếng, cũng đã trở thành một làn sóng phục hưng văn hóa dân tộc mới.

Quảng bá văn hóa lịch sử, nâng cao lòng tự tin và gắn kết của dân tộc, thu hút đầu tư, phát triển kinh tế homestay, thổi luồng không khí mới vào việc phát huy các phong tục dân gian.

Cố Trầm viết mấy hàng chữ lên giấy nháp, cảm thấy nếu như bản thân muốn nâng cao sức cạnh tranh của phe phía tây, khiến bên trên đồng ý đặt trung tâm thương mại mới ở khu phố cổ phía tây, hơn nữa cuối cùng còn quyết định kế hoạch của khu phố cổ phía tây thành phương án kế hoạch ‘tu bổ các di tích văn hóa, xây dựng khu phố dân gian ở phụ cận, xây dựng trung tâm thương mại đặc sắc của Trung Quốc’, thì nên bắt đầu từ những khía cạnh này... không chỉ về tình cảm và tính lịch sử, mà còn về lợi ích kinh tế nữa. Chỉ cần Cố Trầm có thể chứng minh được lợi ích kinh tế và thành tích khi cải tạo khu phố cổ phía tây còn chói lọi hơn thành tích xây dựng trung tâm thương mại mới ở ngoại ô phía đông thành phố, tới lúc đó không cần bên phe phía tây nhiều lời, đương nhiên phía trên sẽ chọn con đường có tính đến đời sống nhân dân và phát triển kinh tế này.
... Nghĩ thì đẹp lắm, nhưng rất khó để bắt đầu với nhiều thứ như vậy, cụ thể nên làm như thế nào, thực ra Cố Trầm cũng không có manh mối. Cậu vò đầu bứt tóc trước bản nháp của mình, cũng có chút không biết bắt đầu ra sao.

Rốt cuộc nên làm như thế nào đây!

Đôi mắt Cố Trầm trống rỗng, ngây người nhìn màn hình máy tính một lúc, sau đó mở trang web ra, bắt đầu tìm kiếm những người nổi tiếng trong thương trường có hộ tịch ở khu phía tây thành phố A. Đặc biệt là có sản nghiệp ở nước ngoài, hoặc là Hồng Kông Ma Cao và Vịnh, tuổi tác từ tấm 60 đến 70 tuổi trở lên, nhưng là doanh nghiệp quan tâm tới hoạt động từ thiện.

Cố Trầm nhớ mười năm trước, chính phủ vẫn coi trọng những thành tích thu hút vốn nước ngoài. Hơn nữa đời trước Cố Trầm đã xem các cuộc phỏng vấn với một số người nổi tiếng trong thương giới. Trong số đó có không ít ông trùm nổi tiếng đã nói tới chuyện này trong quá trình phỏng vấn. Bọn họ lấy làm tiếc vì trong quá trình xây dựng đô thị đã phá hủy các kiến trúc cổ khu phố cổ để phát triển kinh tế, không ngừng xây dựng trung tâm thương mại CBD rất nhiều lần. Đặc biệt là một số người về quê khi tuổi già muốn trở về với cội nguồn, nhưng những gì họ thấy là những tòa nhà chọc trời mới toanh cùng những con phố hiện đại khang trang. Những bức tường đỏ, ngói xanh và những con ngõ gạch xanh từng thấm đẫm kí ức tuổi thơ đã không còn nữa.
“Mọi thứ đã khác, nó như chứa đầy nỗi nhớ quê hương nhưng lại không tìm được nơi để gửi gắm, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, rất đáng tiếc.”

Cố Trầm dựa vào ấn tượng của mình, tìm được một số doanh nhân nổi tiếng mà đời trước đã từng tham gia vào các dự án khôi phục kiến trúc lịch sử, hoặc là cải tạo khu phố cổ, ghi lại tên của bọn họ. Sau đấy lại tìm quỹ đạo phát triển của những người này, thêm cả những kí ức liên quan tới quê hương mà bọn họ nhắc tới khi nhận phỏng vấn từ phía truyền thông trên mạng. Sau đó theo những nội dung phỏng vấn này, lên mạng tra tình hình hiện tại của khu phía tây thành phố, xem xem có còn phù hợp với ấn tượng của những người này không.

Khảo sát thực địa!

Cố Trầm viết bốn chữ xuống giấy nháp, sau đó khoanh thành vòng tròn. Chuẩn bị dùng thời gian rảnh rỗi của bản thân trong vài ngày tới, tự mình tới khu phía tây thành phố xem như thế nào.
Để tiết kiệm thời gian, Cố Trầm còn mượn bạn học một chiếc xe điện nhỏ, lại mượn thêm chiếc máy ảnh SLR từ bạn cùng phòng. Lúc này mới nhận ra không có bằng lái thì bất tiện tới như thế nào. Thế là Cố Trầm lại đặt nặng chuyện trở về quê thi lấy bằng lái xe trong kì nghỉ đông.

Cao Hải Dương nhìn dáng vẻ phô trương của Cố Trầm, không nhịn được mà hóng hớt hỏi han: “Cậu vừa mượn xe điện vừa mượn máy ảnh, có phải là đi chụp ảnh cùng với con gái không?”

Nhưng Cao Hải Dương quen biết Cố Trầm lâu như vậy rồi, hình như cũng không nhận ra Cố Trầm để ý nhiều tới con gái.

Cố Trầm dở khóc dở cười: “Tôi tới khu phía tây thành phố xem thử.”

“Khu phía tây thành phố?” Mấy bạn cùng phòng nhìn lẫn nhau. Chính phủ muốn lập kế học xây dựng đô thị, xây dựng trung tâm thương mại mới, mà bọn họ cũng nghe mang máng rằng quan điểm của giáo sư Hình là chủ trương phát triển khu phố cổ phía tây. Nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, còn tưởng rằng đây là nhiệm vụ mà giáo sư Hình giao cho Cố Trầm, tâm lí hóng chuyện ban đầu lập tức bay sạch.
“Vậy một mình cậu đi có nhàm chán lắm không!” Triệu Thự tâm huyết dâng trào: “Có cần tôi đi với cậu không, dù sao thì gần đây tôi cũng không có việc gì.”

Triệu Thự không định thi lên nghiên cứu sinh, anh ta là người thành phố A, định tốt nghiệp xong thì thi công chức luôn. Hơn nữa luận văn tốt nghiệp của anh ta đã bắt đầu chuẩn bị từ hai tháng trước rồi, tất cả đều tiến hành tuần tự, cho nên Triệu Thự rảnh rỗi hơn rất nhiều so với những sinh viên tốt nghiệp khác.

“Cậu để Triệu Thự đi cùng cậu đi.” Cao Hải Dương nói: “Triệu Thự là người bản địa, cũng rất quen thuộc với khu phía tây. Có cậu ấy dẫn đường cho cậu, chắc chắn cậu sẽ không đi lạc đâu.”

Ba người bọn họ đều biết rằng Cố Trầm là người từ nơi khác tới. Hơn nữa khai giảng lâu như vậy rồi mà vẫn luôn bận học với đi làm thêm, không đi tới đâu được cả. Bọn họ rất sợ Cố Trầm sẽ không tìm được đường.
Hà Thanh Thần cũng cười nói: “Đúng lúc trong nhà Triệu Thự có xe, cậu ấy còn có bằng lái xe nữa, để cậu ấy lái xe đưa cậu đi. Cậu cũng đỡ phải tự lái xe điện. Trời mùa đông thế này thì lạnh lắm. Tay dễ bị đông cứng.”

Triệu Thự cười híp mắt tiếp lời: “Tôi cũng không vẽ được bản đồ chỉ đường đâu.”

Tính cả đời trước thì Cố Trầm đã sống ở thành phố A hơn mười năm rồi. Mỗi một đường to ngõ nhỏ trong thành phố này cậu đều nằm lòng cả. Nhưng đối diện với ý tốt của bạn cùng phòng, lời từ chối luẩn quẩn trong miệng Cố Trầm một lát rồi trở thành: “Có làm phiền đàn anh không?”

“Phiền cái gì mà phiền chứ!” Triệu Thự nói: “Đúng lúc gần đây viết luận văn chán quá, đi cùng cậu ra ngoài cho thả lỏng vậy.”

Sợ Cố Trầm thấy ngại, Triệu Thự lại nói thêm: “Cậu cứ phụ trách đổ xăng xe, mời tôi ăn cơm là được.”
Cho dù không nhắc tới chuyện chơi chứng khoán, chỉ mỗi việc Cố Trầm làm thêm ở phòng kinh doanh thôi là một tháng đã kiếm được mấy chục vạn tệ rồi, chút “tiền ăn uống đi lại” này đương nhiên chẳng đáng là bao.

Cố Trầm cũng hiểu ý tốt của Triệu Thự, cười nói: “Vậy thì cảm ơn đàn anh nhé.”

“Giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.” Triệu Thự giơ tay chữ V với Cố Trầm, cười hihi nói: “Tôi cũng ăn chực thành công rồi. Nhớ mời tôi ăn bữa cơm đấy nhá.”

Buổi chiều hôm sau, học xong môn tín chỉ cuối cùng, Cố Trầm đứng ở cổng trường đợi Triệu Thự. Buổi trưa Triệu Thự đã về nhà lái xe tới đây, chở Cố Trầm đi về phía tây. Vừa lái xe vừa hỏi: “Phạm vi khu vực phía tây lớn lắm, cụ thể là cậu muốn đi đâu thế?”

“Miếu phu tử, ngõ Miêu Nhĩ, đường Dương Vĩ Ba, ngõ Ngư Cốt, ao hoa sen...” Cố Trầm nói một chuỗi các địa danh, rồi lại nói thêm tên mấy quán trà quán cơm: “Hôm nay chúng ta sẽ tới những nơi này.”
“Được nè!” Triệu Thự bẻ lái, xe đi vào làn đường bên phải: “Đây là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài dạo phố sau khi tới thành phố A đúng không?”

Cố Trầm gật đầu.

Triệu Thự cười nói: “Có lúc thực sự nể cậu luôn đấy. Vừa lên đại học đã sống bình đạm với thú vui như vậy rồi. Sinh viên cùng khóa với cậu, cho dù có học hành chăm chỉ hơn nữa thì cuối tuần cũng sẽ ra ngoài đi dạo mua sắm.”

Cố Trầm giải thích: “Cũng không phải là bình đam với thú vui. Chỉ là không có thời gian mà thôi.”

Chủ yếu là vì đời trước sống ở thành phố A quá lâu, hoàn toàn không có cảm giác mới lạ với thành phố này, thậm chí là không có thiện cảm gì cả.

“Vậy hôm nay đàn anh sẽ dẫn cậu đi chơi cho sướng luôn.” Triệu Thự nói: “Dù sao thì tôi cũng là người bản địa, có thế nào cũng phải cố gắng làm hết chức trách của chủ nhà.”
Triệu Thự háo hức muốn thử, muốn dẫn đàn em nhỏ đi chơi một ngày thật vui. Nhưng tới khi xe lái tới miếu Phu Tử, Triệu Thự vốn định dẫn Cố Trầm vào thắp nén hương xin bùa thì lại thấy Cố Trầm quen cửa quen nẻo bước xuống xe, cầm máy ảnh SLR đi xung quanh miếu Phu Tử không ngừng chụp trong chụp ngoài. Còn nói chuyện với những người già đi dạo gần đó, hỏi về những giai thoại hàng chục năm trước. Không chỉ hỏi mà còn rất nghiêm túc dùng bút ghi âm ghi lại, sau đấy liên tục ghi chép.

Triệu Thự nhìn mà chẳng hiểu ra sao, không nhịn được mà hỏi: “Đây cũng là giáo sư Hình bảo cậu làm à?”

Cố Trầm cười nói: “Không phải giáo sư Hình bảo tôi làm. Nhưng tôi sẽ thu thập một số tư liệu, viết một bài luận văn, để giáo sư Hình xem giúp tôi.”

Triệu Thự lập tức hiểu ra. Suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là tôi dẫn cậu tới nhà bà nội tôi nhé?”
Cố Trầm: “... Hả?”