Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 24: Sẽ không buông tha ngươi




Trước cửa câu lạc bộ Bách Nhạc Hoàng, một người đàn ông trung niên bị ném ra khỏi cửa quán, trên mặt người đó bị một khối bầm rất lớn, tây trang trên người bị phá đến xuất hiện đến mấy lỗ hổng, bộ dáng vô cùng chật vật.

Ngoài cửa Câu lạc bộ có dáng ảnh chụp của ngưu lang nôi tiếng nhất ở đây. Bách Nhạc Hoàng là một trong những câu lạc bộ ngưu lang nổi tiếng nhất trên phố Nghê Hồng, với đầu bài là Nam Cung Nhất, một trong những đế vương giới ngưu lang. Bách Nhạc Hoàng làm ở giới ngưu lang này cũng chỉ mới gần đây, nhưng rất nhanh đã ổn định được, một phần nguyên nhân là ở đây có một nhóm ngưu lang đông đảo lại tài năng, khi cạnh tranh với những nơi khác không bị yếu thế, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là ông chủ lớn đằng sau bức màn, một người thần bí đứng sau thao túng.

Tiểu Miêu đem áo khoác và túi da trên tay ném lên người người đàn ông trung niên, ác thanh ác khí cảnh cáo ông ta: “Lần này là cho ông mặt mũi, nếu còn dám đến nơi này phá hoại, sau này sẽ không có nhẹ nhàng như vậy nữa đâu.”

Cùng lúc đó, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trang điểm đậm hoảng hốt kích động từ bên trong chạy ra, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông khẩn trương hỏi: “Mình ơi, anh không sao chứ?”

“Tiện nhân.” Người đàn ông đẩy bà ta ra, “Chúng ta li hôn.” Nói xong cầm lấy áo khoác và túi da trên mặt đất, vội vàng bỏ đi.

Người phụ nữ kích động đứng dậy, không để ý những ánh mắt khác thường xung quanh, sải bước cùng đôi giày cao gót màu đỏ cao mười tấc nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo ông chồng. “Mình, anh nghe em giải thích.”

Người đàn ông bỏ tay bà ta ra, khó thở nói: “Còn có gì mà giải thích? Cô không phải thích tiểu bạch kiểm sao? Vậy đi cùng tiểu bạch kiểm của cô đi.”

“Chồng ơi, anh đừng như vậy, em chỉ là chơi thôi……”

Hai người ồn ào đi càng xa.

Tiểu Miêu nói: “Cái người đàn bà kia là lái xe đến phải không nhỉ?”

Tiểu Cẩu nói: “Thấy đàn bà của mình đi ra ngoài mà chỉ biết tự uất ức, con đàn bà đó thật đúng là ti tiện.”

Tiểu Miêu cười hì hì chuyển hướng Thất Tử đang đứng ở phía sau: “Lão đại, ở đây có các anh em trông coi, chúng ta đi gọi Điềm Bính cùng đi uống rượu đi? Sau khi anh rời khỏi đây, bọn em cũng đã lâu rồi chưa đi qua đó, cũng không biết nơi đó có bị người khác cướp luôn hay không.”

Thất Tử lôi từ trong túi quần ra một cái kẹo: “Tiểu Cẩu, chú mày đi gọi Điềm Bính, nói lát nữa chúng ta đi qua đón cô ấy.”

Tiểu Cẩu lập tức lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện cho Điềm Bính, Tiểu Miêu thì chạy vào quán lấy vài gói thuốc lá.

Thất Tử đang ngẩn ngơ nhìn trời, đột nhiên cổ tay phải hắn bị một bàn tay túm lấy rất mạnh, khí lực của đối phương rất lớn, dường như đã sắp bóp gãy xương cổ tay hắn, trong phút chốc viên kẹo trên tay hắn rơi xuống đất, bên sườn hắn bị mạnh mẽ giữ lấy, bụng bị cưỡng chế giữ chặt, đảo mắt một cái, hai chân Thất Tử rời khỏi mặt đất… Hắn bị một người đàn ông vác ngang lên vai.

Người đàn ông chỉ trong vài giây đã làm xong một loạt động tác độ khó cao một cách thành thục, xoay người đi về phía chiếc xe màu đen đang đỗ bên kia đường.

Cho dù nhìn không nhìn thấy mặt người đó, nhưng chỉ bằng khứu giác cũng đã có thể cho Thất Tử biết người đàn ông đang khiêng mình đi là ai.

“Chết tiệt! Bỏ tôi xuống.”

Hắn đánh liên tiếp vào lưng Y Kình, hai chân bị giữ chặt lằm hắn căn bản không thể dùng lực được. Thân thể Y Kình hình như là mình đồng da sắt, y mặc kệ hắn đánh cào cấu thế nào cũng không buông tay. Thất Tử khó thở, mở miệng cắn một ngụm thật ngoan vào cổ Y Kình. Thân thể Y Kình hơi khựng lại một chút.

” Lão đại?”

” Lão đại?”

Tiểu Cẩu đang nói chuyện thấy tình hình lập tức cắt điện thoại, cùng với Tiểu Miêu vừa mới ôm hai chai bia từ trong quán chạy ra cùng nhau xông lên cứu lão đại. Bọn họ còn chưa kịp đuổi kịp hai người kia, hai cánh tay đã chắn trước mặt họ.

Y Kình đem Thất Tử nhét vào trong xe, sau đó cũng ngồi vào, thanh âm lạnh lùng mệnh lệnh lái xe lái xe đi.

Thất Tử nắm chặt nắm tay đánh về phía mặt Y Kình, ngay sau đó nâng chân thúc đến hạ bộ y. Y Kình bắt lấy cẳng chân vừa đá tới, xoay người ngăn chặn động tác của Thất Tử, dùng thân thể khống chế con thú nhỏ đang không ngừng giãy dụa. Dằng co nửa ngày, trên đầu trên người cả hai người đều là mồ hôi.

” Mẹ nó, để tôi xuống xe.” Bảy tử một cước đá Y Kình ra, vươn tay muốn mở cửa xe, thấy cửa xe không mở, tiện chân đá lên cửa kính thủy tinh.

Y Kình đấm vào bụng Thất Tử một cú thật mạnh, sau đó một tay bắt lấy hay cổ tay hắn lại một chỗ giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại giữ chặt cằm Thất Tử, tàn bạo nói: “Đừng làm ta tức giận.”

Thất Tử kêu to:” Buông tôi ra, chết tiệt.”

Y Kình vừa chế trụ hai chân đá lung tung của Thất Tử, lại nhìn thấy trên cánh tay hắn lộ ra một hình xăm, ánh mắt Y Kình thoáng kinh ngạc, y xé áo sơ mi của Thất Tử, nhìn hình xăm chạy từ ngực đến cánh tay, đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào hắn. “Cậu xăm hình?” Y niết cằm Thất Tử, “Ai cho phép cậu làm bẩn cơ thể này?”

Thất Tử bị giữ chặt cằm, không rõ nói: “Thân thể là của tôi, tôi thích làm thế nào với nó không liên quan đến ông.”

Y Kình lạnh lùng nói: “Cậu chọc giận ta.”

Tấm âm bản ngăn cách chỗ ngồi và người lái được nâng lên.

Y Kình kéo cả người Thất Tử lên người mình, làm cho mông hắn quay về phía y, sau đó nhanh chóng cởi quần Thất Tử, một tay chế trụ eo hắn, thân thể hai người nhanh chóng dính sát vào nhau.

Thất Tử cảm thấy phía sau có thứ gì đó cấn vào chỗ kia của mình, giật mình hỏi: “Ông muốn làm gì?”

“Ta vốn không nghĩ phải làm việc này, chỉ có thể trách cậu tự mình phá hỏng thân thể này mà thôi.”

“Ông…… Tôi là con của ông.”

Y Kình cười lạnh: “Bị chính cha mình xâm phạm, sẽ thật thống khổ đúng không?”

Một dị vật không chút do dự chen vào động khẩu khô khốc, Thất Tử biết đó là ngón tay Y Kình, hắn liều mạng giãy dụa, đổi lại là thêm một ngón tay lạnh như băng đâm vào cơ thể của hắn.

“Đồ khốn! Ông dám thượng lão tử, lão tử sẽ không tha cho ông.”

Trong mắt Y Kình chỉ còn ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, ngón tay từng chút một khai thác cơ thể xử nữ trong lòng y (sao lại là xử nữ =.,=), trong lòng, khi Thất Tử đang tựa trong ngực y bỗng nhiên run rẩy một chút, y biết mình tìm được rồi. “Cậu thật nhanh.”

Đột nhiên có một loại cảm giác giống như bị điện giật truyền đến lan khắp toàn toàn thân, Thất Tử nhịn không được thở hổn hển, Y Kình dường như cũng đã phát hiện chuyển biến của hắn, ngón tay không ngừng chạm vào nơi luôn có thể làm cho hắn nổi điên.

“Dừng tay…… Chết tiệt……”

“Thân thể của cậu lại không muốn như vậy, nước cũng đã chảy ra đây rồi.” Y Kình ghé sát tai Thất Tử đùa cợt ở nói, tiểu Thất Tử ở trên tay y hùng dũng ngẩng đầu, “Thân thể của cậu thật mẫn cảm, xem ra Thượng Văn Vũ tốn không ít công phu trên người cậu đâu.”

“Câm mồm…… Ưm……” Thất Tử cắn môi thật chặt, thân thể càng ngày càng kỳ quái, giống như chỉ trong giây tiếp theo thôi, hắn sẽ đánh mất cơ thể của mình.

“Đã có thể đi vào ba ngón tay rồi.”

“Khốn kiếp, đi ra ngoài……”

Thất Tử buộc chặt thân thể khi phóng thích, hắn không tin mình sẽ ở  trong tay tên này ác ma này lên đỉnh. Thất Tử mềm nhũn tựa vào lồng ngực Y Kình, thở từng ngụm khó nhọc, đôi mắt thất thần bán híp… Thật nhiều tinh dịch…

Y Kình thấy chuẩn bị đã khá ổn, hơn nữa nhẫn nại của y cũng đã đến cực hạn. Y rút ngón tay ra, cố định lại thân thể của Thất Tử, tách hai chân hắn, lộ ra hoa tâm màu phấn hồng đã có chút sưng đỏ.

Thất Tử đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt Y Kình trần trụi đến mức ý định muốn chết cũng có trong đầu hắn, hắn giãy dụa: “Súc sinh.”

Y Kình nhàn nhạt nói: “Rất nhanh thôi, cậu sẽ phải kêu tên súc sinh này làm cậu.”

Nói xong, y dùng sức động thân, Thất Tử bị thúc đến hai mắt trợn lên, lập tức thở từng hơi thở nặng nề. Y Kình cũng không nóng lòng cướp đoạt lấy hắn, chỉ yên lặng nhìn Thất Tử, đợi cho đến khi hô hấp Thất Tử vững vàng hơn mới bắt đầu chậm rãi đâm rút.

Thất Tử đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, khó chịu tới mức một giọt nước mắt không biết từ lúc nào chảy xuống từ khóe mắt.

Y Kình hơi nhướng mày, bàn tay đang ôm lấy cơ thể trong lòng mình chậm rãi thu lại, dục vọng sau đó biến mất không còn dấu vết. Y chuyển động rút ra phân thân, sửa sang lại quần áo, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Thất Tử, cuối cùng đốt một điếu thuốc, ánh mắt đạm đạm nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, chậm rãi hút thuốc.

Thất Tử rúc thân mình vào sâu trong chiếc áo khoác, đôi mắt hồng hồng gắt gao nhìn chằm chằm Y Kình. “Tôi sẽ không tha thứ cho ông.”

Y Kình mặt không chút thay đổi nói: “Tùy cậu.”

Thất Tử nhìn thấy chiếc dao nhỏ quen thuộc nằm dưới ghế xe, chiếc dao đó là do Tiểu Lang đưa cho hắn, hắn tiện tay đặt nó trong túi quần nên có lẽ nói bị rơi ra khỏi đó. Thất Tử trộm về phía Y Kình, ngón tay y kẹp một điếu thuốc lá, không biết đang suy nghĩ cái gì, tàn thuốc bị đốt cháy không ngừng rơi xuống, dừng trên quần y.

Thất Tử lặng lẽ nhặt con dao lên, thật cẩn thận rút nó ra khỏi vỏ, nhanh chóng đâm về phía Y Kình. Y Kình quay đầu lại, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Thất Tử nuốt một ngụm nước miếng, nhìn tay trái Y Kình chảy máu vì bắt lấy lưỡi dao, lông mày hắn giật giật, tim đập rất nhanh như đang muốn phá tan lồng ngực hắn ra, đầu óc loạn thành một đoàn.

Y Kình nhẹ nhàng đem con dao sắc bén kéo về phía ngực mình, đôi mắt ảm đạm bình tĩnh chăm chú nhìn Thất Tử: “Lần sau hãy đâm trúng chỗ này.”

……

Thất Tử cởi nút áo trên áo ngủ của mình, nhìn thấy những hôn ngân trên ngực, hắn cảm thấy thật ghê tởm, hình xăm trên người hắn cũng biến đi đâu mất, hiển nhiên là sau khi hắn hôn mê đã có người tẩy đi những hình đó. Hắn bò xuống giường, muốn vào phòng tắm nhìn xem Y Kình liệu có làm gì với cơ thể của hắn nữa hay không, nhưng hắn đột nhiên phát hiện một chân hắn bị giữ lại. Thất Tử do dự nhìn sợi xích sắt quấn quanh chân mình, ánh mắt dọc theo sợi xích di chuyển đến đầu kia của nó, bị khóa ở chân giường.

Hắn thật sự rất muốn giết người đàn ông kia, sau khi xâm phạm hắn còn xem hắn như một con vật nuôi trong nhà. Hắn khó thở giật giật sợi dây xích vài cái, lúc cúi xuống vô tình nhìn thấy dưới gầm bàn có vật gì đó dính vào. Hắn nghi hoặc đi đến gần bàn, là một quyển nhật kí màu đỏ thẫm, dùng băng dán dán chặt vào mặt dưới của bàn.

Dùng tay cẩn thận gỡ quyển nhật ký ra khỏi gầm bàn. Thất Tử nhìn sơ qua nó, quyển nhật ký này được bảo quản khá tốt, không hề có chút hư hại nào. Thất Tử mở ra trang thứ nhất, trang đầu tiên này gần như là để trắng, chỉ có cái tên Y Chức được viết lên đó, chữ viết rất được, có thể thấy được người viết đã đặt rất nhiều tâm tư vào nó. Trong quyển nhật kí đó ghi lại đều là những việc không thuận lợi với chủ nhân thân thể này, Thất Tử vừa đọc vừa bắt đầu có dần dần có sự đồng cảm với Y Chức.

Thất Tử thở ra một hơi, không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, hắn khép lại quyển nhật ký, không cẩn thận làm nó rơi xuống đất. Hắn vươn tay nhặt nó lên, lại một lần nữa vô tình nhìn thấy một trang giấy, phía trên có ghi dòng chữ “Tôi thật sự rất yêu cha.” Hắn sửng sốt một chút, nhặt quyển nhật kí lên, tò mò xem tiếp.

Thất Tử khó tin khép lại nhật kí, hóa ra Y Chức không phải con ruột của Y Kình, Y Chức đã sớm phát hiện ra bí mật này, hơn nữa vẫn luôn rất yêu Y Kình. Nhớ lại khoảnh khắc mà Y Chức bị ngã xuống khỏi cầu thang, Thất Tử đột nhiên hiểu được, Y Chức lúc đó không hy vọng có người nào đó cứu cậu ta, mà cậu ta chỉ đơn giản hi vọng người duy nhất cứu cậu ta là Y Kình.

Hết chương 24