Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 34: Thể cộng tồn (Hai)




Thất Tử giận dữ hỏi: “Anh nói lời này là có ý gì?”

Ai Tát Nhĩ nghĩ nghĩ rồi nói: “Mất đi Y tiên sinh, đối với cậu mà nói có lẽ là một đả kích rất lớn, nhưng cậu phải đối mặt với sự thật.”

“Đừng vô nghĩa, nói cho tôi biết, y đang ở đâu?” Thất Tử không kiên nhẫn vươn tay túm lấy cổ áo Ai Tát Nhĩ, hộ vệ đứng ở cửa lập tức cầm thương chĩa vào người hắn.

“Y tiên sinh đả thương thuộc hạ của ta, cố gắng muốn chạy trốn khỏi đây, bị thuộc hạ của ta phát hiện cản lại. Cho dù một thương kia không lấy mạng hắn được, nhưng chảy nhiều máu như vậy lại rơi xuống biển, trước sau cũng sẽ bị cá mập ăn.”

Thất Tử lăng lăng nhìn Ai Tát Nhĩ nửa ngày, buông tay ra, xuống giường.

Ai Tát Nhĩ nói: “Cậu cần cái gì, có thể gọi người hầu đi làm.”

Thất Tử đi về phía cửa: “Tôi muốn đi tìm y….” Bảo vệ ở cạnh cửa lập tức ngăn hắn lại, “Nói bọn họ tránh ra, đừng cản đường.”

Ai Tát Nhĩ phất tay, ý bảo bảo vệ tránh ra, mở cửa. Thất Tử ra khỏi phòng, nhìn trái nhìn phải, sau đó đi về phía hành lang phía bên phải mà hắn không nhìn thấy điểm cuối. Hắn lê bước đi trên nền đá cẩm thạch, càng lúc càng nhanh. Ai Tát Nhĩ đi theo sau hắn, không ai bước ra ngăn cản Thất Tử. Thất Tử đi qua những đoạn hành lang quanh co, đến một đình viện được bao quanh bởi hoa mãn tiên, hắn cuối cùng cũng thấy được biển, nhanh chóng chạy xuống bậc thang, Thất Tử vọt tới bên bờ biển. Dải ánh sáng màu vàng kim của mặt trời chiếu trên mặt biển rất đẹp, đẹp một cách tĩnh mịch. Thất Tử quỳ gối trên bãi biển, hai tay nắm chặt lấy cát trên bờ, nước biển một lần lại một lần đánh lên bên chân hắn.

Ai Tát Nhĩ ôm lấy Thất Tử đang ngẩn người, trở về cung điện. Trên đời, một người có thể yêu rất nhiều người, nhưng yêu nhất, thì chỉ có một người mà thôi. Hiện tại, hắn đã tìm được người mình yêu nhất.

Thất Tử nhìn chăm chú vào viên đá màu đỏ trên tay mình, nó khá đẹp, ở dưới ánh sáng của ngọn đèn lòe lòe sáng lên. Khi tỉnh lại khi, nó đã nằm trong tay hắn. “Bảo bối, mày từ đâu tới đây?”

Ai Tát Nhĩ đi vào phòng.

Thất Tử lãnh đạm nói: “Ngài đến đây làm gì?”

Ai Tát Nhĩ lơ đễnh khen: “Viên bảo thạch rất đẹp, sao em biết nó ở chỗ bãi biển?”

Thất Tử độtnhiên ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về phía Ai Tát Nhĩ: “Ngài nói viên đá này là do tôi tìm được?”

“Đúng vậy, thuộc hạ của ta cũng nhìn thấy chính em đã đào nó lên từ bãi biển.”

“Sao lại có thể?” Thất Tử khó có thể tin, “Vì sao tôi lại không nhớ?”

Ai Tát Nhĩ nao nao, không khỏi cảm thấy có chút không thể tin nổi, hắn ta thậm chí nghi ngờ cơ thể Thất Tử đã xảy ra vấn đề gì đó, vì thế mạnh mẽ mang Thất Tử đến bệnh viện kiểm tra. X quang não bộ cho thấy trong não Thất Tử có một cái bóng nhỏ. Ai Tát Nhĩ lập tức mời chuyên khoa về não giỏi nhất trong nước đến để làm kiểm tra toàn diện một lần nữa, kết quả kiểm tra cho thấy cái bóng đen trong não Thất Tử là một khối u. Kết quả này khiến cả Ai Tát Nhĩ và Thất Tử đều giật mình.

“Ta muốn ông phải dùng hết sức chữa khỏi cho cậu ấy.” Ai Tát Nhĩ dùng ngữ khí không cho phép cự tuyệt ra lệnh.

Sau khi ngoài ý muốn một trận xong, Thất Tử lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh. “Để nó ở đó cũng được.”

Ai Tát Nhĩ tức giận: “Ta sẽ không để cho em chết, ta đã quyết định cưới em làm Vương phi của ta.”

“Gì?” Cái tin tức này so với việc hắn nghe tin trong đầu mình thừa một khối thịt còn rung động tâm can hơn.

“Ta muốn em làm Vương phi của ta.” Biểu tình Ai Tát Nhĩ thật sự rất nghiêm túc, tuyệt nhiên không phải là đang nói đùa.

“Tôi cự tuyệt.” Thất Tử thẳng thắn cự tuyệt.

Ai Tát Nhĩ bá đạo nói: “Ngày mai chúng ta đính hôn trước, đợi đến ngày cử hành nghi lễ lên ngôi của ta, hôm đó chúng ta sẽ kết hôn.”

“Anh đang nhầm gì đó phải không? Người đang bị ép đó là tôi, tại sao anh lại không để ý đến cảm nhận của đương sự mà tự tiện quyết định cuộc sống của tôi như vậy?” Thất Tử bực bội rống to.

“Ta là vương tử.”

“Vương con mẹ anh!” Thất Tử tức giận xông lên túm lấy Ai Tát Nhĩ, những bảo vệ của Ai Tát Nhĩ lập tức giữ hắn lại từ sau lưng, Thất Tử vùng vẫy, “Buông tôi ra, lão tử phải phế tên vương bát đản anh.”

Bởi vì khối u trong não Thất Tử ở vị trí đặc thù, chuyên gia quyết định tổ chức một cuộc hội thảo thảo luận về phương án trị liệu thích hợp.

Đi ra khỏi bệnh viện, Ai Tát Nhĩ vừa ngồi lên xe, bất ngờ nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thất Tử đánh một quyền lên mặt một bảo vệ không kịp phòng bị, tiếp theo hạ gục ba bảo vệ khác nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện. Ai Tát Nhĩ tức giận đoạt tay lái từ lái xe, phóng xe đuổi theo. Thất Tử chạy vào đám đông trên đường, Ai Tát Nhĩ hung hăng bẻ tay lái, giẫm mạnh phanh, xuống xe tìm Thất Tử, thấy hắn chạy vào một khu phố buôn bán cũ, Ai Tát Nhĩ xoay người chạy vào một ngõ nhỏ bên cạnh……

“Thân ái, em vẫn nên thành thật cùng ta trở về đi!”

Thất Tử nhìn thoáng qua phía sau, mấy bảo vệ của Ai Tát Nhĩ đã đuổi đến đây, hắn xoay người chạy vào một của hàng bên đường. Ai Tát Nhĩ nhanh chóng lấy sợi dây thừng dùng để trang trí treo trên tường cửa hàng, buộc lại thành một vòng ném vào Thất Tử. Thất Tử bị dây thừng quấn trúng, kéo lại ngã xuống. Ai Tát Nhĩ gọi người dùng dây thừng quấn Thất Tử thành một cái bánh chưng, nâng lên xe.

“Em cùng ta kết hôn, ta sẽ ngừng việc chế tạo M-66.” Vì để có được Y Chức, hắn ta nguyện ý không từ thủ đoạn.

Thất Tử suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, vẫn đáp ứng Ai Tát Nhĩ.

Nghi thức đính hôn tuy chuẩn bị rất vội vàng, nhưng vẫn thật sự rất long trọng. Sàn nhảy lớn và âm nhạc tuyệt vời, Ai Tát Nhĩ kéo Thất Tử cuốn vào những điệu nhảy.

“Hôm nay là ngày chúng ta đính hôn, em vui chứ.” Ai Tát Nhĩ nói.

“Nếu anh là tôi, anh sẽ chẳng thể nào vui nổi đâu.” Thất Tử buồn thanh buồn khí nói.

Ai Tát Nhĩ nhướn mày: “Thân ái, em giẫm phải chân ta.”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn khiêu vũ.”

“Ta vẫn luôn hy vọng có thể cùng em khiêu vũ như thế này.”

“Bị giẫm phải chân cũng không sao cả?”

“Điều kiện tiên quyết là bạn nhảy của ta là em.”

Một điệu xong, Ai Tát Nhĩ ôm lấy Thất Tử rời khỏi sàn nhảy. Hắn ta lặng lẽ nói với Thất Tử: “Em chờ ta một chút, ta đi đổi đôi giày.”

Thất Tử vẫn một lòng tìm chết: “Tôi cũng không để ý anh ngồi xe lăn đến đâu.”

Ai Tát Nhĩ tao nhã mỉm cười: “Ta lại không hy vọng đến ngày tổ chức hôn lễ, em phải luôn cúi đầu.” Ai Tát Nhĩ nói xong, xoay người đi về phía phòng nghỉ.

“Ngài muốn uống một ly không?” Nam phục vụ đi tới hỏi.

“Cám ơn, không cần.” Thất Tử không nhìn đến người hầu đó, mất tinh thần chống cằm, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn người trên sàn nhảy.

“Làm phiền ngài rồi.” Người hầu xoay người rời đi, lập tức đi từ cửa sau chạy ra hành lang dài.

Nghi thức hôn lễ chính được người làm chứng chủ trì, Thất Tử không tình nguyện bị Ai Tát Nhĩ đeo nhẫn, sau đó Ai Tát Nhĩ cúi đầu xuống……

“Anh có thể không cần hôn tôi.” Thất Tử đột nhiên mở miệng đánh gãy hành động của Ai Tát Nhĩ.

Ai Tát Nhĩ thản nhiên đáp lại: “Ta phải hôn em, nó là một phần trong nghi thức.”

“Không được đưa lưỡi vào.”

“Đây là nghi thức thần thánh.”

Giống như Ai Tát Nhĩ nói, đây chính là một nghi thức, hai người phải chạm môi vào với nhau, ít nhất đối với Thất Tử mà nói thì như vậy đã là quá đủ.

Ai Tát Nhĩ khoái trá ư nói: “Đúng như ta nghĩ, thật ngọt.”

Thất Tử xấu hổ cúi đầu, hắn cực lực hy vọng chuyện này nhanh chấm dứt.

……

“Giúp y, giúp y……”

Thất Tử đột ngột mở bừng mắt, trong căn phòng hôn ám đột nhiên hiện ra một gương mặt trắng bệch dừng ngay trước mắt hắn.

“Cứu y, cứu y……”

“Mày mẹ nó biến thái!” Thất Tử giật mình nhảy lên, người kia thì kêu lên một tiếng nhỏ ngã vào đầu giường.

Thất Tử ngẩn người, cúi cúi, ghé vào mép giường, cẩn thận nhìn xuống.

” Đau nha!” Người ngồi dưới đất vừa xoa mông vừa than thở.

Thất Tử nghi hoặc hỏi: “Ngươi là người… hay là quỷ?”

“Tôi đương nhiên là…… Là……” Cậu ta gãi cằm, “Tôi là cái gì nhỉ?” Cậu ta suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên giơ lên gương mặt trắng bệch.

Thất Tử giật bắn lên: “Đừng có dùng khuôn mặt đó đối phó với ta.”

“Cái gương mặt này của tôi chính là do trí tưởng tượng của cậu tạo ra chứ.” Cậu ta đứng lên, vỗ vỗ quần, lắc lắc đầu, lại biến thành bộ dạng của Y Chức.

“Ngươi nói là, hình dạng của ngươi là do ta nghĩ đi ra?” Thất Tử chỉ vào mũi mình.

“Quỷ từ tâm sinh, quỷ cùng chính là lòng người tưởng tượng ra, cậu nghĩ nó đẹp, nó sẽ đẹp, cậu nghĩ nó xấu nó liền xấu.” Y Chức hiện lên giường, vỗ vỗ cái gối nhung mềm mại, sau đó nằm xuống, “Thật là thoải mái, đã lâu không ngủ trên chiếc giường mềm mại như thế này.”

“Cậu đến đây là để lấy lại thân thể phải không?” Thất Tử không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

“Chúng ta là một thể cộng tồn, cùng tồn tại với nhau, cậu chính là tôi, tôi chính là cậu.” Y Chức nâng người bay qua, đôi mắt giống như sao trời chăm chú nhìn Thất Tử, “Y Chức đã chết từ lâu rồi, hiện tại người Y Kình yêu là cậu.” Cậu ta vươn tay ra chỉ vào vị trí trái tim Thất Tử, “Nơi này của cậu, cậu còn do dự gì nữa hay sao?”

Một tháng sau, cuộc nội chiến ở vương quốc Long Tát Mỗ tiến vào giai đoạn cao trào, Ai Tát Nhĩ bắt đầu trở nên bận rộn, nhưng mỗi ngày hắn ta vẫn rút ra được một chút thời gian ở bên cạnh Thất Tử, cho dù là Thất Tử luôn tỏ ra khinh thường đối với những dịu dàng của hắn, hắn ta cũng sẽ chỉ cười cười đem đồ tốt nhất đưa cho Thất Tử.

Thất Tử ghé vào trước cửa sổ, nhìn viên đá nằm trong bàn tay mình, mông lung nghĩ ngợi, hắn nâng tay lên xoa nhẹ lên ngực mình, chậm rãi nắm chặt tay, những lời nói của Y Chức lúc đó vẫn như giấc mộng dai dẳng quấn quýt lấy hắn.

Ai Tát Nhĩ mang theo người hầu đi vào phòng, trên tay người hầu trên tay đang cầm những trang phục hoa lệ và châu báu xa xỉ. Ai Tát Nhĩ thấy Thất Tử ngồi ở trước cửa sổ xuất thần, đi đến mỉm cười hỏi: “Đang nghĩ cái gì vậy? Lo lắng hôn lễ ngày mai sao?” Ai Tát Nhĩ nói xong, trịnh trọng quỳ xuống, ôn nhu hôn lên bàn tay Thất Tử, “Em sẽ trở thành vị Vương phi được nhân dân yêu mến, nhưng ta cam đoan với em, ta yêu em hơn tất cả bọn họ cộng lại.”

Hết chương 34.

Chẹp, bỏ quên bộ này lâu quá rồi, không biết có ai còn nhớ nó nữa hông ta?