Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 49: Kết thúc (Bảy)




“Chúng ta sẽ đi ra ngoài nhanh thôi.” Thất Tử vuốt ve gương mặt Y Kình, từ đôi mắt, mũi, đến môi. “Cha có thể nghe được tôi nói không? Chỉ một chút vết thương thế này thôi, cha sẽ không chết dễ dàng như thế đâu.” Hắn sờ soạng cầm được một bàn tay dính dớp, hắn biết thứ dính dính này là gì, là máu, là máu của Y Kình.

……

“Xem này, tôi hình như tìm được thứ gì rồi?” Alan đứng sau tượng phật kêu lên.

Hạ Bỉnh Hiên, Lam Diệp và Lãnh Kiệt cả ba người chạy về phía Alan, là một cửa hầm ngầm tối đen. Alan hạ thắt lưng bước vào trong hầm, dùng ánh sáng của đèn trước tầm ngắm bắn của súng soi quét bốn phía. Không gian xung quanh rất nhỏ, chỉ miễn cưỡng đủ diện tích cho hai người đàn ông trưởng thành, không khí ẩm ướt mang theo thứ mùi vị khó ngửi, dưới mũi chân Alan là một cầu thang công nhân đào ra, kéo dài xuống tận phía dưới. (chém kinh lắm J))))

“Oh my God! Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?” Alan kinh hãi kêu lên.

Ba người theo sau nhìn về phía đèn súng của Alan. Trên vách tường hầm ngầm đào rất nhiều hình hộp chữ nhật, từng bộ xương người được xếp chỉnh tề sắp hàng trên tường, nhiều không đếm được.

“Khó trách nơi này có mùi khó ngửi như vậy.” Alan nói, “Mấy bộ xương của Giáo đường Francis còn dễ thương hơn nhiều.”

Bọn họ đi không lâu đã đi đến cuối khu hầm mộ,trên bức tường đá cuối hầm còn khắc một ít hình thù kì quái và một số hình động vật quái dị.

Lam Diệp vuốt cằm nói: “Tôi nghĩ nơi này thật lâu trước kia có thể là một cái tế đàn, tôn thờ Tà Thần nào đó, vu sư nhất định ở nơi này giết rất nhiều người.”

Alan biểu tình quái dị hỏi: “Bác sĩ Lam vậy mà cũng có nghiên cứu kiến thức về khảo cổ?”

Lãnh Kiệt nhìn bốn phía nói: “Xem ra bọn họ không ở trong này, chúng ta đi chỗ khác tìm.”

Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Hạ Bỉnh Hiên gọi lại: “Từ từ, có tiếng động.” Hắn cẩn thận lắng nghe một lát, “Là Y Chức, hắn ở ngay sau tường đá này.”

Ba người cũng nghe thấy tiếng kêu cứu mỏng manh từ phía sau vách tường truyền đến.

Alan gõ gõ tường đá, “Bức tường này phải dày đến mấy met.”

“Trên người mọi người còn bao nhiêu C4?(thuốc nổ, lựu đạn)” Hạ Bỉnh Hiên hỏi.

Lam Diệp cùng Alan lắc đầu.

Lãnh Kiệt nói: “Ở chỗ tôi có một khối.”

Hạ Bỉnh Hiên cầm lấy khối C4 trên tay Lãnh Kiệt, “Chừng này hẳn là đủ rồi.”

Alan nói: “Hy vọng anh sẽ không kéo cả nơi này đánh sập chung.”

Hạ Bỉnh Hiên dùng dao quân dụng khoét một lỗ nhỏ trên tường, sau đó đưa C4 đã nhổ chốt đặt vào. Bốn người lập tức chạy tránh khỏi phạm vi nổ mạnh, đứng dán sát vào bờ tường. Alan thống khổ cùng bộ xương tiếp xúc thân mật. Ầm một tiếng, sau một trận đá chạy cát bay, tường đá biến thành mảnh vụn, gần như hoàn toàn vỡ nát.

Nhìn thấy Y Kình toàn thân đều là máu, giống như hồ lô máu hình người, cả bốn người đều hít vào một ngụm khí lạnh, may mắn là trong bọn họ có hai vị bác sĩ xuất sắc. Phạm vi trong bẫy rập cắm rất nhiều thứ, thời điểm Y Kình rơi xuống, cơ thể theo bản năng tránh được điểm nguy hiểm trí mạng, dù vậy chân và bụng của y vẫn bị đâm đến vô cùng nghiêm trọng, trên đùi y còn bị một cọc sắt đâm xuyên qua xương. Lam Diệp lo lắng ở nơi này không có đầy đủ điều kiện cần thiết, nếu cứng rắn rút ra cọc sắt sẽ tạo nên thương tổn nặng hơn với Y Kình, vì thế anh ta gọi mọi người nhổ cọc sắt kia lên trước sau đó cẩn thận đưa Y Kình đang lâm vào hôn mê sâu nâng ra khỏi hầm ngầm.

Thất Tử vuốt tường từng bước từng bước đi theo sau bọn họ, không ai để ý đến hắn, ngay sau đó hắn chợt không thể nghe thấy âm thanh của những người phía trước. Hắn nghĩ, đây có lẽ là báo ứng của mình, mặc kệ thế nào, Y Kình được cứu là hắn đã yên tâm. Một tháng trước, mắt hắn đã xảy ra chút vấn đề, khi tốt khi xấu, cho nên đến lúc đột nhiên mù lòa hắn cũng không bất ngờ, hắn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận hết thảy.

Ra khỏi hầm mộ, Hạ Bỉnh Hiên phát hiện Thất Tử không ra cùng, quay đầu lại nhìn đằng sau bức tượng phật nói: “Y Chức còn chưa  đi ra, tôi đi nhìn xem.”

Trong hầm mộ, Thất Tử nghe thấy tiếng bước chân, vừa lúc không cẩn thận trượt chân ngã sấp xuống. Hạ lão Đại chạy lại nâng hắn dậy hỏi: “Cậu có sao không?”

Thất Tử gật đầu: “Em không có việc gì.”

“Vậy chúng ta đi ra ngoài.” Hạ lão Đại đứng dậy xoay người về phía trước, đi được hai bước, Thất Tử ở phía sau đột nhiên nện đầu vào vai anh. Anh quay người lại  hỏi, “Cậu xác định cậu không có việc gì thật sao?”

Thất Tử đè lấy gót chân bị mài đến rách da, miệng cười:” Không có gì, chỉ là không đi giày, chân không được linh hoạt lắm.”

Hạ Bỉnh Hiên nhanh chóng bước đến ôm lấy Thất Tử. Lam Diệp nhìn đến Hạ Bỉnh Hiên ôm Thất Tử đi ra khinh thường bĩu môi, cậu ta hiện tại cực kỳ chán ghét Thất Tử, nếu không phải bởi vì hắn, Y Kình cũng không thảm như thế này, y có thể thoát chết được hay không hiện tại vẫn chưa biết được.

” Chúng ta phải lập tức đưa Dylan đi bệnh viện, tình hình hiên tại của y rất nguy hiểm.” Lam Diệp nói.

Lãnh Kiệt cùng Á Lợi Khắc dùng ván cửa nâng Y Kình đi trước, Lam Diệp đi một bên quan sát tình huống của y, tùy thời tùy lúc chuẩn bị ứng phó tình huống đột biến. Hạ Bỉnh Hiên quay đầu lại xem Thất Tử sau lưng mình, thấy hắn chật vật đi hai bước lại ngã một lần, thậm chí còn có vài lần đi sai hướng. Tình huống Thất Tử hiện tại thật sự rất kỳ quái, hắn ta im lặng dừng lại chờ một chút, Thất Tử đi đến cạnh hắn ta, nghiêng đầu giống như không nhìn thấy người đang đứng ở đấy nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta. Hạ Bỉnh Hiên vươn tay quơ quơ trước mặt Thất Tử.

Thất Tử cười nói: “Bị lão Đại phát hiện rồi!”

Hạ Bỉnh Hiên nói: “Vì sao không nói?”

Thất Tử vẻ mặt đau khổ nói: “Lão Đại, xin anh một việc, bây giờ xin đừng nói chuyện của em cho những người khác, em muốn đợi Y Kình tỉnh lại trước.”

Hạ Bỉnh Hiên do dự nói: “Nhưng mà mắt của cậu…”

“Lão Đại, anh giúp em chuyện này đi, mắt của em đã có vấn đề từ sớm rồi, không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu không thể đợi Y Kình tỉnh lại, em không an tâm.”

Hạ Bỉnh Hiên ôm lấy Thất Tử, bước nhanh về phía trước. “Có lẽ anh không nên đáp ứng cậu mới đúng.”

Thất Tử cười hì hì nói: “Cám ơn lão Đại.”

Bệnh viện–

Y Kình được đưa tới đây rồi nhanh chóng được bác sỹ hộ lý đẩy tới phòng cấp cứu.

Lam Diệp nhìn thấy Hạ Bỉnh Hiên xuống khỏi xe liền quay lại đỡ Thất Tử xuống, hừ một tiếng, không nhẹ không nặng châm chọc một câu, “Có một số người đúng thật là liễu yếu đào tơ, bước một bước cũng cần người khác đỡ.” Quay đầu liền bước vội vào bệnh viện.

Lãnh Kiệt cùng Á Lợi Khắc nhìn Hạ Bỉnh Hiên và Thất Tử bằng ánh mắt phức tạp, sau đó cũng tiến vào bệnh viện.

Hạ Bỉnh Hiên nhìn ba người bọn họ đi xa, nói: “Cậu hẳn là nên nói cho bọn họ.”

“Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.” Thất Tử nói, “Chúng ta đi vào đi.”

Tình hình Y Kình thật sự không khả quan, cần lập tức phẫu thuật đưa đinh sắt trong cơ thể y lấy ra. Lam Diệp trực tiếp tìm viện trưởng, yêu cầu tự mình thực hiện phẫu thuật. Viện trưởng kiên trì cự tuyệt, nói cậu ta không phải bác sỹ của bệnh viện, nếu xảy ra sơ xuất gì thì ai chịu trách nhiệm? Lam Diệp tức giận đến suýt thì đập văn phòng viện trưởng, nếu không phải Lãnh Kiệt giữ lại, cậu ta thật sự sẽ phá hỏng luôn văn phòng mất. Viện trưởng thấy bộ dạng hung dữ không dễ chọc của Lam Diệp, lo lắng cậu ta nháo ra chuyện gì, luôn miệng cam đoan sẽ phái bác sỹ giỏi nhất viện để phẫu thuật. Cứ như vậy Y Kình bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

“Y đi vào đã lâu lắm rồi.” Ở ngoài phòng phẫu thuật chờ mấy tiếng đồng hồ, trong phòng phẫu thuật không truyền ra một chút tin tức nào. “Chỉ là gắp mấy cái đinh, sao lại lâu như vậy?”

Hạ Bỉnh Hiên vỗ vai hắn an ủi, cùng lúc đó, một hộ sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra gọi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

“Tôi.” Thất Tử không chút suy nghĩ đứng lên, khẩn trương hỏi, “Y thế nào?”

“Bênh nhân bây giờ đang trong tình trạng thiếu máu, nhưng máu của anh ta thuộc nhóm hiếm, bệnh viện chúng tôi hiện tại không cung cấp đủ lượng máu bệnh nhân cần.” Hộ sĩ nhìn Thất Tử hỏi, “Anh có quan hệ gì với bệnh nhân?”

Thất Tử có chút hoảng hốt: “Tôi là con y, nhưng mà tôi…. “

“Vậy tốt quá.” Hộ sĩ gấp gáp tóm lấy tay Thất Tử, “Trước đi xét nghiệm huyết hình đã.”

Thất Tử ngơ ngác trên giường bệnh chờ kết quả, tuy rằng trong nhật ký Y Chức có nói rằng mình không phải con ruột của Y Kình, nhưng hắn vẫn muốn tự mình kiểm chứng lại một lần. Khi hắn nghe được kết quả xét nghiệm, trong lòng thật sự rất phức tạp, rồi lại có cảm giác được giải thoát.

hết chương 49.