Đường lão gia cuối cùng cũng là kiểm tra thân thể xong, Đường Lận hẹn với bác sĩ hai ngày sau đến lấy kết quả kiểm tra. Bà Ốt đỡ Đường lão gia ra băng ghế hành lang ngồi, Đường lão gia nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Đường Lận liền không nhịn được mà cười lên.
"Thân thể của ta tự ta biết, tạm thời vẫn chưa chết được, các người lo lắng thái quá rồi đấy."
Đường Lận từ trong phòng đi ra liền nghe thấy Đường lão gia đang càm ràm với bà Ốt. Đường lão gia thấy Đường Lận đi ra liền im lặng, nói đi nói lại thì ông cũng biết đây là tấm lòng của Đường Lân. Nghe bà Ốt nói, Đường lão gia chính là con vịt chết rồi mà cái mỏ vẫn cứng.
Hiện tại Đường Lận không cầm di động trong tay, không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ mà đoán giờ khoảng ba giờ chiều, thời gian còn sớm. Anh nghĩ, cũng khó có dịp đưa cả Đường lão gia và bà Ốt ra thành phố, không nên về vội. Nghĩ xong, anh đi đến đỡ Đường lão gia dậy, kiến nghị nói: "Hôm nay trời nóng quá, gió cũng không lớn, hồi nãy con thấy bên cạnh bệnh viện có một quán chè, chúng ta đi đến đó nhé?"
"Được."
Đường lão gia và bà Ốt cũng đã lớn tuổi, bình thường rất ít đi mua sắm, nếu có thứ muốn mua thì lên chợ trên trấn mua về, còn nếu trên trấn không có thì nhờ những người đang làm việc ở thành phố mua giùm. Hôm nay khó có dịp lên thành phố, họ cũng không không định từ chối tấm lòng của Đường Lận.
Cho dù vào mùa đông phong cảnh phương nam khá tiêu điều, nhưng quán nước này vẫn đông khách như xưa. Đường Lận vất vả lắm mới tìm được một cái bàn trống, chạy đến đỡ Đường lão gia và bà Ốt đến đấy ngồi.
Ở quán có khá nhiều loại chè, nhưng vì đang đông nên họ có bán thêm trà gừng táo đỏ đường phèn. Nhìn thực đơn đầy màu sắc, quả khiến cho người ta muốn ăn thật nhiều.
Đường lão gia gọi một chén chè hoa cúc Hương Sơn, bà Ốt gọi một bát song tuyết kỷ tử, còn Đường Lận thì kêu một bát nấm tuyết hạt sen. Ba bát chè được đựng trong những trong những chén sứ tinh xảo rồi mang đến trước mặt họ. Chè được múc trực tiếp ra từ trong nồi tuy không còn nóng, nhưng khi cầm chén nhỏ lên vẫn mang theo một hơi ấm nóng hổi.
Đường Lận nếm một thìa, vị hạt sen tươi mát, nấm tuyết vừa nuốt xuống liền tan trong cổ họng, làm cho yết hầu đang khô rát trở nên dễ chịu hơn hẳn. Đường Lận ăn xong chén chè hạt sen nấm tuyết liền thỏa mãn mà híp mắt.
Kén ăn như Đường lão gia cũng phải gật đầu cảm thán, cảm thấy nhà này mở một quán nước như vậy quả thật là không tệ lắm.
Ba người ăn xong, thấy đã gần đến bốn giờ, cũng không định dạo đến chỗ khác nữa, họ quyết định bắt xe về nhà luôn. Mà bên cạnh quán nước có một chiếc xe hơi đang đậu, sau khi thấy mấy người Đường Lận ra khỏi quán thì cũng lái xe chầm chậm đi theo.
La Phi Kính đang ngồi ở ghê sau, hắn quay sang nhìn người đang tươi cười bên cạnh, nhịn không được trêu ghẹo một câu: "Tô Chấp ơi là Tô Chấp, mới ở đằng xa nhìn Đường Lận thôi mà cậu đã cười được như này rồi, về sau mà Đường Lận với cậu về một nhà á, có phải cậu sẽ quăng mũ cởi giáp mà đầu hàng luôn không."
"Tôi rất vui." Tô Chấp tưởng tượng đến hình ảnh mà La Phi Kính nói, cảm thấy trong lòng thập phần sung sướng. Có điều nhớ lại có lẽ Đường Lận ngay cả mình là ai cũng không nhớ, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút không thoải mái.
"Cậu quả thật là bị Đường Lận hút hết ba hồn bảy vía rồi." La Phi Kính đỡ trán, hắn không hiểu được mối hôn ước mà trưởng bối định ra khi xưa có thể coi là một phút bông đùa của họ hà cớ gì mà Tô Chấp lại cố chấp như vậy. Hơn nữa cũng không rõ vị hôn phu kia có biết đến chuyện này không, có khi đối phương biết lại cảm thấy không vui, không xem hôn ước này là thật, Tô Chấp cớ gì mà lại cứng đầu đến thế?
Tô Chấp mím môi, ánh mắt lạnh đi, nói: "Cũng được."
La Phi Kính quả thực hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Cậu như vậy, Đường Lận có biết cậu thích hắn không."
La Phi Kính muốn tạt cho Tô Chấp một gáo nước lạnh, Đường Lận nhỏ hơn Tô Chấp tận bảy tám tuổi, mà ông nội của Đường Lận cũng che chở thằng bé rất kĩ, khả năng mối hôn ước này thành công cũng không lớn. Hơn nữa quan trọng là Tô Chấp vẫn luôn liền yên lặng bảo vệ Đường Lận, còn không cho đối phương biết, La Phi Kính cảm thấy hành vị này của hắn thật là ngốc.
La Phi Kính làm như vậy cũng vì quan tâm mình, Tô Chấp hiểu được điều đó, nhưng hắn rất thích Đường Lận, Tô Chấp cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt.
Tâm tư của Tô Chấp bên này, Đường Lận của chúng ta đương nhiên không thể nào hiểu hết. Kết quả kiểm tra của bệnh viện còn đến tận hai ngày nữa mới lấy được, Đường Lận vẫn luôn một tấc không rời mà đi theo phía sau Đường lão gia, còn giám sát Đường lão gia chặt chẽ không cho ông hút thuốc và uống rượu nữa, Đường lão gia giận lắm, rất muốn cầm tẩu thuốc đánh cho Đường Lận một trận nên thân.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, lần này đi đến bệnh viện thành phố chỉ có một mình Đường Lận. Đường lão gia và bà Ốt cũng đã lớn tuổi, từ Đường Gia Thôn lên thành phố cũng phải ngồi xe mất một tiếng, cũng không cần phải lặn lội đường xa như vậy.
Lần này Đường Lận lẻ loi một mình, trực tiếp ngồi xe bus, lắc lư trên xe hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến được trung tâm thành phố. Hôm nay bệnh viện nhân dân không có nhiều người lắm, xếp hàng một lúc liền đến lượt của Đường Lận.
Đường Lận lật xem mấy trang kết quả kiểm tra của Đường lão gia, bên trên viết rất nhiều từ ngữ chuyên sâu, Đường Lận có xem cũng không hiểu, anh chỉ chăm chú nhìn vào hình ảnh siêu âm bên dưới.
"Bệnh nhân tuổi đã lớn, mắc một ít bệnh vặt quả thật là không tránh được, cũng không có vấn đề gì quá lớn, kết quả kiểm tra không phát hiện ra bệnh nặng." Bác sĩ chỉ vào một vài con số giải thích cho Đường Lận hiểu.
Đường Lận hỏi: "Ông nội của tôi đầu năm nay từng trải qua một lần bệnh nặng, lúc ấy tình hình cực kì nguy cấp. Hiện tại có khả năng bệnh tình lại chuyển biến xấu không?"
Bác sĩ nhíu mày, lại nhìn kết quả của Đường lão gia, cũng không thấy dấu hiệu bệnh tình trở nặng. Ông lắc đầu, trấn an nói, "Ông nội câu thân thể rất tốt, nếu như cậu không yên tâm, bình thường đừng để ông làm việc vất vả, bổi bổ thân thể thật nhiều là được."
"Bác sĩ, có phải có chỗ nào bị nhầm lẫn không? Thân thể của ông nội tôi......" Nói đến đây Đường Lận cũng không biết nên nói tiếp thế nào, chẳng lẽ nói ra chuyện ngày 8 tháng 12 ông nội anh đột ngột qua đời hay sao?
Những gì bác sĩ có thể nói ông đều đã nói, nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Lận làm ông thấy hơi hoang mang, nhịn không được liền nghiên cứu kết quả một lần nữa, vẫn không phát hiện ra lỗi sai nào, chỉ có thể coi là Đường Lận quá quan tâm đến ông nội.
Đường Lận cảm ơn bác sĩ, xoay người ra khỏi bệnh viện. Trong tay cầm kết quả kiểm tra nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi thở dài một hơi. Chẳng lẽ giống như lời mà đời trước bà Ốt đã nói, Đường lão gia sống thêm một năm này có lẽ nhờ "Hồi quang phản chiếu"?
Đường Lận lâm vào trầm tư, không chú ý mình đang đi nơi nào, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đang đứng trước quán nước mà hai ngày trước anh đến.
Đường Lận liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn thời gian, thấy chuyến xe buýt về Đường Gia Thôn phải hơn nửa giờ sau mới đến, anh suy nghĩ một chút rồi quyết định vào quán gọi một bát chè hạt sen nấm tuyết.
Hôm nay quán không có nhiều khách lắm, phục vụ rất nhanh đã mang chè đến. Đường Lận mới vừa múc một thìa hạt sen nấm tuyết cho vào miệng, thì đối diện mình xuất hiện thêm một cái bóng, có một người ngồi xuống trước mặt anh.
Có đôi lúc quán nhiều khách quá thì sẽ có vài người ngồi ghép bàn với nhau, Đường Lận cũng không để ý lắm, tuy rằng nhìn bên cạnh còn có một cái bàn trống nhưng người đối diện anh lại không ngồi chỗ ấy, nói chung thì chẳng có vấn đề gì cả. Đường Lận khi đã ăn món gì thì sẽ ăn rất chăm chú, nếu đồ ăn quá ngon thì khuôn mặt anh sẽ lộ ra một chút ý cười. Đường Lận ăn xong sau cũng không vội mà đi, lặng lẽ đánh giá người đối diện anh một chút.
Người đó mặc một bộ tây trang màu đen, trông có hơi ngột ngạt khi ngồi trong quán nhỏ này. Nhưng mà hắn trông rất tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận, tuy rằng hay cau mày, trên mặt không có biểu tình gì, Đường Lận cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy người nọ thực ra rất ôn hòa dịu dàng. Dáng ngồi của đối phương rất đoan chính, nhưng không khiến người khác cảm thấy cứng nhắc, động tác cầm muỗng rất thong thả ưu nhã, thoạt nhìn liền biết là người được dạy dỗ tốt.
Ánh mắt Đường Lận đi từ hàng mi run run của đối phương xuống đến bàn tay đang cầm muỗng của hắn, làn da trắng nõn phối với chén sứ tinh xảo trông cực kì đẹp mắt. Và khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang nghiêm túc vớt hạt sen để ra cái đĩa bên cạnh, Đường Lận tự dưng cảm thấy hắn rất đáng yêu.
"Anh không thích hạt sen hả?"
Người đàn ông đối diện sựng lại một chút, ngước mắt lên im lặng nhìn Đường Lận, ảnh ngược của Đường Lận in lên đôi mắt đen huyền ấy.
Đường Lận cũng biết vấn đề mình hỏi khá đột ngột, toét miệng cười, chỉ vào hạt sen đang nằm trên đĩa sứ giải thích: "Ngươi thoạt nhìn tựa hồ không quá thích hạt sen."
Nam nhân rũ mắt tựa hồ đang tự hỏi nên trả lời Đường Lận thế nào, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
"Tôi thích chè hạt sen nấm tuyết."
Câu chữ rõ ràng, âm thanh lạnh lùng trầm thấp truyền vào tai Đường Lận. Tuy rằng giọng điệu của người đàn ông có chút quẫn bách, cũng trả lời không đúng trọng tâm nhưng Đường Lận vẫn cười rất tươi.
"Chè hạt bo bo xanh đỏ cũng không tồi." Không đợi nam nhân phản ứng lại, Đường Lận đã chạy ra khỏi quán, nhìn về bên trong quán vẫy tay, rồi nhìn hướng đến trạm xe buýt mà đi.
La Phi Kính nhìn theo hướng Đường Lận đi, rồi bước ra khỏi góc tường, đặt mong ngồi vào chỗ của Đường Lận trước đó.
"Tôi nói này Tô đại tổng tài, cậu thích ăn ngột hồi nào thế hả? Hơn nữa không phải cậu bị dị ứng với hạt sen sao?" La Phi Kính cảm thấy mình đã bị đụt cho một bát cẩu lương thật lớn, Đường Lận ăn hạt sen nấm tuyết, Tô đại tổng tài cũng ăn nên kêu một phần hạt sen nấm tuyết.
Tô Chấp đem bát hạt sen nấm tuyết trước mặt đẩy sang một bên, cũng mặc kệ La Phi Kính đang bắn súng liên thanh, trực tiếp gọi phục vụ, "Anh gói một phần hạt bo bo xanh đỏ cho tôi nhé."
"Tô Chấp, cậu mau mau cưới Đường Lận về nhà đi." La Phi Kính kêu rên nói.
Tô Chấp trừng mắt liếc hắn một cái, lấy bát chè đã được gói lại rồi trực tiếp xoay người rời đi. Chỉ cần Đường Lận nguyện ý, dù cậu không chịu gả cho hắn, thì hắn cũng có thể gả qua bên đó, Tô Chấp nghĩ thầm nói.
La Phi Kính nếu biết được suy nghĩ của Tô Chấp, chắc chắn sẽ lại lớn tiếng kêu rên.
Đường Lận ngồi trên xe buýt về lại Đường Gia Thôn, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghĩ về ông nội mình một lúc, rồi lại nghĩ tới người đàn ông đẹp trai nghiêm túc mình gặp được ở quán chè.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một góc trời, ánh nắng mặt trời hòa quyện với nước biển trong xanh, bộ đạm của xe vẫn phát ra những tiếng rè rè rè......