Trọng Sinh Chi Quán Cơm Tại Gia

Chương 5




"Đúng rồi, anh Hào của con đã về rồi đấy, ngày mai con cùng với anh lên mua đồ Tết đi." Ăn được một nửa, Đường lão gia bỗng nhiên nhớ tới chuyện này liền nhắc tới.

Đường Lận đang lừa xương cho hai ông bà, ngẩng đầu hỏi: "Anh Hào về rồi ạ?" Anh Hào tên đầy đủ Đường Đại Hào, là người của Đường Gia Thôn, lớn hơn Đường Lận ba tuổi. Đường Đại Hào là anh cả, sau anh còn có một em gái năm nay mươi tuổi, vẫn còn học tiểu học. Nhà bọn họ có hai anh em, cha mẹ họ cũng sống rất tốt, do Đường Đại Hào mới học xong cấp hai đã chạy đến tỉnh H làm công, mỗi năm đều sẽ tích cóp chút tiền gửi về.

Năm kia Đường Đại Hào mua cho ba hắn một chiếc xe hơi second-hand, nó đẹp đến độ ba Đường Đại Hào đi đâu cũng cười, gặp ai cũng bảo con của ông có tiền đồ. Đường Đại Hào và gia đình Đường Lận có quan hệ không tồi, khi còn nhỏ hắn thường xuyên mang theo Đường Lận đi trộm tổ chim và bắt cá dưới sông, ngày lễ ngày tết về nhà cũng sẽ chạy tới tìm Đường Lận uống hai ly. Trong nhà có xe, có một năm Đường Đại Hào thấy Đường Lận lên trấn trên mua hàng Tết liền thuận tiện đưa anh theo, dần dần sau này cũng thành thói quen.

"Dạ, đợi lát nữa con gọi điện thoại cho anh hẹn giờ ngày mai đi trấn trên, đi sớm một chút sẽ không bị tắc đường." Đường Lận gật gật đầu, dự định ngày mai lên đấy mua thêm cho Đường lão gia và bà Ốt hai bộ hồng y ăn tết.

"Nhớ mua thêm pháo và hương nến." Đường lão gia nhắc nhở nói.

"Vâng, ông với bà Ốt nhìn xem còn thiếu gì không, viết một cái danh sách đưa cho con, ngày mai con lên trấn mua hết luôn." Dù sao Đường Đại Hào có xe, đồ vật mua nhiều thế nào cũng có thể để hết trên xe được, quá tiện.

——————

Sáng sớm, Đường Đại Hào đã đến gõ cửa nhà Đường Lận. Hắn biết rõ đến Tết Âm Lịch là rất hay tắc đường, tuy rằng chỉ đi lên trấn trên thôi, nhưng mà có nhiều gánh hàng rong quá thì lái xe cũng khó.

Đường Lận nhìn Đường Đại hào đang đứng trước cửa trừng mắt nhìn mình, lại nhìn đến cái áo khoác gió và đầu tóc vuốt keo của hắn, nhịn không được nghĩ tới yakuza của Hồng Kông. Nhớ đến mấy năm trước Đường Đại Hào bị mấy bộ phim truyền hình ảnh hưởng, có thể nói là hồi ấy trông hắn cực kì thời thượng và được rất nhiều thiếu niên yêu thích. Nhưng nếu Đường Lận nhớ không lầm, thì bây giờ cách ăn mặc như vậy không phải có chút lỗi thời à?

"Anh mắc kiểu gì ấy......?" Đường Lận tùy tay đưa cho hắn hai cái bánh rán.

Đường Đại Hào cầm lấy hai cái bánh, bóc ra cắn một miếng lớn, dào dạt đắc ý nói: "Hoài cố đấy! Tỉnh bên nói là thích mấy người ăn mặc hoài cổ lắm đấy." Căn hai ba ngụm là hết một cái bánh rán to, Đường Đại Hào lau miệng, duỗi tay quàng vai Đường Lận: "Thấy anh có đẹp trai không hử?"

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn trang phục hôm nay Đường Lận mặc, lắc đầu nói, "Đường Lận, sao nhóc mặc đồ nhạt nhẽo vậy?"

"Em cảm thấy nó được lắm mà." Đường Lận nhướng mày, không cho là đúng.

Đường Lận mặc một chiếc áo bông rộng màu xanh đậm bình thường, một cái quần jean tối màu, bên dưới đi đôi giày thể thao màu trắng, trên tay còn cầm một một cái khăn quàng cổ đan bằng sợi đay. Tuy rằng này bộ đồ này trông đơn giản, nhưng là mang theo vẻ trong sáng sạch sẽ như ánh mặt trời. Hơn nữa Đường Lận vốn đang mặc trên người xu hướng của mấy năm tới.

"Có điều thằng nhóc nhà mi chỉ cần cười một cái, mặc gì cũng không quan trọng, mấy em gái đồ đứ đừ đừ nhóc liền." Đường Đại Hào lớn lên cũng rất đẹp trai, cao ráo, nhưng là từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ở chung với Đường Lận, mấy đứa con gái chỉ biết nhìn chằm chằm Đường Lận mà quẳng hắn đi. Đường Đại Hào chỉ có thể mấy cái thứ đánh gia con người qua diện mạo quả thật là quá nông cạn!

Đường Lận đi đến chiếc xe đang đậu trước nhà mình, ngồi vào ghế phụ, lấy khăn quấn hai vòng trên cổ rồi nói: "Em gái? Ngày hôm qua em nghe bà Ốt nói, hai ngày trước anh đi xem mắt gặp được một đối tượng rất tốt nha."

Đường Đại Hào ho khan hai tiếng, nhìn điệu bộ cười ngâm ngâm của Đường Lận thì gương mặt ngăm đen của hắn nháy mắt đỏ lên. Đường Lận nhướng mày, xem ra Đường Đại Hào hẹn hò với một đối tượng khá tốt.

Đường Đại Hào hai ngày trước từ thành phố H về đã bị ba hắn đuổi đi xem mắt, cho dù Đường Đại Hào là cực kỳ không vui, có điều hắn vẫn phải khuất phục trước dâm uy của lão ba nhà mình. Nhà gái là người ở trấn trên, trong nhà chỉ có duy nhất một người con gái là cô, gia cảnh không tồi, bộ dạng cũng lớn lên trông cũng đẹp, cùng Đường Đại Hào nói chuyện không ngừng, khiến cho hắn vừa gặp đã nhất kiến như cố, trực tiếp rơi vào bể tình. Hai nhà đều rất vừa lòng, xem mắt cũng thành công. Mà ở nông thôn, xem mắt thành công thì chờ thêm nửa năm một năm nữa là đám cưới được rồi.

Nói như vậy thì Đường Đại Hào cũng coi như là người đã yên bề gia thất.

"Chị dâu của nhóc đẹp lắm, tính cách cũng rất tốt." Đường Đại Hào nhớ tới bạn gái xinh đẹp của mình ánh mắt mơ màng, "Chờ anh và chị dâu nhóc kết hôn, đến lúc đó anh sẽ kêu chị dâu giới thiệu bạn gái cho nhóc."

0"Em còn nhỏ." Đường Lận trực tiếp từ chối. Có điều nghe Đường Đại Hào nhắc tới đề tài bạn gái, Đường Lận liền nhớ đến mình cũng có một vị hôn phu. Anh sờ cằm, kỳ thật anh cũng có thể xem là người đã có gia thất.

Bát tự cũng chưa xem hơn nữa cũng chưa từng gặp mặt, Đường Lận lựa chọn quên chuyện này đi. ╮(╯▽╰)╭

Đường Đại Hào đưa Đường Lận đến trung tâm thị trấn, liền để Đường Lận lại đó rồi chạy đi tìm bạn gái của hắn, hắn chỉ hẹn với Đường Lận nếu mua xong đồ rồi thì ra công đợi, đến giờ hắn sẽ đến đón.

Đường Lận bị người anh em thấy sắc quên bạn quẳng xuống cũng không giận, xoay người đi vào trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại ở đây cũng không lớn, chỉ có hai tầng, lầu một bán quần áo với đồ trang điểm, lầu hai là siêu thị và bán đồ gia dụng.

Kiểu dáng của quần áo lầu một không đẹp bằng đồ trong thành phố, nhưng chất vải rất chắn chắn. Đường Lận đi dạo hai vòng cũng không tìm thấy được bộ đồ thích hợp cho Đường lão gia và bà Ốt, chỉ có thể giảm nhẹ yêu cầu, chọn hai bộ sờ lên thấy chất vải khá tốt, màu sắc tươi sáng ấm áp nhờ nhân viên đóng gói lại giúp.

Đường Lận thấy tiền tiêu vặt của mình nháy mắt xẹp đi một nửa, bất đắc dĩ mà lắc đầu, mình của năm 18 tuổi quả nhiên rất nghèo.

Mang theo một tui quần áo thì không tiện mua hàng tết, Đường Lận mà đồ gửi vào quầy để đồ của siêu thị. Sau đó tìm một cái xe đẩy nhỏ thoải mái lượn quanh siêu thị, nghĩ Đường Đại Hào và bạn gái sẽ không tách ra sớm quá đâu nên Đường Lận cũng không vội mà mua đồ liền.

Đẩy xe đến khu gia vị, Đường Lận đẩy xe đến một bên, đẩy xem chầm chậm đi lựa hàng. Đi đến một gian khác, vừa ngẩng đẩu một cái, liền nhìn thấy cách mình ba mét có một người mang gương mặt quen thuộc đang mua hàng, người đàn ông ấy mặc một bộ tây trang đen tuyền. Đường Lận suy nghĩ, lại thấy đằng sau người ấy một một thanh niên mắc áo hoodie trùm kín đầu, lén lút đưa tay chuẩn bị móc bóp tiền của người đàn ông, Đương Lận bước nhanh đến đó, vật tên trộm kia nằm đo đất.

Tô Chấp kinh ngạc khi thấy Đường Lận đột nhiên xuất hiện, lại thấy Đường Lận đang đè chặt một thanh niên dưới đất, anh lấy di động ra, gọi cho phòng bảo an của trung tâm thương mại.

Người của phòng báo an nhận được điện thoại báo có kẻ móc túi, liền liên tục xin lỗi rồi chạy nhanh đi tìm giám đốc. Giám đốc nhìn chằm chằm theo hướng bảo an giải tên trộm đi rồi mới xoay người nhìn Đường Lận và Tô Chấp nói xin lỗi: "Thật xin lỗi quý khách, lần này là do chúng tôi quá sơ ý, tôi xin tặng cho hai vị mấy phiếu giảm giá này, thật có lỗi quá."

Khoảng thời gian trong dịp Tết vốn là thời gian mà đám móc túi trộm cướp hoành hành, Đường Lận cũng có thể hiểu được. Tô Chấp nhíu mày, nhưng nhìn thấy điệu bộ không quan tâm của Đường Lận, hắn cũng không định nói thêm cái gì.

Giám đốc nhìn thấy Đường Lận và Tô Chấp cũng dễ nói chuyện, thở phào một hơi trong lòng, chạy theo họ xin lỗi thêm vài lần nữa rồi mới vội vàng rời đi.

Sau khi đám người kia đi hết, Đường Lận ngước mắt đánh giá Tô Chấp một phen. Trước kia hai người từng gặp nhau ở quán chè, không nghĩ tới là có thể gặp lại ở chỗ này, nhìn thấy người đàn ông trước mắt vẫn luôn mặc vét tác phong trang phục gọn gàng sạch sẽ rồi anh lại nhìn mấy người đang quan sát kể trộm bị áp giải đi, nhìn thế nào cũng thấy phong cách không hợp lắm.

Đường Lận nghĩ, có khi nào là do người này lớn lên quá đẹp hay không?

"Cậu có bị thương không?" Tô Chấp bước đến cầm tay Đường Lận, cẩn thận xem xét.

Đường Lận bị hắn động tác làm cho kinh ngạc, cảm giác âm áp trên tay làm anh không tự chủ được mà co ngón tay lại. Tô Chấp tưởng anh bị thương chỗ nào đó, càng thêm khẩn trương hỏi: "Cậu bị thương thật hả?"

"Không......" Đường Lận ngơ ngác người đang chỉ cách mình vài centimet, há miệng thở dốc. Vừa định thần lại thì thấy Tô Chấp đang nhíu chặt mày, mấy máy môi, còn có đôi lông mi run run cùng ánh mắt lo lắng, khiến anh không nhìn được mà cong khóe miệng, cười ra tiếng.

Tô Chấp bị tiếng cười của anh làm cho bừng tỉnh, mới biết được là mình đang nắm lấy tay Đường Lận sờ soạng một hồi lâu, hơn nữa hắn đứng rất gần Đường Lận. Hắn giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, nhưng trong đầu lại chỉ có một mớ văn tự hỗn độn.

"Thực xin lỗi......"

Tô Chấp nuốt nước miếng, toàn thân cứng đờ rồi lùi một bước. Vừa rồi...... Chỉ cần hắn hơi nâng đầu một chút, là có thể hôn Đường Lận rồi...... Nghĩ như vậy, Tô Chấp cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.

Đường Lận rất có hứng thú nhìn người đàn ông đang cứng đờ trước mặt, nụ cười trên mặt càng lớn hơn nữa, hai lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, cả người thoạt nhìn càng thêm tuấn tú.

Tô Chấp nhìn má lúm đồng tiền của anh, theo bản năng liếm liếm đôi môi đang khô.

"Chúng ta đã từng gặp qua, anh......" Đường Lận kéo xe đẩy bên người, tươi cười mở miệng, có điều mới nói được một nửa đã bị Tô Chấp đánh gãy.

"Tôi nhớ rõ!" Tô Chấp không chút chần chừ đáp lại.

Đường Lận sửng sốt, nhìn Tô Chấp cười thật tươi, tự giới thiệu nói: "Tôi tên là Đường Lận."

"Tôi là Tô......"

Thuận miệng định nói tên mình ra đột nhiên Tô Chấp dừng một chút, đột nhiên ý thức được một vấn đề, Đường Lận có biệt đến hôn sự giữa mình và cậu ấy không? Hơn nữa có biết là vị hôn phu của anh tên là Tô Chấp?

"Hả? Anh sao vậy?" Đường Lận thấy đối phương đang chuẩn bị nói tên mình ra lại đột nhiên im bặt làm anh cảm thấy khá khó hiểu.

"......" Tô Chấp mấy máy miệng, thanh âm yếu ớt nói, "Tôi tên là Tô Chấp."

"Tô Chấp?" Đường Lận nhắc lại hai lần, mới ý thức được người đàn ông trước mặt mình mang thân phận gì.

"Tôi là Tô Chấp." Tô Chấp ngước mắt, chuyên chú nhìn Đường Lận, nghiêm túc nói lại tên mình một lần nữa.

Xin hỏi đi dạo siêu thị gặp được một "Người quen cũ" hơn nữa còn phát hiện hắn là "Vị hôn phu" của mình thì phải làm sao bây giờ? Online chờ đợi, rất nguy cấp!

"Tôi còn định đi mua vài thứ, anh đi chung không?" Đường Lận chủ động hỏi, làm bộ mình không biết hắn là bị hôn phu của mình, giả vờ tùy ý nói.

Tô Chấp thấy Đường Lận phản ứng như này, trong lòng chợt trào lên một cảm xúc không biết có phải đang thất vọng hay không. Có điều nghĩ đến Đường Lận chủ động nói giới thiệu bản thân mà hắn cũng đã nói tên ra, sự thất vọng đó nhanh chóng tiêu tan.

"Cùng nhau đi." Có được cơ hội cũng nhau "hẹn hò" tốt như vậy, Tô Chấp làm sao có thể bỏ qua?

Đường Lận nhìn cái đuôi nhỏ của mình, nhìn bộ dạng của Tô Chấp cười cười, không nói thêm gì nữa.

Hình như, vị hôn phu tên Tô Chấp này cũng không tệ lắm nhỉ?