Trọng Sinh Chi Tầm Thạch Giả

Chương 3




Làm một điêu khắc sư, tuổi cậu còn quá trẻ, mọi người thường bởi vì tuổi tác mà hoài nghi kỹ thuật điêu khắc của cậu, mặc tây trang làm cho cậu trông đứng tuổi hơn một chút, hơn nữa cũng rất chỉn chu.

Thiệu Tuyền phân phó nhân viên trong cửa hàng vài câu, để lại một vài chỗ cần sửa chữa, công việc của hôm nay cũng đã xong. Trở lại xe, trong lòng Thiệu Tuyền cũng đã có chút hảo cảm đối với Lâm Lạc Nhiên, chủ động đề nghị:"Cậu Lâm, cậu có muốn đích thân lựa chọn vài thứ chuẩn bị trước cho hôn lễ không? Đương nhiên, nhà họ Thiệu cũng có thể chuẩn bị tốt mọi thứ."

Lâm Lạc Nhiên vừa nghe đến kết hôn thì có chút không được tự nhiên, nhưng mà không thể không nhận, nghĩ nghĩ, nói:"Ngài có đề nghị gì không? Có thứ gì cần tôi lựa chọn không?" Lâm Lạc Nhiên biết nếu Thiệu quản gia đã đưa ra đề nghị, thì cũng hy vọng cậu có thể đảm nhiệm tốt vai trò bạn lữ tương lai của Thiệu Dật Hoài, có một số việc vẫn muốn cậu đích thân làm.

Thiệu Tuyền thấy Lâm Lạc Nhiên không từ chối như dự liệu mà lại dễ dàng đáp ứng ngược lại có chút sửng sốt, lập tức lấy danh sách vật phẩm quan trọng từ ngăn để đồ trong xe ra, giao cho Lâm Lạc Nhiên ngồi ở đằng sau.

Cậu tiếp nhận xong liền sửng sốt, tuy nói trong lòng biết những thứ này nọ nhất định không ít, nhưng vẫn hoảng sợ.

Thiệu Tuyền thấy vẻ mặt Lâm Lạc Nhiên kinh ngạc vội vàng nói: "Mấy thứ này cậu Lâm không cần chọn mua tất cả, chỉ là hy vọng ngài có thể đi ra ngoài tham khảo, quyết định giá cả và nhãn hiệu thôi".

Lâm Lạc Nhiên vừa nghe liền nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ nếu bắt cậu lần lượt chọn từng cái từng cái chẳng phải sẽ mệt chết sao?

Tuy trước kia đã quen mua sắm qua mạng, nhưng mà hệ thống mua sắm hiện tại càng không thể tưởng tượng được, Thiệu Tuyền mang theo Lâm Lạc Nhiên đi vào quang não trước mặt, đem danh sách vật phẩm đưa vào quang não, thông tin trên thị thường liên quan đến vật phẩm bọn họ cần liền tự động xuất hiện, các loại kiểu dáng, thương hiệu, quả thật khiến người hoa mắt.

Lâm Lạc Nhiên âm thầm thở dài ở trong lòng, nhận mệnh ngồi trong quang não chậm rãi chọn lựa, cũng thường hỏi ý kiến của Thiệu Tuyền. Thiệu Tuyền làm quản gia tại nhà họ Thiệu mười lăm năm, ánh mắt thưởng thức tự nhiên so với Lâm Lạc Nhiên không thể kém hơn, thông qua việc hỏi ý kiến khiến cậu càng thêm kính nể đối với vị đại thúc trung niên này. Mà theo quan sát, Thiệu Tuyền cũng phát hiện vị thiếu gia này hết sức yêu thích cổ phong — tại kỷ nguyên mới của nhân loại, sở thích của Lâm Lạc Nhiên tất nhiên sẽ theo hướng cổ điển. Này cũng đúng dịp khiến Thiệu Tuyền nhìn y với cặp mắt khác xưa. Hiện tại kỳ vọng của Thiệu quản gia đối với vị thiếu gia này càng ngày càng cao...

Lâm Lạc Nhiên còn không biết Thiệu quản gia đang vui mừng dùng ánh mắt "từ ái" mà người bên ngoài không thể lý giải nhìn cậu, chờ cậu chọn xong toàn bộ, đã thấy khát khô cổ, cũng may Thiệu Tuyền đúng lúc cho cậu một chén nước.

Nghỉ ngơi một chút, Lâm Lạc Nhiên mới khôi phục lại. Kỳ thật lúc lựa chọn sản phẩm nếu cậu chỉ thuận miệng nói, tùy tiện chọn, Thiệu Tuyền cũng sẽ không có dị nghị. Nhưng tính cách Lâm Lạc Nhiên không cho phép cậu vô trách nhiệm, nếu là việc tất yếu phải đối mặt, thì nhất định phải làm tốt.

Thiệu Tuyền thấy cậu thật tâm nhận lấy trách nhiệm trong lòng cũng cảm động, có điều ông cũng càng thêm kỳ quái, theo lý thuyết lượng công việc như thế này đối với người trung niên như ông đều không thành vấn đề, nhưng bộ dáng Lâm Lạc Nhiên thoạt nhìn mệt chết đi, sắc mặt đã trắng bệch, khiến ông có chút lo lắng...

"Cậu Lâm vất vả, hôm nay làm phiền ngài rồi." Lần này Thiệu Tuyền thật tâm thực lòng nói cảm ơn.

Lâm Lạc Nhiên cười lắc đầu tỏ vẻ không có gì. Cậu lại nhớ đến Thiệu Dật Hoài, có chút do dự hỏi: "Thiệu quản gia... Lễ vật để tặng đối phương, cũng cần tôi tự mình chọn sao?" Cậu và Thiệu Dật Hoài đều không phải kết hôn từ tình yêu, đối với tập tục tự mình lựa chọn lễ vật tặng đối phương vào lúc kết hôn làm cho cậu có chút xấu hổ, vẫn nên hỏi trước mới tốt.

Thiệu Tuyền sửng sốt, ông thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, không khỏi làm cho người tự xưng là quản gia tận tâm như ông đây có chút xấu hổ, lập tức hồi đáp: "Đương nhiên, nếu cậu Lâm vui lòng tự mình lựa chọn, tôi nghĩ thiếu gia nhất định sẽ rất vui." Thiếu gia vui hay sợ thì ông không biết, nhưng mà tâm lý Thiệu Tuyền có chút động, thật tâm muốn vị "Phu nhân" tương lai cùng thiếu gia xích gần quan hệ, ít nhất theo quan sát trước mắt cậu Lâm thực thích hợp trở thành bạn lữ của thiếu gia...

Lâm Lạc Nhiên không biết Thiệu Tuyền tính toán gì, cậu gật gật đầu tỏ vẻ biết: "Sau khi tôi trở về sẽ lên mạng tìm hiểu." Hai người nghỉ ngơi một hồi Thiệu Tuyền liền đưa Lâm Lạc Nhiên về nhà. Trước khi xuống xe Thiệu quản gia trao đổi liên lạc cùng Lâm Lạc Nhiên, như vậy có thể tùy thời dùng tần số quang não trò chuyện, hôn lễ có vấn đề gì Thiệu Tuyền cũng có thể kịp thời hỏi ý kiến Lâm Lạc Nhiên — đương nhiên, chuyện này cũng là Thiệu Tuyền vừa mới quyết định.

Lâm Lạc Nhiên cảm giác đời trước của mình liên tục điêu khắc mười mấy giờ cũng chưa mệt như vậy, về nhà liền nằm lên giường, đầu óc trống rỗng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Cảm giác mình có thể ngủ thẳng đến buổi tối, nhưng Tiểu Kim gọi Lâm Lạc Nhiên thức dậy ăn cơm chiều, Lâm Lạc Nhiên ngủ một giấc dậy thì tinh thần cũng tốt hơn, rửa mặt đi xuống.

Trước lúc ăn cơm chiều, mẹ Lâm Lý Lâm Lệ ám chỉ với các vị tiểu bối về gia sản của ông nội Lâm. Ông cụ Lâm còn chưa qua đời bao lâu đã gây ảnh hưởng, các tiểu bối trong nhà tuy nói cực kì bất mãn nhưng đều không dám tùy tiện mở miệng, lần này Lý Lâm Lệ chủ động khơi mào, mà phụ thân Lâm Lạc Nhiên, gia chủ tân nhiệm của nhà họ Lâm lại chẳng quan tâm đứa con này, tâm tư của cả nhà cũng đều dần dần lung lay.

Người một nhà im lặng ăn xong cơm chiều, Lâm Lạc Nhiên đang chuẩn bị lên lầu, bị mẹ Lâm gọi lại: "Lạc Nhiên, đừng vội trở về phòng, mẹ có việc muốn nói với con." Trong lòng Lâm Lạc Nhiên cười lạnh một tiếng: Biết các người sẽ không dễ dàng bỏ qua cho "Tôi" như vậy.

"Mẹ có chuyện gì sao?" Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống, ôn hoà hỏi.

Mẹ Lâm cũng không để ý sự lãnh đạm của Lâm Lạc Nhiên, cố ý tự nói: "Con xem lại mình xem, cả nhà thật vất vả mới có thể đoàn tụ cùng một chỗ ăn cơm, con cũng không cùng cả nhà trò chuyện, như vậy thì sao anh em có thể thân thiết được?"

Lâm Lạc Nhiên thầm nghĩ: A, sao sáng nay không thấy có người cùng tôi "trao đổi", tình thân này thật không dám nhận! Cậu ngoài cười như có như không, đánh gãy ý muốn thao thao bất tuyệt của mẹ Lâm: "Mẹ, người có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, con thật sự rất mệt, muốn trở về nghỉ ngơi."

Mẹ Lâm nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của cậu trong lòng cũng nổi giận, cái thằng yếu đuối này từ khi nào lại dám cùng bà đấu khẩu? Vì muốn đạt được mục đích của chính mình, đành nhịn lửa giận xuống, thay bằng một bộ dạng từ ái: "Lạc Nhiên, con sắp gả đến nhà họ Thiệu, những thứ ông nội để lại cho con cũng không thể cầm đi... Nơi này toàn là người nhà chân chính của con, vạn nhất có gì uất ức, con trở về cũng có chỗ có thể dựa vào. Gia nghiệp nhà họ Thiệu lại lớn, con sau này... Ai biết vài thứ kia có bị bọn họ lấy mất hay không? Vẫn nên giữ lại trong nhà tốt hơn." Ý tứ của mẹ Lâm rất đơn giản, những gia sản kia của cậu chuyển nhượng lại cho người nhà họ Lâm đứng tên. Họ đều biết một khi kết hôn tài sản cá nhân liền sẽ biến thành tài sản của cậu cùng bạn lữ, những gì ông cụ Lâm để lại sau này thật sự không có phần của bọn họ.

Trong lòng Lâm Lạc Nhiên cười lạnh, chỉ sợ giữ lại ở nhà họ Lâm mới có thể khiến cậu ngay cả một sợi lông cũng còn! Trong trí nhớ của đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn vị "mẫu thân" này luôn ghét bỏ và nhìn "y" bằng ánh mắt cay độc, phụ thân lạnh lùng, anh em trong nhà khinh thường cười nhạo, khiến y cảm thấy phẫn nộ. Nếu ngồi ở chỗ này vẫn là nguyên chủ, chỉ sợ cũng mơ mơ hồ đồ đồng ý luôn! Dù biết là những người này không có ý tốt, cũng không dám phản kháng...

Lâm Lạc Nhiên như cười như không nhìn mẹ Lâm, không lập tức trả lời, Lâm Thu Liên cũng tiến lên hát đệm: "Anh, mẹ nói đúng đó, anh cùng Thiệu Dật Hoài tiên sinh không có cảm tình... Anh ta sẽ không đối tốt với anh, anh nên vì chính mình suy xét." Lâm Thu Liên nói vô cùng thành khẩn, tựa hồ thật tâm vì hắn tính toán.

Lâm Lạc Nhiên đứng lên, sắc mặt không đổi, xoay người lên lầu, bỏ lại một câu: "Chuyện của con, không phiền các vị lo lắng."

Vài vị tiểu bối còn không kịp nói gì Lâm Lạc Nhiên đã rời khỏi, điều này lại làm cho cả nhà càng kinh ngạc cùng bất mãn với cậu. Sắc mặt mẹ Lâm càng lúc càng giống bảng pha màu, lúc xanh lúc trắng: Thằng con của tiện nhân này, làm gì có tư cách mà dám phản kháng lại!!.

Lâm Thu Liên thấy mẹ Lâm tức giận, nhanh chóng tiến lên an ủi, vài vị tiểu bối thấy mẹ Lâm bị đả kích, cũng không dám nhắc. Pháp luật thế giới này rất nghiêm khắc, Lâm Lạc Nhiên không chịu, bọn họ cũng không dám cứng rắn làm tới.

Trong lòng Lâm Lạc Nhiên cũng không thích, đời trước loại người nhà như này cậu đã gặp đến phát ngấy. Cậu quá rõ kiểu người thân như vậy rồi, đơn cử như Lâm Kì Thanh.