Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 32




Lâm Hạo Sơ thiếu chút nữa nhịn không được quăng cho Tả Trạm Vũ cái liếc mắt khinh thường nhưng cuối cùng hắn vẫn cùng Tả Trạm Vũ đi xem phim.



Lâm Hạo Sơ biết Tả Trạm Vũ nói khi nãy ngoài việc đùa giỡn ra hắn kỳ thật cũng đang châm chọc Lâm Hạo Sơ không thú vị trừ ăn ra cơm thì không còn nghĩ ra cái hoạt động gì khác. Lúc này tạm không nói về chuyện hẹn hò của hai người nhưng mà cùng nhau đi xem phim hình như cũng không phải cái hoạt động gì mới lúc hẹn hò?



Sự thật chứng minh Lâm Hạo Sơ vẫn là quá coi thường Tả Trạm Vũ, Tả Trạm Vũ dẫn hắn đến rạp chiếu phim là rạp số một cả nước, có trang bị ghế lô rộng, mỗi một cái ghế lô đều có hai màn hình công nghệ cao và hệ thống âm thanh nổi sống động cho dù là hình ảnh hay âm thanh đều vô cùng chất lượng, nói là cho người ngoài lạc vào một thế giới khác cũng không đủ.



Nghe nói ghế đệm ở đây được nhập khẩu từ nước ngoài giá cả xa xỉ. Hơn nữa, còn tặng kèm dịch vụ xoa bóp nhưng Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đều không hẹn mà cùng từ chối.



Đương nhiên giá cả ở đây cũng không rẻ, bởi vậy cũng không nhiều người đến đây, mà Lâm Hạo Sơ tuy rằng không thiếu tiền nhưng cũng chưa tới đây xem phim lần nào.



Lâm Hạo Sơ trước kia không thích xem phim, hắn thích những thứ kích thích như đua xe, đánh nhau hơn.



Ngồi trên ghế sa lông mềm mại hàng hiệu, thân thể Lâm Hạo Sơ dần dần thả lỏng. Hắn chợt nhận ra đây là lần đầu tiên hắn đi xem phim kể từ khi cha hắn qua đời tới nay. Hắn đã từng không thể bình ổn được nên cần những hoạt động gây cảm giác mạnh để quên đi cảm giác đau thương, lấp đầy tinh thần trống rỗng.



Hiện giờ sau khi đã chết qua một lần, hắn ngược lại có thể bình tâm mà xem câu chuyện của một người khác.



Phim Tả Trạm Vũ lựa chọn không giống với những gì Lâm Hạo Sơ đã đoán trước, không phải phim hài khiến người ta cười nghiêng ngả đang được tuyên truyền quảng cáo rộng rãi, cũng không phải bộ phim khoa học viễn tưởng của Hollywood được đầu tư khủng, đương nhiên cũng không phải phim điện ảnh về đề tài đồng tính…



Phim Tả Trạm Vũ mang Lâm Hạo Sơ đi xem chính là phim về đề tài chống Nhật.



Phim điện ảnh về đề tài chiến tranh đa số nam giới đều sẽ thích, cái này có lẽ liên quan đến chuyện trong lòng mỗi người đàn ông đều có khát vọng chinh phục và bảo vệ người khác. Trên chiến trường mưa bom bão đạn, vì bảo vệ tổ quốc và người thân mà các chiến sĩ hi sinh trên sa trường đều có thể dễ dàng kích thích tâm huyết của mỗi nam nhân.



Trong suốt quá trình chiếu phim, hai người từ đầu đến cuối đều không nói gì, nhưng ai cũng không bình tĩnh được.



Lâm Hạo Sơ xem vô cùng nhập tâm, không chỉ bởi vì khung cảnh chiến trường rất chân thật, càng nhiều hơn là vì những người dân vô tội chịu đựng bao tra tấn đau khổ trong chiến tranh.





Khó trách có người nói chiến tranh kháng Nhật là đề tài thu hút, thử hỏi có ai sau khi xem phim lại không thức tỉnh từ cuộc sống sa đọa để ý thức rằng cuộc sống hòa bình bây giờ đánh đổi từ từ vô số đồng bào đã hi sinh tính mạng?



Lâm Hạo Sơ nhìn những khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng trong phim nghĩ thầm rằng khó khăn mình đang gặp lúc này có là gì?



Sau khi phim chấm dứt, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau trong, hình như ai cũng nhìn thấy nội tâm ẩn dấu trong mắt đối phương.



Nội tâm vốn đầy bi thương của Lâm Hạo Sơ bỗng dâng trào một cảm giác thoải mái. Hắn nhìn về phía Tả Trạm Vũ vẫn luôn bình tĩnh, nghĩ thầm rằng cho dù Tả Trạm Vũ cố ý hay vô tình hắn vẫn muốn cảm ơn người này đã đưa mình đi xem phim hôm nay.




Khi hai người đi ra khỏi phòng chiếu, có một nhân viên đến tìm họ tính tiền, lần này Tả Trạm Vũ ngoài dự kiến của Lâm Hạo Sơ vô cùng chủ động tính tiền.



Lâm Hạo Sơ cất thẻ tín dụng vừa lấy ra vào túi, nhìn Tả Trạm Vũ tâm trạng đang vô cùng tốt bên cạnh cảm thấy rất ngoài dự đoán.



Khi nãy hắn đã xem hóa đơn, là một suất chiếu phim tình nhân vô cùng đắt đỏ, không nghĩ tới Tả Trạm Vũ khi tính tiền lại không hề có một chút tiếc nuối nào? (dắt vợ đi hẹn hò có gì mà tiếc nuối =))) ổng đang vui thấy bà nội kia kìa)



Sau khi kinh ngạc qua đi Lâm Hạo Sơ cảm thấy mình có chút suy nghĩ nhiều.



Nếu hắn đoán không sai thì tiền viện phí của Tô Duy và tiền sinh hoạt phí của hai mẹ con đều là Tả Trạm Vũ một mình gánh vác. Bản lĩnh của Tả Trạm Vũ hắn thấy qua, cho dù hiện tại Tả Trạm Vũ vẫn chưa tốt nghiệp có việc làm, cũng không có chỗ dựa vững chắc là Tô gia nhưng có một số việc đối với Tả Trạm Vũ mà nói thì không tính là khó.



Bởi vì xem phim hơn ba tiếng lúc hai người đến Lâm thị đã là năm giờ hơn cách giờ tan tầm còn chưa đến một tiếng.



Khi Lâm Hạo Sơ thấy khổi kiến trúc cao tầng trước mặt, nội tâm hắn không hề bình tĩnh.



Hắn biết tòa nhà cao lớn khí thế này được xây dựng dần dần từ thời ông nội hắn rồi sau này đến thời cha hắn dần dần tích góp từng viên gạch để mở rộng lên. Cha hắn khi còn sống thường xuyên đứng trước cửa sổ ở tầng cao nhất quan sát thế giới này.




Lâm Hạo Sơ vẫn luôn nhớ rõ khi mình còn bé sẽ khóc đòi bảo mẫu đưa đến công ty tìm cha, khi đó cha sẽ ôm hắn đứng trước cửa sổ mà hắn lúc đó còn nhỏ sợ độ cao ôm chặt cổ cha, có dỗ thế nào cũng không chịu liếc mắt nhìn xuống dưới một lần.



Sau này có một lần cha hắn từ từ hướng dẫn cuối cùng cũng thuyết phục được hắn.



Lâm Hạo Sơ vĩnh viễn không quên, lúc ấy hắn thật cẩn thận nhô đầu ra từ trên vai của cha, trước mắt hắn là hình ảnh người xe đông đúc và ánh đèn màu sắc sặc sỡ, cùng cảm giác giẫm đạp thế giới dưới chân…



Khóe miệng không nhịn được nhếch lên, Lâm Hạo Sơ nghĩ thầm đời trước hắn có bao nhiêu ngu ngốc mới có thể đem tâm huyết của ông nội và cha mình cứ như vậy chắp tay tặng cho Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đang có tư tâm!!!



Dùng thời gian dài để điều chỉnh tâm trạng, Lâm Hạo Sơ không rõ ràng mình lúc đó đã nghĩ gì. Lúc hắn lấy lại tinh thần thì phát hiện Tả Trạm Vũ mặt không đổi sắc nhìn mình, trên mặt không hề có sự mất kiên nhẫn. Hắn nhìn Tả Trạm Vũ, thậm chí hắn còn có một loại ảo giác mình không phải đang một mình chiến đấu với hai mẹ con Chu Văn Vận, thì ra hắn không chiến đấu một mình…



Lâm Hạo Sơ đẩy ra cửa kính thủy lực sạch sẽ không một hạt bui, đập vào mắt chính là sàn đá cẩm thạch sáng bóng, theo phong cách châu Âu mà cha hắn khi còn sống thích nhất.



Đối diện là quầy lễ tân, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cao cấp đang ngồi, khiến người khác cảm thấy vô cùng hấp dẫn.



Cũng không biết có phải lúc này đã gần đến giờ tan sở hay không, mà mấy cô gái trước quầy lễ tân có vẻ thả lỏng hơn so với mọi khi, ai cũng chờ mong đến cuộc hẹn sắp tới cả người đều lộ vẻ thả lỏng lười biếng, cuối cùng các cô đơn giản ngồi cùng một chỗ nói chuyện trời dưới đất.




“Mọi người nói xem Lâm tổng của chúng ta thích loại phụ nữ nào? Chưa bao giờ thấy hắn thân cận cùng người phụ nữ khác!” – Một cô gái tóc cuộn sóng nói, bởi vì lúc nãy cô nhìn thấy Lâm Bác Hiên ra ngoài cùng với nam thư ký liền nhịn không được vừa trang điểm vừa tám chuyện.



Một cô khác đang ngồi sau bàn nghe vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, vẻ mặt trêu đùa nói: “Cái cô này, lát nữa tan ca một bên hẹn hò với bạn trai một bên lại muốn Lâm tổng, thật đúng là đứng núi này trông núi nọ!”



“Vậy thì sao chứ?” – Cô gái ban đầu lại nói, cũng không làm bộ làm tịch: “Hiện tại chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp một chút ai không muốn có con? Người hướng lên cao, nước chảy chỗ sâu, nếu gặp gỡ một người tốt tội tình gì không túm lấy? Chờ tôi điều tra xem Lâm tổng thích kiểu người nào nhất định tôi sẽ chăm chỉ tu luyện! Huống hồ…”



Nói tới đây, thần sắc cô gái càng thêm trang trọng, đáy mắt tràn ngập ái mộ đối với tiền của Lâm Bác Hiên.”Lâm tổng chưa từng có scandal với người phụ nữ nào, cũng không giống như sếp ở công ty khác vừa già vừa xấu chỉ có vài đồng tiền bẩn lại muốn đùa giỡn hết người này đến người khác!”




Cô vừa dứt lời cũng khiến cho những người khác vô cùng đồng ý gật đầu.



Chính xác là Lâm Bác Hiên khá thân cận với một vài cấp dưới nhưng Lâm Bác Hiên hiếm khi qua lại với phụ nữ, cũng không đến quán bar hay những chỗ ăn chơi càng không mập mờ với người phụ nữ nào hết.



“Mọi người quên hết rồi sao, chúng ta vẫn còn một vị thái tử? Hình như là con trai ruột của Lâm tổng trước kia? Theo lý thuyết hắn mới là người thừa kế công ty hợp pháp! Chắc là một ngày nào đó Lâm tổng sẽ trả lại công ty cho hắn?”



Cô gái đang nhắn tin với bạn trai vừa mới đến công ty không lâu, rốt cục nhịn không được cũng gia nhập vào đội chém gió tò mò hỏi.



Nhất thời các cô gái ngồi tại quay lễ tân hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt ý vị sâu xa…



Thật lâu sau, một cô đã vào công ty khá lâu cũng nổi thiện tâm giảng giải cho em gái vào sau mình.



“Hiện tại người nào không biết Lâm thị sớm muộn gì cũng là của Lâm tổng? Không phải con ruột thì đã sao? Thái tử gia kia rất không có tiền đồ! Nghe nói hắn từ nhỏ đã hay gây chuyện, thành tích vô cùng kém cỏi chỉ hận không thể đẩy công ty cho Lâm tổng tiếp quản, đây không phải là đồ điên muốn đem sản nghiệp của gia đình cho người ngoài hả? Mà hắn cũng không lo chờ mình hết giá trị lợi dụng có thể bị đá ra khỏi cửa hay không!”



“Đúng vậy, thời cổ đại anh em ruột vì tranh giành ngôi hoàng đế còn tự giết lẫn nhau. Huống chi một chút quan hệ huyết thống cũng không có? Người không vì mình trời chu đất diệt, hiện tại cũng có không ít con nhà giàu vì tranh giành gia sản mà đấu đá túi bụi đó sao?” – Một cô khác vội vàng phụ họa nói.



Lúc này mọi người đang nói chuyện đều còn không chú ý tới có hai thanh niên giống như học sinh đang đi tới phía bên này.



Những gì mọi người vừa nói Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ nghe không sót một chữ. Lâm Hạo Sơ nhịn không được nhìn về phía Tả Trạm Vũ, chỉ thấy Tả Trạm Vũ đang nhướn mày nhìn hắn không hề kinh ngạc với những gì các cô vừa nói, thậm chí còn cười với hắn đến ý vị sâu xa.



Lâm Hạo Sơ lập tức hiểu rõ, ngay sau đó cũng nở một nụ cười tự giễu.



Thì ra tất cả mọi người đều thấy rõ, chỉ có mình hắn là người ở bên trong thì lại mắt mù…