Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 43




Tả Trạm Vũ biết Lâm Hạo Sơ nhất định nghe hiểu hắn nói, hắn vẫn rất tin tưởng chỉ số thông minh của tên đó.



Cho nên hắn tin tưởng vững chắc linh hồn của hai người có thể đạt đến sự phù hợp vô cùng hoàn hảo, đương nhiên thân thể cũng vậy… (ổng ảo tưởng quá man =)))



“1, 4- benzodiazepine…” Tả Trạm Vũ đang bày một mâm thức ăn chay trước mặt Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu.



Lâm Hạo Sơ sửng sốt một chút nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra đây chính là chất mà Chu Văn Vận đã thêm vào trong nước uống của mình, cũng chính là thành phần trong thuốc ngủ.



Nhưng Tả Trạm Vũ đột nhiên nhắc đến cái này là muốn nói gì?



Lâm Hạo Sơ nghi hoặc trong lòng, gắp một miếng thức ăn trước mặt bình tĩnh chờ Tả Trạm Vũ lên tiếng nói tiếp.



Tả Trạm Vũ đẩy đĩa thức ăn lại gần hắn. Khi thấy Tả Trạm Vũ bê thức ăn từ trong bếp đi ra, Lâm Hạo Sơ không tự chủ được lại nhìn thêm vài lần. Hắn vốn là thiếu gia nhà giàu, mỗi bữa cơm đều có đầu bếp hàng đầu chế biến nhưng khi bất chợt nhìn thấy một bàn thức ăn chay đơn giản này hắn bỗng có cảm giác trước mắt mình sáng ngời.



Ăn qua sơn hào hải vị có khi ngược lại càng muốn ăn chút cơm rau dưa, đây dường như là bản tính của mỗi người. Tả Trạm Vũ đã đánh trúng điểm này, buổi sáng chế biến ra một mâm cơm thanh đạm thật sự rất hợp khẩu vị của hắn. Hơn nữa khả năng nấu nướng của Tả Trạm Vũ quả thật không tồi, hai món ăn rất vừa phải, hương vị cũng rất ngon.



Lâm Hạo Sơ ăn không ngừng được chợt nghe Tả Trạm Vũ mở miệng nói: “Thành phần độc tính cũng không lớn, nếu có người muốn mạng của cậu nhất định sẽ không dùng nó.” Nói xong hắn dừng một chút mới tiếp tục câu chuyện: “Nhưng tôi nghĩ bọn họ cuối cùng vẫn muốn cho cậu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”



Lâm Hạo Sơ bỗng dưng ngẩn ra.



Hoàn toàn biến mất là gì hai người tất nhiên là không cần nói cũng biết, hắn ngược lại không ngờ rằng Tả Trạm Vũ là một người ngoài lại hiểu rõ đến như vậy. Cũng chỉ có Lâm Hạo Sơ hắn đến tận lúc chết mới nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận.



“Thật ra bọn họ có thể sớm đuổi cậu ra khỏi nhà nhưng là bọn họ lại không làm như vậy lại còn đối với cậu rất tốt, hiển nhiên là muốn giữ danh dự với người ngoài.” Tả Trạm Vũ tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Bọn họ tính toán rất sâu xa.”



Đối với chuyện này Lâm Hạo Sơ từ chối cho ý kiến.



Quả thật sau khi cha hắn qua đời ba năm Lâm Bác Hiên cũng gần như đã nắm tập đoàn Lâm thị trong tay. Tuy rằng đa số cổ phần của công ty trên danh nghĩa vẫn nằm trong tay hắn nhưng lúc ấy hắn không hề phòng bị bọn họ, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên căn bản không cần phí tâm tư tính toán vẫn có thể dễ dàng mà đem cổ phần chuyển sang danh nghĩa của mình dễ dàng thu Lâm thị vào trong túi.



Cái tiết mục tranh giành tài sản này năm nào cũng có, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Người cuối cùng rơi vào kết cục hai bàn tay trắng cũng chỉ khiến người khác đồng tình thương cảm mà thôi, cũng không có ai mạo hiểm cứu giúp hoặc xen vào chuyện của người khác.



Cho dù Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên bận tâm đến việc hắn mới là con ruột của cha mình, lo lắng cho dù là đạo đức hay pháp luật cũng đều đứng về phía hắn, bọn họ cũng có thể mỗi năm cho hắn một số tiền rồi đuổi hắn đi, ai sẽ đứng ra bất bình vì hắn? Người Thạch gia cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.



Nhưng hai mẹ con nhà này lại không làm như vậy, họ vẫn mỗi ngày cực khổ diễn cho hắn xem vở kịch mẹ kế hiền hậu và anh trai tâm lý, lý do chính như Tả Trạm Vũ đã nêu ở trên, họ đã tính toán sâu xa hết thảy.



Trong thời đại xã hội hóa, danh tiếng và danh dự càng thêm quan trọng đối cới một doanh nghiệp. Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên tất nhiên là lo lắng đến lúc đó sẽ tuôn ra tin tức nói bọn họ “vong ân phụ nghĩa”, “coi lợi ích là trên hết” linh tinh sẽ gây ảnh hưởng đến công việc sau này, dù sao mấy hợp đồng có giá trăm vạn thậm chí cả triệu cũng đủ để ai cũng phải cân nhắc.



Bọn họ vừa muốn đút Lâm thị vào túi mình lại vừa muốn dựng nên hình tượng chính trực thiện lương, tốt nhất là tìm ra một cách để duy trì mọi thứ chỉ sợ tương lai họ thật sự sẽ tìm cách để Lâm Hạo Sơ biến mất khỏi thế giới này.



Về phần làm thế nào để hắn biến mất một cách nhanh gọn, Lâm Hạo Sơ nhớ lại đời trước mình bị treo cổ đến chết khóe miệng không khỏi cười lạnh…



Để hắn biến mất khỏi thế giới này theo cách hoàn mĩ nhất, tất nhiên chính là ——



“Tự sát.” Tả Trạm Vũ đem nụ cười lạnh của Lâm Hạo Sơ khóe miệng nhìn tại đáy mắt, thản nhiên nói: “Không quan trọng là ngoài ý muốn hay là ốm chết, đều có thể để lộ sơ hở hơn nữa nếu là người có tâm tỷ như Thạch gia nhất định sẽ điều tra nguyên nhân cậu chết. Cho nên, bọn họ sẽ tìm khả năng để thực hiện ý đồ dụ cậu tự sát.”



Vừa nói dứt lời hạ, Lâm Hạo Sơ cũng nhịn không được ở trong lòng thưởng cho Tả Trạm Vũ một tràng pháo tay. Tiểu tử này thật sự rất thông minh rất liệu sự như thần, không biết còn tưởng hắn mới là đứa trọng sinh!





“Chừa chút tâm nhãn.” Tả Trạm Vũ lại dùng thìa múc thêm cháo vào trong bát của Lâm Hạo Sơ, khi nói những câu này không còn dáng vẻ thảnh thơi nói chuyện phiếm ngày thường nữa mà là nghiêm túc, trong mắt cũng ẩn dấu sát khí ngoan lệ.



Lâm Hạo Sơ cứ nhìn một lần đã hiểu, thông minh như Tả Trạm Vũ không có khả năng không biết rằng sau khi hắn vào thực tập trong tập đoàn Lâm thị sẽ bị Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận theo dõi. Hai mẹ con này rất cẩn thận khôn khéo, cho dù hắn không để lộ sơ hở thì bọn họ cũng vẫn là sẽ hoài nghi hắn, mà chỉ cần hắn hơi chút có dấu hiệu đáng nghi bọn họ nghĩ cách đối phó Lâm Hạo Sơ thế nào nhất định cũng sẽ nghĩ cách đối phó Tả Trạm Vũ như vậy.



Mà ngay cả Trần tẩu cũng nhìn ta hắn đấu với Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hoàn toàn không có phần thắng, Tả Trạm Vũ sao lại không nhìn ra thế cục?



Nhưng Tả Trạm Vũ vẫn không chút do dự tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm vì hắn.



Lâm Hạo Sơ không tránh khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật sâu mà nhìn thoáng qua Tả Trạm Vũ, trầm giọng nói: “Sau khi về tôi sẽ nói với anh ta vấn đề thực tập.”



Tả Trạm Vũ câu môi, không nói gì nữa.



Tuy rằng Lâm Hạo Sơ không nói “Cám ơn” hắn, nhưng hắn tin rằng tiểu tử này sẽ đem những gì hắn đã làm ghi tạc trong lòng cả đời.




Thật ra mà nói hắn thật sự không muốn nghe người kia nói cám ơn rồi phát cho mình cái thẻ người tốt linh tinh gì đó. Nếu vậy thật hắn nhất định sẽ trói tên kia lên giường rồi làm, làm ba ngày ba đêm cho Lâm Hạo Sơ không xuống được giường luôn...



“Tiểu thiếu gia đã về rồi?” Khi Lâm Hạo Sơ lái xe về đến nhà, Trần tẩu lập tức từ trong sảnh nhiệt tình chạy ra chào đón, cười hỏi thăm.



“Vâng.” Lâm Hạo Sơ lễ phép đáp lời, đưa túi thức ăn trong tay cho Trần tẩu.”Trần tẩu, đây là canh tôi dừng lại trên đường mua về, nghe nói rất tốt với những người tuổi trung niên như tẩu, tôi liền mua cho tẩu và bác Vương một phần, phiền tẩu mang cho bác Vương giúp.”



“Được, được. Tiểu thiếu gia thật có lòng!” Trần tẩu cười đến nếp nhăn trên mặt càng sâu, trong lòng lại nghĩ nhà hàng Lâm Hạo Sơ mua nhất định rất sang trọng cao cấp, một phần canh này nhất định rất quý, trong một lúc nào đó bà ta bỗng cảm thấy mình đã chiếm được lợi lộc.



Lâm Hạo Sơ nhìn ra tiểu tâm tư của Trần tẩu rất rõ ràng, hắn cười nhạt nói: “Trần tẩu, anh của tôi đang ở nhà sao?”



Thật ra hắn chủ yếu mua canh về cho lão Vương, nhưng nói về thâm niên làm việc tại Lâm gia thì Trần tẩu còn lâu hơn cả lão Vương, nếu chỉ mua cho lão Vương hiển nhiên Trần tẩu sẽ có chút ý kiến.



Một suất canh mà thôi, Lâm Hạo Sơ đương nhiên sẽ không tính toán, hắn hiện tại đang lo lắng lão Vương lúc nào mới có thể khá lên.



Sau chuyến đi tỉnh ngoài về đến Lâm gia, lão Vương tất nhiên hận Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên vô cùng, nhưng vì Lâm Hạo Sơ lại không thể không nhịn, đối với những chuyện mà trước đây ông đã làm với Lâm Hạo Sơ trong lòng cũng vô cùng áy náy, bởi vậy mấy hôm nay khẩu vị ông cũng kém Lâm Hạo Sơ nghe đầu bếp nói ông đã mấy bữa không ăn cơm.



“Đại thiếu gia đang ở phòng làm việc!” Trần tẩu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Hạo Sơ, vẫn tươi cười nói.



“Được, tôi đi tìm anh tôi.” Lâm Hạo Sơ lễ phép trả lời, nhìn Trần tẩu không nhịn được lại nghĩ, ngày nào Trần tẩu cũng bỏ thêm thuốc ngủ vào trong nước của hắn nhưng hiển nhiên bà ta chưa bao giờ áy náy.



Lâm Hạo Sơ nhếch môi, sắc mặt bình tĩnh lên lầu.



Hắn tìm Lâm Bác Hiên đương nhiên là để nói chuyện đi thực tập của Tả Trạm Vũ. Vận khí của hắn không tồi, bình thường Lâm Bác Hiên sẽ không ở nhà vào thời gian này. Gã bình thường đi sớm về trễ, tới đêm khuya mới có thể trở về nhà. Trước kia Lâm Hạo Sơ cho rằng Lâm Bác Hiên là đi xã giao, hiện giờ nghĩ lại phỏng chừng gã đa số đều đến nhà hàng gần ngoại ô kia ở với ông chủ ôn nhu.



Ầy, Chu Văn Vận vẫn còn tưởng con trai bảo mối của mình ngày nào cũng phải đi xã giao. Vẫn còn đang đau lòng!



“Anh, em vào được không?” khóe miệng Lâm Hạo Sơ nhếch lên một nụ cười không rõ ý nghĩa, gõ gõ cửa phòng làm việc.



Lâm Bác Hiên có lẽ đối với việc Lâm Hạo Sơ tìm mình có chút ngoài ý muốn, qua một hồi lâu trong phòng mới truyền ra tiếng bước chân, cửa lúc này mới được mở ra.




“Tiểu sơ, tìm anh có chuyện gì sao?” Đối mặt với Lâm Hạo Sơ, Lâm Bác Hiên theo thường lệ cười rất ôn hòa.



Lâm Hạo Sơ theo bản năng nhìn lướt qua bàn học cách đó không xa, bên trên chồng chất đủ loại tài liệu giấy tờ như một ngọn núi nhỏ.



Bình tĩnh mà xem xét Lâm Bác Hiên xem như một người làm việc chăm chỉ, năng lực cũng không kém, Lâm thị dưới sự chỉ đạo của gã mấy năm nay lợi nhuận chỉ có lên không có xuống. Lâm Hạo Sơ có khi sẽ nghĩ nếu như Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận không có âm mưu hãm hại hắn, hắn có lẽ sẽ cam tâm tình nguyện tự tay giao công ty cho Lâm Bác Hiên.



Nhưng lúc này đã chết qua một lần, hắn lại cảm thấy nắm tiền trong tay mới là quan trọng nhất…



“Anh, những cái này đều là tài liệu của công ty sao?” Lâm Hạo Sơ đi đến, cũng không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.



“Đúng vậy! Tiểu Sơ không biết đâu, anh ngày nào cũng làm việc mệt nhọc vất vả, ngay cả thời gian ngủ lấy hơi cũng không có.” Lâm Bác Hiên than thở nói.



Lâm Hạo Sơ không nhịn được cười lạnh trong lòng.



Hắn sao lại không biết trong lòng Lâm Bác Hiên đang toan tính cái gì? Còn không phải là đang ám thị tâm lý cho hắn để phòng ngừa hắn có suy nghĩ muốn đến Lâm thị sao?.



“Quả thật rất vất vả, tài liệu nhiều thế chứ!” Lâm Hạo Sơ phụ họa theo gã, lại yên lặng mà ở trong lòng bổ sung một câu: cho dù vất vả, Lâm Hạo Sơ hắn nhất định sẽ đòi lại Lâm thị!



Lâm Bác Hiên nghe vậy cũng chỉ cười, nghĩ thầm rằng đứa ngu xuẩn này thật không có tiền đồ, cả ngày cũng chỉ biết chơi bời lêu lổng.



“Tiểu Sơ, tìm anh có chuyện gì sao?” Gã hỏi.



“Anh, là như vậy, công ty nhà mình có cần nhân viên thực tập không? Một người bạn của em, chính là người cùng ăn cơm lần trước ấy, cậu ấy muốn đến công ty chúng ta thực tập.” Lâm Hạo Sơ hỏi, cuối cùng còn cố ý cường điệu một câu: “Cậu ấy là sinh viên của trương H, thành tích học tập rất đỉnh, năm nào cũng xếp thứ nhất!”



Lâm Bác Hiên giật mình, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.



Mặc dù khi phát hiện Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ rất thân thiết Lâm Bác Hiên liền hoài nghi Tả Trạm Vũ là vì có thể vào Lâm thị mà cố ý tiếp cận Lâm Hạo Sơ. Không lâu sau Lâm Hạo Sơ nói không chừng sẽ theo gợi ý của Tả Trạm Vũ mà đi tìm gã để nói chuyện này nhưng Lâm Hạo Sơ lại vì chuyện Tả Trạm Vũ phải chuẩn bị cho trận thi đấu sang năm mà chần chừ, hơn nữa Tả Trạm Vũ còn phải chăm sóc mẹ cuối cùng vẫn luôn không nhắc đến khiến Lâm Bác Hiên cho rằng những việc này đều do Tả Trạm Vũ giật dây.




Đối với chuyện mình liệu sự như thần Lâm Bác Hiên đương nhiên rất đắc ý, nhưng đối với đề nghị của Lâm Hạo Sơ gã vẫn có chút kiêng kỵ.



Hết thảy đều nằm trong dự đoán của Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ, Lâm Bác Hiên xử sự rất cẩn thận. Gã thật sự là lo lắng ngày nào đó Lâm Hạo Sơ sẽ thức tỉnh muốn đòi lại công ty cho nên dù hiện tại Lâm Hạo Sơ không biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn muốn nhúng tay vào công việc của Lâm thị thì gã vẫn lo lắng khi cho bạn của Lâm Hạo Sơ vào công ty.



Nhưng nếu như một yêu cầu đơn giản như thế này cũng không đồng ý gã cũng lo sợ Lâm Hạo Sơ sẽ suy nghĩ trong lòng. Dù sao công ty cũng là của nhà nó, lỡ như qua việc lần này nó lại phát hiện ra mình không có chút thực quyền gì rồi lại sinh ra suy nghĩ tương lai phải đòi lại Lâm thị thì càng không xong.



“Anh, ngày mai anh thử đi hỏi phòng nhân sự đi, có được không anh?” Rất nhiều người khi làm việc khác xa với những gì mình đã nói, Lâm Bác Hiên cũng không ngoại lệ. Vì vậy gã nói cần thời gian để bàn bạc kỹ hơn rồi tính sau.



Lâm Hạo Sơ đương nhiên rõ ràng Lâm Bác Hiên đang nghi kỵ, hắn chỉ ngoan ngoãn cười nói: “Được rồi! Cám ơn anh!”



“Cảm ơn cái gì? Em là em trai bảo bối của anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh!” Lâm Bác Hiên vẻ mặt tươi cười nói, mệt gã còn chưa bị cái biệt hiệu tự đặt “em trai bảo bối” làm cho nôn chết. “Em còn chuyện gì nữa không?”



Lâm Hạo Sơ ở trong lòng lặng lẽ khinh bỉ Lâm Bác Hiên, nói tiếp: “Không có việc gì, anh nếu đang bận! Em liền không quấy rầy nữa!” Hắn nói xong liền đi ra ngoài.



Sau khi về phòng Lâm Hạo Sơ theo thường lệ đứng ở chỗ camera không chiếu đến, lấy ra di động mới mua chuyển hình ảnh sang phòng của Chu Văn Vận.




Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Lâm Bác Hiên rất tốn tâm trí cho việc đi thực tập của Tả Trạm Vũ. Hắn vừa mới rời đi không bao lâu Lâm Bác Hiên liền vội vã đi tìm mẹ mình để bàn bạc.



Chỉ tiếc lúc này Chu Văn Vận đang đắp mặt nạ.



Chu Văn Vận là một người rất quan tâm chăm sóc bản thân, mỗi ngày đắp mặt nạ ít nhất hai lần, hơn nữa khi đắp mặt nạ lại không hề nói năng gì cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng, bởi vậy Lâm Bác Hiên chỉ có thể ngồi ở một bên chờ.



Mãi cho đến khi tiếng chuông đồng hồ vang lên Chu Văn Vận mới bóc mặt nạ, nhìn gương trong bộ trang điểm cao cấp nhập khẩu phiền não nghĩ ngợi, sao mỗi ngày bà ta lại càng cảm thấy da mình không còn mềm nhẵn nữa, khóe mắt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn…



Yêu cái đẹp đều là bản tính của phụ nữ, Chu Văn Vận nhìn chằm chằm mình trong gương thật sự rất nôn nóng bất an, trong giây lát đã quăng Lâm Bác Hiên đang ngồi cạnh lên chín tầng mây.



“Mẹ!” Lâm Bác Hiên hình như có chút không vừa lòng, lên giọng nhắc nhở



Chu Văn Vận nhất thời hoàn hồn lại, lúc này mới nhớ tới chuyện so với nhan sắc còn quan trọng hơn chính là công ty Lâm thị.



“Con nói là ngu xuẩn muốn cho Tả… Tả…” Chu Văn Vận suy nghĩ rất lâu vẫn không nhớ nổi tên của Tả Trạm Vũ, đành phải nói tiếp: “Cho cái người đã hủy dung Thạch Thư Tình vào công ty thực tập?”



“Đúng vậy! Hiện tại con vẫn chưa đồng ý.”



Chu Văn Vận nhíu mày, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ.



Lâm thị lớn như vậy nuôi thêm một nhân viên cũng không mất gì, nếu không đồng ý ngu xuẩn nhất định sẽ bất mãn. Hai mẹ con bọn họ vẫn luôn tỏ ra nuông chiều nó, yêu cầu nào của nó cũng đáp ứng, nếu như không đồng ý chuyện này có lẽ hậu quả có chút phiền toái.



“Vẫn là đồng ý đi! Nhưng phải cho người theo dõi sát sao thằng nhóc họ Tả, chỉ cần hơi có vấn đề gì liền không cần thủ hạ lưu tình.” Thật lâu sau Chu Văn Vận mới mở miệng nói. Bà ta nghĩ thằng nhóc họ Tả tuy rằng rất thông minh nhưng cũng chỉ mới ra đời, huống hồ còn không có gia thế nên bọn họ còn không lo lắng không đối phó được. Mà ngay cả việc khiến nó lặng lẽ biến mất khỏi thế giới, hẳn là đối với bọn họ cũng không phải việc khó…



“Vâng, con cũng nghĩ như vậy.” Lâm Bác Hiên gật gật đầu nói.



“Con trai, mẹ không muốn nghĩ đêm dài lắm mộng tốt nhất là tìm cách cho ngu xuẩn kia…” Chu Văn Vận nhìn Lâm Bác Hiên, không nói tiếp.



Lâm Bác Hiên sao lại không hiểu mẹ mình muốn nói gì, gã trầm giọng nói: “Mẹ nói không sai, cũng miễn cho chúng ta vẫn luôn phải lo lắng đề phòng. Dạo này ngu xuẩn đối xử với người làm trong nhà rất tốt, đám người làm đó cũng rất thích nó mà ngay cả Trần tẩu mỗi ngày đều rất vui vẻ chạy ra đón lúc nó về nhà.”



Chu Văn Vận nghe vậy sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, lạnh giọng nói: “Đúng thế, ngu xuẩn này quả thực đã thay đổi. Học tập rất chăm chỉ khiến mẹ rất lâu rồi không yên tâm ngủ ngon được, vẫn luôn mơ thấy nó ngồi trong phòng làm việc của con…”



Văn phòng của Lâm Bác Hiên trong miệng Chu Văn Vận chính là văn phòng trước kia của ông nội và cha Lâm Hạo Sơ, là văn phòng của người to nhất tập đoàn Lâm thị.



Tuy rằng chỉ là giấc mơ của mẹ nhưng Lâm Bác Hiên không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo một cách khó hiểu…



________________________________________



Tiểu kịch trường:



Tả Trạm Vũ: “Đừng nói cảm ơn tôi, hãy dùng thân thể để báo đáp.”