Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 97: Thiếu




Hạng mục hợp tác với TH.S được khởi công, Lâm thị như được hồi sinh, cổ phiếu cũng một đường tăng giá thậm chí còn cao hơn cả mức cao nhất của năm ngoái. Những người trước đó đã lỡ bán cổ phiếu đi bây giờ đều hối hận đến muốn mổ bụng tự sát, thí dụ như Lý Lâm Chiêu tiếc đến nỗi ôm Hứa Hựu Lễ khóc ròng đến mức Hứa Hựu Lễ vẫn luôn không vừa mắt cũng phải mềm lòng, cố nén xúc động muốn đẩy người ra cứng ngắc vươn tay vỗ vai an ủi.

Hứa Hựu Lễ không biết tên đàn ông đang rúc vào ngực mình khóc tức tưởi lúc này đang lặng lẽ nhếch miệng cười…

Đương nhiên cũng có vài người ngốc nghếch sau một đêm thành đại gia.

Về phần Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, ngày đó sau khi Tô Tư Lân rời đi một hồi lâu, bọn họ vẫn dây dưa chửi bới đánh nhau khiến ai cũng nghĩ hai người họ là kẻ thù không đội trời chung chứ không phải mẹ con ruột.

Người qua đường vây xem vui vẻ, thường thường cười nhạo vài tiếng, vẻ mặt xem thường.

Ai ngờ Chu Văn Vận vẫn luôn rơi vào thế yếu lại đột nhiên không biết từ nơi này móc ra một con dao, thừa dịp mọi người không chú ý đâm vào ngực Lâm Bác Hiên.

Đợi lúc mọi người hóng chuyện tỉnh táo lại, có người bắt đầu gấp gáp gọi cấp cứu, cũng có người xông lên trước muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp. Chu Văn Vận đối trực tiếp đâm vào ngực Lâm Bác Hiên mấy nhát dao, vừa chuẩn lại ác, máu tươi khắp người bà ta, đôi mắt trống rỗng của bà ta lấp lánh thứ ánh sáng kì lạ tựa như ma quỷ, miệng lại như đang thì thầm : “Tao muốn giết mày giết mày, ai bảo mày hại tao táng gia bại sản… Tao muốn giết mày giết mày, ai bảo mày hại tao táng gia bại sản…”

Lâm Bác Hiên tử vong tại chỗ, hai mắt mở trừng trừng, gã sao cũng không thể ngờ được bản thân sẽ dùng cách như vậy để rời khỏi nhân thế, chết trên tay chính mẹ ruột của mình, quả nhiên là chết không nhắm mắt…

Sau đó đương nhiên Chu Văn Vận bị bắt, Lâm Hạo Sơ đi thăm cũng chỉ nói với bà ta một câu ——

“Còn nhớ rõ hai mẹ con lúc trước không? Một người vì bảo vệ tính mạng mẹ mình mà không màng sống chết bản thân, một người lại căn dặn con trai sau này đừng vì ai mà nguy hiểm tính mạng, tôi chính là đạo diễn sau màn, không nghĩ tới bà và con trai bà lại trở thành chó cắn chó.”

Chu Văn Vận giật mình, lúc này bà ta mới nhớ ra mình và Lâm Bác Hiên là mẹ con thân sinh, Lâm Bác Hiên đã từng đối với bà ta nói gì nghe nấy, bà ta từ sáng đến tối sẽ chờ con trai đi làm trở về. Bọn họ là mẹ con, là người thân ruột thịt gần gũi nhất, bọn họ rõ ràng vinh nhục cùng hưởng, vì sao, vì sao lại lưu lạc đến nông nỗi này?!

Thì ra bắt đầu từ khi bà ta phát hiện ra Lâm Bác Hiên là đồng tính luyên ái, giữa họ cũng dần xuất hiện ngăn cách, tiết mục của hai mẹ con kia, sau đó là chuyện bà ta chơi 4P cùng trai trẻ, còn cả việc hai tên đua xe tống tiền, khiến hai mẹ con họ không ngừng đấu đá khích bác trào phúng nhau.



Mà tất cả, tất cả đều là Lâm Hạo Sơ làm ra!!!

Cuối cùng chính là chuyện cổ phần Lâm thị, vụ án lừa đảo của Lưu Phóng, kẻ đứng sau giật dây tất cả chính là Lâm Hạo Sơ! Là nó hại bà ta hai bàn tay trắng, ngay cả con trai cũng không còn, là tự tay bà ta kết thúc sinh mạng của đứa con!

Chu Văn Vận rốt cục cuồng loạn bắt đầu khóc rống gào thét, thanh âm phát ra giống như một người sắp chết, chỉ tiếc Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng nói xong liền xoay người rời đi, bà ta khóc mắng đến càng ruột gan đứt từng khúc, hắn lại càng vui vẻ…


Sau đó Chu Văn Vận bị phán chung thân, nghe người ở bên trong nói bà ta thường bị bạn tù hành hạ, tinh thần ngày nào cũng phải đối mặt với thực cảnh bản thân mất đi tự do, hơn nữa mỗi ngày đều đắm chìm trong áy náy khi giết con trai và nỗi oán hận với Lâm Hạo Sơ, bà ta còn bị bách bệnh quấn thân, thường phải vào viện điều trị, thậm chí có vài lần bà ta làm loạn đòi tự sát nhưng không lần nào thành công.

Kết cục của Chu Văn Vận đúng như Lâm Hạo Sơ kỳ vọng, sống không bằng chết…

Mà Lâm Hạo Sơ của chúng ta được mọi người nhắc đến say sưa, thậm chí được truyền thông xưng là “nhân vật trẻ tuổi thần kỳ” hiện tại đang cùng tiểu công nhà mình nắm tay đến gặp người Tô gia.

“Bà xã đừng sợ, ông ngoại và bác đều bị tình yêu em dành cho anh làm cảm động!” Tả Trạm Vũ hớn hở nói xong liền thưởng một nụ hôn lên trán Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ không khỏi có chút buồn cười, tùy ý người nào đó nhẹ nhàng hôn lên mặt, làm dăm ba cái hành động không đứng đắn trên mặt mình.

Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cùng một ai đó sến súa như vậy, còn sến súa đến vui vẻ…

Còn chuyện công ty thiếu chút nữa phá sản, thật ra mấy ngày trước khi mảnh đất kia được phê duyệt, Lâm Hạo Sơ mới hiểu vì sao Tả Trạm Vũ nhắc hắn án binh bất động, vì sao phải đồng ý sẽ không làm gì.

Thì ra từ sớm Tả Trạm Vũ đã nhìn ra ý đồ thật sự của bác ruột —— dạy dỗ bọn họ, nhưng cũng chỉ là dạy dỗ thôi. Tô Tư Lân cũng không có ý định làm Lâm thị thật sự suy sụp, hơn nữa còn giúp bọn họ diệt trừ hai mối uy hiếp là Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.


Cho nên không thể không nói, Tô Tư Lân là một người thủ đoạn cao minh, không động thanh sắc mà khiến cả Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận rơi vào bẫy rập của mình, cả đời đều không xoay người…

Lâm Hạo Sơ cảm thấy Tô Tư Lân giúp bọn hắn ngoại trừ vì cơ nghiệp tổ tiên cũng vì cả Tả Trạm Vũ còn một nguyên nhân càng thêm mấu chốt chính là Tô Tư Lân nhận ra Tả Trạm Vũ tuy rằng bề ngoài giống Tả Chấn Phi nhưng tính cách, sự tự chủ, thủ đoạn làm việc, ý chí ngược lại càng giống người Tô gia, mà đây cũng là nguyên nhân họ lựa chọn chấp nhận Tả Trạm Vũ.

Lâm Hạo Sơ chắc chắn nếu tính cách của Tả Trạm Vũ cũng giống Tả Chấn Phi thì dù cho Tô gia muốn tuyệt hậu cũng tuyệt đối không để Tả Trạm Vũ trở về.

Điểm này Lâm Hạo Sơ rõ ràng, Tả Trạm Vũ lại càng rõ, chỉ là tên này cố ý không nói, muốn mọi công lao đều là của mình.

Lâm Hạo Sơ không khỏi nở nụ cười, nhéo nhéo tay Tả Trạm Vũ đang nắm tay mình.

Hai người cứ như vậy tay trong tay bước vào, gặp được hàng xóm cũng không buông cho dù những người đó có dùng ánh mắt khác thường nhìn họ, bọn họ cũng sẽ chào lại theo đúng lễ nghi.


Khi hai người đến dưới lầu Tô Tư Lân trùng hợp cũng đến, đang ngồi trong một chiếc xe Bently đen dài, nhìn thấy Tả Trạm Vũ mà Lâm Hạo Sơ mười ngón nắm chặt đi ra nhịn không được không thoải mái ho nhẹ một tiếng dời ánh mắt, qua một lúc mới lại quay đầu thản nhiên nói: “Lên xe đi.”

Vệ sĩ tây trang đen đã sớm mở cửa xe, Tả Trạm Vũ mang theo Lâm Hạo Sơ ngồi xuống, cửa ngay lập tức đóng lại, vệ sĩ lại đi lên một chiếc xe thương vụ phía sau.

Hai chiếc xe nghênh ngang rời đi trong ánh mắt của những hộ gia đình xung quanh, hàng xóm phía sau luận sôi nổi, nói sớm cảm thấy Trạm Vũ không phải người bình thường, thì ta thật sự xuất thân không tầm thường…

Trên xe, Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ không dính nữa, nhưng hai tay đặt trên tay vịn chưa từng tách ra. Tô Tư Lân xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người nắm chặt tay, có chút vô lực nhu nhu giữa mày.

Nói thật, ông vẫn không thể nào hiểu tại sao giữa hai người đàn ông lại có thể sinh ra tình cảm…


Sau khi đến nơi, Tô tư Lân xuống xe trước nghĩ nghĩ, cuối cùng nhịn không được nói với Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ phía sau: “Hai đứa chốc lát chú ý một chút, tim ông ngoại không được khỏe lắm.”

Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ tất nhiên là nghe ra ý của Tô Tư Lân, ăn ý thả tay nhau ra.

Bọn họ có thể lý giải người khác không cách nào thản nhiên tiếp thu tình cảm này, nhưng bọn họ cũng không bị ảnh hưởng gì…

Tô gia là thế gia trăm năm, nghe nói từ Thanh triều đã bắt đầu, tổ tiên cũng đã đảm nhiệm nhiều chức quan quan trọng trong triểu, trải qua mưa gió rung chuyển thay đổi triều đại, lịch sử thay đổi, bọn họ vẫn đồ sộ không đổ, đủ thấy căn cơ sâu đậm, Lâm Hạo Sơ tự biết cho dù so sánh Lâm gia với Tô gia cũng vẫn là chênh lệch lớn.

So với tòa nhà Lâm gia, Tô trạch trang hoàng đậm phong cách thư hương, hoa viên lại nhỏ hơn Lâm gia một chút.

Dọc theo đường đi Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ bả vai cụng bả vai đi theo Tô Tư Lân, khi ba người sắp đi đến đại sảnh bên trong bỗng nhiên truyền ra một giọng nữ cay nghiệt bén nhọn: “Tả Trạm Vũ cố tình thích đàn ông, đúng là chả khác gì mẹ nó…”

Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đều dừng lại, Lâm Hạo Sơ thấy Tả Trạm Vũ khẽ nhướn lông mày, đối với sự trào phúng không khách sao kia không thèm để ý.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, tự nhiên hào phóng đi vào, một ông lão ngồi ở chủ vị lạnh lùng quét mắt nhìn Tả Trạm Vũ một cái, tiếp đó ánh mắt dừng trên người Lâm Hạo Sơ cuối cùng dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Ai nói giống mẹ nó, ánh mắt nó tốt hơn mẹ nó nhiều…”