Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu từ góc độ của Thượng Đế nhìn xuống, thì trước mắt là một mảng xanh của rừng rậm.Cây cối trong rừng vô cùng cao lớn, mỗi cây ở đây có thể to bằng ba cây ở thế giới hiện đại gộp lại. Bởi vì cây cối tươi tốt quá mức, đỉnh cây trông thật giống những chiếc mũ lớn, lấp toàn bộ rừng rậm ở trong đó. Bên ngoài ánh mặt trời có chói chang bao nhiêu, thì cũng chỉ có thể xuyên qua từng tầng tầng lớp lớp cành lá cây của rừng rậm ẩm ướt một vài tia nắng nhỏ nhoi.

Bầu trời bên trên rừng rậm thi thoảng bắt gặp vài con vật bay qua, chúng nó có hình dạng giống những con dực long*, cũng có rất nhiều loại chim có bộ cánh to quái dị. Hình dạng chúng nó vô cùng lớn, bay qua lại bên trên rừng rậm, giống như một đám mây lớn, đi qua đâu thì lưu lại chỗ đó một cái bóng râm.

chapter content



chapter content



*Thằn lằn có cánh hay Dực long là các bò sát biết bay trong nhánh hoặc bộ Pterosauria. Chúng sống từ Kỷ Tam Điệp muộn đến cuối kỷ Phấn Trắng (cách đây từ 210 đến 66 triệu năm). Pterosauria là các động vật có xương sống đầu tiên thích ứng cho bay lượn. Cánh của chúng được cấu tạo bởi một màng da (giống cánh dơi), cơ và các loại tế bào khác kéo dài từ chân đến ngón thứ 4 kéo dài.

Lúc này phóng tầm mắt xuống dưới, là cảnh rừng rậm bạt ngàn, ánh sáng đang rực rỡ bỗng chốc trở nên âm u tối tăm. Chờ thích ứng với bóng tối nơi này, sẽ phát hiện tuy ánh sáng ở đây không có rực rỡ như bên trên,nhưng cũng không quá tối. Đập vào mi mắt chính là cánh bướm đang vỗ cánh nhanh nhẹn, con bướm ở đây so với con bướm ở thế giới cũ to hơn ba, bốn lần, đôi cánh thật lớn nhẹ nhàng đập, có thể thấy rõ ràng những hoa văn có trên đôi cánh ấy.

Con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuyên qua rừng cây, tầm mắt theo cánh bướm đi sâu vào khu rừng, cảnh vật xung quanh như lùi lại, từ ánh mắt có thể cảm giác được khu rừng rộng vô kể.

Nếu quan sát cẩn thận, rất dễ dàng phát hiện thực vật ở nơi này có vài điểm tương tự với thực vật ở thế giới cũ. Cũng như lúc này đang đối mặt với cây dâu dại, một quả dâu dại ở nơi này hiển nhiên là lớn hơn rồi. Dâu tây nơi đây mọc dại thành từng cụm lớn nhỏ to bé có hết. Với màu sắc quả dâu cùng mùi hương vô cùng thơm ngọt, khiến cho người nhịn không được mà âm thầm nuốt nước miếng. Lúc này đột nhiên có một cánh tay xuất hiện vào trong tầm mắt, hiển nhiên chủ nhân cánh tay này cũng là người biết thưởng thức mĩ thực. Tầm mắt theo cánh tay người này di chuyển lên trên, đó là một khuôn mặt của thiếu niên vô cùng xuất chúng, một tay đi vung vẩy một tay ôm cái túi da thú đựng dâu dại.

"Thân thể này thật sự là quá yếu đuối, kéo cái túi da thú đi có một lát mà đã thở hồng hộc rồi."

Lại gần quan sát người này, hình ảnh là một khuôn mặt xuất chúng của người thiếu niên, dưới mắt người này có vài điểm thâm, chiếc mũi cao tinh xảo, một đôi mắt màu nâu cà phê vô cùng mê người. Lông mi dày cong, mỗi lần chớp chớp đôi mắt là như mang theo ý vị phong tình.

Chờ thiếu niên hái được rất nhiều dâu tây dại, lại ngắt lấy mấy cây có dạng giống cây cải thìa, lúc xoay người thì đột nhiên nghe được một trận sột soạt ở bụi rậm. Anh theo hướng âm thanh phát ra thì thấy một con...? A, là một chú bạch xà con to bằng cánh tay, bò nhanh qua bụi rậm.

"A ba!" Bé Eli ngẩng đầu nhỏ gọi một tiếng.

Người thiếu niên có diện mạo xuất chúng chính là Tô Diệc.

Sáng sớm hôm nay, Tô Diệc nhờ Vasternorr hỗ trợ làm cho một cái túi da thú. Chọn tấm da thú nhẹ nhất trong đám da thú, bởi vì không có kim chỉ kéo để làm một cách tinh xảo, Tô Diệc phát hiện túi da thú này cũng ít nhất 3 đến 4 cân*. Đối với giống cái nơi đây trân quý cùng thân thể yếu mềm, đừng nói là cái túi da thú ba, bốn cân, đến việc làm một cái đồ gì đó thôi cũng chả buồn động. Đặc biệt là trên mảnh đại lục này động vật và thực vật so với thế giới cũ đều lớn hơn rất nhiều.

* 1 cân TQ = 0.5kg VN

Sau khi Tô Diệc được Vasternorr đồng ý, anh mang theo bé Eli đi hái trái cây ở gần sơn động.

Vasternorr chọn cái sơn động này vô cùng hẻo lánh, xung quanh bị cây cối xanh tươi tốt che đậy, nơi này bởi vì không có ánh sáng chiếu tới nên ẩm ướt thuận lợi cho những cây nấm phát triển.

Sau đó Tô Diệc lại tìm được mấy cây dâu dại ở gần bờ sông, ở đây không kêu là dâu dại, mà kêu là quả ngọt. Có lẽ nguyên nhân là do lạc hậu nên động thực vật nơi đây có những tên gọi rất dễ nhớ. Ví dụ như con thú có hình dạng giống voi nhưng đầy lông gọi là trường mao thú. Quả thực toan, gọi toan quả*. Dâu tây dại, gọi quả ngọt.

(iem không biết nó là quả gì luôn, ai biết thì giúp em với.)

Tô Diệc đi đến bên bờ sông, để dâu dại xuống phần nước trong, rửa sạch một quả, sau đó đưa cho bé Eli. Thật ra bé Eli cũng không thích ăn cái này, bé giống Vasternorr đều là ăn thịt động vật. Bọn họ rất ít khi ăn trái cây, trừ khi là mùa mưa hoặc mùa tuyết không săn được động vật nào, nếu không họ cũng không thèm cắn một miếng.

Tô Diệc biết bọn họ không thích ăn, nhưng là thân là người hiện đại biết cái lợi khi cân bằng dinh dưỡng thì vẫn cảm thấy trái cây có dinh dưỡng hơn. Tô Diệc quan sát nước sông, mới nhớ tới cái thân thể này do bị bệnh mà đã lâu không tắm rửa sạch sẽ. Lại đúng lúc giữa trưa, Tô Diệc cảm nhận nhiệt độ của nước, quay sang nói với bé Eli đang gặm cắn dâu dại: "Ta tắm rửa một chút, tắm xong rồi chúng ta hãy về."

Bé Eli gật gật đầu nhỏ, tìm được một cục đá có ánh nắng mặt trời, nằm lên thoải mái há miệng ngáp.

Tô Diệc cởi cái áo da thú đơn sơ trên người xuống, thở dài một tiếng, muốn có một bộ quần áo hẳn hoi, cũng là một điều vô cùng xa vời. Sông nơi này không sâu, Tô Diệc xuống dưới, nước cũng chỉ mới đến eo anh. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt nước, sau đó thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tô Diệc chướng mắt nhất, chính là nam tử yểu điệu thướt tha. Lúc này lại chính anh biến thành cái bộ dạng mà mình ghét nhất. Khuôn mặt phản chiếu từ mặt sông hiện lên vô cùng tái nhợt. Mặt mày thanh tú, đôi mắt màu nâu cà phê ôn nhu như nước, môi anh đào mềm mềm mại mại.

Tô Diệc duỗi tay đánh tan mặt nước, không muốn ngắm nhìn cái khuôn mặt này nữa.

Tô Diệc nhớ rõ có lần nhận một nhiệm vụ anh phải vào một quán gay bar. Đối với đồng tính luyến ái, Tô Diệc luôn luôn ở phía trung lập, không phản đối cũng không ủng hộ. Tô Diệc cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, thì giới tính có giống nhau cũng không sao cả. Nhưng điều Tô Diệc nhất chướng mắt chính là làm bừa với một đám người lạ. Anh vào bar gay, ở đó có rất nhiều mỹ thiếu niên ôn nhu. Khi bọn anh kiểm tra phòng đột xuất, một đám nam tử trang điểm hoa hòe trang phục lòe loẹt ngồi khóc thút thít, thiếu chút nữa làm Tô Diệc điên lên. Cho nên mới nói, Tô Diệc không có ấn tượng tốt với thiếu niên ôn nhu mềm mại.

Ở dưới nước kì cọ cẩn thận nửa ngày, mới đem cái thân thể này tắm sạch sẽ. Đột nhiên anh cảm nhận được một ánh mắt từ phía sau truyền đến. Tô Diệc theo bản năng xoay người, khi nhìn thấy chính là Vasternorr, thì dây thần kinh căng như dây đàn mới dịu xuống.

Vasternorr đứng ở một bên, thân thể thon dài có lực vô cùng đẹp. Tô Diệc đột nhiên nhớ tới, buổi sáng khi thấy rõ thân thể Vasternorr chính mình như một thằng hề. Lúc ấy Tô Diệc nhờ Vasternorr làm cái túi da thú, Vasternorr có bàn tay to cùng đôi xương khớp rõ ràng, đây chỉ là đôi bàn tay lao động nhưng lại đẹp vô cùng. Khi Tô Diệc nhìn mặt Vasternorr, lập tức lộ ra biểu tình si mê. Nói thật chứ nam nhân đều háo sắc, đều là động vật sống bằng thị giác. Có thể do Vasternorr là xà nên mới có một khuôn mặt vô cùng mê người. Một đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, đôi mắt dị sắc lập loè ánh sáng mê hoặc lòng người. Cằm Vasternorr có điểm thuôn, làn da vô cùng trắng, lông mi một sợi lạimột sợi đều tăm tắp như một cái quạt. Sau đó Vasternorr bị Tô Diệc nhìn đến khó chịu, nhấc mi mắt lên liếc Tô Diệc một cái, nhất thời Tô Diệc cảm thấy toàn thân như bị điện giật qua vậy.

Tô Diệc vội lắc lắc đầu, hồi phục lại tinh thần.

Tầm mắt Vasternorr dừng lại ở phần người trên của Tô Diệc, ban đầu là một giống cái bẩn hề hề, rửa sạch sẽ cái trắng nõn thân mình, đột nhiên hắn di chuyển chân tự như muốn bước xuống nước. Nhưng vừa mới nhấc được một nửa, đột nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu hắn tiếp cận giống cái, đôi con ngươi xinh đẹp của đối phương hiện lên vẻ chán ghét cùng hoảng sợ. Vasternorr liền dừng động tác lại, hắn không dám thân cận với giống cái một lần nữa, sợ mối quan hệ thật vất vả mới tốt lên được, bị hành động của hắn phá hư.

Tô Diệc thấy Vasternorr xoay người muốn đi, lập tức nói: "Vasternorr, ngươi lại đây giúp ta đem đồ này về."