Liếc mắt nhìn Tần Tịch Vân đang lễ phép cúi đầu đứng một bên, Triệu Thần Huân khẽ cau mày hỏi:
"Cô không phải trợ lý phụ trách nhiệm vụ tiếp khách tại sao lại ở đây? Trợ lý Chu đâu?"
Dĩ nhiên trợ lý Chu phụ trách tiếp khách đã sớm bị Tần Tịch Vân tranh việc đi qua đây, cô ta khẽ cắn môi dè dặt đáp:
"Thưa Triệu tổng, trợ lý Chu có chút không khoẻ nên tôi qua thay ạ. Mong anh đừng tức giận mà trách tội cô ấy."
Triệu Thần Huân mắt thấy Mục Hy đã lạnh lùng khoanh hai tay trước ngực ngồi ở kia thì làm gì còn tâm trí nghe Tần Tịch Vân tội nghiệp giải thích. Anh khẽ phất tay nói:
"Được rồi ở đây không còn việc của cô, đi ra ngoài đi."
Tần Tịch Vân thấy Triệu Thần Huân ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn mình tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn biết điều mà lui ra ngoài.
Triệu Thần Huân lúc này mới đi đến nắm lấy tay Mục Hy kéo cô đứng lên.
"Đi sang phòng làm việc của anh đi."
Hiếm khi cô mới đến công ty nên Mục Hy cũng không muốn cả hai đều mất hứng, cầm lấy hộp cơm đi theo anh về phòng làm việc.
Một lần nữa ngồi xuống lúc này Triệu Thần Huân mới đưa tay giúp cô tháo khẩu trang và nón xuống mỉm cười hỏi:
"Sao em lại đến công ty? Ở nhà ngủ thêm một lát cũng tốt, hiếm khi mới được nghỉ ngơi."
Đêm qua cô khóc rất dữ dội anh chỉ sợ cô khóc hỏng người rồi anh phải đi tìm vợ ở đâu đây?1
Mục Hy ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên để anh tùy ý xoa xoa, khẽ liếc mắt nói:
"Em đem cơm trưa đến cho anh, nếu anh không muốn vậy để em mang trở về."
Cô cũng không muốn nhắc đến chuyện hôm qua cho nên thuận thế ra vẻ gây sự với anh.
"Cơm trưa ư?"
Triệu Thần Huân cũng chỉ mỉm cười nhướng mày, lúc này mới để ý đến hộp cơm ở trên bàn trà có chút vui vẻ mà mở hộp cơm ra.
Hai món mặn, một món xào và một ít canh cải xanh tầng cuối cùng còn có ít táo đã được gọt sạch vỏ.
Triệu Thần Huân rất cao hứng mà gắp một con tôm noãn bỏ vào miệng, hương vị rất vừa ăn đi kèm với cơm đúng là mỹ vị.1
Mục Hy thấy anh im lặng ăn cơm cũng có chút mong đợi nhích người tới hỏi anh:
"Có ngon không?"
Triệu Thần Huân nghiêng đầu nhìn cô gái đang mở to hai mắt mong đợi nhìn mình, anh khẽ mỉm cười cúi đầu hôn lên môi cô một cái đáp:
"Ngon lắm."
Mục Hy bất ngờ bị tập kích có chút lúng túng che môi lại trợn mắt nói:
"Anh chơi xấu!"
Triệu Thần Huân cười càng tươi hơn đem một miếng táo đút cho cô, vốn còn muốn cùng cô ăn cơm nhưng hai món này tuy là món anh thích nhưng đều là hải sản cô không thể ăn.
"Hương vị này hơi khác so với đầu bếp, trong nhà hôm nay mới tuyển người khác sao em?"
Mục Hy nhai nhai táo trong miệng rất tự hào trả lời anh.
"Ừ, quản gia Lý mới thuê em về nấu cơm đấy! Anh định trả lương thế nào đây?"
Triệu Thần Huân có chút ngoài ý muốn nhìn cô, Mục Hy thấy ánh mắt của anh như thế thì rất không được vui hỏi:
"Sao? Anh không tin là em nấu mấy món này?"
Triệu Thần Huân nuốt cơm trong miệng xuống đưa tay nhẹ xoa đầu cô.
"Ừ, anh không thể tin Hy Hy lại có tài nấu ăn tuyệt đến thế này."
Bất ngờ được dỗ ngọt khiến cho cái đuôi sắp dựng ngược lên trời của Mục Hy chậm rãi hạ xuống, khẽ bĩu môi đẩy tay anh ra.
"Anh mau ăn cơm đi."
Triệu Thần Huân cũng không có ý định trêu cô nên rất nghe lời mà tiếp tục ăn cơm, Mục Hy thấy anh ăn hết cơm mình nấu thì tâm tình rất mãn nguyện.
Lúc này cô mới có thời gian xem xét xung quanh phòng làm việc của anh một vòng, kì thật căn phòng này rất rộng nhưng thứ tồn tại chỉ có một cái bàn làm việc lớn và một cái bàn trà sang trọng.
Nhìn qua thì thấy hơi trống trải nhưng cũng khá là gọn gàng lịch sự, mà phòng làm việc của Triệu Thần Huân nằm ở tầng cao nhất cho nên cửa sổ sát đất dĩ nhiên là phải có.
Lúc này rèm cửa được mở toang khiến cảnh vật bên ngoài hiện rõ trong tầm mắt Mục Hy, ánh nắng ban trưa có chút gây gắt xuyên qua cửa chiếu lên sàn nhà một vệt nắng dài.
Triệu Thần Huân ăn xong cơm rất nhanh lại phát ra cô gái bên cạnh đã đang thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nói thật thà là cô cáu kỉnh làm ầm ĩ với anh, như thế còn khiến anh yên lòng hơn lúc cô im lặng hoặc khóc đến cạn nước mắt như hôm qua.
Triệu Thần Huân có hơi lo lắng đưa tay ôm eo kéo cô vào lòng hỏi:
"Em suy nghĩ gì thế?"
Mục Hy chỉ nhất thời thất thần chứ cũng không có suy nghĩ gì, cảm nhận được vòng ôm của anh cô cũng không cự tuyệt mà rúc vào lòng anh.
Khẽ bĩu môi hỏi một câu không ăn nhập gì với bầu không khí hiện tại.
"Thần Huân, nhà anh chỉ có ba người vậy tại anh người khác luôn gọi anh là Tứ Gia?"
Tay đang ôm cô của Triệu Thần Huân khẽ khựng lại, Mục Hy nhíu mày ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.
Đừng nói là cô tùy hứng lại hỏi ngay vấn đề mấu chốt của anh đấy nhé?
Triệu Thần Huân thấy cô nhìn mình thì khẽ mỉm cười hôn lên trán cô.
"Lúc mẹ sinh anh ra thì anh còn có một anh trai song sinh, nhưng vì lớn tuổi cộng thêm do sinh non nên mẹ và anh trai đều không qua được, chỉ có anh là lì lợm nên mới sống đến bây giờ."
Giọng nói của tuy vẫn bình tĩnh như thường nhưng Mục Hy lại tinh tế phát hiện một chút ưu thương bên trong đấy.
Có đứa trẻ nào vừa sinh ra đã mất mẹ mà không đau buồn cơ chứ, hơn thế mọi người đều tung hô Tứ Gia này Tứ Gia nọ như thế có khác nào thời khắc luôn nhắc nhở anh đã khắt chết mẹ cùng anh trai mình.
Mục Hy biết bản thân đã hỏi phải vết thương lòng của anh, khẽ vươn tay ôm chặt lấy anh buồn buồn nói:
"Sau này ai gọi anh là Tứ Gia em sẽ đánh chết người đó!"
"Em hung dữ quá."
Thật ra chuyện đã qua hơn 30 năm giờ nhắc lại Triệu Thần Huân cũng không có khó chịu như lúc niên thiếu, nhưng cảm nhận được một đoàn mềm mại trong ngực anh vẫn rất vui khi mà nhận lấy an ủi của cô.
Mục Hy nghe thế cũng chỉ bĩu môi mà không phản bác lại lời anh, Triệu Thần Huân ôm đủ rồi mới nhớ đến chuyện chính.
"Hy Hy, tối nay có một bữa tiệc em đi với anh nhé?"
Mục Hy ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh trả lời không thèm suy nghĩ.
"Em không đi!"
Mấy bữa tiệc xã giao đó có gì hay ho đâu, cô thà về nhà làm ổ trong chăn còn có lý hơn.
Triệu Thần Huân cũng thừa biết cô gái này từ nhỏ luôn không tình nguyện đi mấy bữa tiệc như thế, nhưng hôm nay anh là muốn mang cô ra ngoài để cho mọi người biết chủ mẫu Triệu gia vợ của Triệu Thần Huân anh chính là cô.
"Kết hôn lâu như thế, em không muốn ra ngoài ra oai của chủ mẫu sao?"
Khoé môi Mục Hy giật giật, đưa tay nắm lấy cổ áo anh lây lây.
"Bộ trong mắt anh em là người thích ra oai lắm sao?"
Triệu Thần Huân nhếch môi cười đưa tay ôm eo để mặc cô làm loạn.
"Vậy em đi cùng anh nhé?"
Mục Hy lây đủ thì khẽ bĩu môi, cô biết hai người đã kết hôn cũng không thể giấu giếm mãi, huống hồ hiện tại cô cũng không muốn giấu nữa.
"Đi thì đi, nhưng em còn chưa chuẩn bị lễ phục phải làm sao đây?"
Nghe cô đồng ý Triệu Thần Huân rất vui vẻ bật cười.
"Không cần lo, nghỉ trưa một lát anh liền đưa em đi."
Mục Hy nghi hoặc hỏi:
"Buổi chiều anh không cần làm việc sao?"
"Không, anh đi theo phụng bồi em."
Quả thật nếu cô không đến thì Triệu Thần Huân cũng sẽ trở về biệt thự với cô.