Trọng Sinh Đến Nông Gia

Trọng Sinh Đến Nông Gia - Chương 2




Vưu Kim Cần kéo tay đứa nhỏ cùng Vưu Kim Liên đi vào trong nhà: “Cẩu Đản vào đây, chú cho con ăn kẹo.”

Đứa nhỏ tên Cẩu Đản đi đến nó lắc đầu ý bảo không muốn ăn kẹo, chờ Vưu Kim Liên thả Thẩm Thiên Úc xuống đi vào phòng bếp, Cẩu Đản mới cẩn thận đi đến trước giường lăng lăng nhìn đứa bé nằm bên trên.

Cẩu Đản so với Thẩm Thiên Úc lớn hơn năm tuổi, lần đầu tiên Cẩu Đản nhìn thấy Thẩm Thiên Úc liền sợ ngây người. Cậu không biết trên thế giới này lại có một đứa bé dễ thương như vậy, cô bé kế bên nhà nó vừa mới sinh ra cả người đều toàn là nếp nhăn y như một bà lão, không giống Thẩm Thiên Thúc mắt to da trắng rất dễ thương.

Đến khi Thẩm Thiên Úc tỉnh lại đứa nhỏ kia vẫn rồi xổm bên giường nhìn hắn. Thẩm Thiên Úc nghe cậu hai gọi đứa nhỏ kia là Cẩu Đản trên mặt liền cứng đờ. Dân quê cho rằng đặt những cái tên khó nghe sẽ giúp bọn nhỏ được bình an thuận lợi, Cẩu Đản cũng chỉ là một nhũ danh thông thường người trong thôn hay gọi nên không ai cảm thấy mất mặt. Nhưng loại nhũ danh giống nhau đều do ba ruột đặt ra, Thẩm Thiên Úc chưa từng thấy ba mình nên tạm thời không có nhũ danh.

Thẩm Thiên Úc mở to mắt nhìn đứa nhỏ đang nhìn hắn chằm chằm còn chảy nước miếng. Cẩu Đản rất đen nhìn qua cũng chỉ mới năm sáu tuổi bộ dáng rất khỏe mạnh. Cậu vươn tay muốn chạm vào Thẩm Thiên Úc đã bị Thẩm Thiên Úc né tránh.

Cẩu Đản rất thích đứa em này muốn leo lên giường hôn hắn. Thẩm Thiên Úc đang suy xét xem mình có nên khóc gọi mẹ hắn đến hay không, thì Vưu Kim Liên đã đến, hô một tiếng kéo Cẩu Đản xuống mắng:

“Mày làm gì? Lên giường sao không cởi dép ra? Nhìn xem mày biến mặt Thiên Úc thành cái gì …”

Mẹ Thẩm Thiên Úc là một người rất nhiệt tình, với người mình thích rất dễ dàng tha thứ còn người cô không thích sẽ cực kỳ hà khắc, Cẩu Đản xoay người muốn chạy đã bị cậu hai giữ lại.

“Chị! Sao lại mắng đứa nhỏ như vậy.” Cậu hai có chút thương cảm “Hôm nay em đến là để thương lượng chuyện đó với chị, ba mẹ không đồng ý, chị cũng không giúp em sao? Về sau Cẩu Đản chính là anh trai của Thiên Úc, chị…”

“Anh trai cái gì!” Thân thể cô run lên ôm Thẩm Thiên Úc hôn hôn vài cái “Nếu là con ruột của chú thì không nói. Con nhà người ta cũng xứng là anh con trai của chị sao?”

Thẩm Thiên Úc giãy giụa muốn nghiêng người liền thấy Cẩu Đản đứng trong góc tường, kéo tay cậu hai hít hít nước mũi một bộ rất luống cuống.

Thì ra cậu hai muốn đến thương lượng chuyện kết hôn với mẹ. Thẩm Thiên Úc kéo tóc của mẹ nằm lên bả vai cô.

Đứa nhỏ kia sau này sẽ là anh họ của hắn —— cũng không tính bởi vì không có quan hệ huyết thống. Thẩm Thiên Úc nhìn đứa bé đen đúa kia như có điều suy nghĩ.

Vưu Kim Liên vừa ra tháng đã người có lục tục đến thăm cô, mang theo mấy trăm quả trứng gà hoặc chính là mấy cái đường mật. Mỗi người mang quà đến đều có thể nhìn thấy Thẩm Thiên Úc, bọn họ sẽ tán thưởng nói:

“Đứa nhỏ này lớn lên rất đẹp. Giống y như mẹ nó!”

“Con sinh giống mẹ sau này khẳng định rất có phúc.”

“Sao ngoan như thế không quậy cũng không khóc, thật tốt.”

Vì tuổi tác hạn chế Thẩm Thiên Úc không có thể lực gì nghe bọn họ nói cũng mệt rã rời. Trên thực tế không lúc nào hắn không mệt, có đôi khi vừa nhắm mắt khi mở ra đã trải qua nửa ngày.

Sau khi hắn lớn quả thật giống như lời của bọn họ nói cực kỳ giống Vưu Kim Liên, con sinh giống mẹ, anh tuấn cũng rất xin xắn. Nhưng diện mạo kia khiến Thẩm Thiên Úc rất chán ghét không nhắc đến cũng được.

Vưu Kim Liên thâm tình ôm cốt nhục của mình lo lắng hỏi: “Thím, đứa con này quả thật rất ngoan. Nhưng cũng ngoan quá, đói bụng mắc tiểu cũng chỉ hừ hừ vài tiếng, con vừa đến thì không gọi nữa. Đến bây giờ cũng không khóc, buổi tối cũng không nháo, đứa nhỏ không bị gì chứ?”

Thím hồ nghi nói: “Chưa bao giờ khóc? Lúc này chỉ mới mấy tháng thôi mà. Đứa con nhà thím lúc bằng cháu nó khóc đến nghẹt thở.”

Thẩm Thiên Úc nhịn không được a a kêu to hai tiếng tỏ vẻ mình không có vấn đề gì. Để một người mười bảy mười tám tuổi khóc như trẻ con thì còn mặt mũi nào nữa.

Hôn nhân của cậu hai cuối cùng cũng được tổ chức. Bởi vì nhà gái là một quả phụ cho nên nhà trai ai cũng không vui, hôn lễ không được cử hành trong nhà mà tìm một khu đất trống làm lễ.

Trần quả phụ năm nay hơn hai mươi tuổi, lúc nhỏ được gả cho một người nam nhân, sau khi hạ sinh Cẩu Đản không đến vài ngày nam nhân kia liền qua đời. Ai cũng nói là Trần quả phụ hại chết chồng, cô ấy lớn lên rất quyến rũ cuốn hút đến nổi hại chết chồng mình. Cô mang theo đứa nhỏ sinh sống cực khổ, có những người đã già còn muốn cưới cô về cho rằng cô là một người đàn bà lẳng lơ, nhưng cô chỉ để ý một mình cậu hai của Thẩm Thiên Úc.

Vưu Kim Cần bộ dạng oai hùng thân thể cường tráng, không biết có bao nhiêu cô gái muốn gả cho cậu ấy. Nếu Trần quả phụ chưa kết hôn cũng được coi xứng đôi, nhưng cô đến con cũng đã có, thật sự là hoa nát cắm đất tốt một chút cũng không đáng.

Không chỉ Vưu Kim Liên tức giận, bà ngoại ông ngoại Thẩm Thiên Úc cũng không hài lòng, hôn lễ chỉ xuất hiện uống một ngụm trà đến tiền lì xì cũng không cho.

Trần quả phụ ngượng ngùng cười kéo con trai của mình, không biết suy nghĩ như thế nào.

Vưu Kim Cần mặc kệ mọi thứ ôm Cẩu Đản và vợ  trở về nhà của mình. Trên chiếc giường tân hôn đỏ chói, đáng lẽ trên giường phải đặt một ít táo, đậu phộng, trái nhãn, hạt sen gì đó, nhưng đối với một người đã có con đến có chút khó coi nên không đặt gì đó, chỉ để hai tầng đệm.

Ở trong nhà, ai không phải tốn mất ngàn đồng mới có thể tìm được một người con dâu, Vưu gia cơ hồ khôn tốn cắc bạc nào cưới về một góa phụ cũng đủ biết địa vị của cô trong căn nhà này.

Nhưng Trần quả phụ cũng không già mồm cãi láo, gõ cửa phòng Vưu Kim Liên cửa phòng gọi:

“Chị ơi, chị, ôm Thiên Úc sang giúp em một chuyện được không?”

Vưu Kim Liên ôm Thẩm Thiên Úc, nhỏ giọng nói thầm ‘Mẹ nó ai là chị của cô’,nhưng vẫn mở cửa lạnh giọng hỏi:

“Làm gì?”

Trần quả phụ nói: “Để Thiến Úc nằm lên giường mới của chúng em lấy chút phúc để chúng em cũng sinh được con trai.”

Vưu Kim Liên cười lạnh một tiếng: “Sao cô không để Cẩu Đản nằm lên?”

Lời này nói ra có chút hà khắc, mặc cho Trần quả phụ nhịn như thế nào nhưng Vưu Kim Cần không có ở đây chỉ có mình Cẩu Đản kéo kéo góc áo mẹ mình, tội nghiệp nhìn Vưu Kim Liên.

Thẩm Thiên Úc có chút không được tự nhiên, cũng không muốn mẹ hắn làm khó hai mẹ con người ta, liền giãy dụa hai cái lăn vào trong ngực của Trần quả phụ.

Vưu Kim Liên có chút hối hận mình nói chuyện không tình không lý như vậy, nhưng lời nó như nước đổ ra ngoài cũng không lấy lại được, nhìn Thiên Úc muốn quả phụ ôm, cô cũng nhẹ nhàng thở ra giao hắn cho quả phụ.

Trần quả phụ một khi ôm lấy Thẩm Thiên Úc liền không buông tay, ở trên mặt hắn hôn vài cái nước mắt chảy ra, vội vàng chạy vào phòng. Vưu Kim Liên ở phía sau hô to:

“Đừng để nó ngã —— “

“Em biết rồi chị.” Trần quả phụ một bên lau nước mắt mặc kệ Cẩu Đản phía sau, ba bước thành hai bước đặt Thẩm Thiên Úc lên giường.

“Chuyển động đi con.” Trần quả phụ dùng ngữ khí ôn nhu trêu Thẩm Thiên Úc, chạm vào hai tay hai chân nhỏ xíu của hắn, Cẩu Đản đứng bên cạnh trừng mắt nhìn đứa em họ dễ thương của mình, im lặng không nói.

Trần quả phụ sờ đầu Cẩu Đản nói: “Hạ Sinh, sau này nó sẽ là em của con.”

Cẩu Đản im lặng ngon tay run run, nhẹ nhàng vuốt cánh tay nhỏ bé của Thẩm Thiên Úc như sợ mình sẽ bóp nát tay hắn.

“Con không được ăn hiếp em, phải thương em, biết không?”

Trần Hạ Sinh gật gật đầu, nói: “Thương em.”

Khi đó Thẩm Thiên Úc xem những lời này như trò đùa, nhưng thật lâu về sau khi hắn nghĩ lại cảnh tượng ấy, sẽ phát hiện Cẩu Đản đã đem những lời này trở thành mệnh lệnh thần thánh, còn dùng ngữ khí như lập lời thề nhắc lại một lần.

Trần Hạ Sinh cho tới bây giờ không nghĩ chỉ nói cho có lệ, cậu thật sự đối xử với hắn rất tốt, nếu hỏi cậu vì sao Trần Hạ Sinh sẽ nói:

“Bởi vì Thiên Úc là em tôi, tôi sẽ thương nó.”

Vưu Kim Cần ở bên cạnh phòng Vưu Kim Liên, là phòng mới nên chỉ có một phòng, Vưu Kim Cần vừa kết hôn với vợ mình Cẩu Đản không thích hợp ở cùng hai người, nên bị cậu hai đuổi sang chỗ của Vưu Kim Liên.

Vưu Kim Liên hừ lạnh một tiếng, tuy không nguyện ý nhưng vẫn mang đứa nhỏ về nhà. Vưu Kim Liên rất ghét Trần quả phụ nhưng con của cô không có tội gì. Quan trọng nhất là mấy đứa nhỏ ở nông thôn giúp việc rất sớm, đứa trẻ năm tuổi như Trần Hạ Sinh có thể làm được rất nhiều việc, Vưu Kim Liên cũng vừa sinh con giúp đỡ vài chuyện cũng không tệ.

Cẩu Đản nơm nớp lo sợ theo Vưu Kim Liên về phong, trong phòng rất ấm áp, Vưu Kim Liên nói với Cẩu Đản:

“Về sau mày đừng chạm vào Thiên Úc, nếu thấy em khóc thì kêu tao đừng để em ngã xuống.”

Cẩu Đản nâng mặt, nhìn Vưu Kim Liên gật gật đầu.

Vưu Kim Liên lại do dự một chút nói: “Muốn đụng em cũng được nhưng phải rửa tay trước, thấy chậu rửa mặt bên cạnh không? Rửa tay đến khi hết bẩn mới cho sờ, nghe không?”

Hai mắt Trần Hạ Sinh sáng rực lên, tiếp tục gật đầu.

Phụ nữ trong thôn không yếu ớt như vậy, vừa ra tháng Vưu Kim Liên liền đi làm việc, lúc đầu thì đèo Thiên Úc trên lưng nhưng trời càng ngày càng nóng, cô sợ con mình bị bệnh nên buổi sáng cho bú để trong nhà đến trưa liền trở về.

Ngày đó Thẩm Thiên Úc đang nằm trên giường ngủ đột nhiên có cảm giác Cẩu Đản leo lên giường, sau đó mở to mắt an tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, cực kỳ an tĩnh ngẫu nhiên sẽ hít hít nước mũi.

Âm thanh hít nước mũi của cậu rất ghê tởm Thẩm Thiên Úc đều nổi hết cả da gà, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được nước mũi như thế nào trượt xuống rồi bị hít lên, cho nên hắn mở to mắt nhíu mày nhìn Trần Hạ Sinh.

Cẩu Đản hoảng sợ nhìn em của mình, nghĩ nghĩ nhảy xuống giường, sau đó Thẩm Thiên Úc ra thấy tiếng nước chảy, Cẩu Đản dùng sức xoa xoa tay, hai tay có chút run rẩy chậm rãi leo lên giường, nhẹ nhàng sờ mặt Thẩm Thiên Úc.

Biểu tình kia giống như ôm trong tay trân bảo hi thế trải qua muôn ngàn gian khổ mới có được nó, chỉ có thể thành kính cúng bái, sợ mình quá dùng sức sẽ làm vỡ Thẩm Thiên Úc.