Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 79: Giải khúc mắc, lấy huyết làm thuốc




“Cút đi!” Tuyết Sam nam tử nhìn cũng không nhìn Quân Khuynh Vũ, chỉ lạnh giọng quát, trong ngữ khí đã tràn ngập tức giận cùng không kiên nhẫn, đôi con ngươi thẳng tắp nhìn chằm chằm đao khách Mạc Nhược, bên trong cảm xúc thập phần phức tạp. Tựa hồ là tức giận, tựa hồ lại là đau lòng, tựa hồ lại là bất đắc dĩ.



Quân Khuynh Vũ nhìn Tuyết Sam nam tử kia, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, trong cặp mắt hoa đào hẹp dài hiện lên một tia phẫn nộ, từ khi nào thì hắn lại bị người khác quát la như vậy? ! Lại dám bảo hắn cút đi? ! Nếu không phải Lạc Khuynh Hoàng đang bị huyết cổ chi độc, còn cần hắn ta giúp, hắn đã sớm dùng chiếc quạt kết liễu tính mạng tên Tuyết công tử này rồi .



“Lạc Y, ngươi cần gì phải như thế?” đao khách Mạc Nhược nhìn Tuyết Sam nam tử, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngoài sự đạm mạc ra tựa hồ còn có cảm xúc gì đó đang quay cuồng, mang theo áy náy, thương tiếc cùng bất đắc dĩ.



Tuyết Sam nam tử nghe xong lời nói của đao khách Mạc Nhược, cũng là liên tục cười lạnh, thời điểm Lạc Khuynh Hoàng nhìn là lúc hắn cơ hồ muốn khóc lên, mới tiếp tục nói, “Nhiều năm như vậy, chính là ngươi còn không quên được nàng, cho nên ngươi thà rằng chết cũng không cần ta cứu ngươi, đúng hay không? !”



Lạc Khuynh Hoàng thần sắc càng thêm mê hoặc.“ Nàng” trong miệng Tuyết công tử chắc hẳn là nữ tử mà đao khách Mạc Nhược yêu, nhưng hắn nói như thế, lại tự dưng làm cho người ta thấy có cảm giác ghen. Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt Tuyết công tử nhìn đao khách Mạc Nhược, trong ánh mắt kia rõ ràng là tình cảm chân thành, chẳng lẽ là Tuyết công tử thích đao khách Mạc Nhược? !



Lạc Khuynh Hoàng bị chính ý nghĩ của mình hù dọa. Tuy nói ở gia đình quan lại, đối với chuyện nam tử cùng nam tử cũng không phải chuyện khó chấp nhận như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là những công tử quần áo lụa là ( ý chỉ công tử nhà giàu ăn chơi)tìm kiếm luyến đồng thôi, đây rõ ràng lại là hai nam tử thanh danh truyền xa như vậy, vẫn làm cho nàng có chút khó có thể tiếp nhận.



“Ngươi vì sao không nói lời nào? !” Tuyết công tử nhìn đao khách Mạc Nhược vẫn trầm mặc không nói, dường như càng thêm tức giận , chỉ vào mũi đao khách Mạc Nhược tiếp tục quát, “Ngươi vì chữa bệnh nan y cho nàng, không tiếc đi làm sát thủ kiếm tiền thay nàng chữa bệnh. Những lang băm kia căn bản trị không hết bệnh của nàng, thời điểm ngươi đưa nàng đến nơi này của ta, nàng chẳng qua chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, ngay cả ta y thuật vô song, nhưng cũng khó có thể cứu chữa.”



Đao khách Mạc Nhược nghe được lời nói của Tuyết công tử, trong mắt lộ ra một tia đau xót, dường như là nhớ lại chuyện tình năm đó, ánh mắt lộ ra hồi ức cùng hối hận, đây đúng là thần sắc nhớ lại hồi ức, lại càng thêm kích thích đến Tuyết công tử.



Hơi thở của hắn càng thêm không ổn định, ngón tay chỉ vào đao khách Mạc Nhược cũng liên tục run run, giọng căm hận nói, “Ha ha ha! Kết quả đều là ta chính mình ngốc, đúng hay không? ! Từ khi nàng chết, ngươi vẫn muốn đi theo nàng đi! Nếu không phải ta lấy lý do ngươi chưa từng trả ta tiền chuẩn bệnh, khai ra giá tiền trên trời để bức ngươi sống sót trả nợ, chỉ sợ ngươi đã sớm đi theo nàng đúng không? !”



“Lạc Y, ngươi biết rõ lần này là ta trị không hết .” đao khách Mạc Nhược nghe được lời nói của Tuyết công tử ,vẻ đau xót trong mắt càng đậm, ánh mắt nhìn Tuyết công tử tràn ngập đau tiếc (đau=đau thương, tiếc=luyến tiếc), lại bị hắn gắng hết sức áp chế.



Lạc Khuynh Hoàng đứng ở bên cạnh, đại khái cũng hiểu quan hệ giữa Tuyết công tử cùng đao khách Mạc Nhược. Chắc là năm đó đao khách Mạc Nhược vì cứu nữ nhân mình yêu, cam nguyện làm đao khách, trải qua cuộc sống lấy đao liếm máu, nhưng vẫn không thể cứu chữa được nữ nhân đó.



Mà Tuyết công tử, sợ là đối với đao khách Mạc Nhược động tâm, bởi vậy mới trăm phương nghìn kế lưu lại tính mạng đao khách Mạc Nhược, thậm chí lấy lý do đòi tiền chữa bệnh để buộc hắn sống sót.



“Đúng đúng đúng!Là trị không hết ! Lòng của ngươi cũng không ở lại, ta trị cho ngươi thì có ích lợi gì? !” Tuyết công tử nghe được lời nói của đao khách Mạc Nhược, thân mình run run càng thêm kịch liệt, xoay người lại hung tợn nhìn Quân Khuynh Vũ, quát, “Ta bảo ngươi cút đi ra ngoài, như thế nào còn chưa cút? !Ngươi nghe được sao? Hắn không cần ta cứu hắn! Mang theo Thánh Liên Tuyết Tâm của ngươi đi đi!”



Trong mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ là một mảnh thâm sắc, tựa hồ là một cái hồ sâu nhìn không thấy đáy, nghe được Tuyết công tử rống giận, hắn cũng không tức giận, chính là từ từ chỉ vào đao khách Mạc Nhược, tựa tiếu phi tiếu nói, “Nếu đao khách Mạc Nhược cũng không muốn sống, ta đây liền thành toàn cho hắn đi!”



Dứt lời, liền làm bộ muốn lên phía trước, trong mắt Tuyết công tử lập tức hiện lên một tia bối rối, liều mạng che chở trước người đao khách Mạc Nhược, chiếc quạt của Quân Khuynh Vũ cũng không chút do dự đâm thẳng đến trái tim của Tuyết công tử, đao khách Mạc Nhược thấy một màn như vậy , dùng hết khí lực toàn thân, đem thân thể Tuyết công tử ôm lấy, bay vòng một cái, dùng chính lưng mình nhắm ngay chiếc quạt của Quân Khuynh Vũ.



“Mạc Nhược !”Dưới tình thế cấp bách.Tuyết công tử kinh hô ra tiếng, nhưng thân mình lại bị đao khách Mạc Nhược ôm, không thể động đậy.



Cây quạt của Quân Khuynh Vũ cũng không có đâm vào thân thể của đao khách Mạc Nhược, mà ở gần trong nháy mắt đó, lại thu trở về, thản nhiên đứng thẳng , nhìn Tuyết công tử cùng đao khách Mạc Nhược.



Tuyết công tử hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh được nhìn đao khách Mạc Nhược, sau khi xác định hắn không bị thương, trong mắt kinh hoảng mới từ từ biến mất, hắn đưa tay ôm lấy đao khách Mạc Nhược, trong thanh âm cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, nói, “Vì sao muốn thay ta chắn? !Không phải là ngươi chán ghét ta sao? Không phải không muốn nhìn thấy ta sao?Không phải tình nguyện chết cũng không cần ta cứu sao!”



Mỗi một tiếng đều mang theo biểu tình của nữ nhi, thanh âm khóc thút thít, tiếp theo lại giống như nghĩ tới cái gì, hờn dỗi nói, “Ngươi tình nguyện chết cũng không cần ta cứu, ta vì sao muốn ngươi cứu! Ta cho ngươi biết, cho dù ta chết cũng không cần ngươi quan tâm!”



Đao khách Mạc Nhược nhìn Tuyết công tử đang tựa vào trong lòng hắn khóc rống không ngừng, trong mắt hiện lên nồng đậm đau lòng cùng luyến tiếc, ôm lấy thân thể Tuyết công tử, ôn nhu nói, “Lạc Y, không phải ta không cần ngươi cứu, chỉ là ta không muốn ngươi vì ta mà mạo hiểm. Ta từng rất yêu Hân nhi, nhưng là ba năm qua, ngày ngày nhìn ngươi, ta cũng đã không nhớ rõ bộ dáng của Hân nhi.”



Tuyết công tử kinh ngạc nâng đôi mắt lên, không dám tin nhìn đao khách Mạc Nhược, trong mắt hiện lên một tia vui mừng như điên, giống như là không dám xác định hỏi, “Ngươi..Ngươi nói cái gì?”



Chính là đao khách Mạc Nhược đỏ mặt nhìn Tuyết công tử, không nói được một lời.



Kỳ thật hắn đã sớm thích cô gái Tuyết Sam linh động đáng yêu này.Là từ khi nào thì hắn cũng không biết.



Có lẽ là khi cô gái ngang ngược lôi kéo tay áo hắn, rõ ràng là bộ dáng thiên chân vô tà (ngây thơ), lại ra vẻ hung ác nói, “Chưa từng có người biết Tuyết công tử thân là nữ nhi, ngươi đã biết rồi , ngươi nói ta nên làm như thế nào đối phó ngươi đây?”



Có lẽ là cô gái bất đắc dĩ cầm lấy tay hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cầm lấy đầu tóc của mình, lầm bầm lầu bầu nói, “Ai ai ai, ta như thế nào đối với ngươi không hạ thủ được đây!”



Có lẽ là cô gái nén đầy thương tiếc nhìn mặt hắn , rõ ràng là vì tốt cho hắn, lại làm ra vẻ lạnh lùng nói, “Ngươi còn thiếu nợ ta vạn lượng hoàng kim chuẩn bệnh, trả hết nợ rồi hãy đi tìm chết!”



Có lẽ là cô gái vào thời điểm hắn trúng độc lại ra vẻ cứu giúp, hơn nữa hung hăng nhìn người hại hắn nói, “Từ nay về sau, các ngươi ai dám lại động vào hắn, vậy chờ độc dược của ta đi!”



Chỉ là hắn vẫn không nguyện ý thừa nhận. Trong tiềm thức của hắn không muốn phản bội lại tình nghĩa của Hân nhi đối với chính mình. Nhưng đến tận thời điểm vừa rồi khi nhìn thấy Tuyết Lạc Y dũng cảm quên mình che chắn ở trước mặt hắn, hắn mới biết được, hóa ra chính mình đã sớm yêu thương nàng!



“Ngươi là cố ý giúp ta đúng hay không?” Tuyết công tử nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ đứng ở cách đó không xa, lập tức thu hồi tức giận vừa rồi, tính tình tốt nói, “Lúc đầu là ta không thích ngươi lắm, nhưng hiện tại ta cảm thấy ngươi cũng rất tốt. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giao ra Thánh Liên Tuyết Tâm, huyết cổ của vị cô nương này, ta đương nhiên sẽ giải!”



“Ngươi thật có thể giải được sao?” Quân Khuynh Vũ nghe được lời nói của Tuyết công tử, trong mắt hiện lên một chút kinh hỉ, niềm vui sướng cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ lý trí của hắn, ngay cả tức giận mới vừa rồi bị Tuyết công tử quát tháo đều biến mất không thấy .



Tuyết công tử nhìn thoáng qua đao khách Mạc Nhược, khóe môi hiện lên một chút ý cười tự tin, từ từ nói, “Đương nhiên có thể giải, hơn nữa trong thiên hạ, chỉ có một người là ta có thể giải!”



“Thánh Liên Tuyết Tâm.” Quân Khuynh Vũ lập tức lấy Thánh Liên Tuyết Tâm trong tay áo ra giao cho Tuyết công tử, vừa nói, “Xin cô nương hãy nhanh giải độc cho Hoàng nhi!”



Cô nương? !



Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời nói của Quân Khuynh Vũ, không khỏi có chút kinh ngạc.Tuy rằng vừa rồi nghe được đối thoại củaTuyết công tử cùng đao khách Mạc Nhược, nàng quả thật cảm thấy Tuyết công tử giống một cô nương. Nhưng thanh âm rõ ràng là của nam tử, cho dù là ngụy trang, mới vừa rồi tình thế cấp bách, cũng tất nhiên không có khả năng không hề có sơ hở! Hơn nữa Tuyết công tử này tuy rằng gầy yếu một chút, nhưng thân thể này cũng là so với nàng cao hơn không ít, có cô nương cao như vậy sao? !



Nghe được lời nói của Quân Khuynh Vũ, Tuyết công tử cũng không kinh ngạc, đưa tay lấy một viên thuốc ra rồi ăn vào, lại một cước đá văng giày rộng thùng thình trên chân ra, lộ ra đôi chân trần xinh đẹp, phía trên còn đeo chuông bạc, tiếp theo nàng lại tháo mặt nạ da người ra, trước mặt bọn họ không phải là cô gáiTuyết Sam sao? !



“Lưu Cảnh công tử quả nhiên thông minh, như vậy mà cũng không thể gạt được ánh mắt của ngươi.” cô gái Tuyết Sam lộ ra hai má lúm đồng tiền, nói với Quân Khuynh Vũ, thanh âm nghiễm nhiên là đã khôi phục thanh âm của nữ tử.



Quân Khuynh Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn Tuyết Lạc Y, từ từ nói, “Trước kia ngẫu nhiên gặp cô nương, cô nương y thuật không tầm thường, liền bởi vậy đoán, mới vừa rồi nhìn thấy cô nương, nhìn thân hình cô nương, thanh âm đều đã thay đổi, ta còn tưởng rằng là đã đoán sai.”



“Vậy sao ngươi lại khẳng định ta là cô nương ?” Tuyết Lạc Y tựa hồ đến đây hưng trí, ý cười liên tục nhìn Quân Khuynh Vũ, mỉm cười hỏi.





Quân Khuynh Vũ gợi lên một chút tươi cười bí hiểm, từ từ nói, ” Uống thuốc thanh âm có thể thay đổi, thân cao có thể ở bên trong giày đệm thêm này nọ, về phần mặt sao, mặt nạ da người, nhưng thật ra chỉ là mánh khóe hiếm lạ!”



Sau khi nói xong, Quân Khuynh Vũ lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng ý vị thâm trường, liếc mắt một cái, từ từ nói, “Nếu nhìn thấy một màn cô nương cùng đao khách Mạc Nhược tâm sự, còn tưởng rằng cô nương là nam tử, tại hạ chẳng phải là rất ngu dốt ?”



Lạc Khuynh Hoàng vốn đang âm thầm khen Quân Khuynh Vũ thông minh, nghe được Quân Khuynh Vũ nói lời này, không khỏi liếc một cái xem thường, đây là Quân Khuynh Vũ đang nói nàng ngu dốt sao? !



“Ha ha, ngươi nói như vậy, vị cô nương này cần phải tức giận.”Tuyết Lạc Y chú ý tới động tác Lạc Khuynh Hoàng mắt trợn trắng, không khỏi cười nói, sau đó vẻ mặt lại nghiêm nghị nói, ” Chuyện ta là nữ tử, trừ Mạc Nhuợc cùng các ngươi, không có người nào bên ngoài biết. Ta thích các ngươi, mới không giết các ngươi, nhưng nếu các ngươi tiết lộ ra ngoài, ta sẽ không buông tha cho các ngươi !”



“Vì sao không muốn công bố thân phận nữ tử?” Lạc Khuynh Hoàng nghi hoặc nhìn Tuyết Lạc Y, lấy hiểu biết của nàng đối với Tuyết Lạc Y, nàng tuyệt đối không phải một nữ tử thích cả nam lẫn nữ.



Trong mắt Tuyết Lạc Y hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, tựa hồ là thống hận, lại tựa hồ là bất đắc dĩ, chỉ là từ từ nói, “Ta đã đáp ứng người kia, không thể để cho người ta biết truyền nhân của Tuyết gia là nữ tử !”



Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nghĩ đến thời điểm mới gặp Tuyết Lạc Y, nàng nói, ta hận nhất chính là nam nhân không đem nữ tử coi là người!



Trong mắt hiện ra một tia hiểu rõ. Tuyết gia nhiều thế hệ đều là y dược thế gia, đến thế hệ của Tuyết công tử này, thanh danh lại lan truyền lớn. Chắc hẳn người bảo Tuyết Lạc Y phải làm vậy là phụ thân của nàng đi, khó trách tính cách của nàng lại hỉ nộ vô thường như thế, khó trách nàng lại thống hận nam tử khinh thường nữ tử như vậy.



Trong lòng nàng chung quy là vẫn nhớ kỹ phần thân tình này , nếu không làm sao có thể vì một câu nói của phụ thân mà nhiều năm như vậy vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn đây? !



“Vậy về sau ngươi cùng đao khách Mạc Nhược nên như thế nào?” trong lòng Lạc Khuynh Hoàng đối Tuyết Lạc Y rất yêu thích, bởi vậy cũng thân thiết hỏi.



Khóe môi Tuyết Lạc Y hiện lên một chút ý cười dịu dàng, nhìn đao khách Mạc Nhược nói, ” Mạc Nhược, ngươi nguyện buông tha cho thân phận thiên hạ đệ nhất đao khách, cùng ta ẩn cư?”



“Lạc Y. Ngươi có biết, thân phận này vốn không phải là điều ta muốn .” đao khách Mạc Nhược nhìn Tuyết Lạc Y đáp, xác thực, hắn vốn không muốn làm đao khách.Ngay cả là thiên hạ đệ nhất đao khách, người người sợ hãi, nhưng có ai lại thật sự thích cuộc sống lấy đao liếm máu đây?



Tuyết Lạc Y nghe được đao khách Mạc Nhược trả lời, khóe môi mỉm cười ngọt ngào, từ từ nói, “Như vậy, về sau trên đời sẽ không còn có Tuyết công tử cùng đao khách Mạc Nhược. Chỉ có Tuyết Lạc Y cùng Mạc Nhược!”



Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời nói của Tuyết Lạc Y, khóe môi gợi lên một chút ý cười ôn nhu. Không thể không nói, đáy lòng nàng là hâm mộ Tuyết Lạc Y , có thể tùy ý sống như vậy, vứt bỏ hết tất cả, cùng nam tử mà mình yêu thương cả đời bên nhau, cuộc sống như vậy rất đẹp, không phải sao?



Nhìn Lạc Khuynh Hoàng ở sâu trong ánh mắt là hâm mộ, trong mắt Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút suy nghĩ, bất động thanh sắc ngoéo môi một cái.



Tuyết Lạc Y dùng Thánh Liên Tuyết Tâm làm thuốc, thêm linh dược phụ tá, cho đao khách Mạc Nhược ăn vào, sau đó hướng Quân Khuynh Vũ nói, “Ngươi đi châm cứu cho hắn đi, Tụ Thủ lão nhân một tay cầm ngân châm quả thật là xinh đẹp!”



Quân Khuynh Vũ nhìn Tuyết Lạc Y liếc mắt một cái, tiểu nha đầu lừa đảo này thật sự là… Không chỉ nói sư phụ của hắn là Tụ Thủ lão nhân, còn sai khiến làm này làm cái kia .Cố gắng nuốt xuống một hơi, Quân Khuynh Vũ nói với chính mình, đối phương chẳng qua chỉ là tiểu cô nương, không cần cùng nàng so đo.



Sau khi Quân Khuynh Vũ thi châm xong, đao khách Mạc Nhược chính mình điều tức một lúc, dùng nội lực bức ra độc tố còn lại. Thánh Liên Tuyết Tâm quả nhiên là thuốc tiên, mới chỉ qua hai ngày ngắn ngủn công phu, đao khách Mạc Nhược liền khôi phục được bảy tám phần, không chỉ loại bỏ toàn bộ độc tố, ngay cả nội lực đều khôi phục bốn năm thành.



Đương nhiên, Tuyết Lạc Y cũng không để cho Quân Khuynh Vũ làm cu li không công, mà cho Quân Khuynh Vũ hai viên thuốc. Theo chính nàng nói, đây chính là linh dược khó có được trên thế gian, tiện nghi cho Quân Khuynh Vũ .



Quân Khuynh Vũ cũng chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ. Linh dược hắn cũng không phải là không có, chẳng qua lúc ấy lo lắng cho Lạc Khuynh Hoàng trúng huyết cổ chi độc, không có tâm tư điều trị thôi, nếu không nội thương cũng không trở thành nặng như thế, nhưng dược của Tuyết Lạc Y cũng quả thật hữu hiệu, dùng hai viên, điều tức thêm một lát, nội thương đã khôi phục được bảy tám phần, tin tưởng hai ngày nữa là có thể khỏi hẳn.



“Giờ thương thế của đao khách Mạc Nhược đã tốt không sai biệt lắm, cô nương có thể thay Hoàng nhi trị liệu chứ?” Quân Khuynh Vũ nói với Tuyết Lạc Y, tuy rằng Tuyết Lạc Y lấy Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc, tạm thời áp chế được độc tính của Lạc Khuynh Hoàng, khiến nàng không cần mỗi ngày bị huyết cổ làm đau đớn, nhưng chung quy huyết cổ ở lại trong cơ thể là không tốt, đương nhiên càng sớm trị liệu càng tốt .



“Được! Ta nói thay nàng trị, sẽ nhất định thay nàng chữa khỏi.” Tuyết Lạc Y liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đem chuông bạc vẫn đeo ở chân nàng gỡ ra, khóe môi lộ ra hai má lúm đồng tiền, nói với Lạc Khuynh Hoàng, ” Chuông này tặng cho ngươi !”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua chuông bạckia, cũng chậm chạp không có đưa tay tiếp lấy. Nàng nhớ rõ Quân Khuynh Vũ nói rằng chuông bạc này là có kịch độc , nếu nàng đưa tay ra nhận lấy , đây chẳng phải là muốn trúng độc sao ?



Tuyết Lạc Y nhìn biểu tình xấu hổ của Lạc Khuynh Hoàng, lúc này mới kịp phản ứng , lộ ra ý cười ngọt ngào, nói, “Ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi bây giờ còn không thể đụng vào chuông bạc này. Nhưng chờ ta giúp ngươi giải huyết cổ chi độc, ngươi sẽ bách độc bất xâm .”



“Bách độc bất xâm?”Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, thật không ngờ trên đời này thật sự có thân thể bách độc bất xâm, nhưng tại sao nàng giải được huyết cổ độc là có thể đạt được thân thể bách độc bất xâm?



“Đúng vậy! Ta thuở nhỏ ăn các loại độc dược cùng linh dược, mới luyện thành thân thể bách độc bất xâm. Máu của ta đối với đại đa số độc tố đều có tác dụng chống lại.”Tuyết Lạc Y nhìn bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc, cười tủm tỉm giải thích cho Lạc Khuynh Hoàng.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn Tuyết Lạc Y, có chút không rõ nguyên nhân. Tuyết Lạc Y có thân thể bách độc bất xâm cùng nàng có quan hệ gì? ! Chẳng lẽ nói Tuyết Lạc Y muốn dùng phương pháp hoán huyết để thay nàng trị huyết cổ? !



“Lạc Y, ý của ngươi là cùng với ta hoán huyết?” Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn Tuyết Lạc Y, nếu thật sự như lời nói của Tuyết Lạc Y, máu của nàng ấy bách độc bất xâm, như vậy nếu các nàng hoán huyết, máu của Tuyết Lạc Y cùng huyết cổ sẽ sinh ra bài xích, có nội lực giúp đỡ, liền có thể đem huyết cổ bức ra bên ngoài cơ thể.



Chính là phương pháp hoán huyết quá mức hung hiểm (nguy hiểm đáng sợ), nếu làm không tốt chính là hai người đồng thời đều chết, có thể nói, hoán huyết so với dẫn độ huyết cổ thì càng thêm hung hiểm. Huống chi thân thể bách độc bất xâm lại dễ dàng luyện được sao? !



Ngay cả Tuyết Lạc Y chưa từng nói đến, nhưng Lạc Khuynh Hoàng có thể tưởng tượng, nàng từ nhỏ chịu bao nhiêu khổ luyện, thử bao nhiêu độc, mới có thể luyện thành thân thể bách độc bất xâm, nàng làm sao có thể hại Tuyết Lạc Y đánh mất thân thể bách độc bất xâm đây?



“Ta đã sớm nói qua, sau khi thay ngươi giải độc, ta sẽ không phải Tuyết công tử, chỉ là một nữ tử bình thường, ta muốn thân thể bách độc bất xâm này có ích lợi gì? Huống chi, ta đã lấy Thánh Liên Tuyết Tâm của Lưu Cảnh công tử, lấy thân thể bách độc bất xâm của ta làm trao đổi, cũng là phải làm !” Tuyết Lạc Y nhìn Lạc Khuynh Hoàng, theo lý thường nói.



Lúc này Quân Khuynh Vũ cùng đao khách Mạc Nhược cũng vào phòng, nghe nói Tuyết Lạc Y muốn dùng phương pháp hoán huyết để trị liệu cho Lạc Khuynh Hoàng, cũng lộ ra một tia không đồng ý, hắn nhíu mày hỏi, “Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”



“Đây là biện pháp duy nhất trên thế gian có thể giải huyết cổ.Bằng không chờ ba tháng sau ngươi thay nàng nhặt xác đi!” Tuyết Lạc Y liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, không cho là đúng nói, một bên lại khiêu lông mày nói, “Phương pháp hoán huyết tuy rằng hung hiểm, nhưng ta nhớ rõ Tụ Thủ lão nhân đã từng thành công một lần, hắn được ca tụng là trò giỏi hơn thầy thắng được Vu Lam, ta thấy cũng chưa chắc!”



“Được! Có thể có Ngưng Huyết hoàn cùng Thiên Sơn Tuyết Liên không?” Quân Khuynh Vũ nghe xong lời nói của Tuyết Lạc Y , không hề chần chờ, gọn gàng dứt khoát hỏi, vừa rồi hắn chính là lo lắng vạn nhất xảy ra(ngộ nhỡ) chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nghe Tuyết Lạc Y nói chỉ có một biện pháp như vậy, hắn lo lắng cũng chỉ có thể vứt ra sau đầu ! Bởi vì nếu hắn không thử, như vậy Lạc Khuynh Hoàng sẽ thật sự không chữa được, nếu muốn hắn trơ mắt nhìn nàng chờ chết, không bằng hắn buông tay thử một lần.



Phương pháp hoán huyết rất hung hiểm, cả đời sư phụ từng thử qua ba lần, lại chỉ thành công một lần, nhưng lại là một chết một sống, không coi là chân chính thành công. Mà hắn hiện tại, không chỉ muốn bảo vệ tính mạng của Lạc Khuynh Hoàng , còn muốn bảo vệ tính mạng của Tuyết Lạc Y, có thể nói khó như lên trời.



“Đương nhiên là có!” Tuyết Lạc Y nhíu lông mày, tốt xấu gì nàng cũng là độc thủ Quái y! Ngưng Huyết hoàn cùng Thiên Sơn Tuyết Liên tuy rằng trân quý, nhưng còn không làm khó được nàng.



“Tối nay giờ tý, ngươi ở phòng phía sau băng tuyền (suối băng), ta thay các ngươi hoán huyết!”Quân Khuynh Vũ nghe Tuyết Lạc Y đáp ứng, cũng không nghi ngờ, thật sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, từ từ nói.




Lạc Khuynh Hoàng không đồng ý, lập tức nhíu mi nhìn Tuyết Lạc Y, mở miệng nói, “Lạc Y, tuy rằng Thánh Liên Tuyết Tâm trân quý, nhưng như vậy không đáng để ngươi mạo hiểm tính mạng! Nếu thật sự không có biện pháp khác, cũng là số mạng của ta, làm sao có thể để ngươi vì ta mà mạo hiểm? !”



“Thánh Liên Tuyết Tâm cứu mạng Mạc Nhược, ở trong mắt ta, nó quan trọng hơn so với tính mạng của ta!” Tuyết Lạc Y khoát tay áo, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, từ từ nói, “Hơn nữa, ngươi cho rằng Thánh Liên Tuyết Tâm lấy dễ như vậy sao? Muốn lấy được Thánh Liên Tuyết Tâm từ Tuyết Linh xà (tên một loại rắn), mạo hiểm so với hoán huyết cũng không ít hơn, nếu làm không tốt, cũng sẽ mất mạng! Mặc dù đoạt được , chỉ sợ cũng thập tử nhất sinh (một phần sống, chín phần chết)!”



Lạc Khuynh Hoàng nghe xong Tuyết Lạc Y nói, có chút chấn động. Nàng cũng không biết để lấy được Thánh Liên Tuyết Tâm lại hung hiểm như thế, nếu biết bởi vậy mà có thể đánh mất tính mạng, nàng nhất định phải đi cùng Quân Khuynh Vũ. Nàng biết không ngăn được hắn, nhưng ít nhất nàng có thể ở bên cạnh giúp hắn a!



Nghĩ đến đây, nàng không nén nổi có vài phần hứng thú đối với bạn cũ trong miệng Quân Khuynh Vũ. Với tính cách của Quân Khuynh Vũ, tuyệt đối sẽ không đi cầu người khác thay hắn mạo hiểm tính mạng, bởi vậy, người này tất nhiên là chủ động ra tay trước Quân Khuynh Vũ!



Nhưng ai sẽ biết Quân Khuynh Vũ cần Thánh Liên Tuyết Tâm đây? !Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Quân Khuynh Vũ, chỉ sợ người này nàng cũng quen biết đi.



Võ công cao tuyệt, tâm tư kín đáo, lại chịu vì nàng cùng Quân Khuynh Vũ tự nguyện mạo hiểm, người này đến tột cùng là ai? Trong đầu mơ hồ hiện ra thân ảnh tử y liễm diễm, Lạc Khuynh Hoàng lắc lắc đầu, khóe môi lộ ra một chút cười khổ, hy vọng không phải là hắn, nếu không nàng nợ hắn , chỉ sợ đời này không trả được !



“Hoàng nhi, ngươi yên tâm, các ngươi ai cũng sẽ không việc gì !”Quân Khuynh Vũ thật sâu nhìn thoáng qua Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi hiện lên tươi cười tràn đầy tự tin, nói với Lạc Khuynh Hoàng.



Chính là ngón tay hắn cũng nắm quá chặt chẽ , xương ngón tay trắng bệch. Dù sao cũng chưa từng thử qua, sao hắn có thể cam đoan thành công đây? !Nhưng nếu hắn không nói như vậy, Lạc Khuynh Hoàng nhất định sẽ không đồng ý hoán huyết.



Lạc Khuynh Hoàng hiểu rất rõ tính tình hắn. Tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng , nhưng là người rất quan tâm đến nàng , cũng là người trọng tình trọng nghĩa. Tuyết Lạc Y cùng Lạc Khuynh Hoàng quen biết mặc dù không lâu, nhưng trong lời nóicủa Lạc Khuynh Hoàngcó thể thấy được, nàng coi Tuyết Lạc Y như muội muội , nên tự nhiên không muốn Tuyết Lạc Y vì nàng mà mạo hiểm.



“Tốt!”Tuyết Lạc Y cũng là đột nhiên nhíu mày khen, “Đủ sảng khoái! Tính mạng hai chúng ta đều giao vào tay ngươi !Bản thân ta muốn nhìn xem đồ đệ của Tụ Thủ lão nhân có phải thật sự lợi hại như vậy hay không!”



Quân Khuynh Vũ nhìn Tuyết Lạc Y, có chút bất đắc dĩ. Không thể không thừa nhận, Tuyết Lạc Y thật là một người nữ tử hiếm thấy! Tùy tính như thế, quyết đoán như thế, ngay cả tính mạng đều có thể dùng để thử đối phương xem lợi hại không, thật sự là ngay cả hắn cũng mặc cảm a!



Thời gian nửa đêm.Dưới chân Thiên Sơn hàn khí nặng nhất, thêm Thiên Sơn Tuyết Liên,Ngưng Huyết hoàn cùng băng tuyền có tác dụng ngưng máu, đúng thật là thời cơ tốt nhất để hoán huyết.



Lạc Khuynh Hoàng cùng Tuyết Lạc Y đều ăn xong viên thuốc, giờ đã mê man bất tỉnh, còn lại là đao khách Mạc Nhược đứng ở bên ngoài băng tuyền thay Quân Khuynh Vũ bảo vệ.



Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng yên tĩnh nằm, đưa tay vuốt ve hai bên má của nàng, ánh mắt ôn nhu mà thâm tình, trong tay hắn nắm ngân châm, lấy ngân châm che lại đại huyệt trên người Lạc Khuynh Hoàng cùng Tuyết Lạc Y, lấy lưỡi dao rạch cổ tay hai người, bắt đầu thay hai người hoán huyết.



Máu tươi ồ ồ chảy ra theo cổ tay, sắc mặt hai người đều trở nên tái nhợt, thậm chí tái nhợt đến trong suốt, Quân Khuynh Vũ vội vàng cho các nàng ăn Ngưng Huyết hoàn, để bảo vệ tâm mạch, một bên cực nhanh lấy ngân châm đâm vào huyệt, tốc độ máu các nàng trao đổi nhanh hơn.



Máu chảy từng chút một hội tụ lại, sắc mặt hai người càng thêm tái nhợt, tay Quân Khuynh Vũ không nhịn được run run, nếu máu không trao đổi tuần hoàn, chỉ sợ sẽ nguy hiểm ! Hắn đã nhìn qua sư phụ thay người hoán huyết, nếu lại trì hoãn nữa, chỉ sợ hai người đều phải chết.



Bởi vậy một lần cuối cùng, sư phụ lựa chọn cứu một người, chết một người, trong mắt hắn hiện lên một tia do dự. Hiện tại tuy rằng hắn thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp), nhưng nếu nói chỉ cần Lạc Khuynh Hoàng sống, hắn vẫn có biện pháp . Ngón tay siết chặt lại buông lỏng, buông lỏng lại siết chặt.



Hắn không thể làm như vậy. Nếu vì cứu Lạc Khuynh Hoàng mà hại chết Tuyết Lạc Y, chỉ sợ cả đời Lạc Khuynh Hoàng cũng sẽ không an tâm .Hắn không thể để nàng cả đời đều sống trong áy náy cùng tự trách. Huống chi, hắn đã đáp ứng rồi, muốn cho hai nàng đều bình an .



Trong mắt hiện lên một chút kiên trì, ngân châm trong tay Quân Khuynh Vũ bay nhanh hơn, liên tục đâm vào huyệt đạo của hai người, lại cho hai người ăn Ngưng Huyết hoàn, rốt cục, máu bắt đầu trao đổi, sắc mặt hai người cũng dần dần khôi phục hồng hào, cuối cùng Quân Khuynh Vũ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Hắn nhìn hai người dần dần khôi phục sắc mặt bình thường, thở dài một hơi, trong lòng bàn tay đều đầy mồ hôi.



“Thế nào ? !” Nhìn Quân Khuynh Vũ từ chỗ băng tuyền đi ra, lập tức đao khách Mạc Nhược thần sắc khẩn trương hỏi, trong mắt mang theo một tia né tránh cùng sợ hãi.



Quân Khuynh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhíu lông mày, trong mắt hoa đào hẹp dài toát ra vài phần hào quang, khóe môi gợi lên, tà mị không kềm chế được nói, “Có ta ở đây, bọn họ đương nhiên vô sự.”



Đao khách Mạc Nhược nghe Quân Khuynh Vũ nói bọn họ không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chạy vào, nói, “Ta đi xem nàng!”



Quân Khuynh Vũ cười cười, cũng không ngăn cản, mà đứng ở phía trước phòng.Bên trong đôi mắt giống như hắc diệu thạch, lộ ra quang mang sâu không lường được, giống như một khối nam châm, đem hết thảy mọi thứ trên thế gianđều hấp thụ đi vào, sâu không thấy đáy. Khóe môi hắn lộ vẻ quang mang bí hiểm , nhìn cách đó không xa, phương hướng đế đô Cẩm quốc.



Tính toán qua, hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng cũng đã đi suốt nửa tháng.Thân thể Lạc Khuynh Hoàng còn cần điều dưỡng trên nửa tháng thì có thể khỏi hẳn.




Hắn rời đế đô suốt một tháng, đế đô Cẩm quốc sợ là muốn rối loạn đi. Hừ! Có một số thứ, chờ thời điểm hắn trở về sẽ giải quyết !



Nửa tháng sau.



Lần trước sau khi hoán huyết, tuy rằng nguyên khí bị tổn thương, nhưng cũng may bên này Tuyết Lạc Y có linh dược hiếm quý rất nhiều, tùy tay lấy cũng đều là linh dược khó có được. Bởi vậy, mới chỉ thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Lạc Khuynh Hoàng cùng Tuyết Lạc Y cũng đã khôi phục không sai biệt lắm .



“Hoàng tỷ tỷ, tỷ phải đi sao?” Qua nửa tháng, Tuyết Lạc Y cùng Lạc Khuynh Hoàng quan hệ thân thiết hơn, Tuyết Lạc Y nói, hai người các nàng hoán đổi máu, về sau chính là ngươi có ta, ta có ngươi , bởi vậy phải cùng Lạc Khuynh Hoàng hợp thành tỷ muội, Lạc Khuynh Hoàng vốn là xem Tuyết Lạc Y như muội muội, lại thêm cảm kích Tuyết Lạc Y đã cứu tính mạng của nàng, bởi vậy cũng không phản đối.



Đưa tay sờ đầu Tuyết Lạc Y, Lạc Khuynh Hoàng lộ ra một chút ý cười dịu dàng, ôn hòa nói, “Đúng vậy! Ta còn có việc cần phải làm mà chưa có làm đâu! Chờ ta xong việc, phải đi thăm Lạc Y, được không?”



“Chúng ta đây ngoéo tay nha!” Tuyết Lạc Y nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, liền vươn ngón út, cùng Lạc Khuynh Hoàng ngoéo tay.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn nét mặt tươi cười ngây thơ của Tuyết Lạc Y, đáy lòng thở dài, thế nhân đều nói Tuyết công tử lạnh lùng tuyệt tình, hỉ nộ vô thường, kỳ thật Tuyết Lạc Y làm sao lại là lạnh lùng tuyệt tình? Nàng bất quá so với thế nhân đều là chân thật, nguyện ý làm sẽ không tiếc hết thảy đi làm, không muốn làm , thế nhân bức nàng như thế nào cũng không hữu dụng!



“Chúng ta đi đây.” Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đi đến xe ngựa bên cạnh, cuối cùng nhìn Tuyết Lạc Y liếc mắt một cái, ở bên tai Tuyết Lạc Y nhẹ nhàng nói, “Kỳ thật Lạc Y làm được so với nam tử càng thêm xuất sắc .Nếu phụ thân Lạc Y biết, nhất định sẽ tự hào về Lạc Y!”



Thiên lý mã trắng như tuyết hí một tiếng, xe ngựa chở Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ tuyệt trần mà đi, Tuyết Lạc Y nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, thì thào lẩm bẩm, “Phụ thân thật sự sẽ tự hào về ta sao?”



Nhân khẩu Tuyết gia ít ỏi, đến một thế hệ bọn họ , chỉ có một Tuyết Lạc Y là nữ nhi. Phụ thân lo lắng nữ tử như Tuyết Lạc Y làm nghề y sẽ bị người đời châm biếm, bởi vậy từ nhỏ đối với Tuyết Lạc Y hết sức bất mãn.



Lúc nhỏ, Tuyết Lạc Y cũng không biết phụ thân vì sao tức giận, chỉ có thể liều mạng học y, đổi lấy ôn nhu nhất thời của phụ thân, bởi vì chỉ có lúc y thuật nàng thành công, phụ thân mới có thể lộ ra nụ cười vui mừng.



Về sau, nhà bọn họ bị cừu gia đuổi giết, phụ thân vì bảo vệ nàng mà đã đánh mất tính mạng, trước khi chết gắt gao cầm lấy tay nàng, nói cho nàng, “Lạc Y! Nhớ kỹ, trăm ngàn không thể để cho người đời biết, con là nữ tử! y học Tuyết gia ta, đều phải dựa vào con !”




Thời điểm đó,Tuyết Lạc Y không hiểu, vì sao muốn nàng lấy thân phận nam tử? ! Vì sao nữ tử làm nghề y sẽ bị giễu cợt? ! Nàng hận.Hận phụ thân ngoan cố, hận người đời thành kiến đối với nữ tử, nhưng nàng lại không thể làm khác được.



Bởi vì đối với phụ thân đã lấy mạng cứu nàng, đối với phụ thân máu mủ tình thâm, cho dù nàng oán, nàng hận, nàng cũng không thể vi phạm nguyện vọng của người lúc lâm chung.



“Nàng nói với tiểu nha đầu kia thật ra không sai.” Ngồi ở trong xe ngựa, trên mặt Quân Khuynh Vũ lộ ra ý tươi cười thoải mái, Lạc Khuynh Hoàng rốt cục hoàn toàn giải được huyết cổ , hắn cũng có thể yên tâm, đối phó với người nên đối phó!



Lạc Khuynh Hoàng cũng dựa vào vách đá trên xe ngựa, khóe môi tràn đầyý cười dịu dàng, ôn nhu nói, “Mặc dù tính tình Lạc Y có chút cổ quái, nhưng so với bất luận kẻ nào đều chân thật.”



Quân Khuynh Vũ nhíu lông mày, từ chối cho ý kiến. Tuy rằng hắn cũng không thích tiểu nha đầu Tuyết Lạc Y kia, nhưng cũng không thật sự chán ghét.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng Quân Khuynh Vũ từ chối cho ý kiến, biết Quân Khuynh Vũ cũng đồng ý quan điểm của nàng. Ở Thiên Sơn mấy ngày nay, là những ngày nàng được sống nhẹ nhàng nhất, không cần suy nghĩ tính kế, không cần suy nghĩ như thế nào không đánh mất chừng mực, cái gì cũng không cần phải suy nghĩ, chỉ cần vui vui vẻ vẻ sống.



Xe ngựa rốt cục chạy nhanh vào đế đô Cẩm quốc.



Quân Khuynh Vũ không mang theo Lạc Khuynh Hoàng hồi phủ đại tướng quân, mà trực tiếp đi Ám các.



“Chủ tử! Phu nhân!” Nhìn thấy Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng trở về, trên mặt tứ đại hộ pháp cùng Mị Ảnh đều hiện lên một tia vui sướng.



Bạch Mộ nhìn thoáng qua Lạc Khuynh Hoàng, mang theo vài phần thân thiết hỏi, “Không biết thân thể phu nhân đã trị bệnh tốt chưa?”



Lạc Khuynh Hoàng hướng về phía Bạch Mộ nhẹ nhàng cười, ôn hòa đáp, “Đã tốt lắm.Đa tạ Bạch hộ pháp quan tâm.”



“Thật tốt quá!” Thanh Long nghe được thân thể Lạc Khuynh Hoàng đã trị được bệnh, không khỏi cảm thán nói, “Xem ra ngay cả lão thiên gia ông trời) cũng bị tình ý của phu nhân với chủ tử làm cảm động rồi!”



Tuy rằng sắc mặt Huyền Vũ vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng cũng nhu hòa vài phần, mang theo vài phần khâm phục cùng tán thành. Duy nhất chỉ có sắc mặt của Chu Tước không thế nào đẹp mặt được, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cất giấu vài phần ghi hận.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn quanh một vòng, đương nhiên cũng nhìn ra Chu Tước khác thường. Chỉ có điều, giờ phút này cũng không phải lúc nàng so đo với Chu Tước, thứ nhất, nàng thật vất vả mới làm cho tứ đại hộ pháp chấp nhận nàng, vạn không thể vào lúc này cùng Chu Tước phát sinh mâu thuẫn, thứ hai, Chu Tước chính là trợ thủ đắc lực của Quân Khuynh Vũ, nếu nàng cùng Chu Tước bất hòa, sợ sẽ chỉ làm Quân Khuynh Vũ khó xử.



” Tình huống đế đô như thế nào?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn một vòng tứ đại hộ pháp cùng Mị Ảnh, thời điểm chạm đến Chu Tước, ánh mắt có chút rùng mình, Chu Tước lập tức rũ xuống đôi mắt, che dấu tâm tình.



“Hoàng thượng tuyên bố tin tức chủ tử cùng Khuynh Hoàng quận chúa ra ngoài, đồng thời phái người chung quanh tìm kiếm, chỉ là chủ tử một tháng chưa về, trừ bỏ hoàng thượng, tựa hồ không ai tin tưởng chủ tử còn sống. Gần đây nhị hoàng tử lại thu thập vây cánh, đem toàn bộ thế lực của tứ hoàng tử từ trước còn sót lại thu vào dưới trướng, thậm chí bắt đầu liên tiếp khiêu khích Liễu gia!” Thanh Long đem tin tức thu thập từ Phiêu Hương cư đến hội cáo cho Quân Khuynh Vũ.



Quân Khuynh Vũ hơi nhíu lông mày, tựa hồ đối với tình huống này cũng không thèm để ý, bên trong đôi mắt đen như mực lưu chuyển ra vài phần trào phúng, câu môi cười nói, “Khiêu khích Liễu gia? Ta thấy hắn thật sự là chán sống rồi!”



Lạc Khuynh Hoàng cũng câu môi cười lạnh. Quân Kiền Linh thật sự là tự tìm đường chết, xem ra không cần bọn họ động thủ, Liễu gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn !



“Lăng quốc cùng Tây Quyết có động tĩnh gì?”Trong mắt Quân Khuynh Vũ xẹt qua một chút thâm sắc, nhíu lông mày lại, tiếp tục hỏi.



“Lăng quốc bề ngoài là thế cục vững vàng, kỳ thật trong đó Lăng quốc thái tử cùng tam hoàng tử tranh đấu gay gắt, không thái bình lắm.” Chu Tước phụ trách tình báo hai nước này, lúc này nghe được Quân Khuynh Vũ hỏi, liền ôn nhu báo cáo nói, ” Bên kiaTây Quyết, nửa tháng trước cho tam công chúa hòa thân, phong làm Tây Quyết hoàng hậu. Tây Quyết thái tử lấy Lưu Tô Lệnh mời chúng ta hỗ trợ. Chúng ta dựa theo ý tứ của chủ tử, loại bỏ Lưu Tô Lệnh, hơn nữa loại bỏ thế lực quấy nhiễu Tây Quyết, Tây Quyết thái tử đã chiếm ưu thế, có lẽ ít ngày nữa sẽ thuận lợi đăng cơ làm đế.”



Trong mắtQuân Khuynh Vũ toát ra ý vị tựa tiếu phi tiếu. Vốn là hắn muốn tự mình làm sứ giả hòa thân, đi Tây Quyết một lần. Thứ nhất, có thể an bài tốt thế lực ở Tây Quyết, thứ hai, cũng có thể hiểu biết thêm thế cục của Tây Quyết. Nhưng vì chuyện của Lạc Khuynh Hoàng , không thể tự mình làm sứ giả hòa thân.



“Nghe nói, sứ giả hòa thân là Liễu Tư Triệt?” Trong con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ tựa hồ ở lưu chuyển cái gì, từ từ hỏi.



“Đúng là trưởng tử của Thừa tướng.” Thanh Long tiếp lời đáp.



Quân Khuynh Vũ hơi nhíu lông mày. Như thế là cho Liễu Tư Triệt kiếm được tiện nghi, nói vậy lần này hắn đi Tây Quyết, nhất định cùng Âu Dương Triệt đạt thành cái hiệp nghị gì đi. Nhưng mà cũng không gây trở ngại, coi như hoàn lại ân tình hắn ngàn dặm tìm Thánh Liên Tuyết Tâm đi.



Ngày ấy, với thương thế cùng bộ dáng kia của hắn, vừa suốt đêm chạy về đế đô lại đảm nhiệm sứ giả hòa thân, cũng là làm khó hắn !



” Hoàng đế Tây Quyết như thế nào .” Quân Khuynh Vũ tiếp tục từ từ hỏi.



Chu Tước tiếp tục hội báo nói, ” Quyền lực của hoàng đế Tây Quyết đã bị Tây Quyết thái tử lấy mất, mà hiện giờ tình cảnh của tam công chúa cũng thật không tốt!”



“Đã biết, đi xuống đi!”Cuối cùng Quân Khuynh Vũ lướt qua mấy người liếc mắt một cái, từ từ phân phó nói.



Lạc Khuynh Hoàng nghe bọn họ đối thoại, dường như cảm thấy thế cục thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay của Quân Khuynh Vũ, thật không ngờ bọn họ mới chỉ rời đi ngắn ngủi một tháng, thế cục đã xảy ra biến hóa lớn như vậy.



Sở dĩ Quân Kiền Linh khiêu khích Liễu gia, chỉ sợ cũng là sốt ruột chờ đi. Nguyên là Quân Ngữ Yên gả cho hoàng đế Tây Quyết, thành Tây Quyết hoàng hậu, lúc này Tây Quyết sẽ làm hậu thuẫn cho Quân Kiền Linh, nhưng hiện nay thế cục Tây Quyết thay đổi, rõ ràng Tây Quyết đã rơi vào tay Âu Dương Triệt, mà Âu Dương Triệt lại không biết cùng Liễu Tư Triệt đạt thành cái hiệp nghị gì, bởi vậy, Quân Kiền Linh mới có thể vội vã động thủ.



Chỉ là, Liễu gia há lại dễ dàng lay động như vậy được ? !



“Quân Kiền Linh đây là tự tìm đường chết!”Quân Khuynh Vũ ngoéo khóe môi một cái, lười biếng vô cùng nói.



Trong con ngươi đen nhánh của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia hận ý, nếu không phải bởi vì Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành, nàng cùng Quân Khuynh Vũ làm sao có thể trải qua trắc trở như thế, khóe môi nàng gợi lên một chút ý cười lạnh lẽo, nói từng chữ một, “Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta đưa tiễn hắn một đoạn đường!”



“Không bằng dùng mạng của Lạc Khuynh Thành, đến đẩy hắn một phen, như thế nào?”Trong con ngươi hẹp dài của Quân Khuynh Vũ thấm hàn ý lạnh lẽo, khóe môi tươi cười lãnh liệt, từng chữ một nói.



Lạc Khuynh Hoàng mâu quang chợt lóe, khóe môi ý cười thản nhiên, từ từ nói, “Vũ nhưng thật ra có cùng suy nghĩ với ta .”



“Nói đến cũng là muốn cảm tạ bọn họ, nếu không phải bọn họ, chúng ta cũng sẽ không có trải qua một phen này.” Quân Khuynh Vũ đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi tươi cười tràn đầy sủng nịch, nếu không phải bởi vì một lần rơi xuống vách núi này, Lạc Khuynh Hoàng cũng không thể hoàn toàn buông bỏ khúc mắc, hoàn toàn tín nhiệm hắn như thế.



Lạc Khuynh Hoàng hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân Khuynh Vũ, cũng là cười nhẹ. Lần này xác thực cũng coi như nhân họa đắc phúc (trong họa gặp được phúc), nhưng hung hiểm trong đó, cũng không phải là giả. Bởi vậy, nàng hiển nhiên sẽ không thật sự bởi vậy mà cảm tạ Lạc Khuynh Thành cùng Quân Kiền Linh!