<!-- --> Trong phòng khách, Ngọc Thẩm mang trà nóng lên, Lâm Thu Nhã chỉ uống một ngụm rồi buông xuống. Nhưng Ruth lại cũng rất có ý thức, cũng không phải không thấy qua, nên chỉ nhấp một ngụm mà thôi.
"Tiêu thiếu gia, gia đình anh quả là biết thưởng thức trà, rất hợp khẩu vị của tôi, xem ra phải ở đây mấy ngày" Người phụ nữ phương Tây cũng không biết có ý gì mà lại hứng thú muốn ở lại Tiêu gia, cũng không biết chủ nhân có bằng lòng hay không.
Ruth đây là cố ý trả thù sự vô lễ của Tiêu Thu Phong trước đó, thấy mọi người càng để ý, cô càng cố gắng diễn cho thật tốt.
Lâm Thu Nhã rất lãnh đạm, giống như tên của nàng vậy, mang theo một loại bình thản, chỉ thấy nàng vẫy tay về phía sau, lát xe đã mang một cái hộp đi vào.
Tiệc vui đã tan, cô muốn vào việc chính.
"Bác Tiêu, cháu là Lâm Thu Nhã, cha cháu là Lâm Bắc Cường. Lần này con mạo muội quấy rầy cho cháu xin lỗi, cháu có chút quà mong bác nhận cho" Lâm Thu Nhã cười: "Thật ra cháu và Yên Nguyệt là chị em, đến đây cũng vì muốn thăm cô ấy. Vừa rồi vui đùa một chút, hi vọng Yên Nguyệt không phiền"
Liễu Yên Nguyệt kéo tay cô nói: "Chị Thu Nhã nói đúng, thực ra em nên đi gặp chị mới đúng. Chị đến em rất vui, chỉ trách em thất lễ"
Điền Phù giờ mới biết rõ ràng thân phận cô gái này, liền nói: "Yên Nguyệt, con không nói sớm, làm mẹ tưởng Tiêu Phong phong lưu nữa. Nhưng nhìn cô Lâm đây không giống loại con gái tùy tiện, vừa rồi mẹ cũng cảm thấy kỳ lạ"
"Bà xã, bà nói gì vậy, cô Lâm là con cả chủ tịch tập đoàn Hoa Phong, người phụ nữ nổi tiếng Đông Nam, là đại mỹ nữ nổi tiếng như Yên Nguyệt đó? Hoa Hồng, bà chưa nghe nói qua sao. Cô Lâm thật khách khí, cô là bạn tốt của Yên Nguyệt, có thời gian cứ tới đây không cần quà cáp"
Điền Phù không biết, nhưng Tiêu Viễn Hà lại rất rõ, Đông nam là nơi nhỏ bé, cô nàng này nổi tiếng đến vậy, đương nhiên không thể nào không nghe thấy.
"Thì ra nổi tiếng vậy, cháu thấy, bác thật sự có lỗi. Cô Lâm, đã là bạn của Yên Nguyệt thì bác cũng gọi con là Tiểu Nhã. Tiểu Nhã, con không trách bác gọi như vậy chứ"
Lâm Thu Nhã cười: "Bác, bác không nên nghe bác trai quá khen, thật ra con cũng chỉ là một cô gái bình thường, con rất hâm mộ em Yên Nguyệt trở thành con dâu Tiêu gia, có cha mẹ tốt như vậy"
"Chị Thu Nhã, chị yên tâm, sau này chị cũng tìm được hạnh phúc như em mà"
Phụ nữ mong muốn chính là gia đình, người đàn ông yêu dấu, có những đứa con đáng yêu, tình yêu thương của cha mẹ mình, giờ Liễu Yên Nguyệt gần như sắp có toàn bộ.
Tiêu Viễn Hà nhìn Ruth, ông đương nhiên sẽ không coi người phụ nữ này thành quỷ hiện hình. Đây là một người đẹp, quyến rũ, nếu nói về quan điểm sắc đẹp, thì người phụ nữ xinh đẹp này không thua gì hai vị kia.
"Cô gái phương Tây xinh đẹp, cô giới thiệu một chút về mình đi?"
Ruth đứng lên nhìn Tiêu Viễn Hà, nghi hoặc hỏi: "Ông là…"
"Đây là ông già trong nhà tôi" Tiêu Thu Phong giới thiệu, tuy nhiên người phụ nữ này thông thạo Hán ngữ, nhưng đối với nghi lễ Trung Quốc còn thiếu hiểu biết, câu hỏi này thật không có lễ phép. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Nhưng ai kêu cô ta là người ngoại quốc, chuyện này cũng có thể chấp nhận.
"Ông già,chào ông!"
Lời nàng vừa rứt, Điền Phù không nhịn được cười, có cách gọi như vậy sao.
Liễu Yên Nguyệt và Lâm Thu Nhã cũng không nhịn được cười. Thực ra bây giờ ai cũng nhìn ra, cô gái này không thể là phụ nữ của Tiêu Thu Phong. Khí chất lạnh lùng và cao ngạo trời sinh này, quyết định nàng không phải là người phụ nữ tùy tiện.
Tiêu Thu Phong lắc đầu không muốn cô gái này ở lâu thêm một phút, đang chuẩn bị đuổi cô ta đi, Điền Phù liền giới thiệu: "Đây là cha của Thu Phong"
"Ôi, xấu hổ quá, ba, ba, con chào ba…"
Lại không thể nhịn được cười, Tiêu Viễn Hà cũng không chịu nổi nói: "Cô gái này, cô không nên quá khách khí, cô gọi như vậy ta không nhận nổi, cô gọi ta là bác được rồi. Xin hỏi cô và Thu Phong là bạn thế nào?"
Ruth gật đầu: "Vâng, chúng con là bạn bè thân mật" Ruth cảm thấy dùng hai chữ thân mật không phải là quá, trong đời cô, ngoài sư phụ thì chỉ có người đàn ông này là thân mật nhất.
Sợ cô gái này càng nói càng quá quắt, Tiêu Thu Phong giải thích: "Ba, cô ta là Ruth, là một người bạn nước ngoài, lần này đến Trung Quốc du lịch, nhưng con không ngờ lại tìm đến nhà chúng ta. Cô ta rất phiền toái, mọi người không cần để ý đến cô ta"
Không có cách nào, Tiêu Thu Phong đành tự mình giới thiệu, sau đó nhìn Ruth nói: "Ruth, nơi này không có chuyện của cô, cô có thể đi, không có gì đừng tìm tôi, có việc càng không nên tìm tôi"
Mở miệng đuổi khách, Tiêu Thu Phong không có một chút khách khí.
"Em không đi, bác trai, cháu không thể ở đây sao, ở đây con không quen thuộc, con rất sợ bị người xấu làm phiền" Ruth mềm mỏng mở miệng, sau đó tiến đến phía sau Tiêu Thu Phong, nói nhỏ: "Em còn có thể giúp anh đối phó với Bạch Sắc, như vậy có phải là có thể ở lại không?"
Tiêu Viễn Hà và Điền Phù thấy khó xử, con trai mình hình như không hề thích cô gái này, nhưng cô ta cứ quấn quít lấy con trai mình, chẳng lẽ phụ nữ phương Tây đều như thế này sao?
Tiêu Thu Phong không ngờ Ruth cũng nhận được tin này, trong lòng suy nghĩ, cuối cùng quyết định giữ cô gái này lại. Tuy không nhất định có thể giúp, nhưng hắn quả thật đáp ứng thiên mệnh, phải chiếu cố người phụ nữa này, mặc kệ cô ta mang đến bao phiền phức cho mình.
"Cô có thể ở, nhưng không được gây phiền toái cho tôi, nếu không tôi sẽ đuổi cô ngay" Tiêu Thu Phong không khách khí, ngược lại làm người Tiêu gia có chút ngượng ngùng. Cô gái này từ phương xa đến, tiếp đón như vậy liệu có quá không.
Chỉ tiếc Tiêu Thu Phong không có cách nào nói ra thân phận cô gái này, nếu không cái tên Phong Linh sẽ dọa ngất bọn họ, đương nhiên điều kiệu là bọn họ đều biết Phong Linh là ai.
"Thu Phong, tôi đến đây lần này cũng là nhận sự ủy thác. Tiểu Duyệt mấy ngày nay không có cách nào ra khỏi cửa, đã đặc biệt yêu cầu tôi phải đem thư đến cho anh. Anh Hoàng tại Thượng Hải mở một hội nghị long trọng, mời anh nhất định phải tham gia"
Lâm Thu Nhã nói xong cũng đưa tới tay Tiêu Thu Phong, nói tiếp: "Em Yên Nguyệt ngày đó nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, nếu hai bác có hứng thú cũng có thể cùng đi. Con đại diện cho Nhan Duyệt hoan nghênh mọi người"
"Các người trẻ tuổi nói chuyện, chúng ta hai người già không xen vào đâu. Yên Nguyệt, đến lúc đó con hãy chơi cho vui vẻ" Điền Phù lắc đầu tỏ vẻ không tham gia, bà đứng lên bảo Ngọc Thẩm chuẩn bị phòng ngủ cho Ruth.
Trước khi đi, thừa lúc không ai nhìn Lâm Thu Nhã tiến đến nói bên tai Tiêu Thu Phong: "Tiêu thiếu gia, anh thật có bản lãnh, không bò lên giường Nhan Duyệt, cũng đã kéo được trái tim của em ấy. Bây giờ còn có cô gái phương tây tuyệt đẹp đang ở trong nhà, nếu Tiểu Duyệt biết không biết đau khổ nhường nào"
Không cho Tiêu Thu Phong cơ hội giải thích cô đã tức giận lên xe đi khuất. Thật ra Tiêu Thu Phong có giải thích cũng không thể rõ ràng, bởi vì thân phận của Ruth, hắn không thể nói ra.
Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ đến việc này, đau lòng thì đau lòng. Sau một thời gian tất cả mọi chuyện đều tốt lên, trải qua kiếp nạn ở HongKong lần đó, cô bé Thiên Nhan Duyệt nên học kiên cường lên.
Buổi tối, Trước khi Tiêu Thu Phong ngủ đã đi đến phòng Ruth. Người phụ nữ này bình thường rất nhanh nhẹn, nhưng trong cuốc sống gia đình lại thật ngốc. Chỉ có một bữa ăn mà làm ông bà già cười rất nhiều lần.
Tiêu Thu Phong nghĩ mình nên cảnh báo cô nàng một chút, ở đây không phải là phương Tây, không nên làm bậy. Trừ việc Bạch Sắc, cho dù là chuyện gì cô ta cũng không nên xen vào.
Hắn không sợ người phụ nữ này gây bất lợi với người nhà mình, chỉ là không muốn cô ta làm cho phiền toái, nhưng làm cho cô ta nhận ra tình cảm gia định,tin rằng cũng là chuyện tốt. Cả Lâm Thu Nhã và Phong Linh đều có tâm địa giống nhau, từ tâm lý mà nói, Tiêu Thu Phong hi vọng Phong Linh có thể tìm được chỗ dựa cho mình, tìm được hạnh phúc riêng, không nên cả đời làm sát thủ.
"Anh, hi vọng anh trên trời linh thiêng có thể hiểu cho em, đây là điều duy nhất em có thể làm được"
Nhưng khi hắn đi từ phòng Ruth ra lại gặp Liễu Yên Nguyệt ở cầu thang.
Bây giờ đã canh ba nửa đêm, nếu đi ra từ phòng một phụ nữ đúng là không thể giải thích nồi.
"Yên Nguyệt, giờ em chưa ngủ sao?" Tiêu Thu Phong xấu hổ hỏi.
Liễu Yên Nguyệt đến gấn, liếc Tiêu Thu Phong một cái, trong lòng đau nhói, chua xót nói:
"Nếu em ngủ, sẽ không thấy anh làm chuyện xấu. Anh Phong, anh sao lại là Ruth mà không phải là em, em kém cô ta ở điểm gì, hay là nói cô ta có thể cho anh còn em không thể. Chỉ cần anh nói ra, em nhất định làm cho dù là chuyện gì. Anh phải biết rằng em là vợ anh, đúng không?"
Tiêu Thu Phong toát mồ hôi, xem ra cô ấy hiều lầm mình thật rồi. Lại còn nghĩ mình đến phòng Ruth để vụng trộm nữa. Cho dù hắn có ý nghĩ đó nhưng hắn dám sao. Người phụ nữ này đang tìm cơ hội giết hắn còn không được nữa là?