Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 119: Sự thật khó có thể tiếp nhận được!




<!-- --> Liễu Yên Nguyệt cười khổ, chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn, nàng còn không biết nói với em gái như thế nào.

Ngược lại, Vũ đang lẳng lặng ngồi một bên lại nói chuyện: "em gái, chị với chị của em cũng không còn bé nữa, chuyện tình cảm, có nhiều điểu em không hiểu đâu!"

Đối với "kẻ thứ ba" này, Liễu Yên Hồng tâm lý rất khó chịu, cũng không tin lời của nàng, không khách khí giận dữ "hừ" một tiếng, sau đó nhìn Liễu Yên Nguyệt, nàng muốn biết tại sao?

Nhưng, Liễu Yên Nguyệt lại khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Vũ, loại chuyện này, một cô gái nhỏ thật sự sẽ không hiểu được.

"Chị Vũ, thật không phải, em gái tôi hiểu lầm chị, khiến chị phải xấu hổ, nó không phải cố ý, mong chị đừng trách"

Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng cười cười, nói: "Thực ra, trong chúng ta không ai phải xin lỗi cả, chúng ta cùng yêu thương anh ấy, mặc dù trước kia tôi không thể xác định, nhưng bây giờ tôi biết, cô cũng không thể thiếu anh ấy được, có đúng không?"

Liễu Yên Nguyệt đáp: "Đúng vậy, mặc kệ sẽ gặp phải chuyện gì, tôi vẫn sẽ yêu thương anh ấy, yêu đến trọn đời"

"Tôi cũng vậy! Đã có lúc, tôi còn tưởng rằng mình đã vĩnh viễn mất đi anh ấy, khi đó tôi vô cùng đau khổ, cuộc sống như địa ngục vậy. Nếu so với lúc đó, thì bây giờ tôi không gì mà không thể chấp nhận cả. Cho nên chung quy mà nói, gặp được người đàn ông này là một may mắn, có thể được cùng yêu anh ấy, tôi sẽ không oán, không hối hận"

Liễu Yên Nguyệt cũng cười, bao nhiêu sầu lo lúc này chợt tan biến hết thảy. Thì ra cô gái này cũng giống như nàng, đều là yêu người con trai kia, yêu vô cùng sâu đậm.

Liễu Yên Hồng ngơ ngác nhìn hai người phụ nữ. Hai người họ "ngươi một câu ta một câu" vừa nói, nhưng mấy lời đó nàng không thể tiếp nhận được, dù chỉ một câu.

"Hai người, hai người chẳng lẽ chuẩn bị cùng nhau gả cho anh ta, cùng chung một chồng sao? Nàng phát hiện chị mình rất bình thản, thật sự có chút tức giận không cam lòng, lạnh lùng hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kỳ lạ thay, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Điều này cũng không có gì là không thể."

Vũ cũng cười: "Chỉ cần được yêu anh ấy, còn chuyện kết hôn hay không kết hôn tôi không quan tâm"

Liễu Yên Hồng "bó tay toàn tập": "Các người điên, điên hết rồi sao? Bệnh thần kinh, đều là bệnh thần kinh cả rồi, lấy chung một chồng, vậy mà các người dĩ nhiên cũng đồng ý, uống nhầm thuốc rồi hay sao?"

"Yên Hồng, cũng bởi vì sợ em không có cách nào chấp nhận được, cho nên chị vẫn giấu không nói cho em, thực ra chị đã nghĩ đến việc này từ khá lâu rồi"

Liễu Yên Hồng kêu lên: "Em không đồng ý, cha cũng sẽ không đồng ý đâu"

Liễu Yên Nguyệt khẽ thở dài "Điều này cũng không thể thay đổi được gì đâu, chỉ cần chị cảm thấy hạnh phúc, như vậy quá đủ rồi"

Liễu Yên Hồng ôm đầu, nàng giờ cái gì cũng nói không nên lời.

Tiêu Thu Phong dẫn Vũ đi vào thư phòng. Cha mẹ của hắn cũng ở đó, ánh mắt vô cùng tò mò.

Tiêu Viễn Hà lên tiếng: "Lúc đầu nghe được tiểu Phong nói chuyện này, ta còn tưởng rằng cái người phụ nữ đó chắc không phải loại đứng đắn ngoan ngoãn gì, chúng ta cũng sẽ không đồng ý"

"Nhưng bây giờ, chứng kiến rồi, ta mới biết, đứa con này của ta...thật đúng là số đỏ mà, không hiểu làm cái gì mà may mắn thế"

Vũ không nhịn được bật cười, khuôn mặt ôn nhã cao quý xinh đẹp, đúng là khiến cho bất luận ai cũng trong nháy mắt đều thích nàng, đây là mị lực của nàng.

Trong mắt hai người, cô gái này không hề thua kém Liễu Yên Nguyệt một chút nào.

Điền Phù rất nhiệt tình kéo tay Vũ ngồi xuống bên cạnh mình, khẽ nói với Tiêu Viễn Hà: "Không nên ăn nói thô lỗ như vậy chứ, ông định dọa con gái nhà người ta sợ chạy mất, lúc đó không sợ con trai ông hỏi tội hả"

"Mẹ, yên tâm đi, Vũ sẽ không để ý đâu, cô ấy không phải người như vậy đâu"

Điền Phù cười nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Đều là người một nhà, cứ tự nhiên, không nên khách sáo. Lúc vui cứ cười, khi đau lòng thì khóc, biểu hiện bình thường tự nhiên thì cuộc sống sẽ rất thoải mái"

"Bác trai, bác gái, thật không phải, làm phiền hai bác rồi"

"Cháu, đứa nhỏ này, nói cái gì vậy. Cháu có thể đến đây, chúng ta vui còn không hết nữa là, không phiền toái đâu, đây chính là phúc phận của Tiểu Phong. Chính là, cháu cũng nên biết Yên Nguyệt cũng là một cô gái tốt, cháu có thể phải chịu chút tủi thân đó"

Tiêu Thu Phong vội vàng ở một bên chen vào nói: "Mẹ yên tâm, Vũ hiểu con mà, cô ấy biết rõ con yêu cô ấy nhiều ra sao"

Vũ cười cười ngẩng đầu, nói: "Phong, kỳ thật anh yêu em chừng nào, em thật đúng là không biết đó, nếu không anh bây giờ nói cho em nghe một chút đi!"

Nàng rất thích được nghe lời ngon tiếng ngọt của người con trai này, chỉ tiếc là với tính cách của hắn ta….Mấy lời ngọt ngào muốn từ trong miệng của hắn nói ra, khó khăn biết bao. Mà giờ phút này, chính là cơ hội tốt nhất.

Nhưng Tiêu Thu Phong cũng không nói gì, liền ôm chặt Vũ vào lòng.

"Có cha mẹ chứng kiến, con cả đời này sẽ mãi yêu vợ của con là Vũ, sẽ mang đến cho nàng vui sướng cùng hạnh phúc, nếu không trọn đời sẽ không được siêu sinh." Rồi ngay sau đó là một nụ hôn thật nồng nàn, dù trước mặt hai người lớn, vẫn không có chút ngượng ngùng nào cả.

Tiếng vỗ tay vang lên, chính là tiếng vỗ tay của cha mẹ hắn.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Vũ bỗng ửng hồng, trái tim vốn lạnh lùng bỗng dưng như mùa xuân đến.

"Phong, em hiểu, em tin tưởng anh"

Trong phòng ngủ, Liễu Yên Nguyệt đem chuyện tình yêu của nàng và Tiêu Thu Phong kể hết cho em gái nghe. Đây cũng là lần đầu tiên, nàng chính thức thổ lộ tình cảm thực sự giấu trong lòng mình ra.

"Yên Hồng, chị biết em không chấp nhận. Nhưng đợi đến lúc em yêu một người thật sự rồi, mà đến khi tình cảm không có cách nào dứt bỏ, hoặc là khi em nguyện ý vì người đó vứt bỏ tính mạng của mình, lúc đó em sẽ hiểu chị. Chấp nhận, có khi chính là một loại hạnh phúc, bởi vì nó chứng minh người con trai mình yêu vô cùng ưu tú. Nếu không sao lại có nhiều người con gái khác cùng yêu anh ấy, phải không em?"

"Phong đúng là người con trai ưu tú nhất trên đời. Em cũng thấy đó, chị Vũ kia so với chị thua kém sao? Không một chút nào, nếu như quả thực để cho chúng ta công bằng cạnh tranh, người phải ra đi rất có khả năng là chị. Cho nên nói, trong chuyện này chị của em thực sự đã chiếm tiện nghi rất lớn rồi. Chị không mong gì xa vời hơn nữa, càng không mong một mình độc chiếm lấy anh ấy, nếu không kết quả của chị sẽ là hai bàn tay trắng"

Liễu Yên Hồng bây giờ cảm giác vẫn rất hoang mang, mặc dù rất nhiều người có tiền hay bao thêm bồ nhí bên ngoài, điều này dù khó chịu nhưng ít ra còn mắt nhắm mắt mở xem như không biết được, với điều kiện tiên quyết là họ phải lén lút, còn vợ thì chỉ có một.

Nhưng mà bây giờ, nàng cũng biết, chị mình đã quyết định cùng chung sống. Nàng lúc trước xúc động đến mức mất đi lý trí, quả là vô ích. Nếu chị mình đã coi vậy là hạnh phúc, nàng tại sao hết lần này tới lần khác muốn can thiệp, suy cho cùng đây là cuộc sống của chị mình, không phải của bản thân nàng.

Được cha mẹ chúc phúc, Vũ đã thành một người phụ nữ vô cùng hạnh phúc, từ giờ khắc này trở đi, nàng không còn là một đứa trẻ mồ côi nữa mà đã có cả một gia đình. Nàng cũng cảm nhận được vẻ đầm ấm này, có gia đình thật là hạnh phúc.

"Yên nguyệt, tiểu Hồng thế nào, đã nguôi giận chưa?" Hai người đi vào, dò xét thử Liễu Yên Hồng, mặc dù cảm giác có chút mông lung, nhưng Tiểu nha đầu này quả thật rất tức giận.

Liễu Yên Hồng không thoải mái nói: "Yên tâm, em còn chưa bị tức chết đâu, hơn nữa em nhất định không chết trước anh đâu, em sẽ cẩn thận chăm chú dõi theo anh, nếu như anh dám đối xử không tốt với chị của em, em sẽ không để anh được yên ổn"

Một tay ôm Vũ, một tay ôm Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong nói: "Mặc dù em sẽ không tin tưởng, nhưng anh có thể đảm bảo với em, anh sẽ làm cho cả hai được hạnh phúc"

Liễu Yên Hồng khẽ "hừ" một tiếng, tỏ vẻ không tín nhiệm, nhưng giọng cũng ôn hòa hơn, nàng nói với Vũ: "Chị Vũ, xin lỗi chị, hôm nay em xúc động quá, vô lễ với chị. Chị gái em đã đem tất cả chuyện nói cho em biết, quả thật chị không hề có lỗi, là em sai, hi vọng chị không trách em"

"Không có gì, nếu như chị là em, cũng sẽ có phản ứng như vậy thôi. Cũng chỉ có những người như chị Vũ và chị gái em, mới có cảm giác rất hạnh phúc khi ở trường hợp này. Thực ra như vậy là đã quá lợi cho anh rể rồi, cho nên sau này, không thể để cho anh ấy sống yên ổn"

Hình như đã tìm được tri kỷ, Liễu Yên Hồng rất tán thành nói: "Đúng, đúng, chị Vũ nghĩ như vậy rất đúng. Chị gái em rất thiện lương, dù bị "kẻ xấu xa" kia bắt nạt cũng không thể nổi giận. Cái kiểu chuyện gì cũng nghe của chị ấy, em nhìn rất không vừa mắt. Chị Vũ hãy thường xuyên mang phiền toái cho anh ta, cho anh ta biết, muốn hưởng phúc lớn cũng không phải dễ dàng như vậy, hừ…."

Sau đó, Tiêu Thu Phong bị đuổi ra ngoài, ba nàng ở lại nói chuyện phiếm vô cùng thân mật, chẳng qua đề tài cũng không liên quan đến chuyện ái tình nữa, mà chuyển thành nghiên cứu sau này làm khổ hắn như thế nào…

Đêm đó, Liễu Yên Nguyệt không hề len lén chui vào phòng ngủ của hắn như trước kia, bởi vì trong nhà có thêm Vũ, còn có cô em gái. Nhưng Tiêu Thu Phong lại chui vào trong chăn của nàng, loại chuyện này đúng là lần đầu tiên, làm cho Liễu Yên Nguyệt dở khóc dở cười.

"Phong, cách vách tường có người đó, anh không nên…làm bậy" Thấy tay Tiêu Thu Phong không không thành thật đang vuốt ve thân thể của mình, nàng hoảng hốt.

Tiêu Thu Phong bộ dạng vô sỉ "Sợ cái gì, sao lại như đang làm gì sai trái vậy, chúng ta ân ái đâu có sao?"

Dù cho dùng lý do gì, cuối cùng cũng không thể kháng cự được, Liễu Yên Nguyệt đâu phải đối thủ của Tiêu Thu Phong chứ, rất nhanh đã bị lột sạch quần áo,thân thể ngọc ngà trắng nõn lồ lộ xuân sắc. Một hồi "nhu tình đại chiến" vô cùng ướt át đã bắt đầu…