Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 168: May mắn và bất hạnh đối lập




<!-- --> Từ lúc tiến vào Lâm gia cho đến lúc đi ra cũng chỉ khoảng một canh giờ, bình thường mà nói trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Lâm Thu Nhã tưởng như trải qua cả đời người, bởi vì từ hôm nay nàng sẽ không còn là Thu Nhã của Lâm gia nữa, con đường phía trước sẽ do chính bản thân nàng nắm giữ.

"Tiêu thiếu gia, cám ơn anh đã giúp tôi quá nhiều."

Tiêu Thu Phong nhàn nhạt cười, thực ra rất muốn mở mồm an ủi nàng một chút, nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu: "Chúng ta là bạn mà…"

Lâm Thu Nhã cũng cười, cười vô cùng ôn nhu ngọt ngào, thấp giọng nói tiếp: "Phải, chúng ta là bạn…" Nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, tỏa ra một loại mị lực trầm ổn, trong lòng của nàng lại có một chút chua xót, bọn họ chỉ là bạn bè thôi, chỉ vậy sao?

Thật không ngờ hai người quay lại nhanh như vậy, mọi người ở Tiêu gia kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ chuyện của Lâm Thu Nhã giải quyết thuận lợi như vậy thôi?

Nhưng sau khi nghe kể lại chuyện, sự kinh ngạc đã chuyển thành phẫn nộ.

"Tiểu Nhã, đừng quá thương tâm, Lâm gia không nhận cháu, Tiêu gia chúng ta sẽ nhận cháu, nếu cháu nguyện ý, sau này gọi bác là mẹ nhé, như vậy Tiêu gia cũng chính là nhà của cháu."

Điền Phù cũng không phải là một phụ nữ tốt trăm phần trăm, vẫn còn có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng không thể phủ nhận bà là một người mẹ tốt, điều này Tiêu Thu Phong có thể khẳng định.

Đến như Tiêu Viễn Hà làm gia chủ vậy mà chỉ vì yêu, cũng mặc kệ tất cả…

Lâm Thu Nhã trong nháy mắt có chút mê mang, nàng ngẩng đầu lên, rất khát vọng hỏi thăm: "Thật sự có thể sao…?"

Tiêu Viễn Hà cười nói: "Có cái gì mà không thể. Cháu cùng với Yên Nguyệt vốn là chị em tốt, lại là bạn tốt của tiểu Phong, Tiêu gia chúng ta đã sớm coi cháu là người nhà, đừng nên băn khoăn mãi nữa."

"Đúng đó, bác Tiêu là người rất tốt, giống y như mẹ của em vậy. Chị Thu Nhã, chị nhận người làm mẹ nuôi, sau này sẽ thành chị của em rồi, phải chiếu cố đến em đấy."

Liễu Yên Hồng cũng mở miệng tán thành, nhìn vẻ vui mừng của mọi người trong nhà, so với lúc bị đối xử ở Lâm gia thì khác một trời một vực, khiến cho Lâm Thu Nhã xúc động muốn khóc.

Tiêu Thu Phong không nói gì, đối với sự đau khổ khi bị gia tộc trục xuất, hắn không có cách nào giúp nàng hóa giải, nhưng sự ấm áp của gia đình lại có thể mang lại niềm an ủi. Vì vậy hắn cũng đồng ý với cách làm của mẹ mình, suy cho cùng đó cũng là một loại gửi gắm…

"Mẹ nuôi…" một tiếng gọi nhẹ nhàng, Điền Phù vui mừng không thể kiềm chế được, kêu lên:"Ngoan, ngoan, không ngờ trước nay mẹ vẫn ao ước có một cô con gái, cuối cùng hôm nay đã trở thành hiện thực, phải mở tiệc ăn mừng thôi."

Rồi bà đứng lên, phân phó:"Ngọc thẩm, dặn nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu, để tôi tự tay xuống bếp. Sau đó đi lấy hai bình Hồng Tửu giấu ở sau giường ra đây, cất bao nhiêu năm như vậy, giờ cũng đến lúc uống rồi."

Đằng sau những lời nói này lại ám chỉ đối với..Tiêu Viễn Hà, nhất thời khiến ông xấu hổ cực kỳ, nhăn nhó hỏi:"Bà xã, em… em đã sớm biết rồi sao?"

Điền Phù cười rất tinh ranh, nói: "Nghĩ em là ai chứ, mấy hành động đó làm sao qua mắt em được, lần sau cẩn thận đó."

Tiếng cười sang sảng thoải mái lại vang lên, đây đúng là hai người già đấu khẩu, nhưng thực ra cũng là một đôi nam nữ rất hạnh phúc…Cuộc sống bình thường vui đùa như thế này, lại chính là mơ ước của mấy cô gái trẻ tuổi…

Lâm Thu Nhã cũng cười, mặc dù không nhiệt liệt được như Liễu Yên Hồng, nhưng lại có cảm giác như mặt trời xua tan đám mây đen đang bao phủ…Loại hạnh phúc này, nàng hình như đã chờ mong từ lâu…Rời khỏi Lâm gia, cũng không có nghĩa là mất đi tất cả…

Hai bình Hồng Tửu cực phẩm, theo giá thị trường cũng phải mười vạn một bình. Đến ngay cả người không nên uống rượu như Liễu Yên Hồng cũng làm một chén, sắc mặt đỏ bừng, tiếng cười mãi không dứt. Cũng không biết là do hơi rượu, hay là vì tâm trạng đang hưng phấn sẵn, mặc kệ thế nào, giờ phút này mọi người trong nhà đều vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

"Yên Nguyệt, từ ngày mai chị cũng muốn đi tìm việc, không bằng chị làm công cho em, được không?" Giữa bữa tiệc, Lâm Thu Nhã đột nhiên lên tiếng hỏi, mang theo một vẻ trêu chọc.

Người nhà cũng phải cố gắng, nàng không muốn chỉ ăn không ngồi rồi ở nhà thế này. Mặc dù với tài sản nàng dành giụm được, dù có mười năm không làm gì cũng không lo chết đói.

Liễu Yên Nguyệt cười nói: "Chị Thu Nhã, chị không nên khách khí với em như vậy. Nếu chị tình nguyện đến Phong Chánh, em đúng là mơ còn không được, về sau em có thể thoải mái một chút, có thời gian chăm sóc cho Phong."

Dù làm chuyện gì, nàng cũng đều nghĩ đến nam nhân yêu quý của mình, hồn nhiên không để ý rằng..nam nhân này giờ cũng chẳng làm gì cả, cũng tựa như là kẻ ăn không ngồi rồi.

Chẳng qua ai bảo Tiêu gia sản nghiệp vĩ đại, thừa sức cho hắn sống xa xỉ. Hơn nữa Liễu Yên Nguyệt cũng không phải người chịu an nhàn, muốn nàng ngồi không, xem ra nàng cũng không chịu nổi.

Liễu Yên Hồng rất hưng phấn nói: "Chị, em cũng đang cần thực tập bên ngoài, không bằng em cũng đi giúp chị nhé, tiện thể học thêm cách quản lý, đương nhiên lý do chính là sau này mỗi ngày có thể cùng với chị ở một chỗ."

Liễu Yên Nguyệt yêu thương xoa đầu em gái, cười nói:"Được, không vấn đề. Phong Chánh dù có nghèo mấy, nuôi thêm một người cũng không thành vấn đề. Mà em nhìn mình đi, ăn thật là ngon lành, cẩn thận béo lên là không ai thèm rước em đâu."

"Tại bác gái nấu thức ăn ngon quá mà, hơn nữa em trời sinh ăn nhiều không sợ béo." Nói xong, lại ôm lấy cánh tay của Điền Phù, nũng nịu nói ; "Bác gái kỹ thuật nấu ăn là số một, nếu như mỗi ngày đều được ăn ngon như thế này, cháu không muốn đi đâu nữa…"

Điền Phù cũng rất vui mừng, dùng tay xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu, cười nói:"Không đi đâu cũng được, cháu sợ Tiêu gia không nuôi nổi cháu sao. Yên tâm, bác rất thích tiểu nha đầu cháu, nhất định sẽ nuôi cháu… béo mũm mĩm luôn."

Cảm thụ được tình cảm giao hòa không hề tồn tại khoảng cách, đối với Lâm Thu Nhã mà nói quả là một cảm xúc mới lạ vô cùng. Con cháu Lâm gia cũng không ít, nhưng mỗi lần liên hoan, ngoài mặt thì ra vẻ hàn huyên, bên trong lòng thì âm thầm tính kế hại nhau, làm cho người ta không thể không đề phòng, quả thực là rất mệt mỏi."

Còn ở đây, nàng hoàn toàn có thể buông lỏng cả thể xác và tinh thần để nghỉ ngơi. Không có ai vì ngươi nói bậy mà giáo huấn ngươi, không bắt ngươi tuân theo lễ nghi cứng ngắc, mà tùy theo tâm trạng của ngươi, có thể thoải mái làm việc mình muốn…Đây mới đúng là nhà, mới đúng là nơi một người có thể bình yên nghỉ ngơi, không phải sao?

Tiêu Thu Phong cùng với cha già uống rượu và nhấm nháp các loại thức ăn ngon trên bàn, bên cạnh có mấy người phụ nữ cười nói huyên náo, đây cũng chính là một loại hưởng thụ cuộc sống, thật là mãn nguyện…

"Tiểu Nhã, nếu đã là người một nhà rồi, anh cũng không khách khí nữa, anh có một công việc rất thích hợp với em đi làm, hi vọng em có thể giúp anh."

Tiêu Thu Phong ở trong lòng mọi người trong nhà vốn đã có vài phần thần bí, nhưng hai người lớn hỏi mấy lần không ra chuyện gì, cuối cùng quyết định sẽ không quan tâm nữa, con mình đã lớn, có những việc có thể tự quyết định được rồi.

Dù vậy những lời này vẫn làm mọi người sửng sốt. Tiêu Viễn Hà vội vàng hỏi:" Tiểu Phong, tiểu tử ngươi có phải ngoài Phong Chánh còn phát triển sự nghiệp khác bên ngoài không, nói một chút cho cha nghe đi."

Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng chen vào:"Đúng, Phong, nếu như anh có việc gì bề bộn cứ mang lại đây, còn có em sẽ giúp anh xử lý được mà."

Tiêu Thu Phong cười cười nói:"Mọi người trước tiên hãy nhìn bản kế hoạch xem sao, có vài thứ mọi người xem xong sẽ hiểu được." Nói xong, đã nhờ Ngọc thẩm đến thư phòng lấy bản kế hoạch của bác già giao cho hắn mang tới.

"Thực ra, Yên Nguyệt và Thu Nhã hai người năng lực tương đương nhau, thực hiện kế hoạch này tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng tính cách Yên Nguyệt nhu nhược, nếu không có anh ở bên cạnh giúp đỡ thì quả thật có chút không yên tâm. Hơn nữa Phong Chánh giờ này cần có em chủ trì nữa, cho nên anh mới chọn Thu Nhã."

"Vậy tại sao lại chọn em?" Lâm Thu Nhã trong lòng rung động, chậm rãi ngẩng đầu, lơ đãng hỏi. Nhưng thực ra nàng rất muốn biết, trong lòng người đàn ông này đánh giá mình như thế nào.

"Bởi vì em có đủ sự kiên cường, hơn nữa rất độc lập, lần này cũng là cơ hội duy nhất của em." Giọng Tiêu Thu Phong có vài phần lạnh lùng:"Nếu em muốn về Lâm gia, phải nỗ lực gấp trăm lần, mà đây chính là một cách nhanh nhất."

Mặc dù chỉ là một bản kế hoạch trên giấy, nhưng Tiêu Viễn Hà cùng hai nàng đều là thiên tài trong lĩnh vực thương nghiệp, bọn họ tâm lý cũng kinh hãi khi mường tượng ra sự khổng lồ và mộng ảo của kế hoạch này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Tiểu Phong, bản kế hoạch này là ai đưa cho con, mục tiêu thế này có thể thật sự thực hiện được sao?" Trở thành Đông Nam đệ nhất tập đoàn đã là mục tiêu cả đời của ông rồi, vận khí cũng không tệ nên ông mới miễn cưỡng làm được. Nhưng..Long Đằng kế hoạch này đã vượt quá giới hạn có thể chấp nhận của ông.

Liễu Yên Nguyệt cũng nói:"Có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy, người này nếu không phải là Thần, thì cũng là kẻ ngu ngốc. Phong, em rất có hứng thú muốn biết."

Cuối cùng Lâm Thu Nhã mới nói:"Tiêu thiếu gia, anh tùy tiện đưa ra bản kế hoạch này, liệu anh đã tính qua rằng nó cần sự đầu tư lớn đến thế nào chưa? Cho dù là đem Phong Chánh đi bán, em nghĩ cũng không đủ một phần mười cái kế hoạch này."

Tiêu Thu Phong khẽ cười một tiếng, gật đầu nói:"Em nói không sai, anh thực sự không nghĩ đến việc vận dụng tài chính của Phong Chánh vào đây. Chẳng qua mọi người không cần lo lắng, anh có thể điều động lượng tài chính khổng lồ vượt ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Hiện tại anh chỉ muốn hỏi cô con gái nuôi thân ái của mẹ anh, em có hạ quyết tâm nhận phần công việc này không?"