Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 287: Càng giải càng kết




<!-- --> Tiêu Thu Phong lẳng lặng ngồi trên ghế, gác chân lên, trong tay cầm một chén trà, mùi trà tỏa ra bốn phía, làm cả phòng khách thơm mùi trà, rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Uống một hớp, sau đó nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hương trà thơm ngát, giống như nằm trong vườn hoa, hưởng thụ án mặt trời ấm áp.

"Tiểu Phong, Thái gia đến còn không mau lên chào" Không nói đến ân oán giữa hai nhà, Thái gia già như vậy, truyền thống cơ bản nhất là yêu trẻ kính già là phải giữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiêu Thu Phong đứng lên, thân thiết nói: "Lâm Thái gia, mời ngồi"

Mặc dù không quá nhiệt tình nhưng lễ phép cơ bản hắn vẫn phải làm. Hơn nữa thật ra nhìn thấy bố con Lâm Bắc Dân, thật sự không có hứng thú.

"Lâm thúc, mời chú ngồi, hoan nghênh chú đến làm khách. Vừa nãy cháu có gọi điện cho Tiểu Nhã, cô ấy nhờ cháu hỏi thăm cô chú. Cô chú không cần lo lắng, cô ấy rất tốt"

Khách khí với Lâm Bắc Cường như vậy, thực sự làm cho ông ta ngượng ngùng. Bởi vì hôm nay Lâm Thái gia mới là chủ khách.

"Tiểu Phong, hôm nay Thái gia đến đây là muốn hòa giải hai nhà chúng ta. Mọi người đều là người Đông Nam, đáng lẽ nên chung sống hòa bình với nhau, cùng phát triển. Cháu nói có đúng không?"

Tiêu Thu Phong khẽ cười nói: "Lâm thúc nói đúng, đương nhiên là như vậy mà"

Thái gia có chút không thoải mái với thái độ của người Tiêu gia, lại thấy thái độ nhiệt tình của Tiêu gia đối với Lâm Bắc Cường, trong lòng càng thêm bực tức. Nói như thế nào thì hôm nay ông ta cũng là người cầm đầu. Hơn nữa với thân phận Lâm Thái gia của ông ta, ở cả Đông Nam này đều là tâm điểm chú ý. Nhưng đến Tiêu gia, ông ta đã mất đi vầng hào quang đó.

"Ông chủ Tiêu, hôm nay mạo muội đến nhà, thật sự là vì giữa chúng ta có chuyện hiểm lầm. Không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bỏ qua đi" Thái gia lập tức mở miệng nói. Nhưng lời này lại là nói với Tiêu Viễn Hà.

Tiêu Viễn Hà có chút sửng sốt, nói: "Thái gia, thật xin lỗi. Ông nói cái gì, tôi thực sự không biết. Tiêu gia bây giờ toàn bộ do Tiểu Phong xử lý. Nếu như mọi người có việc muốn bàn, vậy nói với Tiểu Phong đi. Tôi bây giờ đã là một lão già nhàn rỗi"

"Tiêu huynh, anh đâu đã già vậy mà dũng cảm rút lui. Thật sự người bình thường không thể sánh được. Tiêu huynh thật kiên định"

Nếu đã tới, đương nhiên phải nói đến công việc. Lâm Bắc Cường nghĩ trước hết phải làm cho bầu không khí dễ chịu chút. Như vậy khi mọi người thương lượng cũng dễ hơn nhiều.

Nhưng Lâm Thái gia lại không nhịn được nữa. Lâm Bắc Dân ở phía sau cũng cảm thấy thế, lập tức quát lên: "Lão tam, chúng ta hôm nay đến đây là để hòa giải, không phải nói chuyện phiếm. Nếu chú có hứng thú chờ xong chuyện, mấy người có thể ngồi nói đến sáng mai"

Không khí vốn rất tốt lập tức thay đổi. Tiêu Viễn Hà có chút xấu hổ nói: "Tiểu Phong, nếu mọi người đã muốn nói đến công việc vậy không có phần của bố. Lẫm lão đệ lát nữa ở lại dùng bữa, mọi người nói chuyện với nhau"

Nói xong, không chờ Lâm Bắc Cường nói, ông đã xoay người rời đi. Nơi này chỉ còn lại bốn người Lâm gia và một mình Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong vẫn rất bình tĩnh, từ từ uống trà, im lặng liếc nhìn bốn người. Vẻ mặt của mọi người đều nằm trong mắt hắn.

"Tiêu Thu Phong, lần này anh công kích sản nghiệp Lâm gia chúng tôi, làm cho Lâm gia chúng tôi tổn thất nghiêm trọng. Nhưng Thái gia thấy mọi người đều là người Đông Nam, thật sự không nên làm cho Lưỡng bại câu thương, cho nên chỉ cần Tiêu gia các người bồi thường, chuyện này sẽ không truy cứu nữa"

Người nói lời này là Lâm Bắc Dân. Chẳng qua hắn không dám tiến lên, mà đứng sau lưng Thái gia. Dường như hắn vẫn rất sợ Tiêu Thu Phong. Nếu như không phải có Thái gia ở đây, hắn sao dám nói như vậy.

"Tiểu Dược, không nên vô lễ như vậy. Lâm gia chúng ta đâu cần chút tiền đó làm gì. Thái gia vẫn dạy chúng ta, tiền là vật ngoài thân mà. Chỉ cần Tiêu công tử dùng số tiền này làm việc thiện, tin rằng Thái gia cũng cao hứng"

Lâm Khải Dược vừa nói xong, Lâm Bắc Dân đã xen miệng vào, một bên lấy lòng Thái gia, một bên lại có ý xem thường Tiêu gia.

Lâm Thái gia nói: "Tiêu công tử, chuyện buôn bán không cần nói ra. Từng đó tiền, Lâm gia chúng tôi không để ý. Chỉ hy vọng sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa. Lâm gia và Tiêu gia đều là thế lực lớn, một khi đánh nhau không ai tốt đẹp gì. Không bằng bỏ qua chuyện này, mọi người cùng ở Đông Nam, thực ra nên hỗ trợ nhau mới phải"

Tiêu Thu Phong khẽ cười, nhìn Thái gia, nhẹ nhàng nói: "Thái gia, hôm nay các đến thực sự là hòa giải sao?"

"Tiêu công tử, cậu nói lời này là có ý gì. Thái gia chúng tôi có thân phận ra sao, tự mình đến nhà hòa giải đã là rất nể mặt Tiêu gia các người. Cậu cho rằng như vậy còn chưa đủ sao?" Lâm Bắc Dân tức giận quát: "Cậu phải biết rằng, chúng tôi chỉ là không muốn lớn chuyện. Nếu chiến tranh, Lâm gia tôi cũng không sợ Tiêu gia các người"

Lâm Bắc Cường ở bên rất sốt ruột. Lão đại thực sự không nên nói như vậy. Lần này mọi người đang thương lượng, có chuyện gì không thể giải quyết chứ. Ông còn muốn ra oai ở đây, thật sự là đến nhầm chỗ rồi.

Tiêu Thu Phong không nhìn đối phương lấy một lần, từ từ nhấm nháp trà, nói: "Thái gia, ông chưa hỏi rõ mọi chuyện đã đến đây giảng hòa. Nói thật ra, ông là ông của Tiểu Nhã, tôi đúng là nên nể mặt ông. Nhưng ông thật sự không nên mang theo hai người này đến. Bởi vì nhìn bọn họ làm người ta không muốn ăn"

"Người làm sai sẽ luôn bị trừng phạt. Mặc kệ người đó là một người bình thường, hay là con cháu của Lâm Thái gia ông. Ngày đó, Lâm gia các người liên hợp với Bàng gia và Hạng gia đối phó Tiêu gia tôi, ép Tiêu gia vào tuyệt cảnh còn ném đá xuống giếng. Bởi vì Thu Nhã, nên tôi chỉ làm cho Lâm Bắc Dân tổn thất mấy ngàn triệu, con số lẻ đó cũng không đáng quan tâm"

Thái gia quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Dân một cái, dường như có chuyện muốn hỏi. Nhưng Lâm Khải Dược đã vội vàng quát lên: "Tiêu Thu Phong, mày không nên ngậm máu phun người. Lâm gia tao luôn đường đường chính chính, sao lại làm chuyện trộm gà trộm chó đó được. Ân oán giữa mày và Bàng gia đều vì bà chị Thu Nhã mà ra. Đâu có quan hệ gì với Lâm gia tao?"

Tiêu Thu Phong không hề tức giận, thật sự không tức. Tức giận với người như thế này thật sự mất thân phận của hắn. Cùng lắm đá cho một cước, hoặc chặt đứt chân chó của đối phương, như vậy còn được.

"Lần này, các người lợi dụng sự tin tưởng của Thiên gia, muốn gia chủ Thiên gia đầu tư một ngàn hai trăm triệu giúp các người ngăn chặn phong Chính. Nhưng lại nói mặc kệ thắng thua đều sẽ trả lại một ngàn hai trăm triệu, không biết có chuyện này không?"

Tiêu Thu Phong vừa nói, mọi người cùng biến sắc. Lâm Bắc Cường xoay người lại, có chút tức giận nói: "Lão đại, thực sự có chuyện này sao?"

"Không có, Tiêu công tử, chuyện này sao có thể nói như vậy. Buôn bán cổ phiếu đó là có lãi có lỗ, dựa vào ý trời. Gia chủ Thiên gia cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, chẳng lẽ tôi nói một chút ông ta sẽ tin sao. Cậu quá coi thường gia chủ Thiên gia rồi"

Chuyện này, đương nhiên có đánh chết cũng không thừa nhận. Lâm gia bây giờ đã thất bại thảm hại ở Đông Nam. Nếu như lại bồi thường một ngàn hai trăm triệu, không cần phải nói sản nghiệp ở Đông Nam nhất định sẽ kết thúc. Mà Lâm Bắc Dân đương nhiên cũng bị Thái gia bỏ mặc, vĩnh viễn không có cơ hội xuất đầu.

Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Thực ra ông có thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Một ngàn hai trăm triệu đó đã trả lại túi Thiên gia. Chẳng qua phần lãi tôi đương nhiên muốn lấy từ trên người Lâm gia"

"Tiêu công tử, có câu tha người được thì nên tha. Sao cậu phải ép người quá đáng?" Thái gia biết hai chuyện này rất có thể là thật. Nhưng trong lòng ông ta vẫn che chở người nhà mình. Đây là trách nhiệm của gia chủ. Dù có sai cũng phải để về nhà mới xử lý.

"Nước sông không phạm nước giếng. Nhưng có người làm tôi không thoải mái, tôi cũng không cho người đó sống yên. Tin rằng các người cũng đã nhận được cảnh cáo. Ngày mai nếu các người còn không rời khỏi Đông Nam, vậy cả đời cũng không thể nào đi ra được"

Thái gia và Lâm Bắc Cường đều không biết, nhưng Lâm Bắc Dân đã tức giận xông tới, lớn tiếng quát: "Là mày, là mày làm. Hừ, mày cho rằng tìm người uy hiếp bắt tao rời khỏi Đông Nam, tao sẽ sợ sao. Lâm Bắc Dân tao bây giờ có thể nói cho mày biết. Mày đừng có mơ, mày có giỏi thì giết tao đi"

Tiêu Thu Phong khinh thường nhìn Lâm Bắc Dân một cái: "Giết ông? Chỉ như giẫm chết một con kiến mà thôi. Nếu như không phải để cơ hội cho Lâm Thu Nhã, ông cho rằng mình bây giờ còn có thể lớn tiếng nói trước mặt tôi sao. Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông. Nhưng sẽ làm cho ông ăn năn cả đời, điều này có thể đó"

"Tiêu công tử, cậu quá càn rỡ"

Thái gia đã đứng lên, mặt đầy tức giận. Tất cả dường như đã không còn đường sống. Lâm Bắc Cường tuy không đứng lên mà vẫn ngồi đó, nhưng tâm như tro tàn. Điều mà ông ta không hy vọng thấy nhất rốt cuộc đã xảy ra.

"Thái gia, ông đã già, hơn nữa còn có chút hồ đồ. Ngay cả thẳng và cong cũng không phân biệt được, thật sự nên nghỉ ngơi đi" Tiêu Thu Phong vẫn ngồi, trên mặt mang theo một vẻ không hề sợ hãi, nhìn nhìn Thái gia đang rất tức giận.