Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 296: Không phải chạy ra từ bệnh viện sao




<!-- --> Người con gái kia vừa nói xong, mặt của Tư Mã Lạc lập tức dài ra như cái bánh đúc, nhìn đi nhìn lại hắn cũng có chút phong độ, cũng đẹp trai chứ bộ, mà tại sao nàng ta lại nói hắn không vừa mắt, hắn làm gì không thuận mắt???

Tiêu Thu Phong cảm thấy áp lực bốn phía, không muốn gặp phiền toái, nhưng người con gái này quá trực tiếp, làm cho hắn không khỏi lưu ý, nàng muốn làm gì?

"Tiểu thư, nàng đi đâu, chúng tôi đưa nàng đi"Nếu đã lên xe, bất kể thế nào cũng phải lịch sự, hỏi nàng một tiếng.

Nhưng lời nói của nàng, làm cho cả hai chấn động.

"Đi đến nhà của anh, ở vài ngày!"Người con gái này vừa nói xong, không hề chớp mắt một cái, trên mặt cũng không có biểu tình gì, giống như đây là một chuyện rất bình thường, hơn nữa, ngữ khí tựa hồ như là bạn bè lâu năm vậy.

Tư Mã Lạc nhìn Tiêu Thu Phong bằng ánh mắt kỳ quái, nói lấy lòng: "Tiểu thư, không bằng đi đến nhà của tôi ở vài ngày đi, trong nhà của hắn còn có cọp mẹ, đừng gây hiểu lầm"

Tên Tư Mã Lạc này thật không biết sơ nguy hiểm, một người con gái xa lạ, mà cũng dám dẫn về nha, chẳng qua, người con gái kia thoạt nhìn có chút quen mắt, chẳng lẽ đã gặp ở đâu rồi. Có lẽ chỉ với những người con gái hấp dẫn như vậy, phần lớn đàn ông đều nghĩ như vậy, đã gặp trong mộng.

"Tiểu thư, cô xác định cô không nói nhầm chứ?"Tiêu Thu Phong hỏi.

Người con gái quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc, giống như là hắn đang có vấn đề, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, anh không nghe lầm, tôi đến nhà anh ở vài ngày, có vấn đề không?"

"Không vấn đề, tiểu thư, nhưng trước khi đến nhà tôi, tôi có thể hỏi một chút không? Cô chạy từ cái bệnh viện nào ra vậy?"Giữa đêm ở đường cao tốc, mà lại tùy tiện theo đàn ông về nha, người con gái này không bình thường rồi.

"Lão đại, nàng ta không giống như bị thần kinh đâu!"Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, nếu quả thật bị thần kinh, Tư Mã Lạc sẽ hối tiếc cả đời.

Trác Ngưng Tuyết cũng không hiểu lời Tiêu Thu Phong nói, giờ phút này khi Tư Mã Lạc nói ra, nàng mới hiểu được ý đó, lập tức xoay cả người lại, nói với Tiêu Thu Phong: "Tên xấu xa, anh mới bị bệnh thần kinh, anh là tên xấu xa, tôi bị hại thê thảm như vậy, cũng đều do anh cả"

Tư Mã lạc trong lòng thầm kêu: "Không phải tôi nói, muốn mắng thì đừng có lôi tôi ra chứ!"

Tiêu Thu Phong cảm thấy, người con gái này hình như có quen hắn, nhưng lục tung cả trí nhớ lên, hắn có thể thề, người con gái này, hắn nhất định chưa gặp bao giờ, một mỹ nữ như vậy, chỉ gặp một lần, cả đời không thể quên, chỉ cần là đàn ông, đều như nhau.

"Cô biết tôi?"

"Đúng vậy, tiểu thư, có phải là lão đại đã kua cô, rồi vứt bỏ cô, nên cô trở về báo thù không?"

Tư Mã Lạc nhìn có vẻ ngu ngốc, Trác Ngưng Tuyết bây giờ vừa đói vừa mệt, thật sự không muốn đấu võ mồm với hai người này, nói: "Tôi không biết anh, nhưng tôi đã nghe qua, anh là Tiêu Thu Phong, đúng không? Tôi quen với Thiên Nhan Duyệt, các anh biết Thiên Nhan Duyệt không?"

"Cô...."Tư Mã Lạc lại muốn hỏi.

"Bây giờ tôi vừa đói vừa mệt, không rãnh trả lời câu hỏi của anh, hơn nữa tôi cũng không muốn trả lời, Tiêu Thu Phong, chúng ta về thôi, anh có chuyện gì, cứ đợi tôi ăn no rồi hỏi"

Tư Mã Lạc bĩu môi, ông trời thật không có mắt, rõ ràng là hắn nhìn thấy trước, bây giờ con nhỏ này lại lôi kéo thằng kia về nhà, mỹ nữ và đàn ông ở chung, cái này... khó nói quá.

Tiêu Thu Phong đưa ngón giữa lên, hồn nhiên không nói gì, nếu không phải vừa rồi Tiêu Thu Phong chặn xe, bây giờ trên người hắn đã đầy lổ.

Tiêu Thu Phong không hỏi nhiều nữa, nhưng nếu cô bé này biết Thiên Nhan Duyệt, hơn nữa Thiên Nhan Duyệt lại là người của mình, phỏng chừng có chút lai lịch, có lẽ nàng nói thật, hành lý thật sự bị người ta cướp. Chẳng qua, chuyện này mà cũng có thể phát sinh, chắc chắn là do cô bé này không quá thông minh.

"Không cần tiễn tao, hai người trở về cứ báo một tiếng, lão đại, nhớ đó, mày thiếu tao một em xinh tươi, lần sau có thời điểm thích hợp, phải để lại cho tao, cái này coi như tặng cho mày"

"Vô sỉ..."Có lẽ do gặp nhiều chuyện không may, nên Trác Ngưng Tuyết bực mình mở miệng chửi liên tục. Cứ như là những câu chửi này đã ngấm vào trong máu của nàng, chẳng qua, nghĩ lại cũng thấy may mắn, giữa đêm khuya thế này mà có thể gặp hắn, quả thật này nàng phải xem cho rõ, người đàn ông này có thật sự là Tiêu Thu Phong hay không? Ngày thường nghe rất nhiều chuyện về hắn, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, tạm thời tin tưởng chị Thu Nhã vậy, biến người này thành quân tử.

Khi về đến nhà, đã hơn mười hai giờ, thật sự phải đi ngủ, Tiêu Thu Phong dừng xe, Trác Ngưng Tuyết tự đi xuống, sau đó kêu lên: "Tiêu Thu Phong quả thật có tiền, khó trách ở chổ xa hoa như vậy"

Mỗi lần Tiêu gia có việc, cha nuôi đều đưa ưu đãi cho hắn, nói không chừng nơi này có một nửa "là công lao của nàng.

"Tiểu thư, cô còn chưa nói cho tôi biết, cô tên gì?"Tiêu Thu Phong không đế ý đến lời nói của nàng, cô bé này thần bí quá, nếu đã đưa đến Tiêu gia, thì hắn phải thẩm vấn một chút, còn phải cho Thiên Nhan Duyệt ra nhận biết, không thì mang trở lại bệnh viện, mặc dù Tiêu Thu Phong biết cái chuyện kia khó có thể xảy ra.

Người con gái này cũng không để ý đến lời nói của hắn, hỏi: "Thiên Nhan Duyệt có ở đây không? Hoặc là Liễu Yên Nguyệt cũng được, ở chung với anh, chắc chắn sẽ không an toàn, ai biết anh có phải là một tên dê xồm hay không?"

Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa đã đạp cho nàng một cái, nếu hắn là tên dê xồm, thì đã đè nàng ra tiền dâm hậu sát, còn mang nàng về nhà làm gì?

Đèn sáng lên, cửa xuất hiện một thân ảnh, một cái áo khoác dài phủ từ trên xuống dưới, là Điền Phù, đó là thói quen của bà, chỉ cần con trai ra ngoài, cho dù không nói, bà cũng sẽ lặng lẽ chờ cửa, nếu không có âm thanh của người, phỏng chừng bà đang chờ Tiêu Thu Phong trở về, nhưng âm thanh này làm cho bà thấy kỳ quái.

"Thu Phong, đêm khuya thế này, sao con không nghỉ ngơi đi, đang nói chuyện với ai vậy?"

"Mẹ, sao mẹ chưa ngủ, đã trễ rồi, mau đi ngủ đi, không có việc gì, hồi nãy trên đường con lượm được một cô bé, đang chuẩn bị nhờ Ngọc Thẩm an bài cho nàng"

Điền Phù nghe nói như thế, lập tức hết buồn ngủ, trên đường lượm được một cô bé??? Đứa con này thật to gan, còn dám dẫn về nha, không sợ bị Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề nhìn thấy sao?

Trác Ngưng Tuyết đứng sau lưng Tiêu Thu Phong, từ chổ âm u đi ra, Điền Phù vừa nhìn thấy, lập tức kinh ngạc,người con gái này quả thật rất đẹp, khó trách con trai lại mang nàng về, quả thật không kém hơn các bà vợ của nó trong nhà.

Nhưng cho dù là vậy, cũng không thể tùy tiện mang về nhà, càng huống chi bây giờ không có gì rõ ràng.

"Tiểu Phong, vị tiểu thư này là ai? Sao chưa từng nghe con nhắc đến? "

"Không biết..."

"Cô..."

"Nếu con đoán không sai, đây chính là bá mẫu Tiêu gia, kỳ thật, con cũng được người khác nhờ vả, đến thăm hỏi người, chị Thu Nhã nói chị ấy là con gái của người, không biết có phải không?"

"Lâm Thu Nhã?"Điền Phù sửng sốt, người con gái này quen biết Thu Nhã, chắc chắn không phải người xấu!

Giờ phút này, Tiêu Thu Phong vì sao biết vừa gặp người con gái này rất quen mắt, giống như là đã gặp ở đâu đó. Không phải đây là đặc điểm chung của đàn ông khi thấy gái đẹp, mà hắn xác thật là đã thấy qua, chẳng qua, là thấy trên ảnh chụp.

"Cô là Trác Ngưng Tuyết?"Tiêu Thu Phong nhẹ giọng hỏi: "Cô là Tulip trong Đông Nam tam hoa, Trác Ngưng Tuyết, phải không?"

Vừa nhắc đến Lâm Thu Nhã, không khỏi khiến cho Tiêu Thu Phong nhớ đến bác, thật ra người quen của bác cũng không nhiều, mà Phượng Hề đã từng nói, tulip có quan hệ với bác. Mặc dù bức ảnh đó chụp từ thời đại học, nhưng sức quyến rũ đó, vẫn còn ẩn nhập trong tim hắn, thật không ngờ cho đến bây giờ vẫn không quên.

"Không ngờ nha, nhìn anh cũng thông minh đó, tôi còn nghĩ là phải gặp Thiên Nhan Duyệt rồi mới nói cho anh biết, không ngờ anh đã đoán được. Anh hẳn là có điều tra tư liệu của tôi phải không? Có phải có mưu đồ gì với tôi không?"

Người con gái này, nói chuyện thẳng thắn quá, làm cho Tiêu Thu Phong có chút xấu hổ.

"A, thì ra là bạn, Trác tiểu thư, mời vào, ngại quá, là tôi hiểu lầm"

Ba người cùng tiến vào, trên lầu đã vang lên nhiều tiếng bước chân, Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề cùng nhau đi xuống, hiện tại bây giờ cả hai đã chấp nhận chuyện ngủ chung giường, dù sao cũng vì hoàn thành trách nhiệm của một người vợ, các nàng đành phải cam chịu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Hai người vừa xuất hiện, ánh mắt đã chăm chú nhìn Trác Ngưng Tuyết, một sự ngạc nhiên thật lớn, xuất hiện trên mặt nàng, bởi vì mỗi lần Tiêu Thu Phong mang gái về, chắc chắn không phải là người bình thường, tư sắc tựa hồ không kém các nàng là bao.